Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 159: Chương 159: Tàng thi




Có Mặc Dật ra tay, những người bỏ chạy đó thậm chí chưa kịp hét lên một tiếng thì toàn bộ đều đã té xỉu xuống đất.

“Chuyện này là thế nào?” Mặc Dật liếc nhìn những người cởi trần, mặc quần đùi ngắn cũn cỡn, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng: “Dám cướp của em?”

Tôi nhún vai, cảm thấy vận may của mình chẳng ra gì, đụng tới chuyện cũng chẳng tốt, tệ hơn là tất cả đều là chuyện rất xấu.

Tôi vốn nghĩ rằng mình chỉ cần đưa Trần Phi Phàm, một tiểu quỷ không biết bản thân chết như thế nào về nhà và sẽ không chọc phải bất kì rắc rối nào, nhưng lại không như tôi nghĩ...

Mặc Dật hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không hỏi thêm câu nào, y nhìn chằm chằm vào Trần Phi Phàm, thằng nhóc vẫn còn đang hoảng sợ mà lẩm bẩm một mình, sau đó y lắc lắc đầu nói: “Vận mệnh kém, đã định chết yểu, em muốn nuôi dưỡng nó sao? Dưỡng loại này cũng không có ích...”

“Bùn... bùn...” Trần Phi Phàm vẫn còn đang lẩm bẩm nói gì đó thì đột nhiên giống như bừng tỉnh, bay vào trong bếp, lại lôi ra hai quả trứng gà trắng bóc.

Hai mắt nó nhìn về phía Mặc Dật, bởi vì y ở đây nên nó cũng không dám tới gần tôi, chỉ phải nhỏ giọng nói: “Con đã chết... là sẽ không thể nào tìm được mẹ nữa sao?”

Trong lòng tôi đột nhiên đau xót, liền quay đầu đi, lại nhìn thấy Lạc Lạc đang duỗi tay chọc vào mặt cha của Trần Phi Phàm, còn thấp giọng giả bộ mắng, con nít con nôi cũng không biết là học từ đâu ra.

Tôi hít sâu một hơi, quay đầu lại đối mặt với Trần Phi Phàm lắc lắc đầu: “Vẫn có thể!”

Sau đó lại bảo Lạc Lạc cho nó thêm một cốc nước suối lạnh để dưỡng âm hồn, còn tôi thì dùng chân đá cha của nó một cái làm người nọ tỉnh lại.

Tên này vừa tỉnh, vẫn sợ ngây người và không ngừng kêu to, Mặc Dật liền vung tay lên, cả người anh ta giống như rơi vào trong nước đá, rùng mình mấy cái mới bình tĩnh trở lại.

Trần Phi Phàm rụt bả vai đứng ở bên cạnh, tôi trừng mắt với anh ta nói: “Vẫn là câu nói kia, tôi muốn ngày sinh bát tự cùng tên của mẹ bé.”

“Không... không có...” Lão Trần lẩm bẩm nói, vẻ mặt sợ hãi: “Tôi chỉ biết cô ta gọi là A Hà, là lúc tôi làm công ở bên ngoài quen biết và tôi cũng không biết ngày sinh bát tự của cổ.”

Tôi quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ có sự mất mát của Trần Phi Phàm, lại nghĩ đến anh ta từng nói làm một phiếu gì đó nên tôi lập tức đe doạ anh ta, nói: “Anh không nói cũng không có sao, tôi sẽ thắp lên nén hương, chiêu gọi tất cả quỷ hồn có quan hệ với anh lên, tôi tự nhiên liền biết mẹ của thằng bé thế nào. Anh cũng sợ ma quỷ chứ gì, cho nên tốt nhất là anh nên nói thật đi.”

Dùng hương vay nợ, đỉnh đầu ba thước kính thần minh(*), có thể biết khoản nợ âm dương lúc còn sống.

(*)Thần linh.

Đây là hương thuật trên ở giấy mà Mặc Dật cho tôi, lúc này cha của Trần Phi Phàm dùng sức gật đầu mạnh và nói rằng không hề lừa dối tôi, tôi có thể an tâm thắp hương lên, hơn nữa còn nói nhà mình cũng có hương.

Lạc Lạc nghe tôi nói muốn thắp hương nên nó sớm đã cầm ba lô từ trong xe ra, tôi rút hương vay nợ từ trong đó ra, rồi ra hiệu ý bảo cha Trần Phi Phàm duỗi tay ra cầm lấy và thắp hương lên.

Mặc Dật đứng ở trước phòng, không nói gì, nhưng y vẫn như cũ vẫn nhìn chằm chằm.

Hương kia vừa thắp lên xong, cha Trần Phi Phàm liền thở phào nhẹ nhõm, cố gắng nở nụ cười với tôi: “Trước kia chúng tôi cũng chỉ cướp túi xách, hoặc lấy mấy trăm tệ rồi chạy chứ không có giết hại ai cả. Nên gặp cô thấy cô có tiền lại là một cô gái cho nên tính hù doạ cô chút thôi, thật ra chúng tôi cũng không có ý gì khác đâu.”

“Nhìn một chút là biết ngay.” Tôi lấy lại hương từ trong tay anh ta, rồi ra hiệu anh ta xoè tay ra.

Vì có Mặc Dật ở đây nên anh ta rất thành thật mở lòng bàn tay ra.

Tôi đem hương kia đặt vào lòng bàn tay của anh ta, hương kia đứng vững như bàn thạch, không lay động không lắc lư, anh ta không ngừng chớp mắt hỏi: “Tiên cô, đây là chứng minh tôi không thẹn với lương tâm, đúng không?”

“Nợ như hằng sa, tụ chi không đi.” Tôi liếc mắt nhìn anh ta, rồi lại nhìn khói hương lượn lờ.

Qua một lúc không lâu, tay của anh ta đã phát run giống như là bị cằm lâu lại giống như ba cây hương vay nợ kia nặng đến không chịu được, anh ta với vẻ mặt đau khổ nhìn tôi nói: “Tiên cô à, cái này còn phải cằm thêm bao lâu nữa? Cô có thể báo cảnh sát, hoặc đánh tôi một trận là được, có cần phải giày vò người khác như vậy không, nhìn các người cũng không phải giống loại người sẽ làm như vầy.”

Miệng lưỡi vẫn còn rất trơn tru lắm, tôi cười khẽ một tiếng, tính nói thì chợt thấy có một người trên người dính đầy đất đi ra từ phía sau nhà anh ta.

Trên đầu người nọ cũng toàn là bùn đất, bùn dính vào tóc ngắn, nhìn không ra là nam hay nữ, trên mặt thì dính đầy máu, giống như là bị đồ vật gì đó đập đến không còn hình dạng, tư thế của đôi tay cũng vô cùng cổ quái, trong hai chân có một cái đã bị què.

“Ai đây? Đây là...” Cha Trần Phi Phàm nhìn thấy thứ này, sợ đến mức cuống quýt lui về phía sau, muốn xua xua tay nhưng lúc này mới phát hiện tay nâng hương giống như bị cái gì đó ghim vậy, ba cây hương kia như cây cột đứng vững vàng, ổn định trong lòng bàn tay anh ta.

Editor: Alissa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.