Sinh nhật mười ba tuổi của Thước Á là vào ngày đầu hạ, tất cả hoa màu trong ruộng vừa mới kết trái màu xanh đậm, Thước Á mười ba tuổi, ở một nơi khác, giáo hoàng Tát Thước Ngươi cũng đã lớn tuổi.
Có lẽ vì sự nhu nhược của trưởng trấn, hoặc vì lời đáp ứng của ông khiến cho hắn vừa lòng, ma đạo sư tiếp tục cuộc sống hoang dâm cùng yến hội của hắn, mà trưởng trấn từng cùng hắn thương lượng, bởi vì lương thực quá nhiều, thủ đô có người tới mang theo mệnh lệnh yêu cầu đem lương thực vận chuyển một ít đến địa phương khác, ma đạo sư cũng chỉ là khoát tay, giống như việc này cùng hắn không quan hệ cười nói: trưởng trấn tiên sinh, chuyện này cũng cần ta quan tâm sao?
Mùa xuân tới, đoàn xe vận chuyển lương thực ngày càng nhiều, trong thôn bởi vì bán được lương thực có chút tiền mà bắt đầu tu sửa quảng trường cũ nát, giúp một ít hộ gia đình dựng lại phòng ở, cuộc sống yên lặng trôi qua, mọi người tựa hồ bận rộn mọi thứ, dường như quên đi ma đạo sư cùng yến hội của hắn – nhưng trong lòng mọi người, đều thừa nhận, ai bận rộn cũng không thể quên được công lao của ma đạo sư, tuy hắn cũng không quan tâm, nhưng tất cả những thứ gì mua được tốt nhất đều đem đến cho ma đạo sư chọn lựa đầu tiên, đối với việc hắn yêu cầu về chuyện tiền bạc cũng chưa từng có người từ chối.
Đầu hạ đến, mọi người đang thảo luận nên vì tiệc mừng lớn lên của Thước Á đáng yêu mà hảo hảo chúc mừng một phen.
Mà ma đạo sư cũng phi thường nhiệt tình.
Lễ vật của hắn là quần áo bằng tơ lụa xinh đẹp, phối hợp với màu vàng và xanh biếc phi thường thích hợp với mái tóc màu mật ong của Thước Á, nhưng mẫu thân không cho Thước Á mặc y phục đó. Tiệc sinh nhật đến giữa trưa bắt đầu, ma đạo sư tự mình đến đây, hắn mang theo những bông hoa nhỏ nở rộ thật xinh đẹp, buộc lại thành một bó, tặng cho Thước Á lại có điểm quái dị, bởi vì Thước Á dù sao cũng là nam hài chứ không phải nữ hài tử, nhưng các cô gái đều đối với việc Ốc Lý Á Tư tặng hoa cho người khác đều vô cùng ca ngợi, một mảnh vang lên tiếng đồng ý, không có ai thấy kỳ quái.
“Thước Á, ông nội có chuyện phải nói với ngươi”. Thân thể trưởng trấn không tốt, ngày đó cũng bị cảm, lúc Thước Á tự mình mang đồ ăn vào phòng ông nội, ông nội lại ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với Thước Á nói.
“Ông nội, ngươi nói”. Ngồi trên ghế cùng ông nội, Thước Á không biết ông muốn nói gì với mình.
“Thước Á, ngươi cầm cái này — đêm nay, ngươi sẽ tới nơi ở của ma đạo sư — hy vọng của thôn trấn, đều nằm trong tay ngươi”.
Đó là một cây chủy thủ phi thường nhỏ, thậm chí còn không bằng bàn tay người lớn, lưỡi đao màu bạc tựa hồ thực sắc bén, ở trong lòng bàn tay vuốt nhẹ cũng không cắt qua da, điêu khắc tinh mỹ, là hàng mỹ nghệ sao? Ông nội đứng lên, đưa lưng về phía Thước Á đem áo choàng cởi bỏ —
“Thước Á, nhìn cho rõ, xương cột sống của nam nhân, từ nơi này bắt đầu —” tay ông, đặt bên dưới thắt lưng: “Nơi này là nơi xương sống bắt đầu, ngươi phải từ nơi này đếm, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, xương sống thứ bảy, đến, dùng tay ngươi xác nhận một chút, đếm một lần”.
Thân thể ông nội không còn cường tráng, làn da đã có nếp nhăn, Thước Á không biết làm vậy để làm gì, nhưng ông nội thực nghiêm túc, hắn dùng tay mình chạm đến xương cột sống của ông nội — thực rõ ràng nha, xương cốt nổi lên, rất rõ ràng đếm tới bảy —
“Ma đạo sư đối với ngươi giống như đối với như nữ nhân mà cùng nhau ngủ, ngươi hiểu không?” Trưởng trấn bình tĩnh nhìn tôn tử: “Khi hắn một mình ở cùng ngươi, lúc hắn cởi quần áo, ngươi giả vờ vuốt ve hắn, sau đó bí mật đếm tới xương sống thứ bảy của hắn.” Trưởng trấn đem chủy thủ đặt trong tay Thước Á, “Khi hắn muốn đi vào thân thể ngươi, hãy dùng chủy thủ này, đâm vào đốt sống thứ bảy của hắn!”.
Trưởng trấn nắm tay tôn tử, nghiêm túc nghiêm khắc giải thích: “Hiểu không? Chỉ khi hắn phân tâm, ngươi mới dùng chủy thủ, không cần dùng quá nhiều lực, chỉ cần nhắm ngay đốt sống thứ bảy, mạnh mẽ đâm xuống — biết không?! Thước Á!!”
Lòng tay tay Thước Á vừa đủ nắm gọn thanh chủy thủ màu bạc, mà ông nội đem chủy thủ gập lại, chủy thủ bình thường thế mà mềm mại cong lên, ông nội đem chủy thủy màu bạc cong cong cuốn lên cổ tay Thước Á — chủy thủ kết lại giống như vòng tay điêu khắc tinh mỹ — “Khi dùng nó, trong lòng ngươi hãy niệm: Thước thước á do đắc tư! chỉ cần niệm tiếng này ba lần, vòng tay sẽ biến lại thành chủy thủ, nào, luyện tập một chút, tập trung tinh thần của ngươi, chỉ cần niệm ba lần, là có thể —”
Ông nội nắm tay Thước Á dạy — cái kia thật giống một món đồ chơi bình thường, chỉ cần yên lặng chuyên tâm niệm ba lần, chiếc vòng bạc quấn quanh cổ tay sẽ im lặng không tiếng động biến thành chủy thủ nhỏ.
Ông nội lại lấy ra một cái vòng tay màu bạc giống như đúc: đem nó quấn lên cổ tay Thước Á, cứ như vậy, cả hai tay đều có chiếc vòng bạc giống nhau.
“Phải cẩn thận, Thước Á, phải cẩn thận”.
Yến hội cử hành đến đêm khuya, những khách nhân đều rời khỏi, ma đạo sư vẫn như trước lưu lại.
Hắn vươn một bàn tay, lưng Thước Á, bị ông nội đẩy nhẹ. Hắn đi tới chỗ ma đạo sư, đưa tay đặt lên tay hắn, cái tay kia hôm nay trở nên lạnh như băng, có lẽ do ban đêm gió lạnh tạo nên, tuy mùi hương trên cơ thể hắn vẫn không thay đổi — có điểm lo lắng, nhưng ông nội cùng mụ mụ, ba ba đều đứng nhìn theo bọn họ....
Nam nhân này..... thân thể không sao chứ?.....
Đường không phải rất xa, nhưng thôn trang yên tĩnh hầu như không có ngọn đèn vẫn làm Thước Á có chút sợ hãi, chỉ có đôi tay ấm áp của hắn cùng ánh trăng.... Thước Á ngẩng đầu lên, hắn chú ý tới, cúi thắt lưng: “Thước Á, không phải sợ, cùng ta ở một chỗ sẽ không sợ”.
Ánh mắt hắn dưới ánh trăng dường như thành màu lam trong suốt, cơ hồ có thể thấy được ảnh ngược của khuôn mặt Thước Á trong ánh mắt ấy — rất nhanh đã tới trước cửa phòng ma đạo sư, bên hàng rào cửa mở, vườn hoa dưới đêm trăng lẳng lặng hiện ra....
Lay động như rất thích thú, từng đóa hoa nở rộ, đó là lần đầu tiên Thước Á thấy hoa trong hoa viên này nở rộ.... Tuy không có bươm bướm, hương hoa cũng không tỏa ra, ánh trăng có vẻ lạnh lẽo, nhưng ngay cả lam tử sắc xinh đẹp nhỏ bé ở một góc sáng sủa cũng ngẩng đầu phun ra hương khí, dường như chỉ có ánh trăng mới có thể thôi thúc chúng mạnh mẽ phóng ra mê hoặc.
Trong phòng không có người khác, tuy thời tiết dần nóng lên, nhưng lò sưởi trên tường vẫn như trước bừng cháy, làm cho gian phòng này có chút nóng, cho nên khi ma đạo sư bỏ dần từng kiện quần áo, thân thể xích lỏa cũng không cảm thấy lạnh, chẳng qua là ngượng ngùng, Thước Á cúi đầu vặn vẹo quần của mình — không cần sợ, không có việc gì.... Hắn nói như vậy, gương mặt cúi xuống tản ra mùi hương dễ chịu, nhẹ nhàng, hôn lên đôi mắt Thước Á....
Mỏng manh mà xinh xắn như vậy, là đóa hồng yên lộ ra trong gió, làm cho người ta yêu mến, một chút mưa rền gió dữ cũng đều sợ sẽ làm chúng nó thương tổn....
Báu vật này, từ khi hắn còn là một đứa nhỏ, đôi con ngươi giống như có linh tính này phảng phất trong giấc mộng — lấp lánh, nếu như mái tóc mềm mại này cũng màu bạc giống của người kia, vậy thì sẽ giống như gặp được hắn sau khi tái sinh...... A, ngươi thế nhưng lại tái sinh ở nơi trấn nhỏ hẻo lánh này, ngươi...... Đôi mắt mở to kia là đôi mắt ta đã từng thấy trong mộng, nhìn ta đi — có phải là ngươi không? Là linh hồn của ngươi chỉ dẫn cho ta, đi tới thôn trấn này....
Thước Á căn bản không biết hắn lẩm bẩm cái gì, nam nhân này quả nhiên là giống như ông nội nói, cởi quần áo xuống, phía trước ngon lửa là tấm thảm thật dày, không có ngọn đèn nào trong bóng tối, thân thể hắn nóng quá.... Giơ tay lên, có thể cảm giác được mái tóc bạc của hắn đụng vào gương mặt mình, ôm bả vai chính mình là cánh tay mạnh mẽ..... Hắn vuốt ve lưng mình, tuy ngượng ngùng nhưng lại không sợ hãi.... Tay Thước Á ôm một chút qua vai hắn — quả nhiên xương cột sống nhô lên.... Dựa theo ông nội nói, vẫn cần vuốt ve hắn thêm một chút.....
Nam nhân nhắm mắt, hôn lên cổ Thước Á.....
Chân bị tách ra, tay trực tiếp chạm đến làm cho Thước Á co rụt thân thể lại — nhưng hắn lại một lần nữa mềm nhẹ hôn lên môi làm cho Thước Á thả lỏng ra — không phải sợ, bảo bối của ta, một chút cũng không đáng sợ..... Bảo bối.....
Tuy không sợ, nhưng khi tay hắn chạm đến vẫn làm cho Thước Á không tự chủ được mà chảy nước mắt..... Một chút một chút, tay hắn từng chút một tiến vào thân thể — ông nội nói, nam nữ trong lúc đó đều là làm vậy....
Vươn tay, đặt trên lưng hắn, như vậy tạo thành tứ chi giao hòa, Thước Á mở rộng hai chân, nam nhân bị dục vọng cùng thỏa mãn che lấp lý trí.....
Tay Thước Á đếm đến đốt xương cột sống thứ bảy —
Thước thước á do đắc tư!
Thước thước á do đắc tư!
Thước thước á do đắc tư!
Ốc Lý Á Tư ma đạo sư, đột nhiên ngưng thần —ở bên tai nâng lên khuôn mặt, hắn đang đoán ai niệm câu thần chú khởi động thánh ma pháp trận — tia chớp màu bạc đâm xuống, Ốc Lý Á Tư liền giống như con bướm bị chiếc đinh cố định, bị chủy thủ đã ngâm qua nước thánh cộng thêm thần chú của thánh ma pháp trận, như một cây đinh tàn nhẫn đâm vào tiêu bản trên bàn!
Cả bụng không thể nhúc nhích, Ốc Lý Á Tư mở ra tứ chi, tốn công vô ích bắt lấy Thước Á dưới thân hắn — “.....!!!” Tựa hồ đã bị chấn động thật sâu mà không nói lên lời, Ốc Lý Á Tư, bị sự thống khổ của tử vong làm ánh mắt trở nên tan rã, tuyệt vọng, xám như tro tàn —!!!
Tia chớp vang lên
Ba mươi vị trong nhóm ma đạo sư của nghiệp đoàn ma đạo sư vậy quanh căn phòng bị thánh ma pháp trận bao vậy, dị giáo đồ sử dụng ma lực tà ác, dưới từng đợt chú ngữ tăng dần trong không trung, thống khổ giãy dụa....
Cuộc chiến diệt ma của Tát Thước Ngươi thánh giáo bắt đầu!
Ma đạo sư bị thánh ma pháp trận vây khốn cùng chủy thủ cắm sâu tận xương tra tấn, tru lên ở trung tâm quảng trường....
Thanh âm thống khổ của hắn, là tiếng kêu tuyệt vọng và sợ hãi, mọi người trong Mật Ngói Đăng trấn đều đóng cửa không ra, mặc kệ tiếng kêu thê lương, tiếng nguyền rủa, tiếng kêu này, kéo dài một ngày một đêm....
— Kẻ ruồng bỏ khế ước, ta nguyền rủa các ngươi!
— Ta nguyền rủa các ngươi, ta muốn hủy diệt các ngươi, ta muốn trả thù các ngươi!!!
— Ta nguyền rủa!!!
Ma lực của hắn bị đè ép xuống, những người trẻ tuổi bị hắn mê hoặc đã từng làm chuyện gì hoàn toàn không rõ, nhưng bọn hắn chảy lệ, trong tiếng kêu gào thê thảm không ngừng của ma đạo sư mà rơi lệ.....
Thái dương dâng lên rồi đến ánh trăng dâng lên,
Tiếng kêu của hắn yếu ớt dần, mà nhóm ma đạo sư không ngừng tụng niệm thánh ma pháp trận thanh âm càng lúc càng lớn.
Ốc Lý Á Tư, tru lên ba ngày ba đêm, hắn rốt cục, mệt mỏi, bị thánh ma pháp trận cường đại chặt chẽ khống chế.
Bị thiết liên kéo, thân hình xích lỏa, máu tươi chảy ra che kín miệng vết thương nơi cột sống....
Tóc hắn, dính đầy máu cùng tro bụi, ánh mắt xanh lam ảm đạm, ma lực tiêu tán, hấp hối.
Hắn bị kéo từ quảng trường tới ruộng lúa ngoài trấn.
Trưởng trấn đứng giữa ruộng lúa, dẫn theo người nhà của hắn,còn có Thước Á bị kinh hách trốn ở sau lưng ông nội.
Tiếng sấm đùng đùng vang lên, biện pháp tiêu diệt giáo đồ, chính là để bọn họ bị sét đánh hôi phi yên diệt.
Ốc Lý Á Tư theo tro bụi ngẩng lên, nhìn về giữa ruộng lúa, khối đá hình vuông khắc chữ của Tát Thước Tư — Tử vong ư? Trong nháy mắt, ánh mắt Ốc Lý Á Tư hoàn toàn tuyệt vọng....
Nhưng khi hắn vừa nghiêng đầu, vừa lúc Thước Á tò mò nhô đầu ra khỏi người ông nội —
Dùng hết tất cả khí lực, Ốc Lý Á Tư thoát được sự khống chế của ma pháp trận, mang theo thiết liên, thậm chí kéo theo ba nam nhân cầm thiết liên, lao thẳng tới chỗ Thước Á — bắt lấy hắn, túm không được, bàn tay bẩn thỉu căn bản không có khí lực, dường như trở nên trơn tuột, nhưng Ốc Lý Á Tư vẫn nắm chặt mắt cá chân Thước Á — tiếng sấm kề sát.....
“Ta nguyền rủa ngươi —!”
“Ta nguyền rủa ngươi....Hết thảy thống khổ mà ta đã phải chịu chắc chắn báo đều sẽ báo ứng trên người ngươi.... Ta nguyền rủa ngươi..... Trời ạ, trời ạ”
Một tiếng sấm trong không trung u ám nổ vang, tia chớp không ngừng hạ xuống....
Sợi tóc dài nhỏ màu ngân bạch bay trong gió, tay hắn chặt chẽ bắt lấy mắt cá chân thiếu niên, móng tay đâm sâu vào xương cốt hắn, da thịt hắn – tiếng sấm đáng sợ, chói rọi, nam nhân sắp tử vong không ngừng nguyền rủa....
Giãy không ra.....
Tiếng sấm ù ù, loang loáng cắt ngang hết thảy.... Xuyên qua tận trời, đánh về phía vùng đất lớn, xuyên thấu qua cuồng phong là mái tóc màu ngân bạch tung bay, dưới sự kinh sợ, “Ta nguyền rủa ngươi -” Tiếng gào sắc nhọn vang lên, tia chớp xuyên qua thân thể hắn, chui vào xương sống, nơi đó, có một cây chủy thủy màu bạc cắm thật sâu…
Trong phút chốc, dung mạo héo rũ, ngân phát tản ra trong gió, tách ra bốn phía, đôi mắt xanh lam như tro tàn, cả người, tản mát ra mùi vị tanh tưởi!!!
Hai tay nắm chặt mắt cá chân thiếu niên, bấm vào da thịt, kéo theo tia chớp gào thét, bỏng da, đốt thịt, tại một tiếng gào thật sâu khắc vào tâm trí “Ta nguyền rủa ngươi”, Thước Á, cũng đồng dạng bị tia chớp đánh gục....
Sét đánh xuống, Ốc Lý Á Tư hóa thành tro tàn.
Tro cốt hắn, bị thu thập cẩn thận, đặt vào bình gốm khắc dấu hiệu của Tát Thước Ngươi, chôn ở trung tâm ruộng lúa, đá vuông có dấu hiệu của Tát Thước Ngươi đặt ở trên. Trưởng trấn tuyên bố: khối đất ruộng kia là cấm khu của trấn, phong ấn ma quỷ nguyền rủa Mật Ngói Đăng trấn, vĩnh viễn, không được mở khối đá ra.
Mật Ngói Đăng trấn, dưới sự thống trị của ma đạo sư Ốc Lý Á Tư được tự do.
Bởi vì sấm đánh mà bị thương nhẹ, Thước Á rất nhanh bình phục.
Vẫn mưa thuận gió hòa nên thôn trấn tựa hồ cũng không chịu ảnh hưởng gì.
Nửa năm sau, trưởng trấn qua đời, lão nhân lớn tuổi, người ý chí sắt thép cứu cả thôn trấn, lễ tang của hắn, Tư Nặc và tổng giám mục đềucố ý tham gia, mà hội trưởng nghiệp đoànma đạo sư, cũng tự mình tới nơi này gặp mặt Thước Á.
Nhưng Thước Á cũng không phải người có sức hấp dẫn, không thể không nói là thất vọng, hội trưởng đối với người trải qua sấm đánh mà trở nên trầm tĩnh là Thước Á, thân thiết nói vài câu cổ vũ.
Được ghi lại trong lịch sử của đất nước là ” Mật Ngói Đăng diệt ma chiến”, sử sách viết phi thường rõ ràng: mượn tay một tiểu hài tử thành công diệt ma, nhưng kỳ lạ ở chỗ, tiểu hài tử tên Thước Á này cũng không có ma lực.
Về phần Ốc Lý Á Tư từ nơi nào tới, ma lực của hắn là dạng gì, vì sao dùng chủy thủ bạc có thể thành công.
Việc này, có lẽ chỉ có tổng giám mục đại nhân mới biết.