Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 190: Chương 190: Trong nắng sớm huyết vụ




Trên đường đi Tưởng Chân Trân cũng không nói gì, nhưng Nam Nhã có nói với tôi một chút, hình như sau khi Viên Hiểu trở về thì hai người đã bắt đầu chiến tranh lạnh, có vẻ như Viên Hùng không yên tâm mà giao Viên Hiểu cho Tưởng Chân Trân chăm sóc, nên mời hai người thân thích ở dưới quê lên chăm sóc cho Viên Hiểu.

Tưởng Chân Trân lần này không biết gì về việc công trường, sau khi nghe Nam Nhã hỏi, chị ta mới biết Viên Hùng đã ở công trường nhiều ngày.

Bạn có thể tưởng tượng áp suất không khí thấp đến mức nào khi tôi ngồi cùng xe với chị ta, chị ta một đường bị nghẹn nhưng thuốc trong tay vẫn hút không ngừng, khiến cho Đại Bạch ho khụ khụ liên tục nhưng nó không có dám lên tiếng, có điều hai đứa nhỏ chịu không nổi mùi khói thuốc nên liên tục kêu khe khẽ.

Sau vài lần bị tôi nhắc nhở, Tưởng Chân Trân đột nhiên nổi giận, nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Cô rất thương hại cho tôi sao?”

Tôi chỉ cảm thấy sấm sét ập đến, hít một hơi thật sâu liền nói: “Tôi thương hại cho chị về điều gì? Ít nhất chị còn có chồng, có sự nghiệp, gia đình, còn tôi có cái gì?”

Chị ta chắc cũng nghe nói gì đó về tôi ở chỗ Nam Nhã, hoặc trước khi nhờ tôi xem hương có tra qua chuyện của tôi, dù cuộc hôn nhân giữa tôi với Lục Tư Tề không có tiệc rượu, nhưng đã lãnh giấy chứng nhận, hầu như tất cả đồng nghiệp của tôi và anh ta đều biết, Nam Nhã cũng biết không ít về những điều kỳ lạ đó.

“Đúng vậy, cô so với tôi còn thảm hơn.” Tưởng Chân Trân liếc tôi một cái, dường như lập tức buông lỏng, cười khẽ nói: “Ít ra thì anh ấy sẽ không hại đến mạng của tôi, chẳng qua chỉ là không muốn nhìn thấy khuôn mặt này của tôi, làm anh ấy nhớ rõ, anh ấy chỉ là một anh chàng nghèo đang đào cát trên công trường, càng không muốn nhớ tới vì lấy được dự án làm tôi phục vụ qua bao nhiêu người. Con người mà, một khi giàu có lên, liền không muốn người ta nhớ đến đề cập đến việc mình từng nghèo khó và bất kham thế nào!”

Lời này nói ra có chút thổ lộ tình cảm, tôi nhất thời không biết phải ứng phó như thế nào, thấy chị ta há miệng thở dốc, tôi lại không biết nên an ủi như thế nào, chị ta đảo mắt cười với tôi và nói: “Cô cho người ta một cảm giác rất an tâm, không giống với người bình thường, họ đối với loại người như tôi không là thương hại thì là khinh thường, hoặc thương xót, còn khi cô nhìn tôi lại giống như khi cô nhìn những con chó phía sau, không có gì khác nhau. “

Đại Bạch ở trên ghế sau không hài lòng ô ô kêu vài tiếng, nó rất không hài lòng về việc một lần nữa bị đối xử như một con chó, nhưng nó không dám nói lời nào, chỉ có thể như chó kháng nghị kêu lên, điều này chỉ càng xác minh rằng nó là một chú chó.

Trên đời này luôn có một số người không giống người thường, nếu thấy vậy hãy vô tình bước qua họ, đây có thể là cách bảo vệ nhẹ nhàng nhất cho họ, vì bọn họ cũng chỉ là sợ ánh mắt khác thường kia.

Có lẽ sau khi so sánh sự tổn thương, tôi thực sự thảm hơn chị ta, không khí bên trong xe cũng khá hơn nhiều, ít nhất chị ta sẽ không hút thuốc mãi nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi chúng tôi đến nơi đúng theo chỉ dẫn, chúng tôi phát hiện ra đây là một nơi rất cổ quái.

Đường hầm rất lớn, có hơn hàng chục xe chở đất, nhưng khi tôi đi đến công trường thì lại yên tĩnh đến lạ, không có một tiếng động nào cả, không có khởi công xây dựng, cũng không có ai ở đó, những xe thi công lớn đậu bên ngoài hầm.

Hơn nữa sương bên ngoài rất dày, gần như không thể nhìn rõ đường.

Tưởng Chân Trân lái xe chạy đến bên ngoài nhà lắp ghép di động, tôi sợ có chuyện, nên kéo chị ta và bảo đừng xuống xe.

Lúc này lông của Đại Bạch hơi dựng lên, một đôi mắt nhìn loạn khắp nơi và khẽ kêu ô ô.

Lúc này, tôi mới nhận ra cho Tưởng Chân Trân đi cùng thật sự là một sai lầm, vì khiến Đại Bạch không nói chuyện được.

Tôi rút một nén hương từ trong ba lô, thắp lên rồi đưa ra ngoài cửa kính xe, trời vẫn còn sáng sớm, núi rừng mù mịt sương mù, hương vừa vươn ra một lúc liền tắt, để lại chút tro hương dính nước, sậm màu quyện chặt trên đầu hương.

“Các người đều như vậy sao? Xuống xe cũng phải xem hương?” Tưởng Chân Trân tò mò liếc tôi một cái khi nhìn thấy tôi đang dùng hương thăm dò.

Tôi nhìn sương dính trên hương, lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, giờ đã hơn chín giờ, sao lại có nhiều hơi nước như thế này?

Tôi một bên gọi điện cho Viên Hùng bên còn lại rút ra một nén hương khác mà thắp lên.

Điện thoại kêu đô đô nhưng không có ai tiếp máy, cây hương thứ hai vụt tắt trong tích tắc ngay khi vươn ra ngoài cửa sổ.

Tôi có dự cảm không lành trong lòng, nhìn Tưởng Chân Trân nói: “Chị có nghe Nam Nhã nhắc tới Đại Bạch chưa?”

“Là con chó ở phía sau sao?” Tưởng Chân Trân liếc mắt nhìn, lắc lắc đầu: “Tại sao muốn nói về nó? Nó là giống chó rất quý và đắt tiền hả?”

Đại Bạch thấp giọng nức nở một tiếng, kính đáo đem hai nhóc con đẩy xuống gầm ghế, dùng hai mắt ngơ ngác nhìn tôi.

Loại tình huống này khẳng định là có nguy hiểm, nhìn sương mù khác thường trên hương, tôi đem cửa kính xe cuộn lên, tiếp tục gọi cho Viên Hùng.

Tưởng Chân Trân nhìn tôi có điểm kỳ quái, nhưng chị ta có vẻ cũng lo lắng cho Viên Hùng, có lẽ họ không còn là một cuộc hôn nhân đơn thuần chỉ là hợp thức giấy tờ nữa, vì ít nhất Tưởng Chân Trân cũng có tình cảm thật đối với Viên Hùng.

Đến cuộc gọi thứ tư, Viên Hùng cuối cùng cũng kết nối được, chẳng qua giọng nói lại vô cùng khàn khàn: “Vân Thanh, cô đến rồi à?”

Giọng của anh ta có vẻ rất mệt mỏi, như thể đã không ngủ qua mấy đêm, giọng nói quá trầm đến mức không thể nghe được giọng ban đầu.

“Ừ! Anh đang ở đâu vậy?” Tôi nháy mắt với Tưởng Chân Trân, chị ta gật gật đầu lại với tôi, xác định đó là Viên Hùng.

Viên Hùng không có nói anh ta đang ở đâu, mà nói sẽ đến đón tôi.

Ánh sáng mặt trời từ rừng cây chiếc xuống, lại bị khúc xạ bởi sương mù dày đặc, nhìn qua trông giống vô số thủy tinh bay trong không trung, Tưởng Chân Trân vươn bàn tay ra ngoài cửa sổ, cựa quậy năm ngón tay.

Đôi tay được bảo dưỡng cực tốt, với những móng tay được cắt tỉa tinh xảo, linh động trong nắng sớm và sương sớm, giống như bàn tay của tinh linh đang di chuyển những làn sương mờ mịt, lại như đang nhảy múa trong ánh ban mai.

Chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến tôi hoa mắt, dường như sương mù đã bị ánh ban mai nhuộm đỏ, biến thành màu đỏ tươi, hơi nước màu đỏ tươi tản ra theo tay Tưởng Chân Trân lan tràn lên trên người chị ta.

Tôi vội vàng kéo tay chị ta lại, chống người lên và đóng hết cửa sổ xe lại, rồi cúi đầu nhìn xuống hơi nước trên tay chị ta.

“Sao vậy?” Tưởng Chân Trân bị tôi doạ sợ hãi, khó hiểu cúi đầu.

Nhưng khi cúi đầu xuống, chị ta cũng sợ đến mức toàn thân ngẩn ra, hai mắt hoảng loạn nhìn tôi nói: “Đây là thứ gì?”

Chỉ thấy trên bàn tay trắng nõn của chị ta dính một lớp mỏng huyết vụ (*), trong ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe, từng viên một giống như một viên pha lê đỏ lóng lánh, hiện lên một tia sáng chói lọi.

(*)Sương máu.

Hơi nước bên cạnh cửa sổ xe cũng bắt đầu chậm rãi bị nhuộm đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.