Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 142: Chương 142: Ba ba, hai người đang làm gì vậy




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Mặc Hàn cũng vào nước, kéo tôi đến bên người hắn, tôi dựa vào trước ngực rắn chắc của hắn. Ngẩng đầu, thấy hắn đang chuyên tâm suy nghĩ cái gì đó.

“Mộ Nhi.” Hắn gọi tôi một tiếng, suy nghĩ vẫn có chút bay xa: “Nàng biết chuyện Thiên Chi Kiêu Tử không?”

Tôi chỉ biết đây là một thành ngữ ca ngợi.

Tôi lắc đầu, Mặc Hàn ôm tôi, như suy nghĩ gì đó dựa vào bờ Hàn Đàm, chậm rãi nói: “Ta nhớ rõ, thật lâu lúc trước, như xuất hiện một Thiên Chi Kiêu Tử, Thiên Đạo sủng ái như vậy.”

“Có bao nhiêu sủng? Ra cửa là nhặt được bảo vật, trọng thương không chết được, loại tu luyện tăng cao như ngồi hỏa tiễn này sao?” Tôi tò mò hỏi.

“Không sai biệt lắm.”

Vậy không phải là đãi ngộ của vai chính trong tiểu thuyết huyền huyễn sao!

“Thiên Đạo làm gì sủng hắn như vậy?” Tôi có chút không phục.

“Có lẽ là vì để hắn trở thành Nhân Hoàng, có lẽ chỉ là vì cho ta và Mặc Uyên ấm ức.” Mặc Hàn nói.

Tôi khó hiểu: “Sao Thiên Đạo phải gây ấm ức cho các anh?”

“Hắn nhàm chán, ghen ghét ta và Mặc Uyên có thể thật, có thể tự mình làm chuyện mình thích.” Mặc Hàn nói như còn ngẩng đầu lên trời ném một ra ánh mắt khoe khoang.

Tôi xem như đã nhìn ra, Thiên Đạo và Minh Vương không hợp.

“Vậy lúc sau thì sao?” Tôi hỏi.

“Chết đi.” Mặc Hàn không phải rất xác định.

Tôi còn tưởng sẽ có chuyện gì lớn oanh liệt xảy ra, không nghĩ tới đơn giản như vậy: “Không phải nói hắn bị Thiên Đạo chiếu cố, có buff trọng thương không chết được sao? Sao lại chết?”

“Thiên Đạo cũng có lúc sẽ thua , sau lại…… Hình như ta giết hắn.” Mặc Hàn nói xong ôm tôi lên trên, để tôi ngồi ở trên đùi hắn.

“Không sợ Thiên Đạo trả thù sao?” Tôi ôm cổ hắn yếu ớt hỏi.

Hắn nhẹ nhàng nhéo cái mũi của tôi: “Tuy ta không phải là trời, nhưng trời không làm gì được ta. Lần này, Mộ Nhi, cho dù xảy ra chuyện gì đều không phải sợ, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”

Thật tốt, lại bị hạnh phúc tràn đầy bao phủ!

Tôi hạnh phúc dựa vào ngực Mặc Hàn, nhận thấy được tay hắn không an phận dời xuống vùng cấm nào đó, khép lại cơ thể muốn từ trong nước đứng lên, lại bị Mặc Hàn ôm trở lại trong lòng.

“Chúng ta đã lâu rồi không làm ở trong nước.” Hắn cắn lỗ tai tôi thấp giọng nỉ non, mặt tôi lập tức đỏ rực.

“Đừng, bảo bảo…”

“Nó đang tu luyện, tạm thời không có cảm giác với bên ngoài.” Tay Mặc Hàn đã di chuyển.

Tôi lại vẫn là có chút lo lắng: “Không được… Vạn nhất bảo bảo tu luyện xong thì sao…”

“Sẽ không.” Hắn nói rất thấp, kẹp chặt bị hắn kiệt lực khắc chế dục vọng.

“Lên giường đi…”

“Ta muốn ở chỗ này.” Mặc Hàn cực kỳ kiên trì: “Ta sẽ nhẹ chút, không kinh động đến bảo bảo.”

Hắn lừa tôi, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, tôi đã bại trận.

Hàn Đàm nước lạnh và lửa nóng của cơ thể tôi chạm vào nhau, hơn nữa cơ thể kia của Mặc Hàn luôn không có nhiệt độ, càng như là có cái gì đó ồn ào náo động ở trong cơ thể tôi.

Một phen lưu luyến đi qua, cả người tôi vô lực ngã vào trên người Mặc Hàn nghỉ ngơi. Tay hắn còn không an phận hoạt động qua lại ở trên lưng tôi.

“Mộ Nhi, nàng thật là thoải mái.” Mặc Hàn hôn vành tai tôi nhẹ giọng nỉ non.

“Đúng vậy, trong bụng mẹ thật thoải mái.”

Mặt già của tôi đang đỏ, đột nhiên nghe thấy bảo bảo nói một câu như vậy, cả người đều không tốt!

Tôi như là bị điện giật, lập tức đẩy Mặc Hàn ra duy trì khoảng cách với hắn, thấy sắc mặt Mặc Hàn cũng đại biến, hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ đánh thức bảo bảo.

“Con tỉnh dậy từ lúc nào?” Tôi hỏi bảo bảo, nó ngàn vạn không cần nhìn thấy chuyện xảy ra lúc trước!

“Mới tỉnh.” Bảo bảo như còn ngáp một cái.

Mặc Hàn mặt đã đen lại: “Sao không tu luyện?”

“Vừa mới tu luyện xong.” Bảo bảo tò mò lại ngây thơ hỏi: “Ba ba, ba tự chà lưng cho mẹ sao?”

Mặc Hàn mạnh mẽ áp xuống quẫn bách trên mặt, nghiêm túc điểm phía dưới: “Ừ.”

Còn hảo bảo bảo tuổi còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu!

Tôi đã che mặt, lại nghe bảo bảo nói: “Mẹ, vì sao mặt mẹ đỏ như vậy?”

“Con nhìn lầm rồi!” Tôi trả lời lại nhanh lại kiên quyết.

Hai vợ chồng cùng nhau lừa trẻ con như vậy thật sự tốt sao!

Bảo bảo có chút mê mang, Mặc Hàn lên tiếng lôi đi lực chú ý của nó: “Con nên đi tu luyện.”

“Ba ba, con mới tu luyện xong.” Bảo bảo nói.

“Vậy ngủ một lát.” Mặc Hàn nói xong vẽ ra một chú hôn mê, không chờ bảo bảo trả lời, đã đánh vào trong bụng tôi, bảo bảo rất nhanh đã ngủ rồi.

Minh vương đại nhân, anh đây là thẹn quá thành giận sao?

Bảo bảo ngủ, trong phòng lại an tĩnh lần nữa, tôi và Mặc Hàn một người một quỷ xấu hổ nhìn nhau một cái, nhìn ý 囧trên mặt Mặc Hàn, tôi không nhịn được lên tiếng cười.

Ai ngờ, người làm minh vương đại nhân này càng thêm xấu hổ buồn bực.

Xoạt một tiếng, hắn bế tôi lên từ trong nước đứng lên.

Tôi cả kinh: “Anh làm gì?”

“Bảo bảo ít nhất phải ngủ tới buổi chiều ngày mai.” Hắn không đầu không đuôi trả lời một câu như vậy.

“Cho nên?” Vậy thì sao!

“Nàng vừa rồi nói lên trên giường làm.” Mặc Hàn nghiêm trang, tỏ vẻ đều là tôi sai, hắn hoàn toàn vô tội.

“Vừa nãy đã làm rồi mà!” Tôi đỏ mặt đè thấp giọng nhắc nhở nói.

“Đó là trong nước, không phải là trên giường.” Mặc Hàn cường điệu hai chữ cuối cùng: “Nàng nói muốn ở trên giường.”

Quỷ biện!

Ngày hôm sau lúc tôi ôm eo tỉnh lại, cảm thấy tôi cần đi học một kỹ năng tùy thời đánh thức bảo bảo, bớt để Mặc Hàn thú tính quá độ giống như tối hôm qua!

Nhìn đầu sỏ gây tội nằm ở bên cạnh, Mặc Hàn hôn tôi một cái, duỗi tay giúp tôi ấn eo lực đạo vừa phải.

“Đừng tức giận.” Hắn dụ tôi, miệng tôi chu càng cao.

Hắn vươn một tay khác đến trước mặt tôi, đưa tới bên miệng tôi: “Vậy lại cho nàng cắn hai cái cho hả giận?”

Tôi mới không cắn lão quỷ này đâu!

“Nàng xem, vết tối hôm qua nàng cắn ta cũng chưa biến mất.” Hắn nói xong xoay lưng lại, cho tôi nhìn bờ vai của hắn, bên trên thật sự có vài dấu răng, đều là tối hôm qua tôi cắn.

“Bằng không, nàng lại ở chỗ này cắn mấy cái cho hả giận?” Hắn chân thành đề nghị.

Tôi nhìn hắn mặt lạnh lùng lại nói ra lời như vậy, một cái không nhịn được phá lên cười.

Hắn hôn lên khóe miệng tôi, làm thuật chữa trị cho tôi, giảm bớt đau nhức trên eo.

Sau khi rời giường dọn dẹp sạch sẽ, tôi thấy phòng nghỉ cạnh phòng ngủ chất đống vài món thời trang trẻ em, thật sự giống hình ảnh tôi cắt ở tạp chí xuống như đúc.

“Mặc Hàn, những thứ này đều là anh may sao?” Tôi kinh ngạc cảm thán một tiếng.

“Là luyện.” Mặc Hàn sửa đúng không phải là may.

Ba đứa nhỏ à, đều giống nhau mà!

“Thật xinh đẹp!” Tôi lấy ra một bộ quần áo nhỏ chụp mũ, gần như có thể tưởng tượng đến cảnh tượng về sau bảo bảo mặc quần áo này vào, tôi và Mặc Hàn dẫn nó đi ra ngoài chơi.

“Mặc Hàn, anh thật sự là ba ba tốt nhất toàn thế giới!” tôi kích động hôn hắn một cái.

Mặc Hàn lại ngạo kiều: “Vi phu cũng sẽ là trượng phu tốt nhất toàn thế giới.”

“Đúng, Mặc Hàn anh cũng là trượng phu tốt nhất, lại hôn một cái!” Tôi nhón chân lại hôn hắn một cái, lúc này minh vương đại nhân mới vừa lòng gật đầu.

Bởi vì tối hôm qua xuất hiện quỷ binh, lúc tôi cuống quít gọi Mặc Hàn ra hỗ trợ, hắn đã gián đoạn luyện khí đi ra.

Hiện tại, Quân Chi đã dẫn chúng tôi về biệt thự Lam gia, Mặc Hàn biết bên ngoài an toàn, cũng không đi ra, định xử lý một chút đồ vật bởi vì gián đoạn mà luyện hỏng kia.

Tôi đi ra ngoài, đeo mặc ngọc vào trong cổ một lần nữa, lúc xuống lầu, Quân Chi và Ninh Ninh đã ở dưới lầu chơi cờ.

Vừa ăn bữa sáng muộn, tôi vừa hỏi bọn họ: “Học trưởng đâu?”

“Sư huynh hắn đi ra ngoài, tối hôm qua hắn một đêm không ngủ, liên hệ tất cả người quen biết hàng giả kia, đều không có tung tích của hàng giả.” Quân Chi hiển nhiên cũng chuyển sang chán ghét Lam Thiên Hữu.

Tôi nói tình huống tối hôm qua hỏi từ chỗ Mặc Hàn cho Quân Chi và Ninh Ninh.

Ninh Ninh lấy một quyển sách từ trong túi ra, đưa cho tôi: “Đúng rồi, Tử Đồng, tối hôm qua Tiểu Tiểu nhặt được quyển sách, lúc biết anh Thiên Hữu là hàng giả, mình quá khiếp sợ, quên cho cậu xem.”

Tôi tiếp nhận, mở ra nhìn xem, đều là trận pháp viết phù văn gì đó, tôi đều xem không hiểu, trực tiếp đưa cho Quân Chi nhân sĩ chuyên nghiệp này.

Chẳng qua, tôi nghĩ tới một chuyện khác, lấy một tờ giấy nhỏ từ trong túi tìm được ở trên tay ông chủ cầm, đưa cho Quân Chi: “Tìm xem có chỗ rách hay không, nhìn xem đúng hay không.”

Quân Chi tiếp nhận, không trong chốc lát, đã vui vẻ gọi tôi: “Chị! Hợp trên!”

Tôi nhìn lại nơi đó, quả nhiên chỗ rách không sai một tia.

Quân Chi chỉ vào văn tự cổ đại bên trên, phiên dịch từng câu cho tôi, ý tứ đại khái chính là những phù văn đó khắc vào trên người tiểu quỷ, làm tiểu quỷ hình thành một loại cách cục “Tụ”, có thể cho người dưỡng tiểu quỷ phát tài.

Nhưng một chỗ tài phú là một cục diện ổn định, một người muốn phát tài, tất nhiên có một người muốn thất tài. Cho nên, khắc phù văn như vậy lên tiểu quỷ tới tụ tài, thật ra đều là từ người khác trộm tới nơi đó.

Tôi đánh thức Tiểu Tiểu còn ở một bên ôm bụng ngủ: “Tiểu Tiểu, sách này em nhặt được ở nơi nào?”

“Trên nóc nhà.” Tiểu Tiểu nói lên cái này cũng rất kích động, vỗ cánh bay lên miêu tả: “Ngay ở trên nóc nhà vẽ phượng hoàng kia.”

Tôi chính là nhìn thấy Lam Thiên Hữu ở nơi đó!

“Sau đó thấy nơi đó có hơi thở của ma ma, ta cho rằng ma ma ở nơi đó, bay qua muốn tìm, lại chỉ thấy quyển sách này.” Tiểu Tiểu còn nói.

Tôi không hiểu, lúc tôi và bọn họ tách ra chỉ có sương mù tới, nghe nói, lúc ấy tất cả mọi người bị truyền tống đi không gian khác, chỉ có Ninh Ninh người thường này bị giữ ở tại chỗ.

Tiểu Tiểu là dùng hết toàn lực, sau khi dùng Thái Dương Thần Hỏa thiêu hết không gian kia mới đi ra, lúc sau nàng tìm được Ninh Ninh, biết không thấy tôi, chủ động muốn đi tìm tôi thì phát hiện quyển sách này.

Mặc Hàn cũng tại chỗ kích đấu với quỷ binh, sau khi hắn xử lý xong quỷ binh, cố gắng tìm đến hai không gian của Quân Chi và Lam Cảnh Nhuận, cho rằng tôi cũng ở bên trong, sau khi đột phá vào tìm được bọn họ, lại không phát hiện ra tôi.

Nơi không gian của tôi đã bị Lam Thiên Hữu làm thủ đoạn đặc biệt che dấu, đặc biệt khó tìm, Mặc Hàn phế đi sức lực thật lớn mới tìm ra, đột phá vào đánh vỡ ngăn cách giữa không gian, đã cứu tôi.

“Nơi đó sao sẽ có hơi thở của chị?” Tôi hỏi Tiểu Tiểu.

Gà con nghiêng đầu, bay đến trên vai tôi cọ cọ tôi: “Cũng không phải là hơi thở của ma ma, chính là có chút giống… Đều là hơi thở phượng hoàng…… Hơi thở phượng hoàng trên người rất thoải mái.”

Tôi đột nhiên nhớ tới một ngày kia ở trên thần điện Phù Tang Thang Cốc, nhị nhị chỉ vào tôi nói trên người tôi có hơi thở vũ tộc.

Lúc ấy, Mặc Hàn nói tôi là bởi vì bị thương mới có hơi thở tàn lưu, nhị nhị cũng tin.

“Tiểu Tiểu, bây giờ trên người chị còn có hơi thở như vậy sao?” Tôi hỏi Tiểu Tiểu. Thấy gà con gật gật đầu, còn cọ tôi một cái.

“Có a có a, còn rất thoải mái!”

Lăng Tuyền Ki nói qua cô gái kia có dấu hiệu của phượng hoàng, chẳng lẽ là bởi vì nàng bám vào trên người tôi, tôi mới có hơi thở vũ tộc?

“Tiểu Tiểu, em có thể phân biệt ra, hơi thở kia là truyền đến từ trên người chị, hay là phát ra từ hồn phách bám vào trên người chị không?” Tôi lại hỏi.

Gà con từ đầu vai tôi lăn xuống ở trên tay tôi, không phải rất rõ hỏi tôi.

“Chính là hơi thở của ma ma……” Nàng dùng sức ngửi hai cái, lại có chút buồn rầu: “Nhưng giống như xác thật còn có hơi thở khác… Cũng là hơi thở của phượng hoàng…”

Nói cách khác, trên người tôi có hai hơi thở phượng hoàng?

tôi có chút loạn, hỏi Tiểu Tiểu, nàng cũng không nói dõ là nguyên do gì, chỉ có thể từ bỏ.

Vẫn là xem quyển sách này trước đi.

Quân Chi không phải rất xác định hỏi tôi: “Quyển sách này có thể là Lam Thiên Hữu làm rơi hay không?”

Tám chín phần mười là hắn!

Nếu đoán không sai, chỉ sợ hắn là hung thủ giết ông thủ!

Tôi lập tức phân phó nói: “Quân Chi, nội dung bên trong xem cho kĩ, tìm xem nguyên nhân hắn giết ông chủ!”

Mặc Hàn thu xong đồ vật luyện hỏng, cũng từ mặc ngọc đi ra.

Tôi nói chuyện sách với hắn, Mặc Hàn từ chỗ Quân Chi lấy quyển sách kia qua, không biết làm pháp thuật gì, đã thấy trên sách chiếu ra một đoạn hình ảnh.

Là phòng ngủ của ông chủ, ông chủ từ tủ đầu giường lấy ra quyển sách này, đang muốn bỏ vào túi ông ấy chuẩn bị tốt, phía sau đột nhiên có thêm một bóng người, bất ngờ đó là Lam Thiên Hữu.

Ông chủ kinh hãi quay đầu lại, Lam Thiên Hữu bảo ông ấy giao sách ra, ông chủ không chịu, Lam Thiên Hữu đã tiến lên muốn cướp sách trên tay ông chủ.

Một góc giấy kia, chính là lúc ấy bị xé xuống.

Lam Thiên Hữu giết ông chủ, hồn phách của ông chủ từ trong thân thể bay ra, hắn thuận tay xua tan hồn phách của ông chủ.

Cảnh tượng đã phóng tới nơi này, quyển sách này là di vật thầy pháp để lại cho ông chủ. Cho nên Mặc Hàn có thể thả ra một đoạn hình ảnh trước khi ông chủ chết này.

Lại cũng không có biện pháp.

Ninh Ninh và Quân Chi xem xong ngạc nhiên, Mặc Hàn mở sách ra nhìn vài lần, ánh mắt hơi trầm xuống, nói: “Chỉ sợ tiểu quỷ trên người mẫu thân tiểu đạo sĩ kia mới là ca ca hắn.”

“Cái gì?” Quân Chi khiếp sợ.

Tôi lại đột nhiên hiểu rõ.

Tiểu quỷ kia nhất định là bị Lam Thiên Hữu giết, cho nên hắn mới có hận ý nghiến răng nghiến lợi với Lam Thiên Hữu, với những người khác Lam gia lại đều rất tốt.

“Trên người tiểu quỷ kia chính là phù chú gì?” Quân Chi hỏi.

“Cũng là ‘tụ’.” Mặc Hàn ném sách trả lại cho Quân Chi: “Hắn trói định mình và vận thế Lam gia ở bên nhau, tiểu quỷ kia trói vào trên người nữ nhân kia, cũng có thể giấu diếm được âm phủ. Với âm phủ mà nói, trưởng tử Lam gia còn sống, bởi vậy súc sinh kia mới có thể làm trưởng tử Lam gia tiếp tục sinh sống.”

Thấy Quân Chi nhìn đến xuất thần, Mặc Hàn nhắc nhở một tiếng: “Hai trang sau có phương pháp giải trừ.”

“Em lập tức gọi điện thoại cho sư huynh!” Quân Chi hiểu rõ ý tứ của Mặc Hàn, lập tức đi gọi điện thoại thông báo cho Lam Cảnh Nhuận.

“Hắn trói định mình và vận thế của Lam gia ở bên nhau làm gì?” Tôi không hiểu.

“Ở dương gian hành tẩu, hắn cần một thân phận thật tốt làm yểm hộ, mà thân phận càng có quyền thế, với hắn mà nói càng tiện. Vận thế bản thân hắn cực cao, trói định một gia tộc, tự nhiên có thể phát triển gia tộc lên.” Mặc Hàn giải thích nói.

Trách không được Lam gia nhiều thế hệ như vậy, đều có thể rong ruổi ở hai giới chính thương.

Từ từ! Nói như vậy, thật ra Lam Thiên Hữu đã trói định ở Lam gia thật nhiều năm!

Tôi lập tức tìm Quân Chi muốn ảnh chụp lần trước phát hiện ở nhà cũ Đồng gia, chỉ vào bên trên hỏi Mặc Hàn: “Vậy người này là Lam Thiên Hữu sao?”

Mặc Hàn nhìn, tính cách luôn cẩn thận cũng không làm hắn lập tức xác nhận, chỉ là nói: “Tám chín phần mười là đúng.”

Hắn kéo ảnh chụp từ trên tay tôi đi, ghét bỏ ném cho Quân Chi: “Ta đã thông báo cho Mặc Uyên phái quỷ đi tìm hắn. Trên trời dưới đất, nhất định phải tìm được hắn!”

Sau đó xử lý hắn! Báo thù cho bảo bảo!

Tôi chính là một người mẹ sát phạt quyết đoán như vậy!

Lam Cảnh Nhuận rất nhanh trở lại, đại biểu Lam Thiên Hữu xin lỗi tôi, lại tỏ vẻ cảm tạ với Mặc Hàn, vội vã mua vé máy bay trở lại thành phố Trạch Vân, trở về giải trừ trói buộc tiểu quỷ cho mẹ của hắn.

“Cái người sống này, có chút ý tứ.” Mặc Hàn hiển nhiên không nghĩ tới Lam Cảnh Nhuận trở về gấp chính là vì xin lỗi và nói lời cảm ơn với chúng tôi.

Lúc Lam Cảnh Nhuận đi, tôi bảo hắn dẫn Ninh Ninh về, dù sao đi theo chúng tôi vẫn là không an toàn. Nhân tiện, tôi để Tiểu Tiểu đi theo trở về bảo vệ Ninh Ninh.

Kết quả là, bên người tôi và Mặc Hàn lại chỉ còn lại có bóng đèn Quân Chi này lần nữa.

“Ngươi cần phải trở về.” Mặc Hàn hiển nhiên muốn đá văng bóng đèn này ra.

Quân Chi vẻ mặt chân thành: “Em phải bảo vệ chị của em và cháu ngoại trai của em!”

“Bọn họ có bổn tọa.” Mặc Hàn lạnh mặt.

“Em cần anh rể bảo vệ.” Quân Chi vô sỉ nói.

Nể mặt ở hai chữ anh rể, Mặc Hàn đồng ý.

Lúc buổi tối Mặc Uyên tới, nhân tiện đi đại điện Thanh Hư Quan, cũng mang đến quỷ người câm Quảng Đông kia.

Đánh vào một pháp lực tiến vào trong cơ thể tiểu quỷ, để tiểu quỷ mở linh trí, Mặc Hàn cho hắn nhìn hình ảnh Lam Thiên Hữu, tiểu quỷ lập tức cuồng bạo, múa may móng vuốt muốn đi xé rách Lam Thiên Hữu.

Mặc Hàn thu hình ảnh lại, lúc này tiểu quỷ mới chậm rãi an tĩnh lại.

“Là hắn giết chủ nhân của ngươi?” Mặc Uyên hỏi tiểu quỷ.

Tiểu quỷ có chút mê mang, tự hỏi một hồi lâu, mới ê ê a a nói: “Ta không biết…”

“Vậy vì sao cậu muốn công kích hắn?” Quân Chi hỏi.

Tiểu quỷ có chút mất mát cúi đầu: “Hơi thở… Hơi thở rất giống… Chủ nhân đã chết…”

Tôi bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên bắt lấy tiểu quỷ này, Quân Chi nói với tôi, tiểu quỷ sở dĩ sẽ điên cuồng xốc bàn, chính là bởi vì cảm nhận được hơi thở của hung thủ giết chết chủ nhân của hắn.

Dựa theo ngày đó ông chủ nói, một ngày kia, hình như là tôi mới quen Lam Thiên Hữu không bao lâu, Lam Thiên Hữu chủ động tới bến xe đón tôi và Ninh Ninh, đưa chúng tôi về trường học.

Hung thủ, xem ra cũng là hắn.

“Ca, thân phận của vu nữ kia ta đã tra được, là người trong Bất Động Miêu Trại chạy ra.” Mặc Uyên khẩy nửa quả thanh long nói.

Quân Chi kinh ngạc một chút, hỏi Mặc Hàn và Mặc Uyên: “Bất Động Miêu Trại, nghe nói nơi đó trấn áp ác quỷ địa ngục, phải không?”

“Chuyện Lăng Trọng bại từng muốn chạy trốn ra nhân gian, thông qua Bất Động Miêu Trại thả quỷ binh ra.”

“Sau đó bị ta đánh toàn bộ trở về!” Mặc Uyên rất vênh váo tiếp ca hắn nói.

Quân Chi: “Lăng Trọng là ai?”

Tôi chỉ Mặc Uyên: “Cha vợ của hắn.”

Vẻ mặt của Quân Chi khó có thể tin được.

Mặc Uyên liếc trắng tôi một cái: “Sớm hay muộn bổn tọa sẽ hưu Lăng Tuyền Ki!”

“Nhưng anh hứa hẹn nói sẽ để người là làm minh hậu.” Tôi cười hì hì, lại bị Mặc Uyên vả mặt một câu.

“Đây là ca ta đáp ứng!”

Tôi lập tức nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn hơi xấu hổ ho khan một tiếng, không chút cẩu thả nói: “Năm đó còn bé, thiếu chuyện không biết.”

“Lần trước sao anh không nói là anh đáp ứng?” Tôi hỏi.

“Ta nói, còn xin lỗi, nàng tha thứ cho ta.” Mặc Hàn chân thành nói.

Tôi cẩn thận nhớ lại một chút chuyện ngày đó, lúc Mặc Hàn nói nhận lời Lăng Tuyền Ki làm Minh Hậu, hình như không mang chủ ngữ, hơn nữa lúc trước còn đang nói chuyện Mặc Uyên bị lừa, tôi lại nghĩ là Mặc Uyên đáp ứng.

Cuối cùng tôi như xác thật không để chuyện này ở trong lòng.

Trách không được Lăng Tuyền Ki cứ nói tôi đoạt đi Mặc Hàn!

Lại là như thế này!

Mặc kệ nó!

Dù sao Lăng Tuyền Ki cũng là minh hậu, lừa Mặc Uyên, tôi tỏ vẻ rất vui vẻ!

“Sau ta lại biết minh hậu là cái gì, ta sẽ không cưới nàng.” Mặc Hàn vẫn là giải thích với tôi một lần, hình như còn có chút sợ tôi sẽ tức giận.

“Không có việc gì, để Mặc Uyên cưới thì tốt rồi! Dù sao hắn cũng là Minh Vương, vợ hắn cũng là minh hậu!” Tôi cười đặc biệt sáng lạn, nhìn thấy mặt Mặc Uyên đen xì, càng thêm vui vẻ.

Mặc Hàn trịnh trọng gật đầu phụ họa: “Ừ, Mặc Uyên cưới.”

Hắn nói như là nghĩ tới cái gì đó, dừng một chút, nhìn về phía tôi, lại nhìn về phía Mặc Uyên, hỏi: “Ta có phải tìm nàng lui hôn hay không?”

Tay cầm dưa hấu của Mặc Uyên ngừng lại, vô cùng kiên định nói: “Không có!”

Ha hả, rất rõ ràng là nói dối.

Tôi và Mặc Hàn còn có Quân Chi không nói một lời nhìn Mặc Uyên, Mặc Uyên bị nhìn chằm chằm xấu hổ, khó chịu nói: “Nhìn ta làm gì? Bổn tọa soái, bổn tọa biết!”

“Không biết xấu hổ.” Tôi và Quân Chi trăm miệng một lời.

Mặc Hàn nói: “Nói thật.”

Mặc Uyên thở dài, vung một chú hôn mê để Quân Chi ngủ, lại nhìn về phía tôi, trong ánh mắt mang theo ba phần không đành lòng.

Tôi đột nhiên hiểu rõ: “Là bởi vì… Cô gái kia?”

Mặc Uyên che mặt: “Đây không phải là ta nói!”

Xem ra tôi đoán đúng rồi.

Mặc Hàn duỗi tay cầm tay của tôi, tôi muốn rút ra, vẫn là trở tay nắm chặt hắn tay: “Đều đã qua, em biết.”

Lần trước đã bởi vì cô gái kia và Mặc Hàn gây chuyện, Mặc Hàn cũng cho thái độ của hắn, tôi tin tưởng Mặc Hàn.

Mặc Hàn hiển nhiên đã làm tốt chuẩn bị tôi sẽ phát cáu, nghe được tôi nói như vậy, ánh mắt sáng rất nhiều: “Mộ Nhi…”

“Đừng ân ái!”

Mặc Hàn mới mở miệng, cái gì cũng chưa kịp nói, Mặc Uyên cũng đã hét ra một câu.

Mặc Hàn giơ tay ném một cái ly không qua, bắt lấy tay của tôi nói: “Mộ Nhi, ta định không phụ tín nhiệm của nàng.”

“Nha đều phải toan rớt!” Mặc Uyên giả ý che quai hàm lại, đánh thức Quân Chi.

Quân Chi bất mãn vừa rồi làm hắn ngủ, đã nghe thấy bảo bảo ngây thơ hỏi: “Vì sao cậu không cần ngủ? Ngủ rất thoải mái, ba ba vẫn luôn để cháu ngủ nhiều giấc.”

Đứa nhỏ ngốc, ba con để con ngủ chỉ là vì tiện cho hắn làm việc cầm thú với mẹ con…

Cũng may hai em trai đều cho rằng Mặc Hàn là vì để bảo bảo trưởng thành tốt hơn.

Mặc Uyên còn chưa nói chuyện qua với bảo bảo, vừa nghe thấy bảo bảo mở miệng, hắn vui vẻ: “Tiểu chất tử? Tới, nhìn nhị thúc nơi này!”

“Chào nhị thúc.” Bảo bảo ngọt ngào gọi một câu, mặt mày Mặc Uyên hớn hở, nhìn ra được hắn cũng rất thích bảo bảo của nhà chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.