Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 82: Chương 82: Nuốt răng






Một vụ án mạng xảy ra trong chùa, vị tăng lữ tiếp khách sợ đến mức lập tức quay người đi gọi người tới.

Nam Nhã che miệng vịn bồn hoa, nôn một hồi, mới đảo mắt nhìn tôi, hai mắt cô ấy lấp lánh nước mắt, rồi xoay người lại vịn thân cây nôn tiếp một trận nữa.

Có lẽ cô ấy cũng không muốn nôn, cô ấy là muốn khóc hơn nhưng rồi không biết biểu đạt cảm xúc như thế nào, những loại người như cô ấy sẽ không muốn khóc ra đâu.

Mặc Dật cùng Tề Sở tất nhiên không sợ những thứ này, y trực tiếp đi qua ôm tôi.

Người chị em tốt mà Nam Nhã chưa kịp nói tên cho chúng tôi biết chết thảm thật, mắt cô ấy mở to nhất có thể, hàm trên và hàm dưới của cô ấy so le trong một tư thế rất cổ quái, phần trên và dưới hoàn toàn không có khớp nhau, các cơ trên mặt lại vặn ngược chiều nhau, nguyên hàm răng không thấy đâu, vậy mà trong miệng lại không có dấu máu nào.

Mặc Dật lạnh lùng nhìn, cũng không nói gì. Tôi lấy hương ra, chuẩn bị thắp lên thì bị y giơ tay ra ngăn lại và lắc lắc đầu nói: "Âm hồn của cô ta bị lấy mất, em thắp hương cũng vô dụng."

Tề Sở lại rất có kinh nghiệm rút bao tay trong túi ra, kiểm tra tay chân của cô ấy, sau đó ấn ấn vào vùng bụng, quay đầu nói với Mặc Dật: "Răng đều ở trong bụng, là nuốt xuống bụng."

"Răng không dính máu, trong bụng trống rỗng." Mặc Dật đột nhiên thấp giọng cười, hướng Tề Sở nói: "E rằng việc này có liên quan tới nuôi quỷ."

Mỗi khi nghe tới từ nuôi quỷ là tôi có chút chột dạ, bởi vì hiện tại tôi cũng đang nuôi dưỡng Lạc Lạc. Theo quan niệm của người bình thường, nuôi dưỡng quỷ chính là một việc gì đó rất nham hiểm.

Nhưng trong Đạo gia cũng có nuôi quỷ, một số quỷ hồn bởi vì nguyên nhân gì đó sau khi chết thiếu đi hồn phách cho nên đạo môn mới dùng pháp thuật nuôi dưỡng rồi từ từ bổ sung cho nó, đồng thời thì những con quỷ sẽ làm ít việc giúp người nuôi nó.

Đặc biệt việc đó không tổn hại tới âm đức, là việc không thương thiên hại lí(*), một khi vi phạm điều này thì quỷ hồn kia liền vĩnh viễn không thể siêu thoát, ngược lại hồn phách càng tách rời.

Tôi thử quan sát trong phòng, phát hiện ra dưới thân cô ấy vậy mà lại có tro hương.

Hương này không phải loại gì lạ, là hương dây phát ở cửa chùa cho thiện nam tín nữ(*) tới đây cúng bái, có một trụ cùng loại cắm ở trong khe chân giường đã lạnh ngắt.

Nhưng mà tro hương này có màu trắng và gần như không màu, điều này cho thấy đã có thứ gì hút qua nén hương, cũng có khả năng là người nuôi dưỡng quỷ kia mượn hương này đưa anh linh, tiểu quỷ(*) tới để cắn cô ấy đến chết.

Đừng tưởng rằng người bị quỷ cắn sẽ máu me đầm đìa, kỳ thật bị quỷ cắn chết sẽ không nhìn ra được vết thương, nhưng tôi không ngờ nó lại có dáng vẻ kia, nhìn thôi cũng thấy khủng bố.

Chúng tôi không ở lại đây lâu, Mặc Dật ôm tôi ra cửa, Tề Sở gọi điện báo cảnh sát và thu xếp.

Loại án mạng như vầy quá quái dị, tự nhiên sẽ có bộ phận chuyên môn tới xử lý, Tề Sở cũng không giấu diếm chúng tôi, liền ở trước mặt chúng tôi kêu người tới xử lý.

Mặc Dật cũng không muốn ở lại đây nói chuyện với cảnh sát nên ôm tôi lên xe, tôi vội vàng gọi cho Nam Nhã đang dựa vào thân cây hút thuốc, cô ấy hướng tôi cười khổ rồi xoay người lên xe.

Đợi đến lúc cô ấy rời đi thì tôi thấy phía sau cái cây kia có một người đàn ông ăn mặc đường trang (*) cầm trên tay chuỗi phật châu, đảo nhẹ, nhìn hướng chúng tôi cười cười. Chỉ là nhìn thoáng qua thôi mà bụng dưới của tôi lập tức đau nhói, cả người có điểm khó chịu.

Mặc Dật đang ôm tôi lập tức phản ứng lại, duỗi tay ra vỗ về bụng nhỏ, quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt của tôi.

Bố Đạm Trần hướng chúng tôi vẫy tay, hình như là muốn chào hỏi để thu hút chúng tôi qua đó.

Đột nhiên tôi nghĩ tới Lạc Lạc bên trong huyết phù, cũng chính là ông ta đã bảo ông chủ khách sạn nuôi ngũ phúc đồng ngữ, nói toạc ra, nó cũng là một tiểu quỷ.

Ông ta xuất hiện ở chỗ này, vậy thì cái chết của người chị em tốt của Nam Nhã chắc chắn có liên quan tới ông ta.

Tôi đẩy tay Mặc Dật ra cố nén cơn đau muốn đuổi theo, đồng thời lớn tiếng gọi Tề Sở.

"Nó chỉ là một con rối hình người." Mặc Dật đảo mắt không có ý ngăn cản tôi, mà vung tay lên hướng về phía Bố Đạm Trần.

Một trận gió nhẹ liền thổi qua, Bố Đạm Trần lắc lư hai cái, nháy mắt không còn thấy đâu nữa, sau đó, một con rối lớn bằng bàn tay người từ trên không trung rơi xuống.

Tề Sở nghe tôi lớn tiếng gọi tên mình cho nên vội vàng chạy qua đây, anh ta nhìn thấy con rối nằm trên mặt đất thì có chút kinh ngạc nhìn chúng tôi, anh ta cũng không dám động vào.

"Con rối của Bố gia." Mặc Dật duỗi tay nhặt con rối lên, nhìn về hướng mặt trời: "Tay nghề thật tốt. Trước kia việc hiến tế đều dùng con rối gia tộc họ Bố, yếm thắng chi thuật(*) muốn có hiệu lực phải dùng con rối của Bố gia, rất nhiều năm rồi không thấy, không nghĩ tới gần đây lại tái xuất giang hồ."

Ghi chú:

Thương thiên hại lý: chuyện sai trái, vi phạm đạo lý.

Thiện nam tín nữ: Tín đồ Phật giáo nói chung.

Tiểu quỷ: Quỷ nhỏ.

Yếm thắng chi thuật: Một loại thuật quyền rủa.

Đường trang: Trang phục nhà Đường.

Minh hoạ:

IMG

IMG

Editor: Alissa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.