Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 71: Chương 71: Nữ chủ đáng thương






Sau đó tôi lại nghĩ, nếu lúc ấy tôi không ngất đi thì có lẽ tôi cũng không biết mình sẽ bò dậy như thế nào.

Vì thứ nhất tôi không còn sức để bò dậy, thứ hai bên cạnh tôi còn có mấy cảnh sát đang nhìn, tôi còn sỉ diện nào để bò dậy chứ, còn không bằng trực tiếp ngất đi cho rồi.

Bọn họ thích thế nào thì thế đó vậy, cứ để mặc tôi nằm ở đây luôn đi, hoặc có một người nào có lòng thương xót hãy kéo tôi ném tới xó xỉnh nào đó cũng được.

Cho nên ngất cũng là cách xử lý tốt nhất, chẳng qua là trong mộng tôi mơ thấy một tiếng hừ trầm thấp, giống như niệm kinh, lại không giống lắm, ừm, nó giống tiếng hát hơn.

Tôi mơ hồ nhìn thấy bốn cây cột lớn đứng bên bờ sông, có một người ăn mặc hoa hoè loè loẹt, mang ít lông vũ, đeo một chiếc mặt nạ cổ quái đang nắm cái lục lạc, hướng về bốn cái cột mà niệm chú.

Tôi không nghe rõ người đó đang niệm cái gì, nhưng theo tiếng niệm đều đều, tôi lại giống như bị khống chế mà đi về hướng giữa của bốn cây cột kia.

Khi tôi đi tới trung tâm của bốn cây cột thì bốn cây cột đột nhiên toả ra khói, tiếp theo tôi ngửi thấy một mùi hương lạ, nương theo mùi hương tôi tỉnh dậy.

Đầu tôi vẫn như cũ đau dữ dội, vừa mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt khổ sở của Tề Sở, bên cạnh là Tô Khê đang hôn mê, quả nhiên là bạn bè chí cốt của nhau, chuyện gì cũng san sẻ một nửa nha, giống như viện nằm viện này.

"Uống nước không?" Tề Sở thấy tôi tỉnh, nghiêng khuôn mặt đau khổ đưa cho tôi cốc nước.

Cổ họng tôi khô rát và ngứa ngáy vô cùng, không để ý tới bản mặt khổ quá khổ của anh ta, tôi nhận lấy cốc nước uống một hơi xong lại kêu anh ta rót thêm một cốc nữa.

Uống xong hai cốc nước, tôi liếc nhìn Tô Khê ở giường bên mà sắp xếp lại suy nghĩ, nhìn bộ dạng này của Tô Khê chắc sẽ không kiên trì được bao lâu nữa, tôi còn phải nghĩ cách tìm được âm hồn của cô ấy, nếu thật sự không được thì gọi hồn vậy, nhưng tôi chưa thử qua bao giờ cũng không biết có thể thành công không.

Nếu tôi ngã xuống đất hôn mê và sau đó được Tề Sở đưa về thì chắc chắn là Mặc Dật đã không quan tâm tôi nữa rồi.

Điều buồn cười chính là tôi rất rõ y có điều gì đó đang giấu diếm tôi, còn gạt tôi xuống cái hang kia, vậy mà lại làm như tôi là người có lỗi với y không bằng ý.

Tề Sở ở một bên mong đợi nhìn tôi, thấy tôi không nói gì với anh ta cho nên liền thở dài nặng nề nói: "Sao cô không hỏi tôi là đã có chuyện gì? Cũng không quan tâm sao mặt tôi sầu khổ thế này?"

Tôi liếc mắt lườm anh ta một cái, lại đột nhiên cảm thấy chua xót, theo lý mà nói tôi cũng có chồng rồi, kết quả thì sao?

Người ở bệnh viện chăm tôi lại là Tề Sở?

Tôi hắng giọng một cái, dùng giọng khàn khàn hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Anh chàng này rõ ràng vẫn luôn chờ tôi mở miệng hỏi, tôi thì muốn anh ta mở miệng xong mới hỏi, kết quả anh ta đau lòng giơ cánh tay ra cho tôi xem.

Tôi bắt đầu có chỗ không hiểu, nhưng khi anh ta xắn ống tay áo lên thì trên đó cư nhiên lại có một khuôn mặt quỷ hung tợn, giống y như đúc cái trên vai tôi.

"Mặc Dật cắn anh à?" Tôi không tự giác được đưa tay sờ bả vai mình, nhìn anh ta: "Chẳng lẽ anh cũng đã?"

Mặc Dật cắn tôi là vì tôi mang thai quỷ, nhưng Tề Sở...

Tôi cũng xem như là một con hủ xem nhiều đam mỹ rồi cho nên ánh mắt nhìn Tề Sở lập tức có điểm sai sai.

"Anh ta bảo tôi đi theo cô." Tề Sở không rõ ánh mắt hủ nữ của tôi, vẫn thở ngắn than dài nói: "Cái này gọi là quỷ chú, chỉ cần tôi có suy nghĩ sai trái với chủ nhân, thì quỷ chú sẽ phát tác, khuôn mặt quỷ này sẽ theo kinh mạch tới tĩnh mạch tim, sau đó há mồm cắn rớt tim."

Vừa nói anh ta vừa sợ tôi không hiểu nên lấy tay chỉ chỉ vào chiếc kẹp nói liền với máy đo nhịp tim ở trên ngón tay tôi: "Nó giống như cái này này, trong lòng tôi mà có cái gì không đứng đắng thì cái mặt quỷ này sẽ thông báo cho chồng quỷ của cô, sau đó tôi liền Game Over."

Tôi nghe mà muốn phát ngốc, tay vuốt ve khuôn mặt quỷ nhăn nhó trên vai có chút run lên, Mặc Dật có cần ác như vậy không?

Tay không tự giác được muốn kéo áo xuống để Tề Sở nhìn xem trên vai mình một chút, kết quả cái tên này vừa thấy tôi kéo áo trên vai xuống liền cuống quít quay đầu đi, còn than vãn: "Chị của tôi ơi, tôi chỉ là thấy cô xỉu nên ôm cô một chút thôi mà, rồi cũng đẩy cô ra đấy, kết quả anh chồng quỷ nhà cô tặng cho tôi quỷ chú, tôi mang theo cái chú này đã không về lại được Long Hổ Sơn. Bây giờ cô còn kéo quần áo xuống là muốn giết chết tôi à."

Giọng của anh ta vô cùng bi thương, kiểu như tôi mà động một phát là anh ta sẽ chết ngay ấy.

Tôi đành thu tay lại hỏi anh ta hai mặt quỷ này có khác nhau không.

"Đương nhiên là khác nhau, cái trên người cô tất nhiên khác cái trên người tôi. Điểm giống nhau là nó bảo vệ chủ nhân, mà thứ trong bụng cô là thiếu chủ của nó đấy, dù cô có thọc mấy dao lên chồng quỷ của cô thì quỷ chú cũng sẽ không phát tác đâu." Tề Sở lại tiếp tục than ngắn thở dài, không ngừng chọc chọc vào cái mặt quỷ.

"Mặc Dật đi đâu rồi?" Tôi nghĩ nghĩ vẫn là hỏi ra.

"Đi tra âm hồn của Tô Khê giúp cô rồi." Tề Sở chọc chọc cái mặt quỷ tới nghiện luôn, không thèm ngẩng đều lên, nói tiếp: "Nếu không cô cho rằng anh ta sẽ nguyện ý để cho tôi ở chỗ này chăm cô à?"

Trong lòng tôi đột nhiên có chút vị lạ, thật giống như ngặm phải một viên kẹo vị ngọt đắng, chờ vị đắng bên ngoài tan hết thì bên trong được lấp đầy bởi sự ngọt ngào khiến tim tôi tan chảy.

Không phải là Mặc Dật không quan tâm để tôi nằm trên đất mà là y xuống địa phủ giúp tôi tra âm hồn của Tô Khê?

Y đây là đang giúp tôi nhỉ?

Nhưng tại sao tôi lại có chút hưng phấn thế này?

IMG

Editor: Alissa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.