Cơm nước xong xuôi, thừa dịp buổi sáng mát mẻ, tôi lấy cuốn sổ ghi chép kia ra và viết lại những việc về Mộng Điệp và Trần Phi Phàm.
Lạc Lạc vẫn chưa gặp lại Trần Phi Phàm, cũng không biết nó có phải bị quỷ sai câu đi rồi hay không.
Tôi an ủi con bé vài câu rồi gọi điện thoại cho chị Dương, chị ấy không có gặp lại A Hà, còn Viên Hiểu thì không có tin tức gì, có điều những người phụ nữ khác đã được gửi đến các viện phúc lợi xã hội, có rất nhiều người nhà không muốn mang họ về vì sợ mang tiếng xấu, nói ra sẽ không dễ nghe.
Sau một lúc sửng sốt, tôi mới hiểu ra không dễ nghe này là có ý gì.
Rốt cuộc đã làm việc này thì không tránh được nhiều lời đồn đãi vớ vẩn, ít nhiều gì cũng sẽ hứng chịu những cơn tức giận, các cô ấy bị kích thích có lẽ không chịu nổi, nên có thể ở cùng nhau và chữa lành từ từ là tốt rồi.
Chỉ là không biết đưa mấy cô ấy ra là đúng hay sai, nếu không đưa trở ra, Mộng Điệp dưỡng âm rận có thể bảo vệ cơ thể của họ, và kinh tế của của câu lạc bộ phát cho cũng có thể nuôi sống các cô ấy.
Hèn gì có nhiều danh kỹ(*) nổi tiếng thời cổ đại đều không muốn hoàn lương(*), nào có chuyện tốt như vậy.
(*)Gái bán hoa, gái điếm
(*)Bỏ nghề không làm nữa.
Tôi xúc động viết ra sự việc này, rồi nhận thấy rằng có nhiều lời oán giận và khó hiểu hơn là các sự kiện trước.
Tôi cất cuốn sổ đi, chuẩn bị nấu một bữa ăn cho mình làm phần thưởng, chị Dương không nói cho tôi nghe về chuyện của Tề Sở nữa nên tôi cũng không tiện hỏi.
Đôi mắt kia của Tề Sở chính là trời phú cho anh ta, cũng có thể nói là khuyết điểm của anh ta.
Sau khi anh ta giết Hà Thúy Miêu, sự việc đó dường như đã bị chặt đứt, chị Dương cũng không nhắc đến anh em nhà họ Tằng nữa.
Tôi tự nhiên cam chịu giả ngu, giúp cũng không được gì, thì cần gì phải truy hỏi để chọc người ta không vui.
Khi đang nấu ăn, tôi nghe thấy đầu thôn vang lên ba tiếng chiêng đồng, sau đó là tiếng pháo nổ, rồi đài phát thanh của thôn nổi lên nhạc buồn.
Đây là có người qua đời, ba tiếng chiêng vang là để báo cho mọi người biết.
Tôi thầm tính số tiền trong tay mình, đại khái đã đủ phân chia cho mấy hộ gia đình đó, nếu không phải bởi vì tôi thì hang cổ kia cũng sẽ không xuất hiện và những người đó đã không mất mạng vì canh giữ hang cổ.
Chờ đến khi gặp trưởng thôn, tôi sẽ đem số tiền này giao cho ông ấy để ông ấy tạm thời đưa tiền phân xuống.
Khi tôi đang tính toán, lại nghe thấy tiếng con trai của trưởng thôn từ bên ngoài hô lên, “Vân Thanh, Vân Thanh.”
Mí mắt chợt giật giật, tôi vội vàng định thần lại, sải bước đi ra ngoài, nhìn con trai trưởng thôn cười khẽ nói: “Chú Tám.”
Trong thôn đều sắp xếp theo vai vế, nhà tôi tuy là khác họ nhưng cũng gọi theo.
Chú Tám mặt buồn bã nhìn tôi, trên mặt thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng, sau khi hít một hơi, đột nhiên quỳ xuống trước tôi.
Tôi vội vàng đỡ chú ấy lên, không cho chú quỳ xuống, trong lòng có dự cảm không tốt, sợ người chết đó chính là vợ của trưởng thôn.
Trong thôn có quy củ(*), là nếu một cụ già trong gia đình qua đời, phải cần được người trong thôn hỗ trợ thì con cháu có hiếu phải tự mình đi quỳ để cầu xin, cái này không dựa theo vai vế cao thấp, đây chẳng qua là để biểu hiện đạo hiếu, cùng với lòng thành kính.
(*)Kiểu như lệ làng, phép nước vậy, có những phép tắc, tập quán buộc phải tuân theo.
Trước kia khi bà ngoại còn ở nhà, trong thôn có đám tang, đều do bà phụ trách hương khói giấy tiền, đèn cầy (nến), mọi người đều tin tưởng bà, nên mỗi lần có người về trời Tây sẽ có người đến bái lại, giờ bà ngoại không có ở đây, tôi mới quên mất vụ này.
Nghĩ đến tiếng chiêng vang lên vừa rồi, cũng nghĩ lần trước tôi có đến nhà bác trưởng thôn có thấy bộ dáng của vợ ông ấy, tôi đại khái đã biết là gì rồi.
Miệng tôi vội nói: “Xin nén bi thương! Xin chia buồn cùng chú!”
Chú Tám nhìn tôi cười khổ, sau khi đứng lên, chú ấy lại lùi lại ra sau một bước và thực sự quỳ xuống một lần nữa.
Vai bế của chú ấy cao hơn tôi, thường quỳ thế này là không cần, chỉ cần ra hiệu cho tôi. Nhưng chú ấy quỳ thật, tôi không thể chịu nổi nữa nên vội vàng quay người tránh, rồi quỳ xuống bên cạnh và nói: “Chú Tám, nếu chú có chuyện gì có thể nói thẳng.”
Vợ của trưởng thôn là chị gái của Vệ Kiến Quốc, vấn đề của nhà họ Vệ đến bây giờ vẫn chưa được giải quyết và những thi thể đó còn chưa tìm thấy, nhưng tôi cùng Mặc Dật và Quảng Tế, nhìn người nhà họ Vệ chết do bị báo thù, chúng tôi lại không ra tay giúp đỡ, mà trưởng thôn đã tận mắt chứng kiến điều đó.
Cho nên hiện tại tôi rất sợ gặp trưởng thôn, càng sợ thấy vợ của ông ấy.
“Vân Thanh à, con cũng gọi chú một tiếng chú Tám.” Chú Tám bị tôi kéo nhưng không chịu đứng dậy, nghiêm nghị nhìn tôi nói: “Mẹ chú đi rồi, lúc gần đi đã giao phó, để con giống như con cháu trong nhà đến gác cho bà, cũng coi như là để cho bà được nhắm mắt. “
Tôi thầm kêu lên không tốt, việc gác đêm này đều là do trực hệ trong nhà làm, nếu giao người ngoài canh giữ thì không thích hợp, nhưng chú Tám đã quỳ xuống van xin rồi nếu tôi không chịu thì nước bọt trong thôn đều có thể dìm tôi chết đuối, bà ngoại đã ở đây nhiều năm như vậy, không thể vì tôi mà bị phá hủy trong một sớm một chiều.
Theo đà này của chú Tám, sợ là nếu tôi không đồng ý chú ấy sẽ không đứng dậy.
Sau một lúc trầm tư, nghĩ mình có rất nhiều thứ bảo bối bảo vệ thân, ngay cả quỷ nháo loạn cũng không sợ, nên liền gật gật đầu, thu dọn đồ đạc rồi cùng đi với chú ấy.
Gác đêm thật ra là gác mấy ngày đầu ở trong ba ngày ba đêm đạo tràng, kỳ thực ngày thứ nhất mới phải canh thức, sang ngày thứ hai đạo sĩ liền bắt đầu làm pháp sự suốt đêm, chỉ cần đi theo là được.
Tôi mang theo giấy hương, đèn cầy đến, trên đường hỏi chú Tám chút ý tứ, vốn tưởng rằng dạo này trời rất nóng nên làm ba ngày ba đêm là được, không ngờ chú Tám nói là phải làm bảy ngày bảy đêm.
Nói đến đây, ánh mắt chú ấy nhìn tôi nặng nề đi: “Theo canh giờ mang sát, không còn biện pháp, phải bảy ngày bảy đêm mới có thể đưa tang, cho nên gác đêm không thể kết thúc sau ba đêm.”
Trong lòng mơ hồ biết được đây chính là vợ của trưởng thôn trả thù mình, tôi sờ sờ bụng nhỏ, lại sờ lá huyết phù có Lạc Lạc ở trước ngực, sau đó xác định câu hồn liên vẫn còn, mới ổn định tâm tình.
Chỉ là khi bước vào linh đường của nhà trưởng thôn, tôi thấy quan tài vậy mà đã bị niêm phong.
Phải biết rằng người đã chết đều giống nhau là được niêm phong quan tài ở trong đêm trước ngày đưa tang, ngay cả khi là mùa hè mà để lâu, cũng phải như thế có điều sẽ dùng quan tài băng và cứ ba ngày một lần đi tiêm vào chất chống phân hủy, để người ngoài được nhìn thấy khuôn mặt người chết.
Người vừa về trời Tây mà đã bị niêm phong quan tài thì đều là người bị chết rất thảm, hoặc cực quái, mới có thể như vậy.
Tôi lại nhìn những người xung quanh nhìn mình với ánh mắt cực kỳ oán giận, tôi bắt đầu hối hận vì mình đã đồng ý quá sớm, sợ rằng cái chết này của vợ trưởng thôn là rất kỳ quặc.