Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 59: Chương 59: Quái trùng






Tương Tây trước kia là một đất nước của vu thuật, thuộc nhà nước Đại Vu, có rất nhiều phương pháp cúng tế cổ quái, bất kể là sự kiện lớn hay nhỏ đều phải dùng thuật cúng tế của Đại Vu, sau khi làm xong còn ghi chép lại.

Nơi này trước kia là bờ sông, hễ có lũ lụt là có người liền tổ chức hiến tế người cho sông.

Con lươn trước kia cũng giống như con rắn, nó cũng có chức năng ngoại cảm, có lẽ chính vì lẽ đó nên người ta đem những nô lệ có tội ném vào hố hiến tế cho lươn ăn, để thần Sông...thần Nước... Đừng dâng lũ lụt nữa.

Nhưng đây chỉ là phỏng đoán, trừ lễ tế với quy mô lớn thì không ai thắp hương nhiều như vậy, càng sẽ không xuất hiện một cái hang lớn như vậy.

Tôi gật đầu hướng Tề Sở, lại bước tiếp xuống dưới.

Tiếp tục đi sâu vào hang thêm 50 - 60m nữa vẫn không có nước, một con lươn cũng không có, không có gì hết cả, giống như một cái hang trống vậy.

Tôi với Tề Sở liếc mắt nhìn nhau, hai người chúng tôi không ai nói chuyện, chỉ tăng nhanh tốc độ đi xuống.

Bà ngoại là được cột bằng sợi dây đỏ, nghe nói nó cũng dài mấy trăm mét, nhưng khi trưởng thôn thu dây thì bà ngoại không có ở đầu dây bên kia, trưởng thôn nghi bà ngoại bị lươn ăn thịt, cho nên mới nhận định bà đã không còn sống nữa.

Mà cái hang này càng rộng khi càng đi xuống, tôi cùng Tề Sở dựa theo hai bên vách hang mà đi, ban đầu còn tựa vào nhau, đến bây giờ thì giữa hai chúng tôi đã có khoảng trống lớn.

Nhưng sau khi đi xuống tiếp thì hình như có tiếng nước cùng với một mùi hôi thối truyền tới.

Xuống khoảng chừng 300m, có thể nghe thấy tiếng nước cuồn cuộn cùng âm thanh róc rách.

Tôi với Tề Sở liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người cùng quay đầu hướng xuống dưới mà chiếu đèn pha vào chính giữa hang, tôi lập tức nắm chặt lấy dây thừng, hai chân liền mềm nhũn ra, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên.

Có lẽ tất cả mọi người từng nhìn thấy những con lươn to được bán trong các chậu đồng nhưng tuyệt đối chúng không lớn bằng thứ mà chúng tôi đang nhìn thấy.

Toàn bộ những con lươn này có chiều dài ít nhất bằng sải tay đều đang quấn quít vặn vẹo dưới đáy hang, nơi chỉ có một ít nước, lưng chúng đều là màu vàng tươi, cả đàn vắt vẻo trườn tới trườn lui, lâu lâu có mấy con lươn nhỏ trườn ra giữa đám lươn lớn, nhưng có khi nghênh đón chúng chính là cái miệng lớn của con lươn lớn.

Những chiếc túi da rắn đựng mồi đã sớm bị rách bươm, mồi cũng bị ăn sạch không thấy đâu, những con lươn đó cuộn trò quấn quéo thành một đoàn ở ngay trung tâm hang rộng khoảng trăm mét, phỏng chừng là chúng đang ăn, thức ăn có thể là mồi do chúng tôi thả xuống hay mồi cũng có thể là những con lươn nhỏ.

Tôi thử quay đầu lại thì phát hiện đáy hang rộng ít nhất cũng 200m, ngoại trừ vùng ở giữa là vùng trũng có nước nơi đàn lươn đang ở thì bên cạnh là phù sa khô, không có lươn. Trên vách hang có rất nhiều lỗ lớn nhỏ, cũng không biết là lươn đã chui ra hết từ đó hay vẫn còn ở bên trong nữa.

Tôi lấy tay khều nhẹ Tề Sở, rồi hai chúng tôi đu theo dây thừng đi xuống, xoay người sang một bên đáp xuống đáy hang

Phù sa (bùn khô) ở đáy hang vô cùng mềm, có thể xác định đây không phải là bùn từ tro hương vì nó có một cổ mùi hôi thối nồng đậm.

Lươn ở trong hang nghe thấy tiếng động, liền quẫy đuôi lao về phía chúng tôi, nhưng những thứ này nhiều năm không thấy ánh sáng nên khi bị ánh đèn pha chiếu trúng liền rụt trở về.

Tôi vội vàng xịt lọ thuốc đuổi côn trùng và rắn, Tề Sở ở bên kia đã cởi xong dây thừng cũng đi nhanh về phía tôi.

Bước đi trên phù sa không hề dễ dàng, anh ta đi rất vất vả, nhưng vẫn cố dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh tôi, rồi nhìn tôi nói: "Nếu nơi đây là một cái hang lớn dùng hiến tế thì cô ngàn vạn lần không được rắc tro hương."

Tôi hiểu ý anh ta, nếu đây là hang hiến tế, một khi thắp hương lên chính là bắt đầu hiến tế và sẽ có đồ ăn bị ném xuống, sợ mấy con lươn đó đã dưỡng thành phản xạ có điều kiện, tưởng chúng tôi là đồ ăn bị hy sinh để hiến tế.

Tôi rút cây xiên bắt cá từ trong ba lô ra nhìn Tề Sở cười khổ, rồi thử kiểm tra dấu vết trong bùn.

Bà ngoại là trực tiếp nhảy xuống đây, sợi dây đỏ kia không biết bị đứt ở đoạn nào, hay là do bà tự cởi bỏ, nhưng bất luận là như thế nào, thời điểm bà nhảy xuống, nước cũng đã được bơm rút cạn, chỉ cần bà dừng lại ở đáy hang thì sẽ lưu lại dấu vết.

Trên lớp phù sa (bùn khô) đều có dấu vết của những con lươn bò qua, vừa thô to vừa bóng loáng, Tề Sở một bên giúp tôi quan sát cái trũng ở bên cạnh, tránh có thứ quái vật gì bò ra.

Tôi đi một vòng quanh đáy hang, ngoại trừ phát hiện có rất nhiều bộ xương trắng cùng với mấy bộ quần áo rách nát ở ngoài thì không thấy dấu chân hay dấu vết nào khác.

Cứ cho rằng lúc bà đáp xuống là ngay giữa hang thì vẫn phải có dấu vết vùng vẫy chứ, tại sao lại không để lại vết tích nào hết?

Tôi đi vòng quanh đáy hang, tim thắt chặt lại, tôi liền gom những quần áo dính bùn đó lại một chỗ, lật xem nhưng cũng không thấy đồ của bà ngoại.

Trái tim tôi chậm rãi thả lỏng, bọn người trưởng thôn đều cho rằng bà ngoại đã chết, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn ôm hy vọng bà vẫn còn sống.

Bà lợi hại như vậy, dù khi đối phó với mẹ con Lục Tư Tề vẫn an toàn thoái lui, sao có thể bị mấy con lươn này ăn thịt chứ?

Cho nên tôi mới kiên trì đi xuống đây, cứ tưởng sau khi xuống sẽ gặp bà ngoại mắc kẹt dưới đáy hang, đang chống chội với đàn lươn, chỉ cần tôi duỗi tay ra giữ chặt lấy bà rồi bò lên trên liền không sao nữa, chúng tôi vẫn như cũ sống những ngày tháng nương tựa vào nhau.

Nhưng bây giờ không có nửa điểm tung tích nào về bà, tôi đã bắt đầu hoảng sợ rồi, tất cả mọi suy nghĩ tưởng tượng ra đều bị đánh tan.

Tôi hướng mắt vào đàn lươn ở giữa hang, Tề Sở thấy thế cuống quít giữa chặt tôi lại: "Cô có bị điên không, lươn lớn như thế, cô đi vào là chết đó. Có muốn tìm mấy động khác không? Huống hồ không nhìn thấy quần áo cũng coi như là chuyện tốt mà! Đừng quá lo lắng!"

Những cái lỗ bên cạnh hang có kích thước bằng một con người lớn nhỏ khác nhau, nói không chừng bà ngoài đi vào trong đó.

Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, đi theo Tề Sở kiểm tra từng hang một.

Sau đó nhìn thoáng qua thì thấy những con lươn ở giữa hang đột nhiên xáo động, tiếp theo những con lươn không màng tới ánh đèn của chúng tôi chiếu tới, chúng vẫn cuống quít bò hướng ra bốn phía, giống như đang trốn tránh thứ gì đó.

Tôi với Tề Sở có chút không hiểu, lại nghe thấy tiếng vang ào ào truyền tới, sau đó chúng tôi thấy một dòng máu chảy ra từ trung tâm vùng trũng nơi đàn lươn đang ăn, dưới ánh đèn có thể thấy vô số sợi tóc tơ lớn nhỏ màu đỏ như con sâu nhúc nhích.

"Mau trèo lên dây thừng!" Tôi đột nhiên biết đàn lươn muốn trốn là thứ gì rồi, lật đật quát to một tiếng, rồi hướng dây thừng chạy tới.

IMG

Editor: Alissa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.