Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 22: Chương 22: Liên quan




Lúc tôi tỉnh dậy, Mặc Dật vẫn chưa có rời đi, mà còn ngồi dựa nửa bên người vào đầu giường và nhìn chằm chằm vào bà ngoại mà lạnh lùng nói: "Các người cho rằng lấy nước suốt tinh khiết để trấn áp huyết mạch của bổn quân thì có thể bảo vệ Vân Thanh không xảy ra chuyện gì sao? Lục Tư Tề kia có thể sử dụng tấm thân xử nữ (gái còn trinh) của Vân Thanh dụ dỗ quỷ sai để không câu lấy hồn của hắn, bổn quân từng câu hồn hắn đưa về địa phủ mà hắn vẫn thoát đi được, rất rõ ràng là có điều gì đó liên quan tới minh quân ở địa phủ, các người cho rằng hắn quấn lấy Vân Thanh chỉ là dùng để mượn nợ âm thôi sao? Hắn có thể vẽ câu điệp, thông thạo cổ thuật, thuật vá xác, bằng mấy cây cọc gỗ này của các người là có chắc ngăn được hắn chứ? Thật là buồn cười, nếu như không phải bổn quân cảm nhận được huyết mạch trong cơ thể Vân Thanh bị tấn công, thì các người nói thử xem, hắn đưa Vân Thanh đi sẽ có hậu quả như thế nào?"

Bà ngoại chỉ thở dài thườn thượt, không mở miệng giải thích.

Tôi cảm giác được Mặc Dật đang đặt tay ở trên bụng nhỏ của tôi và xoa xoa nhẹ, tay của y không lạnh lẽo như lúc trước, dù sao cũng rất ấm.

"Tỉnh rồi thì đừng giả bộ ngủ nữa." Mặc Dật gia tăng lực tay ở trên bụng nhỏ, lạnh lùng hướng tôi nói: "Em có huyết mạch của bổn quân, tự nhiên bổn quân sẽ bảo vệ em, sau này đừng làm loạn muốn phá nó. Bằng không..."

Bàn tay đang đặt ở trên bụng tôi chợt trở nên lạnh băng, đầu ngón tay xẹt qua bụng để lại đau đớn, đôi mắt lạnh lẽo của y xuyên qua lớp mặt nạ cùng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Lần nay y thật sự rất tức giận, sau khi nói xong đã trực tiếp phất tay áo rời đi.

Tôi vỗ về bụng nhỏ của mình, cảm giác được bên trong đã có động tĩnh lại, mới nghĩ quỷ con vẫn còn ở đây, lúc này mới đảo mắt nhìn sang bà ngoại.

Bà nâng tôi ngồi dậy, nói cho tôi biết đêm hôm qua Lục Tư Tề đã bị chính Tần Quảng Vương đích thân đưa đi và cả người lái xe ma, còn Tô Khê bởi vì trúng cổ nên bà ngoại đã gọi người đưa tới chỗ Miêu bà bà, bà cũng vì bị Tô Khê hạ cổ nên mới hôn mê bất tỉnh.

Bà còn bảo tôi tìm thời gian nào rảnh tới đưa tiền cho người nhà của gã tài xế và cứ bảy ngày một lần phải đốt giấy tiền vàng mã cho gã.

Tôi không thể thoát khỏi liên quan gây ra cái chết của gã, vì điều này nên gã mới có thể bị Lục Tư Tề lợi dụng, đầu thất đã tới tìm tôi thì sẽ còn bám theo tôi suốt đời.

"Thai quỷ trước khi sinh ra sẽ bảo vệ mẹ của nó, nên sau này cháu đừng làm loạn nghĩ cách phá nó." Bà ngoại vuốt đầu của tôi, tay run run đặt lên bụng nhỏ và thở dài nói: "Là bà ngoại không bảo vệ cháu tốt, nếu trước năm bổn mạng..."

Bà nói tới đây thì ánh mắt loe loé lên, rồi nói muốn đi nấu cơm cho tôi ăn nên liền vội vàng rời đi.

Nhìn tướng tôi sẽ gặp vấn đề lớn vào năm bổn mạng sao, tôi nằm ngã ra giường và nghĩ ngợi lung tung, sau đấy nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, được một lát thì bà ngoại đã gọi tôi đi ra ngoài.

Tôi thấy là Nam Nhã lại tới, bất quá lần này cô ta không có trang điểm, mặt mày trong tái nhợt hẳn, hai mắt chứa đầy oán hận mà trực tiếp nói: "Tôi không tìm thấy thi cốt của con tôi, nhưng đại khái tôi biết nó ở đâu, chỉ cần cô tìm ra nó và siêu độ nó thì cần bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề."

"Tôi chỉ phụ trách việc xem hương, còn tìm thi cốt thì cô nên tìm người khác đi." Hiện tại tôi không dám đi lung tung bên ngoài, chưa kể tiền xem hương lần trước đã nói tốt giá rồi mà cô ta còn chưa chuyển đồng nào cho tôi cả.

Không ngờ Nam Nhã lại đảo mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói: "Vân Thanh, tôi đã điều tra qua cô, chồng của cô là Lục Tư Tề có bao nhiêu là cổ quái thì tôi cũng kệ, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, Lục Linh là mẹ của hắn không thoát khỏi liên quan trong chuyện này đâu."

- ---

Editor: Alissa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.