Đột nhiên nhìn thấy cảnh này, tôi cùng Mặc Dật đều sợ ngây người.
Mặc Dật bước đi đến bên cạnh thi thể Hà Thúy Miêu, nhíu mày nhìn nhìn, rồi nhìn tôi lắc lắc đầu.
Tôi thử đi đến bên người Tề Sở, lại phát hiện anh ta như cũ nắm chặt đại cương đao kia, đầu gục xuống, vẫn không nhúc nhích.
Đại Bạch cùng hai hồ ly con không biết là đi nơi nào, trong nhà im ắng, không có thanh âm nào.
“Tề Sở?” Tôi ngồi xổm xuống bên người Tề Sở, muốn nhìn đến vẻ mặt của anh ta, lại phát hiện anh ta vẫn luôn rũ mặt, không chịu ngẩng đầu, máu trên tay cầm đao đã sớm khô, nhưng vẫn buông lỏng nào đao, giống như từ lúc anh ta ngồi xuống là không động đậy.
Tôi cùng Mặc Dật liếc nhìn nhau một cái, cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện này.
Hà Thúy Miêu không phải là không thấy tung tích sao? Làm sao có thể đột ngột xuất hiện ở nhà tôi, lại còn bị Tề Sở giết chết?
Mặc Dật khoát khoát tay với tôi, tiếp theo đi đến bên cạnh tôi, đột nhiên duỗi tay ra đem đầu của Tề Sở bẻ mạnh lên.
“Không!” Tề Sở tay cầm đại cương đao, đột nhiên vun lên loạn xạ.
Tôi cách quá gần suýt chút nữa bị quơ trúng, may mắn Mặc Dật đã duỗi tay ra ôm tôi vào trong lòng ngực, tiếp theo tôi thấy y vẫy nhẹ ngón tay, thanh đại cương đao kia giống như bị trọng lực hấp dẫn, rơi xuống trên mặt đất ngay.
“Dừng lại!” Tề Sở còn muốn cúi đầu, lại bị một câu của Mặc Dật ngăn lại.
Lúc này tôi mới phát hiện, hai mắt của Tề Sở đỏ bừng, giống như nhiễm máu, cơ trên mặt căng cứng, nhìn qua thật dữ tợn.
Rõ ràng vẫn là gương mặt kia, ngũ quan đều không có thay đổi, nhưng đột nhiên sinh ra dữ tợn, không còn thấy hình dáng Tề Sở lưu manh nhưng ấm áp sáng sủa trước kia, giống như anh ta đã biến thành một tên hung thần ác sát.
“Đi tắm rửa trước đi.” Mặc Dật giơ tay, nhấc thanh đại cương đao lên cầm vào tay, nhìn Tề Sở trầm giọng nói: “Thay luôn quần áo.”
Tôi cũng bất chấp cái gì gọi là nam nữ khác biệt, liền vội đến phòng của Tề Sở tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho anh ta, lại cố ý ở trong phòng anh ta đốt chút hương an thần, Mặc Dật đẩy Tề Sở vào phòng tắm, lúc này mới quay đầu nhìn tôi nói: “Em không cần xem hương, thi thể kia là không hồn không phách.”
Tôi nặng nề hít vào một hơi, tôi xoay người đi dọn nhà cửa, lại phát hiện có đầy máu trên sàn nhà, không có cách nào động tay được, Mặc Dật dùng pháp thuật chuyển thi thể của Hà Thúy Miêu ra khỏi mái hiên.
Tôi dứt khoát kéo vòi nước vào, rửa sạch toàn bộ phòng ốc qua một lần, trong khi rửa tôi vừa gọi điện thoại cho chị Dương, tôi chỉ nói là đã tìm thấy thi thể của Hà Thúy Miêu nhưng không đề cập đến Tề Sở.
Chị Dương mấy ngày này chạy tới chỗ chúng tôi rất thường xuyên, giờ nhìn thấy thi thể của Hà Thúy Miêu thì cũng sợ ngây người, đặc biệt là khi chị ấy thấy vết thương trên mặt bà ta, ánh mắt hơi loé lên nhưng cũng không có hỏi nhiều lời, trực tiếp lấy thi thể đi.
Tôi cũng không hỏi Tề Sở về chuyện này, anh ta tắm rửa xong liền trở về phòng nghỉ ngơi, cả người anh ta như mất hồn lạc phách vậy.
Sợ anh ta nghe thì không tốt cho nên tôi lại lôi kéo Mặc Dật về phòng mình xong rồi mới dám hỏi.
“Có liên quan tới cặp mắt kia của anh ta đúng không?” Mặc Dật liếc tôi một cái, trịnh trọng nói, “Đêm nay em đừng ngủ, để mắt tới cậu ta một chút. Vừa rồi em cũng không nhìn thấy thi thể của Hà Thúy Miêu sao, răng của bà ta không còn, toàn bộ đều bị nuốt xuống bụng. Tề Sở nhất định không làm loại chuyện này, bà ta hoặc là nuốt răng trước khi đến hoặc là trước khi chết thì nuốt. Lần trước chỉ là một nhân vật nhỏ, lần này sợ là một manh mối, anh phải trở về xem.”
Tội gật đầu lia lịa, Hà Thúy Miêu cũng được xem như là một tiểu đầu mục(*), nhưng tại sao bà ta mất tích rồi lại chạy đến nhà tôi? Là cố ý tìm tôi hay là tìm Tề Sở?
(*)Tiểu đầu mục: là người đứng đầu, người chỉ huy nhưng ở cấp thấp, vị trí nhỏ.
Mặc Dật đối với sự kiện nuốt răng này vẫn luôn coi trọng, y nói xong liền đi ngay, còn dặn có việc gì kêu Lạc Lạc đi gọi y.
Tôi nấu mì cho bữa tối, Tề Sở không đi ra, trong phòng cũng không có động tĩnh, đối với loại việc như này thì tốt nhất là để anh ta một mình yên tĩnh lại, người ngoài quấy rầy ngược lại sẽ không tốt, tôi đành ngồi ở bên ngoài cửa phòng của anh ta đọc sách.
Sau mười giờ đêm, Đại Bạch đưa theo hai con hồ ly con trở về, còn bắt được một con thỏ rừng mang về và nó đắc ý nhìn tôi.
Trên người hai con hồ ly con đều là bùn đất, tôi vội đổ nước ấm ra rửa sạch cho chúng nó, sau đó làm khô rồi mới để Đại Bạch đưa vào nhà để ngủ.
Làm xong mọi thứ cũng đã tới 12 giờ, Tề Sở lúc này mới đi ra ngoài, sắc mặt anh ta đã bình tĩnh nhưng hai mắt vẫn còn đỏ như máu.
Mì trên bàn đều đã nguội và bở nhưng anh ta mặc kệ vẫn bưng bát lên ăn.
Tôi vội ấn tay anh ta xuống nói: “Để tôi nấu lại bát khác cho anh, nếu đói quá thì uống ít nước để ấm cổ họng trước và tráng dạ dày.”
Dù gì tôi cũng ăn nhiều cơm do anh ta nấu rồi nên cũng nên nấu mấy bữa cho anh ta.
“Trước kia sống đã ăn qua, lạnh thì có làm sao.” Hai mắt của Tề Sở vẫn đỏ, anh ta liếc nhìn tôi một cái, nói: “Không sao, có cái ăn là được.”
Nghe nói đôi mắt đó được đổi lấy bằng tu vi mấy đời của anh ta, ánh mắt sáng trong như nước, vẻ mặt lại mang sắc khổ.
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hình ảnh, lần trước anh ta đi ở bên ngoài trở về, trên bàn ăn lúc đó chỉ còn đồ ăn thừa, thật ra chỉ là chút hành tỏi ớt linh tinh, anh ta đói thảm, nên không quan tâm gì liền trực tiếp bới cơm ăn lấy ăn để.
Mì kia bở ra thành một cục lại không còn vị gì thế mà anh ta ăn từng ngụm lớn.