Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 160: Chương 160: Chúng ta làm lành, được không




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tôi nhìn thấy sắc mặt Cơ Tử Đồng càng trở nên khó coi, nhưng vẫn là một bộ dáng săn sóc: “Mặc Hàn… Chàng chỉ là quên mất… Chúng ta mới là phu thê…”

“Câm miệng!” Mặc Hàn bực bội lại chặn ngang Cơ Tử Đồng lần nữa.

Nhìn ra được tâm tình của hắn rất kém, Cơ Tử Đồng không dám lên tiếng nữa.

Mặc Hàn lạnh mặt trầm mặc một lát, mới nói: “Nếu việc này không giả, ta sẽ báo thù cho hài tử. Ta không nhớ rõ trước kia như thế nào, hiện tại thê tử của ta là Mộ Nhi. Nếu ngươi nói ngươi và ta là phu thê, như vậy lấy bằng chứng tới.”

“Chúng ta là tư định chung thân…” Cơ Tử Đồng ủy khuất nói, như không có hôn thư gì đó, đều là Mặc Hàn sai, nàng là người bị hại.

Mặc Hàn liếc mắt nhìn nàng ta một cái, không thấy nàng ta có bất kì cái gì chột dạ.

Lại suy tư một phen, Mặc Hàn nói: “Nếu ngươi nói đều là sự thật, ta sẽ cho ngươi bồi thường. Ngươi muốn Linh Thể Thuần Âm ta sẽ tìm tới cho ngươi, để ngươi sống lại, thậm chí, tu vi về sau của ngươi, ta cũng có thể giúp ngươi khôi phục. Chỉ là, hy vọng ngươi không cần đến quấy rầy cuộc sống của ta và Mộ Nhi.”

Mặc Hàn từ trước đến nay là một con quỷ thành thật, nếu như Cơ Tử Đồng nói đều là sự thật, như vậy hiện tại Mặc Hàn di tình biệt luyến tôi, thật sự là hắn sai. Bởi vậy, hắn cho Cơ Tử Đồng một ít bồi thường cũng ở trong tình lý.

Tuy trong lòng tôi rất không thoải mái, nhưng cũng hiểu, chỉ cần Cơ Tử Đồng về sau biến mất ở trong thế giới của tôi, bồi thường thì bồi thường.

Chỉ là, Cơ Tử Đồng lại là vẻ mặt bi thương: “Chàng vứt bỏ ta và hài tử như vậy sao?”

Mặc Hàn nhíu mày: “Hài tử đã không có, cho dù ta muốn bồi thường, cũng không có cách nào. Mộ Nhi đã nói qua, tình yêu không thể miễn cưỡng, hai người đều phải cam tâm tình nguyện mới được, lòng ta có Mộ Nhi, cho dù từng có quá khứ với ngươi, đều đã là quá khứ.”

“Nếu ngươi cảm thấy bất công, ta có thể bồi thường đến khi ngươi cảm thấy công bằng. Chỉ là, nếu chuyện này sai, đều là lỗi của ta, không quan hệ với Mộ Nhi và hài tử của nàng. Ta không hy vọng ngươi lại khó xử nàng và hài tử.”

Hai câu nói cuối cùng, Mặc Hàn đặc biệt cường điệu.

“Ta và con của chúng ta thì sao… Mặc Hàn… Chúng ta làm sao bây giờ?” Cơ Tử Đồng ai oán nhìn Mặc Hàn hỏi.

“Làm sao bây giờ ta đã nói qua, không tiếp nhận ngươi, đương nhiên, nếu ngươi còn dám tổn thương Mộ Nhi, đừng có trách ta không nhớ tình cũ. Mặt khác, trong khoảng thời gian này, ta sẽ nghĩ cách khôi phục ký ức, nếu ngươi có nửa điểm hư ngôn, tự mình biết hậu quả!”

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi như thấy được trong mắt Cơ Tử Đồng hiện lên một chút sợ hãi.

“Đi ra ngoài.” Mặc Hàn hạ lệnh trục khách.

Cơ Tử Đồng lại chưa từ bỏ ý định, muốn đi tới ôm lấy Mặc Hàn, Mặc Hàn chán ghét nhíu mày, thấy nàng tới, một đạo mạnh mẽ quỷ khí trực tiếp cuốn Cơ Tử Đồng, ném nàng ta xuyên qua tường đi ra ngoài.

Hắn lại ném ra một đạo quỷ khí bỏ Ẩn Nấp Trận kia, miễn cho Cơ Tử Đồng lại tiến vào.

Nhìn lại gian phòng trống không lần nữa, khí thế sắc bén Mặc Hàn vừa mới đánh Cơ Tử Đồng kia chậm rãi biến mất, cuối cùng, chỉ còn lại một mình.

Hắn đi ra ngoài, lại bắt đầu đi vào một gian phòng, như đang tìm kiếm cái gì đó, nhưng mà lại thất vọng đi ra.

Chỉ là đi qua phòng ngủ của chúng tôi, hắn lại không đi vào, mà là đi gian phòng tiếp theo.

Cho đến khi tìm khắp tất cả phòng trong biệt thự, hắn mất mát đi ra một gian phòng cuối cùng, đứng ở cửa suy nghĩ thật lâu, mới thong thả bước chân đi đến phòng ngủ của chúng tôi.

Mỗi đi một bước, u ám trong mắt hắn ít đi một phân, cho đến khi hắn đi tới cửa, do dự một chút mở cửa ra.

Nhìn phòng ngủ trống không, trong mắt hắn mới sáng lên, nháy mắt lại tĩnh mịch một chút, chỉ còn lại có tro tàn khiến lòng người đau.

Cơ thể của Mặc Hàn hơi có chút run rẩy đi vào, hắn ngồi ở mép giường, duỗi tay khẽ xoa một bên giường ngủ kia của tôi, ánh mắt đau thương đến làm tôi đau lòng.

“Mộ Nhi…” Hắn một mình nỉ non, muốn nói gì đó, nhìn địa phương trống rỗng kia lại trầm mặc.

Hắn là quỷ, tuy hình thể sẽ không có biến hóa lớn, nhưng vẫn là có thể thấy được, hiện tại đã thon gầy rất nhiều.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi ở phòng khách nhìn thấy đồng hồ điện tử, ngày bên trên, hình như chính là ngày sau khi tôi rời khỏi Mặc Hàn.

Nói như vậy, hiện tại tôi là đang xuyên qua Thủy Kính nhìn hiện trạng của Mặc Hàn?

Hắn đang đi vào nhà tìm, chỉ là vì tìm tôi?

Hắn chính là đi qua địa phương chúng tôi sinh hoạt như vậy, đi một bước tìm kiếm dấu vết chúng tôi ở bên nhau, muốn tìm được tôi sao?

Đau lòng không thể hít thở.

Tôi đi đến trước người Mặc Hàn ngồi xổm xuống, ý đồ bắt lấy tay hắn, lại vẫn là xuyên qua. Bởi vậy, tôi chỉ có thể thật cẩn thận bao trùm tay mình ở trên tay hắn.

“Mặc Hàn… Em không có việc gì… Anh đừng tìm…” Tôi đau lòng nói, Mặc Hàn lại không cách nào nghe được.

Chỉ là, tôi nhìn thấy đôi mắt hắn bình tĩnh như nước lặng giật giật.

Hắn ngẩng đầu, mê mang nhìn phía trước, như là phát hiện cái gì đó, chính là lại không xác định.

Nhìn bộ dáng hắn lo được lo mất như vậy tôi càng thêm khó chịu, lên tiếng nói: “Mặc Hàn, chăm sóc mình cho tốt, em và bảo bảo rất an toàn…”

“Mộ Nhi!”

Tôi còn chưa nói xong, Mặc Hàn đột nhiên gọi một tiếng về phía tôi.

Hắn có thể nhìn thấy tôi?

Tôi đặc biệt vui sướng, muốn ôm lấy hắn, lại không ngờ tay vẫn xuyên qua cơ thể của Mặc Hàn. Đồng thời, Mặc Hàn cũng xuyên qua tôi, đi lên trước hai bước, còn thăm dò ở phía trước.

“Mộ Nhi? Là nàng sao? Có phải nàng ở chỗ này hay không?”

Hắn nhìn xung quanh khắp nơi, hiển nhiên vẫn không nhìn thấy tôi.

Nhưng tôi vẫn kích động rối tinh rối mù: “Là em! Mặc Hàn! Là em! Em ở chỗ này!”

“Nàng ở chỗ này có phải hay không?” Mặc Hàn hỏi, lại luôn không có để ánh mắt nhìn ở trên người tôi.

“Cơ Tử Đồng ta hỏi qua, Mặc Uyên nói ta và nàng không có hài tử, ta sẽ điều tra rõ. Mộ Nhi, đừng nóng giận…”

“Em không tức giận, em thật sự không phải bởi vì Cơ Tử Đồng mà tức giận rời đi!” Tôi hét với Mặc Hàn, hắn lại cái gì cũng không nghe thấy, vẫn giải thích với không khí hắn không nhìn thấy tôi.

“Ta không nhớ rõ quá khứ có quan hệ với Cơ Tử Đồng, nếu nàng thật sự để ý như vậy, ta sẽ nghĩ cách khôi phục ký ức. Chờ sau khi xử lý chuyện của nàng tốt, lại xóa đoạn ký ức kia, Mộ Nhi, được không? Ta không yêu nàng ta… Thật sự không yêu… Nàng không cần tức giận, trở về được không…”

“Được… Em trở về…” Tôi nghẹn ngào một chút, cúi đầu, lại có một giọt nước mắt rơi xuống, rơi ở trên tay Mặc Hàn.

Hai người đều sửng sốt, Mặc Hàn nhìn chỗ nước mắt rơi, càng là xác định ý nghĩ của mình: “Mộ Nhi! Có phải nàng ở đây hay không? Đừng trốn tránh ta, xuất hiện đi, chúng ta làm lành, được không?”

Tôi liều mạng gật đầu nói được, chính là Mặc Hàn lại không nghe thấy.

Nhưng mà, không biết có phải ảo giác hay không, tôi lại cảm thấy cơ thể của mình bắt đầu trở nên trong suốt.

Tôi duỗi tay muốn bắt lấy Mặc Hàn, chính là lần lượt đều xuyên qua tay hắn. Trong cơn tức giận, tôi điều động linh lực toàn thân tụ tập ở trên tay, vươn tay ra, thật đúng là bắt được vạt áo Mặc Hàn.

Giây tiếp theo, tay kia đã bị Mặc Hàn trở tay bắt được, một đạo quỷ khí tinh thuần từ nơi Mặc Hàn nắm vọt tới, làm cơ thể nửa trong suốt của tôi lập tức trở nên ngưng thật.

“Mộ Nhi!” Mặc Hàn vui sướng nhìn tôi, ôm tôi vào trong lòng.

“Mộ Nhi, ta không chọc nàng tức giận, nàng đừng đi…” Mặc Hàn ôm chặt tôi, như ôm hắn cả đời.

Tôi gật đầu, còn có chút không thể tin được lại thật sự xuất hiện ở trước mặt Mặc Hàn. Nhưng mà, cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trên người Mặc Hàn, tôi lại biết đây không phải là giả.

Chỉ là, có chút quái dị, một cổ không quen nói không nên lời…

Đúng rồi, bảo bảo!

Bảo bảo đã hơn năm tháng, bụng tôi đã không nhỏ, ngày thường ôm Mặc Hàn đều sẽ cẩn thận, đừng làm bụng tôi chọc đến hắn.

Nhưng lần này, tôi lại trực tiếp dán ở trên người Mặc Hàn.

Không thấy bụng tôi!

Đang lo lắng cho bảo bảo, bỗng nhiên cơ thể truyền đến một cổ mỏi mệt dị thường. Tôi ôm Mặc Hàn, xuyên qua tay mình thấy Mặc Hàn.

Mặc Hàn cũng vậy, sắc mặt không khỏi đại biến, càng nhiều quỷ khí muốn rót vào trong cơ thể tôi, tôi lại biến mất ở chỗ cũ trước một bước.

Trước khi tầm mắt mơ hồ, tôi chỉ nghe được Mặc Hàn nôn nóng gọi tên của tôi.

Từng tiếng Mộ Nhi, phá thành mảnh nhỏ.

Lúc thần trí thoảng qua, tôi vẫn là ở biệt viện của Mặc Uyên, tôi vẫn duy trì tư thế vừa mới duỗi tay chạm vào Thủy Kính, trong bụng, bảo bảo đánh ngáp tỉnh lại.

“Mẹ…” Nó còn chưa ngủ tỉnh xoa xoa đôi mắt.

Tôi sờ nó, vừa mới không cảm nhận được hắn, thiếu chút nữa lo lắng chết tôi.

“Làm sao vậy?” Tôi hỏi.

Bảo bảo không phải rất xác định hỏi: “mẹ, vừa rồi có phải mẹ phân một đạo ý thức đi ra ngoài hay không?”

Vừa rồi gặp nhau với Mặc Hàn, chỉ là một đạo ý thức của tôi sao? Cho nên lúc ôm Mặc Hàn, bảo bảo mới không ở đây.

Tôi không phải rất xác định gật đầu.

Bảo bảo lại hỏi: “Ý thức của mẹ đi nơi nào? Con muốn đuổi theo mẹ, nhưng đều không tìm thấy ý thức của mẹ…” Nói xong lời cuối cùng, nó còn có chút mất mát.

“Mẹ đi gặp ba ba……” Không biết Mặc Hàn nhìn thấy tôi biến mất, hẳn là bị gặp nạn…

Bảo bảo lại tinh thần tỉnh táo: “Ba ba khỏe không?”

Không tốt… Trở nên không giống như là Mặc Hàn tôi quen biết…

“Ba ba đang tìm chúng ta……” Tôi nói.

Bảo bảo chu miệng, mang theo khóc nức nở nho nhỏ: “Mẹ, con nhớ ba ba…”

“Mẹ cũng nhớ…”

Thở dài, bỗng nhiên, toàn bộ nhà ở lung lay chấn động, chẳng lẽ là động đất?

Tôi vội vàng mở cửa sổ nhảy ra, thấy kết giới bao phủ biệt viện phát ra ánh sáng, từng đạo gợn sóng không ngừng nổi lên ở phía trước cửa, chẳng lẽ là có người đang công kích kết giới?

“Mẹ, có quỷ khí thật là lợi hại!” Bảo bảo nhắc nhở nói.

Có người muốn thật sự là đang phá hư kết giới, cho dù hiện tại tôi xoay người bỏ chạy, hắn cũng có thể đuổi lại đây. Chi bằng đi phía trước nhìn xem, rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Tôi bước nhanh đi đến phía trước, từng con quỷ binh thân thể cực đại đang không muốn sống, dùng thân thể của mình hung hăng chạm vào kết giới, muốn phá hư kết giới.

Đồng thời, bảo bảo lại nhắc nhở tôi nói: “Mẹ, có cương thi, thật nhiều thật nhiều cương thi…”

Cương thi và quỷ binh đồng thời xuất hiện, chỉ làm tôi liên tưởng đến một người —— Lam Thiên Hữu!

Quả nhiên, đi ra ngoài cửa, Lam Thiên Hữu đã đứng ở đỉnh đầu một con quỷ binh, từ trên cao nhìn xuống phía dưới.

Thấy tôi tới, vẻ mặt vẫn luôn tối tăm của hắn rốt cuộc sáng lên, phất tay để quỷ binh và phi cương bay đầy trời ngừng công kích kết giới.

“Sao lại là người sống chán ghét này!” Bảo bảo bất mãn nói.

Tôi cũng vậy.

Chỉ là, hiện tại Thính Lam không ở đây, tôi cần phải đứng ra.

“Tử Đồng.” Lam Thiên Hữu cười với tôi, từ trên đầu quỷ binh nhảy xuống.

Khoảng cách cao ba tầng lâu, tôi cầu nguyện khiến cho hắn trực tiếp ngã chết như vậy, nhưng ông trời hiển nhiên không nghe được tiếng lòng của tôi, Lam Thiên Hữu bình an rơi xuống đất.

Cũng đúng, Thiên Đạo đối xử với Lam Thiên Hữu còn hơn con trai ruột, sao có thể để hắn ngã chết.

Hắn rơi xuống trên mặt đất nhìn thẳng tôi, nhìn thấy bụng tôi lại phồng lên không ít, hơi có chút không vui, nhưng bị hắn che dấu, lại không tránh được mẫn cảm của bảo bảo.

“Mẹ, cái người sống này không thích Ccon… Hừ! Con cũng không thích hắn đâu! Hừ! Hừ! Hừ!”

Tiểu gia hỏa tức giận.

Tôi sờ bụng, an ủi bảo bảo: “Ngoan, chúng ta không cần thích hắn, không tức giận ha.”

“Vâng! Tức điên cơ thể là chính mình, không tức giận!” Bảo bảo vẫn là tức giận, nhưng cũng không để tâm vào chuyện vụn vặt.

“Đứa nhỏ này thật là càng ngày càng thông tuệ.” Lam Thiên Hữu không biết là chân tình hay là giả ý nói.

Bảo bảo lại rất hưởng thụ lời này của hắn, nâng khuôn mặt nhỏ nói: “Ta là hài tử của ba ba và mẹ, đương nhiên là thông minh nhất! Hừ, ngươi khen ta, ta cũng sẽ không thích ngươi! Ngươi hại mẹ! Là người xấu!”

Lam Thiên Hữu không nghĩ tới mình khó được khen một người, còn bị một quỷ thai hơn năm tháng chửi ngược lại, có chút dở khóc dở cười: “Ta hại mẹ ngươi khi nào?”

“Có! Lần trước là dùng lửa đốt mẹ, còn có lúc ba ba và mẹ kết hôn. còn muốn hồn phách của mẹ với nữ nhân kia! Ta còn nhỏ, nhưng ta đều nhớ rõ! Người xấu!”

Lam Thiên Hữu nghe vậy, nhìn về phía tôi, hỏi: “Tử Đồng, em cũng cảm thấy như vậy sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Tôi hỏi lại, bảo bảo của nhà chúng tôi nói hoàn toàn đều là sự thật.

Lam Thiên Hữu giải thích vì chính mình: “Lửa đốt lần đó, là tôi muốn giúp em thoát khỏi quỷ thai. Về phần khách sạn, tình huống ngay lúc đó, nếu tôi không mang theo hồn phách của em đi, em sẽ bị cắn nuốt.”

“Ai biết hồn phách bị anh mang đi có thể chỉ là thay đổi cá nhân tới cắn nuốt hay không.” Tôi tức giận nói: “Nếu anh là thật muốn giúp tôi, vậy không nên tới phá hư hôn lễ của tôi và Mặc Hàn, mà nên đúng sự thật nói chuyện của Cơ Tử Đồng cho tôi và Mặc Hàn, không cho nàng tiếp tục bám vào trên người tôi.”

Ánh mắt Lam Thiên Hữu u ám ba phần: “Em chỉ tin được Lãnh Mặc Hàn như vậy?”

“Đương nhiên.”

“Vậy sao không ở bên hắn?” Lam Thiên Hữu như chờ tôi xác định, sau đó hỏi ra những lời này.

Trong nháy mắt, tôi như nghe được tiếng vả mặt.

“Ba ba ta sẽ đến!” Bảo bảo biện giải cho tôi.

Lam Thiên Hữu khẽ cười: “Nơi này là một cái khe trong thiên địa, nếu không được Thiên Đạo cho phép, ai cũng đều không vào được.”

“Lần trước Mặc Hàn không phải vào khe nứt bên kia của anh sao?” Chỉ là sau đó Mặc Hàn lại muốn đi báo thù, cái khe đã biến mất.

“Đó là bởi vì hắn có thể cảm ứng được em, hiện tại, nếu em chủ động rời khỏi hắn, liên hệ giữa các em đương nhiên cũng chặt đứt. Nhiều khe như vậy, sao hắn có thể tìm được.” Lam Thiên Hữu tự tin mười phần.

Lòng tôi lại là trầm xuống.

Nhưng thật ra bảo bảo còn tức giận phản bác: “Ba ba sẽ tìm được chúng ta! Hừ! Ngươi không cần nói bừa!”

Lam Thiên Hữu không để ý đến nó, nói với tôi: “Tử Đồng, theo ta đi đi, Lãnh Mặc Uyên là đệ đệ ruột của Lãnh Mặc Hàn, hắn tùy thời đều sẽ vì Lãnh Mặc Hàn bán em, rời khỏi nơi này với tôi, tôi có thể bảo vệ em.”

Tôi luôn không rõ Lam Thiên Hữu chấp nhất đi theo tôi như vậy làm gì.

“Sao anh biết tôi ở chỗ này?” Tôi lại hỏi.

Lam Thiên Hữu mỉm cười chỉ trời, tôi phun một búng máu.

Ngàn tính vạn tính, tính sai lần này!

“Tôi sẽ không theo anh đi, anh trở về đi.” Tôi nói.

“Em cần phải đi theo tôi.” Lam Thiên Hữu thu ba phần ý cười, lại vẫn là tự tin.

“Mơ tưởng!” Đi theo hắn mới là nguy hiểm nhất!

Lam Thiên Hữu ý bảo tôi nhìn về phía bên người hắn, tổng số cương thi quỷ binh rậm rạp đứng không rõ, hơn nữa đều là cấp bậc phi cương.

“Tử Đồng, kết giới này sớm muộn gì tôi cũng có thể phá vỡ, en cần gì phải như thế.” Hắn khổ khuyên.

Đương nhiên là bám trụ anh chờ Mặc Uyên tới!

Kết giới này là Mặc Uyên tự tay bày ra, kết giới bị công kích Mặc Uyên khẳng định có thể cảm ứng được. Cho dù hắn không thích tôi, tốt xấu bảo bảo là chất tử ruột của hắn, hắn lại luyến tiếc mặc kệ.

Tôi còn muốn kéo dài thời gian với Lam Thiên Hữu, hắn cũng đã không có kiên nhẫn, phất tay ý bảo cương thi và quỷ binh phía sau công kích kết giới.

Trên kết giới nổi lên từng đạo gợn sóng, với pháp lực chấn động, dưới kết giới toàn bộ biệt viện đều chấn động.

Tôi không tự giác lui về sau một bước, thật vất vả mới đứng vững cơ thể, bảo bảo cuộn chặt chút, ở bên trong quay người ôm lấy tôi: “Mẹ… Con sợ hãi…”

“Không sợ, sẽ có biện pháp.” Tôi an ủi nó, thô thô tính số lượng quỷ binh và phi cương nơi này.

Tôi có Linh Lung có thể mang ta bay, vấn đề quỷ binh lại không lớn.

Ngược lại là những phi cương đó, tuy thực lực trong tôi đại trướng cũng có thể đối phó, nhưng vấn đề là số lượng phi cương quá nhiều, tôi không nhất định có thể toàn thân mà lui.

Bị thương một chút cũng không sợ, chỉ sợ sát khí của cương thi sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo.

Tôi đang tính toán, Lam Thiên Hữu lại lấy ra tới một lá bùa, ném bay về phía kết giới.

“Phu nhân, cứu ta ——”

Tôi nghe được giọng nói của Thính Lam thê lương kêu cứu ở lá bùa, gọi Linh Lung để nàng lao nhanh ra khỏi kết giới, chặn đứng lá bùa áp quỷ sắp đụng chạm đến kết giới mà bạo liệt kia trước một bước.

Lam Thiên Hữu nhìn thấy Linh Lung chấn kinh một chút, chờ đến phản ứng lại đã phái phi cương tới vây công, Linh Lung đã bay trở về đến bên người tôi.

Tôi mở miệng nàng lấy bùa áp quỷ ra, thả Thính Lam từ bên trong ra.

Nàng đã vết thương chồng chất, nhìn ra được cũng đã trải qua một hồi ác chiến.

Tôi không mang mặc ngọc lại đây, cũng không có cách nào chữa thương cho nàng, chỉ có thể bảo Linh Lung đi vào trong biệt viện tìm chút linh quả bổ sung dinh dưỡng cho bảo bảo cho Thính Lam.

Bùa áp quỷ đè nặng nàng là một loại bùa áp quỷ đặc chế, bùa còn quỷ còn, bùa vong quỷ vong. Mà kết giới nhận chủ nhận chính là Thính Lam, không phải đè nặng đạo phù kia của nàng, tự nhiên sẽ công kích phù chú.

Lam Thiên Hữu muốn giết Thính Lam ngay mặt tôi, đây là một loại cảnh cáo.

Tôi liếc hắn một cái, toàn bộ ánh mắt hắn lại dừng ở trên người Linh Lung.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới, trước kia lúc hỏi chuyện người sống hóa cương, Mặc Uyên từng nói, Lam Thiên Hữu là đại vu Cơ thị.

Ở núi Bất Chu, Cơ Thừa Vọng nói bởi vì tôi có mắt tím, cho nên tôi cũng là đại vu.

Vậy Lam Thiên Hữu cũng có sao?

Tôi nhìn về phía đôi mắt hắn, đồng tử vẫn là đen.

Chỉ là, phía sau hắn lại có một bóng đen ồn ào náo động mà ra.

“Chủ nhân, là Hắc phượng hoàng.” Linh Lung nhìn nơi đó bỗng nhiên nói.

Vừa dứt lời, đã nhìn thấy bóng đen phía sau Lam Thiên Hữu hóa thành một con hắc phượng cực đại, hét một tiếng, bay tận trời. Sau khi ở không trung xẹt qua một bóng đen, lại bay xuống ở bên người Lam Thiên Hữu.

“Anh là hậu duệ Cơ thị?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Lam Thiên Hữu đầu tiên là cười, suy tư một chút, nói: “Xem như vậy đi.”

Tôi khó hiểu: “Cái gì gọi là xem như vậy?”

“Trong cơ thể tôi lưu trữ màu Cơ thị, nhưng khi đó trong thân thể tôi vốn lưu trữ máu.” Hắn nóixong cười khổ một chút: “Tôi họ lam.”

“Tôi vẫn là họ Mộ.” Cơ Thừa Vọng không phải là nhìn thấy Linh Lung sau tôi nghiêm nghị khởi kính với tôi sao.

Lam Thiên Hữu lại lắc đầu: “Tử Đồng, em không có trải qua chế độ tông pháp gia tộc ba ngàn năm trước, em sẽ không hiểu dòng họ có ý nghĩa với một người.”

Tôi như hiểu rõ cái gì.

Lam Thiên Hữu duỗi tay sờ lông chim Hắc phượng hoàng: “Nếu tôi không có hắc phượng, Cơ thị lại thiếu một đại vu, ba ngàn năm trước, tôi sẽ đói chết ở dưới tế đàn.”

Cho nên, hắn lên làm đại vu Cơ thị sao?

Chính là, hắn và Cơ Tử Đồng không phải cùng thời kỳ sao? Cơ Tử Đồng là mắt tím, đại vu không nên là Cơ Tử Đồng sao!

Tôi ước chừng biết cấp bậc hỏa phượng của Cơ Tử Đồng không thấp, nhưng không cao bằng Lôi Hỏa phượng hoàng của tôi. Hắc phượng hoàng kia của Lam Thiên Hữu thì sao?

Tôi lặng lẽ hỏi Linh Lung một tiếng, Linh Lung lại không thể cho ra đáp án xác thực: “Hắc phượng là dị loại trong tộc, thực lực ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng là tuyệt đối không thấp. Nghe đồn, đã từng có một con hắc phượng, chỉ bằng vào lực lượng bản thân, đã đánh thắng tất cả phượng hoàng hậu duệ Cơ thị.”

Lợi hại như vậy!

Tôi líu lưỡi, Linh Lung lại cảm thấy mình nói có chút tăng uy phong cho người khác, lại bổ sung nói: “Nhưng lúc ấy không có Lôi Hỏa phượng hoàng là ta như vậy, bằng không ai thắng ai thua còn không nhất định đâu! Chủ nhân, xác suất Lôi Hỏa phượng hoàng xuất hiện, không thua kém Hắc phượng hoàng.”

Tôi vui vẻ.

Lam Thiên Hữu kết thúc hồi tưởng, lại nói với tôi: “Tử Đồng, nếu linh lực của em đã thức tỉnh, vẫn là theo tôi đi đi, tôi dạy cho em bí thuật Cơ thị.”

Cảm ơn, bí thuật Cơ thị tôi học không ít ở núi Bất Chu!

Tôi không đi, Lam Thiên Hữu cũng đã không muốn đợi, hắn vẫy tay, đang chải vuốt lông chim Hắc phượng hoàng giương cánh đã bay đến trên không kết giới.

Phi cương và quỷ binh rối rít lui về phía sau, hắc phượng kia giương cánh, há mồm phun ra một hắc hỏa tấn công kết giới. Ngọn lửa màu đen chạm vào kết giới, lửa đốt như là hoả tốc lan nhanh ra, nháy mắt đã vây quanh toàn bộ kết giới.

“Mẹ… Thật nóng…” Bảo bảo không thoải mái động ở trong bụng tôi.

Hắc hỏa Này đều ẩn chứa linh lực của Lam Thiên Hữu và hắc phượng, không thể khinh thường. Tôi chia không ít linh lực bảo vệ bảo bảo, thấy nó khá hơn nhiều, mới yên tâm đi xem xét tình hình chiến đấu.

Hắc hỏa không giống bình thường, kết giới vốn lung lay sắp đổ, bị pháp lực cường đại đánh sâu vào như vậy. Cạnh một tiếng vỡ thành mảnh nhỏ, biến mất ở không trung.

Tôi lập tức nhảy lên phía sau lưng Linh Lung, ở lúc Lam Thiên Hữu còn chưa kịp truy kích, bay về một chỗ ít binh lực nhất.

Cách gần nhất chính là một con quỷ binh, tôi cũng chưa mang Vô Cực Ngọc Giản, đôi tay chỉ có thể kết ấn nhanh.

Một đạo linh lực mạnh mẽ tụ tập ở trên tay, linh lực hình thành song bắn ra ngoài, nháy mắt liền bắn bay quỷ binh tới gần tôi vài mét.

Quỷ binh kia bò dậy không ngừng cố gắng, tôi tiếp tục kết ấn, lúc này đây đủ thời gian, trực tiếp dùng ra sát chiêu.

Linh lực tự thân hóa thành một lưỡi dao sắc bén, ở lúc quỷ binh xông lên, bắn nhanh vào trong cơ thể quỷ binh.

Quỷ binh kia kêu rên một tiếng, hóa thành một làn khói đen biến mất không thấy, tôi nhẹ nhàng thở ra.

Làm đúng cách, tôi lại xử lý thật nhiều phi cương đuổi theo.

Chỉ là, Lam Thiên Hữu và hắc phượng của hắn lại đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.