Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 178: Chương 178: Lão thử (*) trong quan tài




Tôi nhìn dì Tám đang đứng ở một bên canh giữ, mỉm cười lễ phép và cho thêm một ít giấy vào chậu than trước quan tài.

Hương này trước linh cữu không được ngắt, một khi hương bị ngắt, đồng nghĩa với việc con cháu bị tiêu tan, chỉ là tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hai vợ chồng chú Tám lại nhờ tôi đốt giấy tiền.

Dùng thứ việc quan trọng như vậy để vây tôi ở trước linh đường, này rốt cuộc là để làm gì?

Vào bữa cơm chiều, dì Tám tiếp tay tôi đi thắp hương và đốt tiền giấy, khi tôi đi ăn cơm thì Tần địa sư cố tình ngồi cùng bàn với tôi, thấy không có ai, ông ấy trầm giọng nói: “Bà ấy bởi vì chuyện nhà họ vệ mà ghi hận với con à?”

Tôi và cơm, gật gật đầu, cười khổ nói: “Làm người khó lắm.”

“Gặp chuyện gì con đều thích tìm nguyên nhân từ chính trên người mình, rất dễ dàng chuốc lấy đau khổ, con nên buông bỏ.” Tần địa sư thở dài, nhẹ giọng nói với tôi: “Bà vợ nhà này ra đi đại hung quá, sợ là xác chết vùng dậy cho nên niêm phong quan tài, chú đã tính toán một chút, canh giờ trước và sau khi chết đều không được tốt, toàn bộ cực hung đại sát, nếu con đồng ý với bọn họ gác đêm thì phải cẩn thận một chút, nơi này sợ là sẽ có chuyện xảy ra.”

“Cảm ơn!” Tôi vội nói lời cảm ơn, Tần địa sư cũng coi như là có lòng tốt nhắc nhở tôi.

Nhưng loại chuyện của nhân gian thế này không thể tránh khỏi đâu, nếu bạn không giúp người ta là coi thường người ta, đến khi trong nhà có việc thì đừng có mà nhờ người ta giúp.

Việc tang lễ còn quan trọng hơn hỉ sự(*) vì người chết là quan trọng nên nhà ai có người chết đều sẽ ở trong thôn đi một vòng thông báo, và mọi người sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ, dù việc nhờ tôi giúp có chút gấp gáp cùng quái quái nhưng tôi không thể không giúp.

(*) đám cưới.

Đến buổi tối, vì tin tức về cái chết có đại hung lan ra nên đêm vừa buông xuống đã không có ai ở đó, chú Tám dì Tám bận bịu, hai đứa cháu nói đi mua gì đó, theo tôi chỉ có một đạo sĩ gõ trống cùng với một người châm nến hương đang bận rộn ở linh đường.

Nửa đêm, người đánh trống, thắp hương cũng đi ngủ, người đánh trống kia còn có lòng tốt nhắc nhở tôi: “ Gác đêm chính là sợ vật dễ cháy gây hoả hoạn, hoặc là mèo chó chuột gây nháo loạn xác chết, quan tài này đã niêm phong nên cô coi chừng hương nến là được, nếu không chịu được thì cứ dựa vào ghế đẩu chợp mắt một hồi là sẽ ổn thôi, cô gái ngốc, đừng thật thà mà thức suốt ba ngày ba đêm. “

Tôi cảm ơn ông chú và cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.

Chờ bọn họ vừa rời đi, tiền giấy hương đèn liền vù vù rung động, tôi hoàn toàn không để ý tới, quỷ lợi hại á, chỉ cần là quỷ thôi, còn có thể mạnh hơn Mặc Dật à?

Tôi hiện tại đang mang thai quỷ, ngoại trừ Lục Tư Tề, còn quỷ bình thường thì tôi thật sự là không sợ.

Chỉ có một mình đốt, khó tránh khỏi có điểm quạnh quẽ, hơn nữa bên ngoài yên ắng, không có động tĩnh gì, thậm chí ngay cả âm thanh người nói chuyện cũng không có.

Tôi dứt khoát thả Lạc Lạc ra, để con bé ở cùng gác đêm, dù sao con bé cũng là quỷ, nhìn con bé là tôi liền không sợ ma.

Lạc Lạc tò mò nhìn vào chiếc quan tài, trong lòng tôi có hơi rung lên, nhìn con bé nói: “Hay là con vào bên trong xem có cái gì không?”

Con nhóc này không có khái niệm sống chết, bản thân cũng có chút tò mò, nên lập tức chui vào trong quan tài.

Chỉ là thời điểm con bé đi ra, con bé nghi ngờ nhìn tôi, có chút sợ hãi nói: “Sao bên trong có nhiều chuột thế ạ? Tại sao lại nhốt chuột ở bên trong ạ?”

“Chuột?” Tôi nghe cũng rất ngạc nhiên, tôi chưa từng nghe nói nhà nào lại bỏ chuột vào quan tài?

Phải biết rằng gác đêm chính là để phòng ngừa không cho mèo, chó, chuột phá xác, ông chú đánh trống còn đặc biệt dặn dò, còn giải thích rằng về mặt khoa học mà nói thì thi thể mới chết nếu như đụng vào vật còn sống, sẽ bị điện tích dương của con vật hút lấy làm cho xác ngồi dậy hoặc đi lên vài bước, cùng xác chết vùng dậy giống như đúc, dù tính nó không quá hung hiểm nhưng cũng sẽ không phải là điềm lành, còn doạ người nữa.

Mà việc nhốt chuột trong quan tài là có ý gì?

“Nó còn sống không?” Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Lạc và khó hiểu nói: “Con không có nhìn lầm chứ?”

Tiểu quỷ này, đến bây giờ vẫn cho rằng Đại Bạch chỉ là con chó, nên tôi có chút nghi ngờ khả năng phân biệt của con bé.

“Chúng nó không động đậy, nên con không biết còn sống hay chết.” Lạc Lạc chớp chớp hai mắt, lời nói hoàn toàn không chắc chắn.

Câu hỏi trong đầu tôi ngày càng nhiều, nếu là còn sống, vậy liệu cái xác đó có còn trong đó không?

Lạc Lạc sợ chuột nên không dám đi vào nữa khi thấy chúng, cũng không nhìn kỹ có còn thi thể không.

Tôi đang thắc mắc, thì nghe thấy những tiếng cào cấu truyền đến, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, chẳng lẽ trong quan tài lại có chuột thật sao?

Nhà họ Vệ giấu trứng rắn trong người nữ sinh kia, vì cho rằng trong quan tài có rắn, thì con cháu sẽ làm vương hầu, chẳng lẽ trong quan tài có chuột lại là có cách nói khác nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.