Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 192: Chương 192: Không thể ra khỏi núi




Tôi gật gật đầu, nhìn anh ta và cũng không muốn ra khỏi xe, vết đỏ ở trên người anh ta giống với vết đỏ của Tưởng Chân Trân sau khi lau bởi vì dính sương máu, chẳng qua lúc đó chị ta bị sưng đỏ lên, còn Viên Hùng giống như mất nước.

“Cô xuống xe đi, để Tưởng Chân Trân đi về trước.” Hai mắt của Viên Hùng choáng váng như không có lực muốn ngất đi, thở đến hổn hển yếu yếu, nhưng anh ta lại nói những lời này một cách bình tĩnh và mạnh mẽ.

Tôi ngồi trên xe, lắc lắc đầu: “Tôi sẽ cùng chị ấy trở về“.

Nhìn thấy bộ dạng của anh ta như thế này, nghĩ Lạc Lạc cũng không dám xuống xe và dáng vẻ giấu đi nhãi con của Đại Bạch, sợ rằng đã có chuyện gì đó rất lớn xảy ra ở nơi này, tôi liên tiếp đã kích động không ít thứ, nên tâm tính đã khác đi nhiều, cứng rắn như đá, có thể đôi khi có hơi bạo lực, cho nên tôi không muốn điều này xảy ra lần nữa, hơn nữa vẫn không chắc liệu mình có thể giải quyết được hay không.

Tôi đành phải nói với Viên Hùng: “Tôi tin rằng một ông chủ lớn như anh sẽ không chỉ tìm mình tôi, đúng không? Anh nên đợi người khác tới, lần này tôi đến một mình, không có người giúp đỡ, sợ rằng không giải quyết được, còn gây thêm rắc rối cho anh.”

Tưởng Chân Trân có vẻ khó chịu tức giận trước những lời nói cứng rắn của Viên Hùng nên vẫn đứng đó không lên tiếng.

Viên Hùng nghe tôi nói muốn rời đi, nên giương mắt nhìn tôi, loé loé nói: “Vân Thanh à, sợ là cô không biết, tôi đã tìm rất nhiều người, tất cả đều là người nổi danh trong ngành này, bao gồm cả cô, tổng cộng là có 5 người, cô là người cuối cùng tôi gọi điện thoại, cũng chỉ có cô là người duy nhất đến được nơi đây, những người khác đều không tới. “

“Không phải bọn họ không chịu tới, mà là bọn họ khi đi đến bên ngoài núi không tìm được đường vào núi, đi mấy vòng sau đó đều quay về. Chúng tôi cũng đã gọi cảnh sát, cảnh sát cũng không tìm thấy nơi này, bất kể chúng tôi nói như thế nào đều không vào được, ngay cả dùng bản đồ vệ tinh cũng không tra ra!” Giọng nói của Viên Hùng nghe ra thật khổ, lại nhìn tôi nặng nề nói: “Chúng tôi cũng muốn đi ra, nhưng chúng ta cũng không thể ra ngoài, nếu cô và Tưởng Chân Trân có thể đi ra ngoài thì tôi hy vọng cô có thể thông báo cho cảnh sát và để họ cử người vào, đừng tự mình đến đây. “

Tôi nghe liền cảm thấy kỳ quái, rõ ràng tôi mở bản đồ lên, còn ấn vào địa chỉ anh ta gửi, rồi dẫn một đường đến đây mà? Làm thế nào có thể không vào được chứ?

“Viên Hùng!” Tưởng Chân Trân giống như hoàn toàn điên lên, sải bước đi tới, lôi kéo anh ta nói: “Rốt cuộc anh chọc phải cái quái gì vậy hả?”

Viên Hùng chỉ là kéo Tưởng Chân Trân nhét vào trong xe.

Nhưng sức lực lúc này của anh ta làm sao so sánh được với Tưởng Chân Trân, nên anh ta liền bị đẩy ra, Tưởng Chân Trân hung hăng nhìn anh ta chằm chằm, có chút cứng rắn nói với tôi: “Đừng chậm trễ nữa, cô đi mau đi đi, tôi ở lại đây chăm sóc anh ấy.”

“Cô chăm tôi làm gì hả? Tôi cần cô chăm chắc? Ông đây không phải là một trong những nhà phát triển đó, cũng không phải kẻ có tiền gì, nào xứng đáng cần cô chăm! Ông đây từ lâu đã không muốn ở cùng cô, lẽ ra chúng ta phải ly hôn từ lâu rồi, cút đi cho ông đây!” Viên Hùng chửi đến hai mắt đỏ hoe, đường gân trên khuôn mặt gầy guộc nổi lên như giun đất, giống như gân đỏ của thịt bò hong gió.

Những gì anh ta nói thật độc, nhưng Tưởng Chân Trân dường như không nghe thấy, chị ta đưa chìa khóa xe cho tôi và nghiêm nghị nói: “Đi nhanh đi, cô không nên tới. Xin lỗi!”

Tôi liếc nhìn thoáng qua Viên Hùng, vì anh ta nói quá nhiều nên suyễn đến không ổn, chống lên chiếc xe bên cạnh, khụ đến mức phổi đều muốn ra theo, khụ đến cuối cùng không ra âm thanh, giống như có thứ gì chặn họng.

Tôi lấy từ trong ba lô ra một nén hương thẳng tắp đưa cho chị ta: “Nếu lại gặp phải huyết vụ cổ quái, hay chuyện gì khác, hãy thắp nén hương này lên trước, giữ được bao lâu thì giữ, tôi sẽ dẫn người đến đây càng sớm càng tốt.”

Cho dù chuyện kỳ quái nào tìm cảnh sát thì cùng sẽ tìm đến đám người của chị Dương, đến lúc đó lại đi cùng bọn họ đến đây một chuyến.

“Khụ... khụ... huyết vụ?” Viên Hùng bóp cổ cố nén tiếng ho khan, khiếp sợ nhìn tôi, sau đó lại liếc nhìn Tưởng Chân Trân, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng: “Đụng phải huyết vụ rồi?”

Tưởng Chân Trân nhận lấy nén hương và gật đầu với tôi, vỗ nhẹ vào lưng Viên Hùng, lại đưa nước cho anh ta.

Lúc này ánh mặt trời có chút chói mắt, có lẽ bức ảnh này hơi chói.

Tôi khởi động xe của Tưởng Chân Trân, những cảm giác lưu luyến hay là tình cảm thái quá đều không phù hợp với những người thực dụng như chúng tôi.

Chiếc xe này còn tốt, đủ mã lực, tôi giẫm chân ga rồi lao thẳng ra đường bên ngoài công trường, liền đụng phải tình huống mà Viên Hùng nói là không thể đi ra.

Đường đi của công trường nhìn chung đều là đường thẳng, từ miệng hầm đào ra một con đường xi măng được xây dựng tạm bợ dẫn thẳng đến nơi chất đống đất, khi Tưởng Chân Trân đến thì không gặp phải bất cứ thứ gì.

Nhưng khi tôi giẫm chân ga và lao ra ngoài thì chỉ có một con đường duy nhất là vẫn đi thẳng, tôi không quẹo, nhưng đi thể nào cũng không rời khỏi công trường này được, Viên Hùng cùng Tưởng Chân Trân chờ rồi kinh ngạc nhìn xe tôi lái lướt qua họ, tôi vẫn không phục, thậm chí còn chưa chạm vào tay lái, tôi vừa giẫm châm ga vừa lao về phía trước.

Tôi thầm nghĩ trong lòng, nếu mình chết đi cũng giống như hoàn thành mong ước của Mặc Dật.

Lại không ngờ vẫn cứ như thế, tôi vẫn không thể lái xe ra ngoài, tôi nhìn Viên Hùng và Tưởng Chân Trân đang đứng trước cửa nhà di động lắp ráp đang nhìn tôi từ xa.

Tôi đạp chân phanh, lấy điện thoại di động ra gọi cho chị Dương, kể lại tình hình bên này một chút, nhờ chị ấy dẫn theo người có năng lực đến tìm tôi.

“Sao em không tìm Mặc Dật đại lão nhà mình ấy, còn có người nào có thể lợi hại hơn ngài ấy à?” Chị Dương tiếp điện thoại còn trêu chọc tôi, nhưng cũng chỉ là trêu ghẹo, rồi nói sẽ nhanh chóng điều người đến.

Tôi tắt máy bước xuống xe, nhìn Viên Hùng bất lực nói: “Sao anh lại tìm tôi? Còn nói chuyện này có liên quan đến Mộng Điệp?”

“Ban đầu tôi không nghĩ sẽ tìm cô, cô là phụ nữ, có thể xem hương hỏi sự tìm người, nhưng loại chuyện này quá hung sợ rằng lây dính không tốt. Nhưng buổi sáng hôm qua, lúc tôi tỉnh lại thấy ba cây hương, tất cả đều bị đốt cháy, nên tôi nghĩ đến cô.” Viên Hùng giọng chua chát, trầm giọng nói: “Tôi cũng muốn sống mà, làm sao có thể không thử một chút. Còn tại sao tôi lại kết luận cùng câu lạc bộ kia có quan hệ như vậy, thì cô đi xem đi sẽ biết. Chúng tôi đã đào ra một chiếc quan tài bằng vàng, cô coi đi! “

Editor: Alissa

Đăng ngày 25/3/22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.