Âm Hồn Khúc

Chương 2: Chương 2




Ma đạo sư bình thường luôn ở trong phòng đọc sách, hắn thích thỉnh thoảng cử hành yến hội, mời một ít nam nữ trẻ tuổi tới tham dự. Những người trẻ tuổi kia cũng rất thích cùng hắn đi tham gia yến hội và khiêu vũ, có đôi khi hắn lại đi ra ngoài, tựa hồ đi cũng không lâu, tới ban đêm lại trở về thôn trấn, hắn mang về những thứ đồ màu bạc, tơ lụa mỹ lệ cùng đủ loại nước hoa, thậm chí xung quanh phòng ở của hắn, cũng nhiều thêm vườn hoa xinh đẹp.

Không ai chăm sóc, những bông hoa diễm lệ tự do sinh trưởng, nở những đóa hoa cực to lớn, tản ra mùi hương mê hoặc lòng người...

Yến hội khiêu vũ thường bắt đầu lúc chạng vạng, nhóm nam nữ trẻ tuổi liền trang điểm ăn diện, lời mời của ma đạo sư là một đóa hoa tươi đẹp tràn đầy sức sống mới được hái xuống, không biết bằng cách nào được đặt tại từng bàn nơi các cô gái ngồi, còn những nam tử trẻ tuổi lại là tùy ý tham gia – nữ hài tử trấn trên đều bắt đầu sôi nổi lấy việc được tham dự yến hội của ma đạo sư làm cuộc so tài vì dung mạo, mà từng cô nương dung mạo nhu mì xinh đẹp, đều nhận được lời mời.

Yến hội đều là xa xỉ, không biết hắn ở đâu kiếm ra được nhiều đồ ăn cùng rượu ngon như vậy – thật sự là rượu ngon khó gặp, vừa uống xong là cảm thấy mỹ vị mà sung sướng, nhưng sẽ làm toàn thân khô nóng, làm thần trí mơ hồ. Trên bàn cơm có hoa quả ngon ngọt, còn có loại cá hiếm thấy mà giá trị, thậm chí cả thịt cũng có hương vị bất đồng, cho dù là vị mặn cũng có thể hòa tan ngọt ngào trên đầu lưỡi....

Toàn bộ phòng ở dường như đều dùng tơ lụa mà người dân trong trấn chỉ từng nghe nói qua chứ chưa thấy bao giờ qua để bao phủ, dụng cụ màu bạc xinh đẹp đặt trên bàn gỗ khắc hoa đơn giản, tựa hồ là một loại đối lập, mãnh liệt đến mức điên cuồng hấp dẫn ánh mắt và tâm trí của những người trẻ tuổi. Hắn có đủ loại nước hoa, hắn yêu đủ loại hoa tươi đẹp, hắn luôn dùng đóa hoa để so sánh với các vị cô nương xinh đẹp, tặng các nàng nước hoa có hương vị bất đồng, bởi vì hắn nói đó là: Hương vị trong trí nhớ....

Hắn dùng cách sống cùng thái độ giống như một loại độc dược, ăn mòn mọi người, chiếm đoạt tâm hồn nam nữ trẻ tuổi.

Mà hắn, hưởng thụ hết thảy mọi điều.

Trong lễ hội khiêu vũ, những người trẻ tuổi được tham gia, mọi người cũng không để ý nhiều, tựa hồ cũng không có gì đặc biệt ồn ào truyền ra, những người trẻ tuổi kia luôn tới sáng sớm ngày hôm sau mới về đến nhà, mang theo thần thái hoảng hốt, tựa hồ còn đắm chìm trong những bước nhảy nên cước bộ trở nên suy yếu, các cô nương còn mang theo vui đùa sau ngượng ngùng, bọn họ đều chờ đợi lời mời lần sau, nhưng là lần sau không nhất định sẽ có chỗ cho nàng.

Những người trẻ tuổi kia đều thích hắn, thân thiết xưng hô hắn là “Ốc Lý Á Tư của chúng ta”, khi nói chuyện, luôn vui vẻ nhắc tới hắn: Ốc Lý Á Tư của chúng ta nói, Ốc Lý Á Tư của chúng ta cũng có, Ốc Lý Á Tư của chúng ta không gì không làm được......

Những người già dần dần tụ lại một chỗ đối với loại nhiệt tình này mà cảm thấy lo lắng.... – Đó là điềm xấu....Dì Mật Tang nói như vậy, con gái của dì giống như trúng độc, bình thường luôn vẽ loạn lên trang phục, mơ một ngày nào đó một lần nữa được mời tham gia yến hội thần bí, nàng sẽ cùng một thanh niên nam tử liếc mắt đưa tình, khuôn mặt bọn họ lúc đó mờ mịt mà tối tăm, làm cho dì phi thường lo lắng....

– Nguy hiểm cỡ nào a! Chúng ta vì cái gì lại phải tin tưởng một người xa lạ? Có người đối với trưởng trấn đưa ra nghi vấn.

Có thể chứ?

Trưởng trấn tay vuốt tay vuốt chòm râu nghĩ có nên tìm thời điểm thích hợp nói rõ ràng với ma đạo sư một chút, cho dù việc này có lẽ sẽ đắc tội với hắn? Dù sao, hiện tại trong trấn mưa thuận gió hoà, tiếp theo hạt lúa cũng sắp thu hoạch.... Hoặc là, nếu ông nghĩ tới biện pháp cứng rắn, vậy phái người đến chỗ giáo chủ khiếu nại, thỉnh cầu hắn phái ma đạo sư chân chính đến đuổi người xa lạ này đi được?

Trưởng trấn nghĩ, nhưng cũng chỉ là mình mình nghĩ vậy thôi, thân là một trưởng trấn, ông không muốn vì xúc động cùng sai lầm của mình mà làm cho cả thôn trấn lâm vào tình trạng lưu lạc.

Chạng vạng thời tiết không tồi, nơi mọi người đứng tất cả đều là ruộng lúa vàng óng ánh cùng sự vui sướng khi nhìn thấy những hạt thóc nặng trịch đầy ắp, mà người mỗi ngày đến chỗ Ốc Lý Á Tư hỏi về thời tiết trở về đều truyền lời là: Ngày mai như trước là ngày nắng, thỉnh không cần thu gặt, tiếp tục phơi nắng một ngày, nhất định sẽ là mùa thu hoạch lớn.

Trưởng trấn vào thời điểm ánh trăng dâng lên, tự mình chống gậy đi tới nơi ma đạo sư ở.

Đình viện phi thường xinh đẹp, cho dù ở dưới ánh trăng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng những đóa hoa to lớn mang theo đủ loại màu sắc rũ xuống trên từng cành yếu ớt, một đóa lại một đóa cúi đầu, mùi hương đặc biệt một chút một chút tản ra trong không khí vắng lặng.... Tảng đá lót đường nhỏ tại cửa chính không người kéo dài, tay trưởng trấn đặt nhẹ lên cánh cửa hàng rào, cửa không hề khóa bộ dáng như mở ra.

Xem ra ma đạo sư Ốc Lý Á Tư là người thích bóng cây râm mát.....

Cây mận cùng cây sung dày đặc che lấp bầu trời như cái vung bằng bóng râm bao phủ toàn bộ mọi thứ bên trong nó, ánh trăng chỉ có thể theo khe hở của ống khói cao bằng đá mà tỏa ánh sáng. Thời điểm đi qua vườn hoa, trường bào của trưởng trấn luôn cọ sát vào đóa hoa yếu ớt bên cạnh, bất quá những đóa hoa này luôn vào một lúc sau lại dùng thân thể mảnh khảnh nâng lên, như trước đứng thẳng trong gió.

Đang suy nghĩ có phải thời điểm thích hợp để gõ cửa thì cửa gỗ màu đen hạt dẻ nặng nề mở ra, hơi có chút âm thanh càng lúc càng lớn theo khe hở truyền ra, giọng điệu hoan nghênh mang theo sự vui vẻ truyền tới:

“Hoan nghênh ngài đến chơi, trưởng trấn tôn kính.”

Ánh sáng rực rỡ, vô số ngọn nến đang cháy mang theo mùi hương ngọt ngào trong không khí, không có người trong phòng, từ cánh cửa đến chính sảnh, đoạn đường không xa, giẫm lên thảm trải sàn thêu hoa văn tinh tế, cả đời trưởng trấn, chỉ thấy qua chiếc thảm tinh xảo như vậy ở phủ ngài tổng giám mục.... Nhìn trên vách tường, vô số màn che bằng tơ lụa phủ kín vách tường thô ráp, loáng thoáng lộ ra đồ gỗ trên vách tường, cũng che đậy hoàn toàn những bình hoa to lớn cắm đầy các đóa hoa tươi đẹp.

Tiếng nhạc từ đâu tới?

Con gái dì Mật Tang là Tây Lệ Á đang gảy dây cung màu bạc của đàn thụ cầm, mà tận mắt thấy Tây Lệ Á lớn lên, trưởng trấn chưa bao giờ biết nàng có học qua gảy đàn thụ cầm? Nàng mặc một bộ váy màu trắng ngà, tóc đen dày rậm búi lên đỉnh đầu, cài một đóa hoa nhỏ màu trắng – còn bộ ngực tuyết trắng lộ ở bên ngoài, mà nàng tựa hồ không hề hay biết, tròng mắt giống nhau mờ mịt quan sát, gạt dây cầm, phát ra khúc nhạc tinh tế mà âm u....

Hoặc ngồi hoặc nằm, mỗi người đều cúi xung quanh chiếc ghế dài, người bán nằm giống như vương tử chính là Ốc Lý Á Tư, không ngồi xuống mà chào hỏi: Trưởng trấn tiên sinh, mời tự nhiên.

Trên chiếc bàn thấp lùn, hoa quả cùng đồ ăn còn thừa bày la liệt, mà đối với việc hạn chế rượu chặt chẽ của giáo hoàng Tát Thước Ngươi giáo thánh như không quan tâm, từng lọ từng lọ bày ra tán loạn, tựa hồ mọi người đều say, duy chỉ có một đôi ánh mắt xanh lam thanh tỉnh nhìn trưởng trấn đang phẫn nộ, tức giận đến tay đều phát run, đem hết toàn bộ sức lực, mới có thể nắm chặt gậy chống của chính mình.

“Ngươi.....” Muốn hắn giải thích, nhưng đột nhiên nhớ tới câu nói trên khế ước: dùng toàn bộ sản vật của trấn để cung cấp cho đời sống nhu cầu của Ốc Lý Á Tư.... Hắn lúc trước đã tính toán tốt rồi đi? Làm những người nhỏ tuổi sa đọa, sau đó tạo điều kiện để hắn giở trò đùa bỡn!!!

Hiện tại biện pháp duy nhất, chỉ có thể là yêu cầu hắn rời khỏi thôn trấn này!!

“Ốc Lý Á Tư tiên sinh....” Trưởng trấn vừa mới mở miệng, hắn liền dựng thẳng một đầu ngón tay, ngăn lại lời ông – hắn nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, sau đó nhẹ giọng phân phó cái gì, trưởng trấn không có nghe rõ ràng, nhưng mười mấy người cả trai lẫn gái đều đột nhiên đứng lên, đi lên tầng trên – Ốc Lý Á Tư đứng lên, mở cửa sổ phía sau:

Đột nhiên một đạo tia chớp sáng lên, mây đen không biết khi nào đã bắt đầu tập hợp....

“Sao có thể đúng lúc như vậy?!” Trưởng trấn lui về phía sau vài bước, thời điểm vừa mới ở cửa, ánh trăng còn chiếu sáng đường mòn dưới chân cùng y phục cọ xát bên rìa đóa hoa, mà hiện tại, mây đen cùng tia chớp giống như đáp lại lời kêu gọi mà đến, chen chúc phía sau nam nhân, khuấy động làm gió thổi dâng lên, thời điểm một tiếng sấm rền vang lên, nam nhân cất tiếng cười to:

“Trưởng trấn tôn kính, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu được ai là chúa tể sao?!”

Ngoài cửa, người dân hoảng sợ y phục lộn xộn đều hướng tới nơi ở của ma đạo sư mà chạy, bọn họ la lên: Ốc Lý Á Tư, Ốc Lý Á Tư, sao có thể như vậy? Trời mưa như vậy toàn bộ lương thực của chúng ta đều hỏng a! Ốc Lý Á Tư!!!

“Trưởng trấn tiên sinh, ngươi trả lời như thế nào đây?”

Mưa cuối cùng không rơi xuống, mà trưởng trướng thì ủ rũ đi ra, càng thêm hoảng sợ, đến cả cây gậy chống đều quăng dưới chân.

Ốc Lý Á Tư, đã thành chúa tể duy nhất của thị trấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.