Tôi nhìn thấy Mặc Dật, điều đầu tiên là thầm vui vẻ ở trong lòng nhưng khi nhìn đến biểu cảm của y thì lòng chợt khẩn trương.
Lạc Lạc ở bên kia làm mặt quỷ với tôi, tôi cười gượng gạo đẩy cửa xe ra, vui vẻ chào đón y, nói: "Tới rồi à."
Không biết là y có nghe tôi hỏi về Lục Tư Tề hay không hay vẫn là do tôi làm phiền y nên sắc mặt y mới không tốt.
Tề Sở sợ hãi vội vàng chạy tới, thấp giọng ho khụ một tiếng rồi báo cáo mọi chuyện: "Chúng tôi đụng phải một đàn thi mà nhờ có Lục Tư Tề giúp chặn lại nên mới thoát ra đây. Tôi và chị Dương cũng đang muốn quay lại xem một chút!"
Tôi cảm kích liếc nhìn Tề Sở một cái, biết rõ anh ta đang giải vây cho mình.
Sau đó anh ta lại nở một nụ cười nói với Mặc Dật: "Anh cũng đến xem thử đi, những âm hồn kia nhốt bên trong những thi thể, rồi bị người khác điều khiển. Cũng có thể những âm hồn mà chúng ta tìm không thấy bấy lâu nay đang bị nhốt bên trong những thi thể đó, mà anh em nhà họ Vệ vận chuyển thi thể chính là dùng để tàng trữ âm hồn."
Mặc Dật ừ một tiếng lạnh lùng, tự nhiên chui vào buồng lái trước rồi liếc mắt nhìn chúng tôi.
Tôi và Tề Sở vội vàng chui vào xe nhưng tôi không dám ngồi ghế phụ, cho nên tôi chuẩn bị chui vào ghế sau thì nghe thấy Mặc Dật thấp giọng khụ một tiếng, ngay sau đó, Tề Sở liền đẩy tôi lên ghế phụ còn chính mình thì chui vào ghế sau.
"Thực xin lỗi, tôi cứ luôn làm phiền anh." Tôi thở dài một hơi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Dật rồi lại không biết nên nói gì nữa.
Y quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, sự mỉa mai thể hiện rõ trên khuôn mặt.
Trong lòng tôi đột nhiên có chút chua xót, một cơn tức giận không rõ ràng liền dâng lên nhưng không thể trút ra được, tôi chỉ có thể hít sâu mấy hơi, tự mình kìm nén lại.
Đang lúc tôi đang nghĩ ngợi thì xe đột nhiên giật mạnh một cái làm đầu tôi đập mạnh vào trên ghế sau, sau đó là tiếng khởi động ô tô ầm ầm.
Mặc Dật không hổ là đại lão, sau cái buổi sáng lái xe cùng Nam Nhã đưa xe về nhà thì những lần sau đều lái rất thông thạo, lần này còn đi với tốc độ cao nữa, may mắn đoạn đường này đã bị phong toả, cũng qua sau nửa đêm nên không có xe đi lại nếu không chắc chắn xảy ra chuyện.
Y giống như nín thở một hơi dài và trực tiếp lái xe đến nơi xảy ra tai nạn, có điều khi đến thì chỉ thấy khắp nơi toàn là xương gãy, chân tay cụt với máu đỏ sẫm cùng thịt thối rữa rải rác đầy trên đất.
Lục Tư Tề vẫn chưa rời đi, ngược lại đang đứng ở rào chắn nhìn chúng tôi quay lại.
Trên quần áo của anh ta đều là máu, nhưng anh ta không để ý, thấy Mặc Dật cũng không để ý, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà nói: "Những việc này em đừng nhúng tay vào, nó là nhằm vào chúng ta mà đến, nếu em dính tay vào sẽ không thoát ra được."
Mặc Dật duỗi tay kéo tay tôi, tôi cúi đầu nhìn chằm chằm tay mình thấy y đùa nghịch với từng ngón tay của mình như chơi cánh hoa vậy.
Từ sau khi xảy ra chuyện tôi đã không còn nói chuyện cùng Lục Tư Tề, cho dù là anh ta hay tôi thì dường như hai chúng tôi đều bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn ban đầu, với lại giờ có Mặc Dật ở đây nên tôi hoàn toàn không sợ.
Vì thế tôi bạo gan liền nói: "Vừa rồi cảm ơn anh."
Mặc Dật liền dùng lực nhéo ngón tay tôi một cái, tôi biết là ý gì nên vội nói tiếp: "Mẹ của anh nuôi nhốt anh linh, mua bán nội tạng còn có những thi thể này, rốt cuộc là bà ta muốn làm gì? Thật sự muốn làm cho con người không chết hay sao?"
"Vân Thanh." Trên mặt Lục Tư Tề hiện lên vẻ thống khổ, trầm giọng nói với tôi: "Việc này quá thâm sâu, em đừng hỏi, chờ đến khi Tết Trung Nguyên đi cổ trại hãy đón bà ngoại về rồi tìm một nơi sống ẩn cư."
Nói xong ánh mắt anh ta loé lên nhìn Mặc Dật sau đó xoay người liền nhảy từ hàng rào xuống.
Phía dưới là một con dốc dài, anh ta nhảy vọt mấy cái đã không thấy tăm hơi đâu.
"Thi vương a..." Tề Sở thở dài hướng tôi nói: "Thi vương thức tỉnh phải nói là không hề tốt."
"Hừ!" Mặc Dật hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái sau đó xoay người rời đi.
Trên ngón tay tôi vẫn còn cảm giác bị y vuốt, có điều lần này y tức giận ra mặt rồi.
Tề Sở hướng về phía tôi nháy mắt mấy cái, thấp giọng nói: "Tôi còn phải ở lại làm xong việc, cô có cần theo anh ta về trước không?"
Anh ta không hề biết về chuyện hoa mạn thù sa nên chỉ cho rằng Mặc Dật không vui là bởi vì sự xuất hiện của Lục Tư Tề.
"Tôi sẽ nói với anh ta hai câu, phải ở lại đây chờ tin tức." Tôi gật đầu với Tề Sở, rồi xoay người đi đến bên cạnh xe, tựa lên trên cửa sổ xe nhìn Mặc Dật.
Y không nhìn lại tôi, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, đảo qua những thi thể vụn nát kia.
Editor: Alissa