Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 173: Chương 173: Châu chấu trên một sợi dây thừng




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tiểu phượng hoàng đặt chén trà xuống, ôm đĩa trà gỗ trầm hương chạy nhanh ra ngoài.

Cơ Tử Đồng thấy mình giả vờ nhu nhược đáng thương không có tác dụng, lại điều chỉnh sách lược rất nhanh, nghẹn ngào cầu cứu Khổng Tuyên: “Khổng Tuyên ca ca… Ta thật sự, thật sự không có…”

“Được rồi!” Rốt cuộc Đại Bàng ngồi không yên nữa, tạch một tiếng từ ghế gỗ dựa đứng lên, nói với Khổng Tuyên: “Tìm chim mang nàng ra ngoài, ta có lời nói với ngươi.”

Khổng Tuyên cũng cảm thấy đừng để tôi và Cơ Tử Đồng ở chung một không gian thì tương đối an toàn, lập tức gọi tiểu phượng hoàng mang Cơ Tử Đồng đi ra ngoài.

Cơ Tử Đồng không nguyện ý, nhưng trong lòng cũng rõ ràng mọi người sẽ không giúp nàng, chỉ có thể oan ức gật đầu, tỏ vẻ mình rất hiểu chuyện, không muốn để cho Khổng Tuyên ca ca của nàng thêm phiền.

Lúc đi ngang qua bên người Khổng Tuyên, nàng còn làm bộ té một chút, sẽ phải ngã vào trên người Khổng Tuyên.

Khổng Tuyên là chim tâm địa thiện lương, theo bản năng vươn móng vuốt muốn đỡ nàng, lại không ngờ bị một trận quỷ khí nồng đậm đánh móng vuốt hắn mới vươn ra trở về.

Khổng Tuyên không vui nhìn về phía Mặc Hàn.

Mặc Hàn ôm lấy tôi, vẻ mặt thản nhiên: “Bổn tọa là vì tốt cho ngươi.”

“Tốt cái gì?” Khổng Tuyên tức giận hỏi.

“Mộ Nhi nói, nhân gian luôn có một số lão nhân lão thái thích giả ngã ăn vạ, bổn tọa là không muốn ngươi bị vạ thượng.” Mặc Hàn nói nghiêm trang, một bộ dáng vì thiên hạ thương sinh hắn mới cố động thủ.

Kỹ năng nói dối của minh vương đại nhân cũng đốt sáng lên!

Tôi cười khoe khoang.

Sắc mặt Cơ Tử Đồng rất khó coi, vừa rồi tay Khổng Tuyên bị quỷ khí của Mặc Hàn đánh trở về, nàng thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.

Vì không cho mình xấu mặt, nàng đã ổn định cơ thể của mình, nhưng mà, nghe được Mặc Hàn nói. Cơ thể run lên, thiếu chút nữa lại ngã xuống.

Dù sao, bị một con lão quỷ không biết sống bao nhiêu vạn năm so sánh là lão nhân lão thái, Cơ Tử Đồng hồn linh mới ba ngàn năm khẳng định chịu không nổi.

Lòng tôi vui vẻ đều muốn bay lên.

Khổng Tuyên hung hăng lườm Mặc Hàn nói ra lời ngụy biện kia, phất tay ý bảo tiểu phượng hoàng nhanh mang Cơ Tử Đồng ra ngoài.

Nàng rời đi, không khí phòng trong đều dần nhẹ nhàng.

Mặc Hàn dẫn theo tôi tìm chỗ mềm mại nhất ngồi xuống, Khổng Tuyên rót trà cho chúng tôi, bất đắc dĩ thở dài: “Đồng Đồng muội tử, làm gì phải bắt nạt người ta như vậy?”

“Tôi ác độc sao.” Tôi nói, tôi cũng không tin mấy ngày nay Cơ Tử Đồng ở chỗ này, không nói xấu tôi với Khổng Tuyên.

Khổng Tuyên đỡ trán: “Được rồi, ca ca biết muội tử ta là người tốt bụng, nhưng, hiện tại Cơ Tử Đồng các ngươi thật sự không thể động.”

“Vì vũ tộc?” Tôi hỏi, thấy Khổng Tuyên gật đầu.

“Nhưng một đường ta đi tới, thấy Vũ tộc đều không phải khá tốt sao?” Tôi khó hiểu.

Khổng Tuyên và Đại Bàng nhìn nhau một cái, cười khổ một tiếng lắc đầu: “Địa vị của Vũ tộc đã sớm nay đã khác xưa.”

Loại đồ vật này tôi không hiểu…

Mặc Hàn vẽ xuống một đạo kết giới, bỗng nhiên lên tiếng nói: “Các ngươi muốn, là chấn hưng Bàn Phượng nhất tộc?”

Sắc mặt của Khổng Tuyên và Đại Bàng hoảng sợ, hai điểu đồng thời lại hạ một tầng kết giới, trên mặt còn có bất an.

Tôi không rõ vì sao ba bọn họ đều khẩn trương như vậy.

Khổng Tuyên không lên tiếng.

Cuối cùng, vẫn là Đại Bàng gật đầu: “Mặc Hàn, ngươi là Minh Vương, thiên hạ thương sinh trừ phi có thể thoát khỏi luân hồi, nếu không đều chịu âm quản hạt.”

“Nếu chuyện của chúng ta thành, chuyện này nhất định không lừa được âm ty, tiểu Bàn Phượng mới sinh ra không đủ tu vi, nhất định sẽ ở âm ty trên Sổ Sinh Tử lưu lại tên họ.”

“Các ngươi không lừa được ta, cũng lừa không được trời.” Giọng nói của Mặc Hàn trở nên nghiêm túc.

“Nhưng, ngươi có thể giúp chúng ta che giấu.” Đại Bàng nhìn chằm chằm Mặc Hàn nói.

Mặc Hàn nhìn Đại Bàng, vẻ mặt của đại bàng rất kiên định: “Mặc Hàn, ngươi sinh ra ở u minh, sinh làm Minh Vương, không hiểu áp lực lưng đeo toàn bộ vận mệnh tộc đàn. Bàn Phượng nhất tộc ta có gì sai? Lại phải bị diệt tộc!”

“Chuyện của Hồng Hoang biến ảo vô thường.” Mặc Hàn ba phần cảm khái, ba phần tiếc hận, nhiều hơn cũng là khó hiểu.

Đại Bàng lại cười lạnh một tiếng: “Rốt cuộc là biến đổi thất thường hay là hỉ nộ vô thường? Nơi này cũng không phải là núi Bất Chu, không có hắn, chúng ta nói chuyện cũng không cần che dấu!”

Vậy ngươi còn hạ ba kết giới phòng ngừa có người nghe lén?

“Lãnh Mặc Hàn, hôm nay ta lựa chọn nói rõ với ngươi, chúng ta muốn trùng kiến huy hoàng của Bàn Phượng nhất tộc ngày xưa, nếu có tiểu Bàn Phượng sinh ra, tên họ xuất hiện ở trên Sổ Sinh Tử âm phủ, hy vọng Minh giới mở một con mắt nhắm một con mắt.”

Mặc Hàn nhíu mày trầm tư hồi lâu, mới cẩn thận mở miệng: “Vì sao bổn tọa phải lấy lợi thế toàn bộ Minh giới đáp ứng ngươi? Chuyện thành Minh giới không có bất kì chỗ tốt gì; nếu là chuyện bại, năm đó bị diệt tộc chính là Bàn Phượng, hiện giờ lại chính là Minh giới ta!”

Tính mạng toàn bộ Minh giới đều sẽ bị dính đến, Mặc Hàn thân là minh vương, khẳng định là phải từ chối Đại Bàng.

Nhưng việc Bàn Phượng bị diệt tộc, ở trong lòng Mặc Hàn không phải không có xúc động, hắn động trắc ẩn, mới có trầm tư vừa rồi.

Đại Bàng lại nhìn tôi một cái, như là làm một quyết định rất lớn, mới nói: “Bởi vì Đồng Đồng.”

Lại còn có chuyện của tôi?

Tôi cả kinh, khó hiểu: “Tôi làm sao?”

Mặc Hàn bắt lấy tay của tôi bỗng nhiên căng thẳng, từ trên ghế dựa đứng lên, lạnh giọng nói với Đại Bàng: “Cho dù các ngươi làm cái gì, đều không được liên lụy Mộ Nhi!”

Khổng Tuyên thở dài: “Không phải chúng ta không liên lụy, mà là hắn không buông tha.”

Ai không buông tha tôi?

Tay Mặc Hàn lại chặt ba phần.

Khổng Tuyên muốn kéo Mặc Hàn ngồi xuống, Mặc Hàn không dao động.

Tôi hỏi: “Vì sao lại kéo theo tôi? Tôi chỉ là một người thường, không thành được đại sự gì…”

Đại Bàng và Khổng Tuyên đồng thời nhìn về phía tôi, dùng ánh mắt phủ nhận lời nói của tôi.

Mặc Hàn nghiêng cơ thể thay tôi chặn tầm mắt của bọn họ: “Nếu các ngươi lại che giấu, vậy chúng ta không có gì để nói. Mộ Nhi là thê tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không để nàng lâm vào bên trong bất kì nguy hiểm gì. Chẳng sợ muốn phá hư kế hoạch của các ngươi!”

“Chúng ta đã là một châu chấu trên dây thừng.” Đại Bàng lạnh nhạt nói.

Tôi càng thêm khó hiểu, cảm giác cái gì mình cũng chưa làm, đã bị người lời thề son sắt trở thành đồng lõa.

Mặc Hàn nhìn về phía Đại Bàng dùng ánh mắt ép hỏi, cuối cùng, nam tử cương nghị đối diện vẫn là nhượng bộ.

“Trên người Đồng Đồng có hơi thở của Bàn Phượng.” Đại Bàng nói.

Tôi duỗi tay ngửi ngửi, chỉ ngửi thấy mùi hương sữa tắm Lục Thần: “Không có!”

Khổng Tuyên đỡ trán: “Đồng Đồng, muội như vậy là không ngửi thấy được…”

“Thật sự là ngửi như thế nào?” Tôi hỏi.

Khổng Tuyên nói xong vươn móng vuốt mình về phía tôi: “Muội ngửi ta ta, lại ngửi muội, thì sẽ ngửi ra.”

Tôi bán tín bán nghi, còn đang do dự muốn thử xem hay không, móng vuốt Khổng Tuyên duỗi lại đây đã bị Mặc Hàn tát một cái trở về.

“Quản cánh của ngươi!” Mặc Hàn tức giận nói, hiển nhiên rất khó chịu.

Đại Bàng lườm Khổng Tuyên, kéo lại đề tài sắp chạy: “Trên người Đồng Đồng có hơi thở Bàn Phượng, nàng chính là Bàn Phượng nhất tộc ta. Ngươi nói, hắn có thể buông tha cho Đồng Đồng hay không?”

Mặc Hàn trầm khuôn mặt xuống, không nói gì, tự hỏi vấn đề này.

Tôi nhấc tay lên tiếng: “Tôi thật sự là người, không phải chim…”

Hai chim đối diện già cả mắt mờ, trực tiếp làm lơ tôi.

Tuy tôi không hiểu bọn họ đồng loại tôi trở về vị trí cũ như thế nào, nhưng tôi biết Mặc Hàn đã tin bọn họ nói năm phần.

Hồi lâu, Mặc Hàn mới hỏi: “Các ngươi muốn Mộ Nhi làm cái gì?”

“Chúng ta chỉ muốn nàng sống sót.” Đại Bàng nói, sắc mặt của hắn vẫn hung ác nham hiểm, tôi lại có thể nghe ra được hắn tràn đầy chờ đợi và quan tâm.

“Mặc Hàn sửa lại Sổ Sinh Tử cho tôi, tôi đã trường sinh bất tử.” Tôi lại lên tiếng lần nữa, vẫn bị làm lơ.

“Mặc Hàn, Bàn Phượng nhất tộc vô hậu, mà các ngươi có hài tử.” Đại Bàng chỉ nói một nửa, rốt cuộc tôi cũng bất an.

“Có quan hệ gì với bảo bảo của nhà chúng tôi?” Nhắc đến một mình tôi thì cũng thôi, cũng không thể liên lụy bảo bảo của nhà chúng tôi.

Mặc Hàn đã hận đến muốn nghiến răng.

Tôi khẽ kéo tay hắn, hắn phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt lo lắng kéo tôi ngồi xuống.

Cúi đầu uống ngụm trà, Đại Bàng trầm giọng nói: “Cho nên, chuyện của chúng ta, chỉ có thể thành công không thể thất bại! Mặc Hàn, việc này liên quan đến thê nhi ngươi, ý ngươi thế nào?”

Mặc Hàn lại trầm tư thật lâu, mới trầm giọng nói: “Âm ty chỉ lo việc sau khi chết.”

Hai điểu đối diện đồng thời nhẹ nhàng thở ra, biết đây là Mặc Hàn cho phép.

Mặc Hàn liếc bọn họ, lại nói: “Nhưng nếu Mộ Nhi và hài tử là có bất kì ngoài ý muốn gì, ta tuyệt sẽ không giúp các ngươi!”

“Ta sẽ dốc hết toàn lực bảo hộ mẫu tử bọn họ.” Đại Bàng hứa hẹn, Khổng Tuyên cũng vậy.

Tôi luôn không rõ đây là có chuyện gì: “Rốt cuộc các anh đang nói cái gì…”

“Đồng Đồng muội an tâm dưỡng thai là được.” Khổng Tuyên cười với tôi.

Mặc Hàn cũng không nói cái gì, cũng là bảo tôi yên tâm.

“Vậy anh cứu Cơ Tử Đồng lại là vì cái gì?” Tôi hỏi Khổng Tuyên, hiện tại nếu đã nói chuyện lúc trước không thể nói ở nhà tôi, chuyện Cơ Tử Đồng cũng có thể nói đi.

Khổng Tuyên do dự một chút, nói: “Trên người nàng cũng có hơi thở Bàn Phượng…”

Loại đồ vật này hoặc là không có, hoặc là một lần có hai cái sao…

“Các anh cũng hy vọng nàng sống sót?” Tôi lại hỏi.

Khổng Tuyên gật đầu: “Trên lý luận đúng vậy.”

“Vì sao là trên lý luận?” Tôi không rõ.

“Hơi thở trên người nàng không dày đặc ngươi.” Đại Bàng nói.

Lời này làm tôi nghe được cảm giác trên người mình có mùi hôi nách…

Khổng Tuyên nhân cơ hội giải thích nói: “Hơi thở Trên người nàng rất kỳ quái, ta phải điều tra rõ mới được. Trước đó, Mặc Hàn, giữ lại nàng một mạng được chứ? Nếu điều tra ra không phải người chúng ta muốn tìm, nàng dám xuống tay với Đồng Đồng muội tử, ta tự tay thay ngươi chấm dứt nàng!”

Như thế nào đột nhiên đồng tình với Cơ Tử Đồng đây…

Khổng Tuyên ca ca của nàng muốn xuống tay với nàng…

Mặc Hàn lạnh lùng nhìn hắn: “Bổn tọa càng muốn tự mình báo thù cho phu nhân.”

“Được được được!” Khổng Tuyên một hơi đáp ứng.

Nhưng nếu Cơ Tử Đồng là người bọn họ muốn tìm nói, chỉ sợ đãi ngộ sẽ hai dạng đi…

“Mộ Nhi, hình ảnh nàng nhìn thấy khi rời khỏi núi Bất Chu, nói cho bọn họ.” Mặc Hàn đột nhiên nói.

Tôi gật đầu làm theo.

Xem xong ký ức ngay lúc đó, khóe mắt Khổng Tuyên có hơi ướt át, hắn do dự một chút, làm vài cái hít sâu, mới đưa tâm tình phập phồng của mình bằng phẳng xuống.

Ngay cả Đại Bàng vẫn luôn không dễ dàng lộ cảm xúc ra ngoài, giờ phút này đều trầm ngâm. Thậm chí, đôi mắt hắn cũng hơi phiếm hồng.

“…… Cảm ơn!” Hắn cố nén một loại bi thương nói không nên lời, nói cảm ơn với tôi và Mặc Hàn.

“Đây vốn dĩ chính là các anh nên biết đến, không có gì phải cảm ơn.” Tôi nói.

Hai chim trầm ngâm tiêu hóa đoạn ký ức lúc Bàn Phượng bị diệt tộc kia, bảo bảo đánh ngáp đã tỉnh.

“Mẹ, chúng ta ở nơi nào?” Nó tò mò hỏi.

“Ở nhà của cậu Khổng Tuyên con.” Tôi nói.

Khổng Tuyên một hai muốn bảo bảo gọi hắn là cậu, vì thế còn cãi cọ với Quân Chi thân cậu này thật lâu.

“A, chào Khổng Tuyên cữu cữu.” Bảo bảo nghiêng đầu chào hỏi Khổng Tuyên, lại vui rạo rực gọi Mặc Hàn: “Ba ba!”

Mặc Hàn gật đầu lên tiếng, Khổng Tuyên cười tủm tỉm chào hỏi với bảo bảo: “Chào con!”

Lúc một lần Đại Bàng tới, bảo bảo còn đang ngủ say, hiện tại bảo bảo tỉnh lại, hắn cũng có chút tò mò nhìn bảo bảo của nhà chúng tôi.

“Đây là Đại Bàng cữu cữu.” Tôi giới thiệu nói.

Bảo bảo ngoan ngoãn kêu người: “Chào Đại bàng cữu cữu.”

“A… Chào con!” Bị một tiếng gọi cữu cữu đáng yêu, Đại Bàng còn có quẫn bách trong nháy mắt.

“Mẹ, bộ dáng bên ngoài chơi thật vui, chúng ta đi ra ngoài chơi được không?” Bảo bảo khát khao nhìn bên ngoài.

Tôi có chút khó xử: “Nhưng ba ba và các cậu còn có chuyện chưa nói xong.”

“Ba ba…” Tiểu gia hỏa làm nũng với Mặc Hàn.

Khổng Tuyên nói: “Bằng không Đồng Đồng muội mang hài tử đi ra ngoài một chút đi, ta tìm phượng hoàng bồi muội. Nơi này là lãnh địa của ta, cũng sẽ không có nguy hiểm.”

Mặc Hàn vốn định bồi tôi cùng đi, nhưng chuyện bọn họ muốn nói không bình thường, vẫn nên nói xong một lần thì tốt hơn. Mà dù sao tôi cũng nghe không hiểu. Đơn giản đồng ý đề nghị của Khổng Tuyên.

Bồi tôi đi ra ngoài chơi là tiểu phượng hoàng vừa rồi tới đưa trà kia, nhìn ra được là chim rất hoạt bát hiếu động.

“Tỷ tỷ, ngươi mắng chửi người thật là lợi hại!” Vừa ra khỏi cửa, tiểu phượng hoàng nháy mắt lấp lánh sùng bái nhìn tôi.

Tôi còn có chút xấu hổ, sợ biểu hiện vừa rồi của mình dạy hư tiểu hoa đóa này.

Nhưng bảo bảo của nhà chúng tôi sảng khoái thay tôi đồng ý: “Mẹ ta cái gì cũng đều lợi hại!”

“Ngươi cũng thật là lợi hại, nhỏ như vậy đã nói chuyện!” Tiểu phượng hoàng càng thêm sùng bái.

Bảo bảo cười hắc hắc: “Ừ ừ! Mẹ cũng nói ta lợi hại đấy!”

Tiểu phượng hoàng chỉ là phượng hoàng bình thường, tên là Đồng Huyên, nàng là được Khổng Tuyên nhặt về. Không có tâm cơ gì, càng không có người thân gì, tuổi nàng lại nhỏ, chơi rất than với bảo bảo của nhà chúng tôi.

Tôi dọc theo đường núi vây xung quanh ở cây ngô đồng chất gỗ đi bước một xuống dưới, nhìn chim chóc trong rừng bay tới bay lui, tràn đầy hâm mộ, cảm thấy nhất định phải mau chóng để Mặc Hàn dạy tôi bay như thế nào.

Chậm dãi đi đến chỗ thân cây ngô đồng, thật sự cách mặt đất còn xa, tôi thở dài. Nghĩ thầm cũng may mình có chút tu vi, bằng không đi dạo đường đá này, cũng không biết có thể đi xong hay không.

Đồng huyên hoan thiên hỉ địa trò chuyện với bảo bảo của nhà chúng tôi, đột nhiên, bảo bảo nói với tôi: “Mẹ, người xấu!”

Tôi dừng bước chân lại.

Vẻ mặt Đồng Huyên mờ mịt nhìn khắp nơi, thấy không có gì dị thường, trấn an nói: “Không có người xấu! Nơi này là lãnh địa của Khổng Tuyên tôn thượng, không có người xấu! Nhiều nhất chỉ có chim xấu…”

“Có chim xấu gì?” Tôi tò mò hỏi một câu.

“Chính là tỷ tỷ hôm nay nhìn thấy kia! Nhưng hỏng rồi! rất hung dữ với ta! Chỉ lấy lòng tôn thượng và các ca ca tỷ tỷ!” Tiểu phượng hoàng rất bất mãn.

Đang nói, nàng kinh hô một tiếng, lập tức che kín miệng, trốn đến phía sau tôi.

Tôi ngẩng đầu, thấy Cơ Tử Đồng đang nghiến răng đứng ở phía trước tôi cách đó không xa.

“Bị nghe được!” Đồng Huyên vừa tức vừa bực, còn có chút sợ hãi.

Thì ra nàng nói chính là Cơ Tử Đồng.

“Không có việc gì, đừng sợ, tôn thượng nhà em sẽ không trách tội em.” Tôi trấn an tiểu phượng hoàng.

Lúc này, bên người Cơ Tử Đồng cũng vây quanh vài người, đều là phượng hoàng hóa thành hình người.

Hỏa phượng các nàng vốn đang hâm mộ vây quanh Cơ Tử Đồng, nghe được tôi nói, ánh mắt đều bất thiện nhìn về phía tôi.

“Một người thường ngu xuẩn, cũng dám coi rẻ hỏa hoàng của Cơ cô nương!” Một cô bé thoạt nhìn mười bảy tám tuổi vẻ mặt kiêu căng nhìn tôi, một bộ dáng khinh thường người.

Những phượng hoàng đó đoán chừng cũng chính là ỷ vào huyết mạch cao nhất đẳng, mới hóa thành hình người. Hiện tại tu vi của tôi không thấp, có thể nhìn ra tất cả nguyên hình phượng hoàng ở đây.

Các nàng phần lớn đều là hoa phượng hoàng, mà tuy hỏa phượng của Cơ Tử Đồng cũng không phải chỉ một lông chim màu đỏ, nhưng cũng coi như được với là phượng hoàng đơn sắc.

Lúc Khổng Tuyên ở nhà tôi đã phổ cập khoa học cho tôi, trong một mạch phượng hoàng, tuy lông chim phượng hoàng càng hoa lệ, pháp lực càng mạnh, địa vị càng tôn quý. Nhưng phượng hoàng đơn sắc lại thuộc dị loại.

Phượng hoàng đơn sắc, màu sắc càng là thuần khiết, huyết thống càng cao quý, tu vi cũng càng lợi hại.

Đây cũng chính là vì sao lần đầu tiên Khổng Tuyên ở núi Bất Chu, vừa thấy tôi và Linh Lung, hai mắt đã sáng lên nhận định Mặc Hàn nhặt được bảo.

Phượng hoàng nhất tộc, phượng là giống đực, nữ là hoàng, tôi là vì lúc trước tham bớt việc xưng hô phân biệt sống mái phượng hoàng của Cơ Tử Đồng trực tiếp chẳng gải thích.

Có phượng hoàng dân bản xứ chống lưng cho nàng, sống lưng Cơ Tử Đồng thẳng ba phần. Nhìn toi, lại vẫn bày ra một bộ dáng nhu nhược đáng thương: “Mộ cô nương…”

“Nữ chủ nhân có việcgì sao?” Tôi chế nhạo hỏi.

Cơ Tử Đồng chớp chớp đôi mắt hốc mắt đã ướt lên: “Vì sao Mộ cô nương phải hãm hại ta như vậy?”

“Đều nói tôi ác độc, cô còn muốn thế nào?” Tôi bình thản làm người xấu.

Cơ Tử Đồng càng thêm oan ức, hoàng nữ một bên vừa mới vì nàng lên tiếng cũng nhịn không được, nổi giận nói: “Ngươi tính là thứ gì! Cũng dám nói chuyện như vậy với Cơ cô nương!”

“Cô lại là ai?” Tôi tức giận nói.

“Nàng tên là Quân Mộng, giống ta, cũng là tôn thượng mang về.” Đồng Huyên ở bên người tôi nhẹ giọng nói, nhìn ra được nàng cũng không phải rất thích Quân Mộng này.

Quân Mộng hừ lạnh một tiếng: “Kẻ hèn phàm nhân! Đồng Huyên, lại đây!”

Tiểu phượng hoàng súc đầu nhìn tôi, lại nhìn nàng, lắc đầu, lớn tiếng nói: “Tôn thượng bảo ta dẫn Mộ tỷ tỷ khắp nơi một chút! Các ngươi, các ngươi không cần bắt nạt điểu!”

Tiểu phượng hoàng này ngây ngốc, xem ra thường xuyên bị Quân Mộng này bắt nạt.

“Phàm nhân cũng không có tư cách nói với ta lời đó! Ta hà tất bắt nạt nàng?” Quân Mộng khinh miệt nói.

Vì yểm hộ bí mật tôi là Linh Thể Thuần Âm, Mặc Hàn đã hạ trận pháp cho tôi, che giấu hơi thở đặc thù nổi lên trên người tôi.

Ở trong mắt người khác, tôi chính là một người bình thường, nhiều nhất chính là có chút tu vi, âm khí trên người nặng chút.

Đương nhiên, mấy thứ này vẫn không thể gạt được lão quái vật Khổng Tuyên và Đại Bàng này.

Nhưng, hiển nhiên các hoàng nữ đối diện Quân Mộng, không một cái nhìn ra.

“Tôi là người thường không sai.” Tôi chỉ Cơ Tử Đồng: “Chẳng lẽ nàng không phải sao? Chẳng lẽ nói, so với người sống, cô càng hoan nghênh người chết?”

Quân Mộng tức đến dậm chân: “Nói hươu nói vượn! Cơ cô nương là tộc phượng hoàng ta, nơi nào là người thường!”

Tôi xem kịch vui nhìn về phía Cơ Tử Đồng: “Cô là phượng hoàng không phải người?”

Cơ Tử Đồng rất thông minh không có trực tiếp tỏ thái độ, mà nói: “Mộ cô nương… Xin không cần lại khó xử ta… Ngươi đã đoạt đi trượng phu của ta…”

“Ngừng!” Nghe manh mối không đúng, tôi lập tức chặn ngang nữ nhân lập tức muốn diễn kịch này: “Trước thanh minh, Mặc Hàn là chồng của tôi, trí nhớ của cô tôi và Mặc Hàn đều đã xem qua, lại diễn nữa cũng không thú vị.”

“Chúng ta hiện tại nói chính là, đến tột cùng cô là người thường hay là một thành viên tộc Phượng Hoàng. Không cần ý đồ nói sang chuyện khác, nghe nhìn lẫn lộn! Mưu toan lừa dối qua kiểm tra!”

Cơ Tử Đồng nghẹn ngào một chút, một bộ dáng là tôi bắt nàng nàng khóc: “Người Mặc Hàn yêu là ta…”

“Xin bạn tranh cãi ngang ngược trả lời vấn đề chính diện! Đến tột cùng cô là người thường hay là tộc Phượng Hoàng? Cô luôn mãi trốn tránh vấn đề này, là bởi vì không dám nói lời nói thật, sợ nói dối mấy ngày này bị chọc thủng với các phượng hoàng sao?”

Tôi làm rõ lời, trên mặt mấy phượng hoàng vây quanh Cơ Tử Đồng kia lúc trước kiên định bảo vệ nàng ta kia, đều có ba phần dao động.

Rốt cuộc, các nàng đều tin tưởng vững chắc Cơ Tử Đồng là một thành viên đồng loại của mình.

Cuối cùng, bị tôi ép không có biện pháp, Cơ Tử Đồng biết lúc này nàng dám nói không phải, những phượng hoàng bảo vệ nàng này sẽ bỏ nàng mà đi.

Nhưng đồng thời, nàng biết mình phải nói, tôi khẳng định cũng có hậu chiêu chờ nàng.

Dưới luôn mãi suy nghĩ, Cơ Tử Đồng chọn một cách nói điều hòa lại mơ hồ: “Mộ cô nương, chẳng lẽ ngươi không thấy được Hỏa Hoàng của ta sao?”

“Vậy thì như thế nào?” Tôi hỏi.

“Đó là hóa thân ngoài than của ta.” Nàng nói, khóe miệng hơi cong lên, như liệu định tôi không lời gì để nói.

“Cho nên hóa thân ngoài than của cô là phượng hoàng, cô chính là Phượng Hoàng? Nhưng Cơ thị có nhiều phượng hoàng là người hóa thân đi. Chẳng lẽ đều là phượng hoàng?” Tôi hỏi lại.

Cơ Tử Đồng lại bị sặc đến không thể nói lần nữa, Quân Mộng là người ủng hộ nàng trung thực, bất mãn lên tiếng chặn ngang tôi: “Cơ cô nương chính là tộc Phượng Hoàng ta! Ngươi phàm nhân này không cần lại vu hãm nàng! Ta đều nghe nói! Ngươi đoạt trượng phu của nàng, còn đánh nàng thành trọng thương! Cho dù tôn thượng vạn hạnh chúng ta đuổi tới, Cơ cô nương mới may mắn thoát nạn! Ngươi nữ nhân ác độc này hiện tại lại còn dám đặt chân vào cây ngô đồng chúng ta!”

“Tôi không chỉ có đặt chân vào cây ngô đồng các cô, còn uống trà của các cô đấy!” Tôi cười tủm tỉm.

Quân Mộng bị tức giận đến không nhẹ: “Phàm nhân không xứng đặt chân vào cây ngô đồng tộc Phượng Hoàng chúng ta!”

“Cơ Tử Đồng là phàm nhân không phải cũng ở sao?” Tôi nói.

Vẻ mặt Quân Mộng khinh miệt: “Cơ cô nương có hóa thân phượng hoàng, ngươi có sao?”

Nhìn vẻ mặt Cơ Tử Đồng trong nháy mắt cứng đờ kia, tôi không nhịn cười lên, gật gật đầu, hỏi Quân Mộng: “Sao cô biết tôi có?”

Bao gồm Đồng Huyên và tất cả phượng hoàng ở bên trong đều ngây ra một lúc.

Quân Mộng không thể tin tưởng nhìn tôi, nàng cẩn thận đánh giá tôi, không phát giác tới hơi thở trên người tôi bị Mặc Hàn che giấu, cười miệt nói: “Ngươi sao có thể có! Phàm nhân ba hoa chích choè!”

“Mẹ ta có! Phượng hoàng mắt mù!” Bảo bảo bất mãn phản kích lại.

“Vậy triệu hồi ra đi!” Các phượng hoàng đối diện bắt đầu ồn ào.

Từ trước đến nay tôi là một người thích giúp đỡ mọi người, lập tức gọi Linh Lung ra. Phượng hoàng lôi hỏa màu ngân bạch giương cánh ở phía sau tôi, nháy mắt đã chiếu rọi tất cả phượng hoàng nơi này đều nhạt không ánh sáng.

Quân Mộng mở to hai mắt há to miệng nhìn, cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.

“Thấy chưa! Phượng hoàng của mẹ ta rất xinh đẹp! Đều xinh đẹp hơn các phượng hoàng các ngươi!” Bảo bảo vừa tự hào vừa kiêu ngạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.