Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 65: Chương 65: Mặc Dật giấu diếm






Đôi mắt tôi ở trong lòng bàn tay y chớp chớp, lại nghe thấy bên cạnh Tề Sở hít hà một hơi, tưởng lại có cái gì, to gan đẩy tay Mặc Dật ra, lại thấy Tề Sở biểu cảm như bị lạnh run xoa xoa hai cánh tay, cảm giác như là nổi da gà vì bị mấy lời âu yếm của Mặc Dật dọa tới.

Tên này chính là một tên gây rối gan nhỏ, Mặc Dật vừa liếc sang, anh ta liền sợ hãi rụt đầu, chỉ dám nháy mắt vài cái với tôi.

Bên kia Lục Tư Tề đã cởi gần hết, gã thọc tay vào đống huyết thiềm thừ kia, từ trong sâu nhất bắt ra một con, con huyết thiềm thừ đó trong miệng con đang ngậm một con trùng máu ngoe nguẩy, Lục Tư Tề im lặng nhìn một hồi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, đem con thiềm thừ nhỏ bằng ngón cái đó nhét vào trong miệng.

Tiếp theo tôi liền nghe được tiếng "crack" nho nhỏ, giống như âm thanh thứ gì đó tan vỡ, xương cốt gãy lìa vậy, khoé miệng Lục Tư Tề trào ra tia máu nho nhỏ, nhưng quai hàm không ngừng mạnh mẽ nhai, tay cũng liên tục bắt huyết thiềm thừ đỏ lòm nhét vào trong miệng.

Trong ấn tượng của tôi, Lục Tư Tề là một người rất văn nhã, còn có một chút bệnh sạch sẽ, chưa bao giờ ăn thức ăn lạ nào, ngay cả bít tết cũng thế, chín hẳn thì không ngon, chín 7 phần thì còn tơ máu, anh ta sẽ cảm thấy không sạch sẽ.

Vậy mà bây giờ lại đang ăn sống thiềm thừ, tôi nhìn mà trong ruột cũng thấy buồn nôn, Lục Tư Tề lại vừa nhắm mắt vừa ăn liên tục, không biết là đang gắng ăn hay là đang hưởng thụ nữa.

Theo số lượng thiềm thừ vào miệng càng nhiều, cơ thể thối rữa kia của gã lại càng tốt lên, bên trong toát ra nhung nhúc trùng máu, những con trùng đó cắn nuốt xác thịt của anh ta, không ngừng ngoe nguẩy, kì lạ chính là, da thịt của gã lại dần dần khép lại, hoàn chỉnh một lần nữa.

"Hoạt tử nhân, nhục bạch cốt*."

Mặc Dật cười khẽ, thấp giọng nói bên tai tôi:

"Câu này chính là chỉ Vu y*, Vu cổ* trước giờ không truyền cho người ngoài, Lục gia truyền thừa quả thật rất xa."

Dứt lời y liền nhấc tay lên, một trận gió thổi tới cuốn bay tro hương rải sẵn của tôi rải khắp nơi, làm cho mặt sông nhất thời trở nên mờ mịt.

Tro hương rơi xuống mặt nước, những con trùng máu ngoe nguẩy liền bất động, tan thành bãi nước trong.

Lục Tư Tề thấp giọng "hửm" một tiếng, vẫn như cũ nhai thiềm thừ, Mặc Dật liền ôm tôi đi qua.

"Anh lại đến bắt tôi?"

Anh ta nhai thiềm thừ trong miệng rồi nuốt xuống, kiêu ngạo cười nói:

"Tôi biết thân phận anh cao hơn mười vị Minh Quân ở địa phủ, nhưng thời thế đã đổi thay, triệu hồn người chết đã không còn trong phận sự của anh, cho dù thân phận tôn quý thì sao? Anh đã không còn có thể nhúng tay vào việc của địa phủ, không khéo lại thêm một trận náo động. Cho nên việc này anh vẫn không nên quan tâm mới tốt, sống chết của Lục gia đã thoát khỏi trói buộc của địa phủ, anh cũng không còn cách nào."

Anh ta càng nói càng kiêu ngạo, một bên vẫn luôn bắt huyết thiềm thừ ăn, quay đầu lại nhìn, vừa thấy tôi gã liền kinh hoảng, một chút lơ là liền để xổng mất con huyết thiềm thừ đang cầm trong tay.

"Vân Thanh..."

Lục Tư Tề khắp mặt đều là tơ máu vương vãi, hai tay lại dính đầy dịch nhầy của thiềm thừ, lau mãi không sạch, còn đụng tới trên da những con trùng máu đang ngoe nguẩy, anh ta đột nhiên tức giận, vội vàng mặc quần áo, trừng mắt nhìn Mặc Dật:

"Anh vậy mà dám mang cô ấy đến đây? Anh không sợ..."

"Sợ cái gì?"

Mặc Dật cười khẽ:

"Sợ cô ấy nhìn thấy bộ dạng này?"

"Cái hang cổ này..."

Lục Tư Tề đột nhiên nóng nảy, hét lớn về phía tôi:

"Vân Thanh, em không có nhảy xuống hang cổ này đúng không?"

Trong mắt anh ta hiện lên sợ hãi, tức giận nhìn Mặc Dật:

"Anh cố ý?"

Mặc Dật cười nhẹ không đáp, chỉ nhìn chằm chằm Lục Tư Tề nói:

"Cổ trùng đã bắt đầu phát tác, nếu không nhanh đi, đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình*."

Chúng tôi bày trận không phải vì muốn bắt Lục Tư Tề ư? Tại sao nghe ý của Mặc Dật như muốn thả anh ta đi vậy?

Tôi vội vàng bật lửa, gấp gáp muốn đốt ly hồn hương, Mặc Dật lại vươn hai đầu ngón tay dập tắt ngọn lửa, nhẹ giọng nói:

"Bà ngoại của em ở trong tay gã, tạm thời không đụng đến gã tốt hơn."

"Mặc Dật!"

Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Tư Tề, trầm giọng:

"Bà ngoại thật sự đang ở trong tay anh?"

Lục Tư Tề đã mặc xong quần áo, khôi phục bề ngoài văn nhã ưu tú, không còn thấy chút gì hoảng loạn:

"Anh để lại lư hương, dẫn hương để lại vài tin tức cho em, ai biết em lại không nhận được."

Lúc tôi vào thôn, đúng là có thấy Lục Tư Tề để lại lư hương dùng hương dẫn hồn, nhưng lúc ấy tôi đang lo lắng cho bà ngoại, Mặc Dật lại cầm một khối hương đưa tới trước mặt tôi, vì ngại mùi thơm lạ lùng, tôi liền dập tắt lư hương, không có để ý hình ảnh khói lượn như thế nào cả.

Hiện tại ngẫm lại, vị đại nhân Mặc Dật này bình thường mười ngón tay không đụng đồ lạ, vậy mà lại ngắt một khối hương đưa tới trước mặt tôi, sợ là cố tình không muốn tôi thấy tin tức Lục Tư Tề để lại.

Tề Sở ở bên cạnh nắm kiếm gỗ đào, không biết phải làm gì:

"Tôi đây có cần khởi động Ngũ Lôi trận không vậy?"

Mặc Dật chỉ cười khẽ, ở đối diện, Lục Tư Tề thì móc ra một khối Phiên Hồn Hương giả đốt lên, hít một ngụm:

"Em đã xuống hang cổ thì buổi tối trước khi ngủ nhớ đốt trầm hương an thần. Đợi tới giữa tháng bảy, cầm con rối kết duyên tới Ngọc Bình Miêu Trại, tự khắc sẽ gặp được bà ngoại em. Nhớ kĩ, không được muộn hơn, một khi qua đêm đó Quỷ Môn Quan đóng lại, em sẽ mãi mãi không thể gặp lại bà ấy."

Lục Tư Tề nặng nề nhìn tôi:

"Vân Thanh, em không nên tin tưởng vị Phủ Quân này nữa."

Trong đầu tôi loạn mòng mòng, nhưng cũng biết nếu như không thể Lục Tư Tề đi thì bà ngoại sẽ không về được nữa. Nếu anh ta đã định ra hẹn ước tháng bảy, có cái mạng tôi còn đây, tất nhiên anh ta sẽ không bội ước. Hiện tại cách tháng bảy còn hơn một tháng, tôi vẫn có thời gian chuẩn bị.

Lục Tư Tề nhẹ nhàng móc ra một câu sáo trúc thổi vài tiếng, toàn bộ huyết thiềm thừ liền nhảy vào bên trong hang cổ, cỗ huyết thi kia cũng nhảy vào, chỉ còn chừa lại một mặt sông lênh láng những con lươn lớn bị huyết thiềm thừ độc chết.

"Anh ở trại cổ chờ em."

Lục Tư Tề hông hề nhìn Mặc Dật, chỉ nói với tôi:

"Nhất định phải đến."

Mặc Dật không tức giận, cũng không cản. Tề Sở không hiểu chuyện gì, tôi cũng đầu óc mù mịt.

Chờ Lục Tư Tề đi rồi, tôi đẩy tay Mặc Dật ra, hỏi y:

"Anh muốn tôi nhảy xuống hang cổ này, là vì cái gì?"

Chú Thích:

*Hương dây: Loại hương dài.

*Hoạt tử nhân, nhục bạch cốt: Làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.

*Vu y: "Vu." Là những người thời xưa chuyên hành nghề cầu đảo, bói toán, chiêm tinh và dùng dược liệu để cầu phúc trừ tai, chữa trị bệnh tật cho con người. Trên thực tế, họ chính là cầu nối liên hệ giữa con người với thế giới thần linh.

*Vu cổ: Thuật "vu cổ" thời Lưỡng Hán thì được xem là một loại vu thuật đen tối (hắc vu thuật), thâm độc đến nỗi mà mỗi khi nhắc tới, người ta cảm thấy ghê rợn. Đây là một thủ đoạn của vu sư dùng tà thuật để làm hại người khác.

*Hạ thủ lưu tình: Nể mặt đánh không chết

IMG

Editor: Hiing

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.