Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 174: Chương 174: Sao còn háo sắc hơn anh nữa?




Mặc Dật dựa vào cánh cửa phòng, nhìn những người phụ nữ trong ảnh có đôi mắt chảy máu, trầm giọng nói với tôi: “Ban đầu Mộng Điệp cũng là một cô gái ở thanh lâu(*), sau khi chịu đựng mọi khó khăn, cô ta đã chuộc thân và trở thành một một tiểu thiếp(*) đi theo một người cô ta tự cho là phu quân(*), vì được chủ nhân yêu thích nên cô ta đã bị nữ chủ(*) chặt bỏ tứ chi(*), dùng sâu trùng hút khô máu tủy, rồi ngâm xác cô ta trong suối ở trên núi băng, làm cô ta vĩnh viễn không thể siêu sinh(*).

(*)Nhà chứa, chỗ buôn bán sắc, tài, dục thời xưa.

(*) Vợ bé

(*) Chồng

(*)Người phụ nữ làm chủ gia đình, vợ chính thức, vợ cả.

(*)Tay chân.

(*)Thoát khỏi vòng sống chết, cuộc sống trần thế, để tới cõi cực lạc, siêu thoát theo đạo Phật.

“Âm hồn của Mộng Điệp sau đó không tan, lang thang tự do đi khắp nơi, bị dâm khí lây diễm mà trở thành dục linh, dưỡng thành âm rận, và tu luyện cơ thể bằng phương pháp hút khí âm dương, thứ duy nhất có thể giải độc là máu xương còn ở trong cơ thể của cô ta. Cô ta bị dục vọng thu hút, nên cũng không dễ dàng xuất hiện, chỉ cần còn dục niệm, cô ta cũng sẽ không biến mất.” Mặc Dật trầm giọng, cười trào phúng: “Nhưng phần tứ chi của cô ta vẫn còn chính khí, bất cứ khi nào Mộng Điệp xuất hiện để dẫn các cô gái đi, những phần tay chân bị cụt còn lại sẽ xuất hiện và hy vọng sẽ gặp được người có duyên để cứu những người cô gái kia, để không bước vào vết xe đổ của Mộng Điệp.”

Mặc Dật nói xong quay đầu nhìn tôi: “Có phải mâu thuẫn lắm không? Cơ thể tuy chết lại biết chuộc tội, nhưng âm hồn lại vì oán niệm mà không tiêu tan, gieo tai hoạ kéo dài?”

“Nhưng đó vẫn là cô ta?” Tôi nghe ra cũng có hơi kỳ quái, nhưng không hiểu sao Mặc Dật lại hiểu rõ Mộng Điệp đến vậy, với tính cách của y, y không nên hiểu rõ người ta mới đúng?

Hơn nữa lúc ở nhà của Trần Phi Phàm thì y nhìn thấy bàn tay kỳ lạ kia rõ ràng là làm như không quen mà.

Mặc Dật vươn tay về phía tôi, đột nhiên há mồm mạnh mẽ cắn lên cổ tôi một ngụm, còn trịnh trọng nói với ta: “Xuất thần có hai việc, hỗn loạn sẽ có bắt đầu. Vân Thanh... Vân Thanh...”

Y thì thào, dùng sức liếm mút mạnh cổ tôi, rồi thở dài: “Anh phải làm sao với em bây giờ?”

Tôi nghe chỉ cảm thấy mình rất vô tội, tuy rằng những thứ này luôn thích tìm đến tôi, nhưng liên quan gì đến tôi, tôi còn không nghĩ sẽ muốn đụng vào bọn họ đâu.

“Bổn quân ở nhà chờ em.” Mặc Dật dường như cũng không muốn ở chỗ này lâu, liền cắn mạnh lên môi của ta một cái, nói: “Đây là trừng phạt vì ý chí không kiên định của em.”

Môi tôi nóng rát đau nhức, cứ nghĩ đến cảnh mình bị Mộng Điệp thu hút thì hận không thể đập đầu vào tường mà chết đi.

Chị Dương đã gọi điện và thông báo cho người đến, chị ấy dẫn theo tôi cùng A Hà đợi bên ngoài câu lạc bộ, còn về Viên Hiểu, tôi phải nhờ Viên Hùng đến tìm, mặc dù tôi đã xem ảnh của Viên Hiểu nhưng nó là sáu năm trước, sáu năm qua cũng đã trải qua rất nhiều thứ, vừa rồi tôi chỉ nhìn lướt qua cũng không có nhận ra.

“A Phàm đâu?” Mất âm rận, cơ thể A Hà chuyển sang màu xanh, còn hơi sưng và chóng mặt, chính là bộ dáng túng dục quá độ, nhìn dáng vẻ âm rận kia cũng không phải là tai hại cho thân thể các cô ấy, ngược lại là che chở thân thể của họ, nhưng mà thế thì chất độc của Mộng Điệp đã xâm nhập vào cơ thể họ như thế nào?

Tôi đang suy nghĩ lung tung, nghe được cô ta hỏi về A Phàm, tôi ngẩn người ra, nhìn A Hà đứng bên đường, hút thuốc nhả khói, giống như được tái sinh làm người, tôi không biết có nên nói cho cô ta biết chuyện của thằng nhóc không.

Tôi đành chỉ vỗ bả vai cô ta và nhẹ giọng nói: “Cậu bé nhờ tôi xem hương tìm cô, muốn biết mẹ mình có bộ dạng như thế nào”

“Thất vọng rồi nhỉ.” Giọng của A Hà chua chát, nhìn lại bộ dáng của chính mình, cô ta cau mày không biết nói gì, ngồi bên bồn hoa huýt sáo, mặc kệ người ra vào nhìn quần áo của cổ: “Đừng nói với nó, tôi ở chỗ này.”

Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy đau xót mà gật gật đầu, có lẽ như vậy cũng tốt.

Thời điểm Viên Hùng đến, người của chị Dương đã bắt tất cả mọi người ở bên trong rửa sạch, chỉ nói với họ rằng họ đã bị thuốc khống chế, và chị Dương đang nghĩ biện pháp đem việc này cố gắng ém xuống.

Viên Hùng mất không bao lâu đã tìm thấy Viên Hiểu và định mang nó đi.

Tôi nhìn thoáng qua Viên Hiểu, thân người nhỏ xinh, xanh xao vàng vọt, da mỏng, cả người vẫn còn hơi đờ đẫn, dù sao bất kể ai đã từng trải qua chuyện này, nếu tỉnh lại sẽ không thể nào chấp nhận được.

Chị Dương cũng không có ngăn cản, chỉ là bảo anh ta chú ý giấu giếm đi, Viên Hùng hướng về phía tôi gật gật đầu và nói cảm ơn.

Tôi từ trong ba lô lấy ra một nắm trầm hương đưa cho anh ta, yêu cầu anh ta mỗi ngày thắp một nén hương lên trước khi Viên Hiểu ngủ, tốt nhất là để cô ấy từ từ thả lỏng.

Viên Hùng nắm lấy hương, ôm Viên Hiểu liền lên xe, cũng không để ý tới Tưởng Chân Trân.

Chị Dương đương nhiên đang vội vàng bận giải quyết hàng chục người trong câu lạc bộ, và chị ấy chỉ nói với tôi rằng, chị ấy đã mang bàn tay bị đứt lìa của Mộng Điệp trở về, để tôi tự xử.

Lúc này, tôi mới đảo mắt lại nhìn A Hà, nhưng ngoại trừ thấy vài tàn thuốc bên cạnh bồn hoa thì không thấy ai, cô ta đã sớm không thấy tung tích đâu.

Có lẽ cô ta không muốn Trần Phi Phàm lại đến tìm mình, có lẽ cô ta cũng đã có một nơi để đi.

Việc này đã kết thúc, tuy chưa hoàn thành hết, rốt cuộc có một số việc, không biết thì nhẹ nhàng hơn là biết, nhưng sau đó tôi nghe được chút tin từ chị Dương rằng thực sự có rất nhiều thi thể phụ nữ được giấu trong các bức tường của câu lạc bộ, toàn bộ đều mặc sườn xám bị phong ấn trong tường, âm hồn của họ dính vào bức tranh, theo chị Dương nói bọn họ có thể đã tự nguyện hiến tế cho Mộng Điệp.

Rốt cuộc, mặc dù Mộng Điệp sử dụng phụ nữ cho mục đích riêng của mình, dùng những người phụ nữ này để phá nhà tan cửa nát đối với gia đình của lũ đàn ông kia, có lẽ là để giúp những người phụ nữ này trả thù.

Đêm đó tôi không muốn lái xe, vừa hay Nam Nhã đã ngồi xe Viên Hùng tới, còn phía Tưởng Chân Trân lạnh mặt tự mình bắt xe trở về rồi, biểu cảm ấy cũng không có vui vẻ chút nào, ngược lại có chút cô đơn.

Nam Nhã đã giúp tôi lái xe, ở trong xe còn nói với tôi rằng Tưởng Chân Trân lớn hơn Viên Hùng vài tuổi, chị ta đã từng lui tới với Viên Hùng khi chị ta còn ở cùng với kim chủ. Để Viên Hùng có được thành tụ lớn như vậy, là do Tưởng Chân Trân lấy sắc và tình dục đổi thành tiền cho anh ta, sau này công việc kinh doanh của Viên Hùng được cải thiện, chị ta mới rời kim chủ và kết hôn cùng Viên Hùng.

Nhưng mấy năm gần đây, Viên Hùng vì tìm Viên Hiểu mà đã tốn rất nhiều thời gian cùng tâm tư, Tưởng Chân Trân cũng đã từng khuyên qua anh ta, nhưng lần nào cũng kết thúc bằng ầm ĩ.

“Ngoại hình của phụ nữ rất quan trọng, tiền bạc và sự nghiệp cũng vậy.” Nam Nhã quay đầu lại nhìn tôi, cười nhạt nói: “Đối với những người như chúng ta, nếu một chân đạp sai, dù có khả năng đi lại, tính là có thể tìm một người chồng tốt, hoặc tự mình nuôi một người chồng đi nữa, thì quá khứ khó chịu này vẫn sẽ đi cùng chúng ta. “

“Tôi gặp Viên Hùng và Tưởng Chân Trân là vào mười năm trước, khi đó Viên Hùng đổ nước, xách túi cho chị ấy, rất ân cần, nhưng cô xem hiện tại đó, bây giờ anh ta có dùng mắt mà nhìn thẳng vào mắt chị ấy không? Trong mắt chỉ có chán ghét!” Nam Nhã thở dài ngao ngán, tựa như cũng bất đắc dĩ nói: “Phụ nữ cho rằng tình yêu là quan trọng nhất, nên A Trân từ chối làm kẻ thứ ba của kim chủ, tự mình nâng đỡ một người, nhưng cuối cùng thì sao? Đối với đàn ông mà nói, đại cục, sự nghiệp, sĩ diện, gia cảnh, lấy ra đều so với tình yêu là quan trọng hơn? Ai muốn nhìn một người bán thân nâng đỡ mình thành vợ mình chứ?”

Những gì cô ấy nói rất xúc động, tôi lắng nghe một cách xuất thần, nghĩ đến những lời của Mộng Điệp.

Biết Phủ Quân trước kia từng động chân tình, nhưng y tự nhúng tay vào việc gì?

Cô ta rõ ràng là cố ý nói ra, để chọc giận Mặc Dật để bắt y ra tay nặng! Nói cách khắc, vấn đề đằng sau việc “nhúng tay” chính là vảy ngược của Mặc Dật, sợ là có quan hệ tới người dùng hoa mạn thù sa bện vòng hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.