Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mấy đại nhân chúng tôi đều là kinh ngạc.
Cho dù là năng lực tưởng tượng của trẻ con phong phú, cũng không có khả năng từ đường cong trên một bộ bản vẽ đơn giản nhìn ra nhiều thứ như vậy!
Đến tột cùng là đôi mắt của Bạch Diễm có bao nhiêu đặc biệt.
Ngay ở lúc chúng tôi khiếp sợ rất nhiều, Bạch Diễm đột nhiên “A” một tiếng.
“Làm sao vậy?” Tôi vội hỏi.
“Có con rắn nhỏ!” Hắn rất kinh ngạc nói: “Mẹ có rắn!”
Tôi sợ nhất loại này, vội dựa gần vào người Mặc Hàn, hắn thuận tay bế tôi lên.
Chỉ là, hắn dùng quỷ khí tra xét một vòng, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Nơi nào có rắn?” Hắn hỏi Bạch Diễm.
Bạch Diễm chỉ Hà Lạc Đồ trên tay hắn: “Ở trên bản vẽ kia, ở bên cạnh rùa đen.”
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, từ trên người Mặc Hàn đi xuống.
Bạch Diễm tò mò nhìn tôi: “Mẹ cũng sợ rắn sao?”
Tôi xấu hổ gật đầu, Bạch Diễm cười nói: “Mẹ đừng sợ, con rắn nhỏ sẽ không cắn chúng ta đâu.”
“Sao ngươi biết?” Tề Thiên vội hỏi, ánh mắt nhìn Bạch Diễm như đang nhìn bảo vật hiếm thấy.
“Con rắn nhỏ nói.” Bạch Diễm nói.
Con trai ngốc, người ta nói không cắn sẽ không cắn sao!
“Đừng dễ dàng tin tưởng người ngoài.” Mặc Hàn dạy dỗ một câu, Bạch Diễm cái hiểu cái không gật đầu.
Nhị nhị lại hỏi: “Vậy con rắn kia còn nói gì?”
Bạch Diễm lắc đầu: “Không có.”
“Vậy rùa đen có nói cái gì hay không?” Tôi hỏi Bạch Diễm.
Hắn vẫn lắc đầu: “Tiểu rùa đen đang ngủ, ngủ lại ngon đấy!”
Mấy đại nhân chúng tôi bất đắc dĩ nhìn nhau, lại hỏi Bạch Diễm không ít vấn đề, cũng không hỏi ra kết quả gì.
Hắn ngáp liên tục, tôi thấy hắn mệt, bế hắn lên muốn tiến vào mặc ngọc, lại không ngờ trong lúc vô tình tay Bạch Diễm chạm tới thứ gì đó trên Hà Lạc Đồ.
Ngay lập tức, Hà Lạc Đồ phát ra ánh sáng mạnh, một đoàn ngôi sao sáng từ bên trong dâng lên, nổ tung sáng lạn ở trong màn đêm.
Một hình ảnh thoáng hiện ở nơi ngôi sao tản ra, là một biển rộng đại dương mênh mông.
Phía trên mặt biển sóng gió mãnh liệt, sấm sét ầm ầm, từng con hung thú hình thù kỳ quái từ trong biển lao nhanh lên, lại dây dưa chém giết lẫn nhau ở trong biển.
Cuộn sóng thật lớn bị bọn họ kích lên, trên mặt biển vẩn đục nhiễm ra một mảnh máu đỏ, hiển nhiên là có một con hung thú bị xé rách.
Bên trong mặt biển, phảng phất còn có cái gì đang ở lưu động. Bên trong biển sâu, một con thú mở đôi mắt thật lớn.
Chỉ liếc mắt một cái, đã khiến tâm thần tôi run rẩy dữ dội.
Tôi nhìn mà khiếp sợ, cho đến khi Bạch Diễm rụt vào trong lòng tôi, mới nhớ tới che lại đôi mắt hắn.
“Mẹ…” Bạch Diễm tò mò gọi tôi: “Chúng ta muốn đi nơi nào sao?”
Tôi cũng không biết nơi đó là nơi nào, chỉ có thể nhìn về phía Mặc Hàn.
Mặc Hàn hỏi: “Nơi đó là nơi nào, con biết không?”
“A… Không biết…” Hắn càng mất mát, lại có chút không rõ hỏi Mặc Hàn: “Ba ba, không phải chúng ta muốn đi nơi nào sao? Không phải ngày hôm qua vẫn luôn nói muốn đi nơi nào sao?”
Mặc Hàn và tôi nhìn nhau, Tề Thiên lẩm bẩm kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Đại Hải Châu?”
“Là Đại Hải Châu sao?” Nhị nhị hỏi Bạch Diễm.
Vẻ mặt Bạch Diễm mờ mịt.
Vẫn là Mặc Hàn nên câu thông rõ ràng với nhi tử như thế nào: “Bạch Diễm, vì sao cho rằng chúng tôi muốn đi nơi đó?”
“Tiểu rùa đen nói, tiểu rùa đen vừa mới tỉnh.” Hắn nói.
“Hắn còn nói cái gì?” Nhị nhị sốt ruột tìm Thái Nhất, lập tức lại hỏi.
Bạch Diễm lắc đầu: “Tiểu rùa đen chỉ nói cái này… Sau đó lại ngủ rồi… Mẹ, con mệt rồi…”
“Mẹ đưa con đi ngủ.” Tôi dụ dỗ nói.
“Tiểu Bạch Diễm, chờ một chút hãy ngủ, trước nói cho thúc thúc, nguyên lời tiểu rùa đen nói là như thế nào?” Tề Thiên ngăn cản muốn vào mặc ngọc của tôi.
Không cho hắn ngủ, Bạch Diễm không cao hứng, miệng nhỏ chu lên, bất mãn nói: “Tiểu rùa đen chỉ nói ‘Đến… Đến…… Ta ở chỗ này… Gánh vác…’”
“Gánh vác cái gì?” Nhị nhị hỏi.
“Không biết…” Bạch Diễm lại ngáp một cái: “Mẹ, ngủ…”
“Được rồi, có nói cái gì ngày mai hỏi đi, Bạch Diễm buồn ngủ rồi.” Tôi chặn ngang bọn họ, ôm Bạch Diễm vào mặc ngọc.
Trẻ con là phải bảo đảm giấc ngủ đầy đủ.
Không trong chốc lát, Mặc Hàn cũng đi vào.
Bạch Diễm đã ngủ say, ở trên giường bày ra một chữ “Đại”.
Mặc Hàn hạ cho hắn một kết giới cách âm, chúng tôi đi tới một bên nói chuyện.
“Ta, nhị nhị và Tề Thiên đã thảo luận, tình cảnh Hà Lạc Đồ biểu hiện, giống nhất là ở Hãn Hải gần núi Bất Chu.” Hắn nói.
Tôi cũng nghĩ đến việc này, chỉ là…
“Núi Bất Chu là hang ổ của Hồng Hoang, chúng ta từng nói…” Quả thực giống như là đang chui đầu vô lưới.
“Nhị nhị nói hắn đi trước nhìn xem, nếu Hồng Hoang là động vào hắn, vậy tương đương với tuyên chiến với tộc Kim Ô còn ở vào thế trung lập. Cho nên hắn đi là ổn thỏa nhất. Hơn nữa tốc độ xe chạy Thần Mặt Trời của hắn cũng nhanh, một ngày một đêm là có thể đi ngang qua Hãn Hải.”
Cũng chỉ có thể như vậy…
“Mặc Hàn, vì sao Bạch Diễm có thể thấy những thứ chúng ta không thấy, nghe thấy những thứ mà chúng ta không nghe thấy?” Thấy Bạch Diễm ngủ say bên cạnh, tôi không biết hắn như vậy là tốt hay là không tốt.
Mặc Hàn tinh tế cân nhắc một phen, mới nói: “Đại khái là hài tử chúng ta có thể có một loại tu vi thiên phú này đi.”
Tôi không phải rất hiểu rõ, Mặc Hàn giải thích nói: “Từ lúc nhỏ, mãi cho đến khi Bạch Diễm sinh ra, thượng thần đồng tu với ta toàn không có con nối dõi. Khí vận và chúc phúc mấy vạn năm của con nối dõi thượng thần, đại khái đều rơi ở trên người Bạch Diễm.”
Cho nên hẳn vẫn tính là chuyện tốt đi!
Nhưng vì sao Mặc Hàn vẫn rất lo lắng nhìn Bạch Diễm.
“Mệt mỏi một ngày, đi ngủ trước đi.” Mặc Hàn làm cho tôi chú hôn mê, tôi ngã vào bên người Bạch Diễm nhắm mắt lại.
Lúc ngủ mơ màng, tôi thoáng nghe được giọng trầm thấp của Mặc Hàn vang lên ở một bên: “Nếu có thể, vi phụ tình nguyện con bỉ cực thái lai, mà không phải thịnh vận mà yêu…”
Bỉ cực thái lai, thịnh vận mà yêu? (ý là khổ trước sướng sau, sướng trước khổ sau)
Mặc Hàn đang nói chuyện với ai? Bạch Diễm sao?
Sao có thể……
Bạch Diễm của nhà chúng tôi chính là tiểu gia hỏa vận thế nghịch thiên, nào có cái gì bỉ cực thái lai?
Thịnh vận mà yêu lại là cái quỷ gì?
Khẳng định không liên quan đến Bạch Diễm của nhà chúng tôi!
Mặc Hàn cũng sẽ không nói lời không may mắn như vậy đi, tôi nhất định là đang nằm mơ.
Tôi muốn miệt mài tiếp tục theo đuổi, nhưng chú hôn mê của Mặc Hàn quá lợi hại, vẫn phải ngủ say.
Ngày hôm sau tôi mới biết được, tối hôm qua nhị nhị cũng đã ngồi xe phong cách Thần Mặt Trời rời đi.
Một mình Tề Thiên vẻ mặt oán phụ ở bên ngoài chờ chúng tôi.
Bạch Diễm dẫn theo Tiểu Hắc sung sướng chơi tiếp với hắn, tôi ở phòng bếp nấu cơm cho Bạch Diễm, Mặc Hàn ở một bên nghiên cứu bản đồ da dê và hà Lạc Thư nhị nhị mang đến.
Ba ngày ba đêm, Nhị Nhị phát động Nhất Nhất, Tam Tam và Tứ Tứ, huynh đệ bốn người ở phía trên Hãn Hải tinh tế xem xét mỗi một tấc trên mặt biển, đều không phát hiện dị thường gì.
Đồng thời, mấy Kim Ô bắt không ít hung thú trong Hãn Hải, phát hiện tuy lớn lên rất giống, nhưng không có một con cùng chủng loại với hung thú chúng tôi nhìn thấy ở trên Hà Lạc Đồ.
Nhìn bọn họ ném thi thể ở trên sườn núi, tôi nhịn xuống xúc động muốn nôn nhìn vài lần, không khỏi phun tào nói: “Các anh không cảm thấy, cảnh tượng đêm đó chúng ta nhìn thấy, càng như là mấy thứ tổ tiên tiền sử này sao?”
Trước kia Tề Thiên cũng không có việc gì thích xem tiết mục thăm dò người sống, thường nằm ở nhà người khác xem TV.
Nhắc tới cái này, hắn có kinh nghiệm: “Đúng vậy, xác thật có điểm giống! Mấy chục vạn năm trước, nói không chừng bọn người kia thật đúng là lớn lên có bộ dáng này.”
“Chẳng lẽ hình ảnh chúng ta nhìn thấy chính là mấy chục vạn năm trước?” Nhị Nhị không cần nghĩ ngợi nói.
Ai cũng nói không chừng.
Dù sao lúc ấy, có lẽ là Hồng Hoang thì sao, không phải nơi này còn chưa sinh ra chính là còn chưa được ghi lại.
“Đi hỏi qua Hi Hòa chưa?” Mặc Hàn hỏi Nhị Nhị.
“Mẫu hậu mang theo Tiểu Tiểu bế quan.” Nhị Nhị nói, dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu: “Chuyện ta đang tìm thúc phụ, đừng để cho mẫu hậu ta biết.”
“Vì sao?” Tôi không rõ.
“Thúc phụ là bởi vì di tích Cửu Châu mà mất tích, nếu mẫu hậu biết ta cũng đang tìm di tích. Khẳng định sẽ không đồng ý, đến lúc đó, các ngươi cũng đừng nghĩ tìm Nặc Tung Linh Ngọc.” Nhị Nhị nói.
Làm một người mẹ, tôi có thể lý giải Hi Hòa có tâm tình như vậy, tôi cũng sẽ không hy vọng Bạch Diễm có bất kì nguy hiểm gì.
Di tích Cửu Châu kia, bộ dáng thoạt nhìn rất nguy hiểm.
Nhị Nhị lại giống như quyết tâm muốn tìm, chúng tôi cũng không có cách nào.
“Khi nào xuất quan?” Mặc Hàn lại hỏi, trên núi Bất Chu, đại thần chúng tôi quen biết, hiển nhiên vẫn là Hi Hòa nhất tin được.
Nhị Nhị lắc đầu: “Không biết, ta để lại lời nhắn cho mẫu hậu, nếu bà xuất quan, nhìn thấy lời nhắn sẽ phái người cho ta biết.”
Đang nói, một trận nóng cháy truyền đến, lại là một mặt trời nhỏ bay về phía chúng tôi.
“Tiểu Tiểu tỷ!” Bạch Diễm ngồi ở trên vai Tề Thiên, vui vẻ vẫy tay với mặt trời nhỏ trên trời.
Chỉ thấy trong mặt trời bắn ra một tiểu hỏa cầu, bay nhanh đến chỗ chúng tôi, lại đập vào phía trên kết giới tiểu viện.
Tiểu Tiểu vùng vẫy cánh từ trên mặt đất lảo đảo lắc lư bay lên, Nhị Nhị nhìn không nổi nữa, đi lên xách lên, mang vào trong kết giới.
“Ma ma!” Tiểu Tiểu ngọt ngào gọi tôi một tiếng, Nhị Nhị đen mặt.
“Ba ba!” Nàng lại vui vẻ gọi Mặc Hàn một tiếng, mặt Nhị Nhị càng đen.
“Đệ đệ!” Cuối cùng tiểu hoàng gà vui vẻ nhào vào Bạch Diễm.
Hai tên nhóc tì vui vẻ chơi với nhau, Nhị Nhị đen mặt lại xách Tiểu Tiểu ở trong tay: “Sao muội lại tới đây? Mẫu hậu xuất quan?”
“Không có nha.” Tiểu hoàng gà ăn linh quả: “Ta nhìn thấy lời nhắn của nhị ca, nên tự mình tới tìm nhị ca. Nhị ca, ta rất nhớ ngươi nha!”
Một câu cuối cùng hiển nhiên là vì trấn an Nhị Nhị mới cố ý đi, không thấy được nàng vừa đến hoàn toàn không chú ý tới Nhị Nhị sao.
“Sao muội có thể đi qua Hãn Hải?” Nhị Nhị hỏi, sau khi Tiểu Tiểu phu hóa một lần nữa, pháp lực lớn không bằng trước.
Cánh gà ánh vàng rực rỡ chỉ kết giới bên ngoài: “Ta trộm —— dùng xe Thần Mặt Trời của mẫu hậu!”
Thì ra là trộm chạy ra.
Nhị Nhị lườm nàng một cái, nhìn hộ vệ Nhật Diệu Cung bay tới cách đó không xa, phi thân tiến lên giải thích một phen, mới để cho bọn họ mang theo xe Thần Mặt Trời của Hi Hòa trở về.
“Mẫu hậu nhìn thấy lời nhắn của ta không?” Nhị Nhị hỏi Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu đã biến trở về bé gái cả người sáng long lanh gật đầu: “Thấy được, mẫu hậu còn muốn hỏi ngươi là nhìn thấy những quái vật đó ở nơi nào? Những quái vật đó đều đã tuyệt tích rồi!”
“Những thứ đó là hung thú thượng cổ?” Nhị Nhị vội hỏi.
Tiểu Tiểu ật gật đầu: “Đúng vậy, quái vật Hãn Hải chính là thần phạt căn cứ vào những quái vật này mà hình thành.”
Thấy mình nói Nhị Nhị cũng không biết, lông ngốc trên trán của tiểu hoàng gà đều tự hào dương lên.
Nhị Nhị còn ở bên trong khiếp sợ, Mặc Hàn đã bắt đầu phân tích thế cục: “Nếu dựa theo địa hình Hồng Hoang tới xem, trụ trời núi Bất Chu là ở phía tây.”
Hắn mở bản đồ da dê ra, một tay chỉ ở phía tây đại lục trên bản đồ: “Vậy nơi này chính là núi Bất Chu?”
Nhị Nhị đồng ý gật gật đầu.
Tiểu Bạch đứng ở bên người Tiểu Tiểu, ngửa đầu nhìn địa phương Mặc Hàn chỉ vào, nói: “Ba ba, con rắn nhỏ cũng ở nơi đó.”
“Con rắn nhỏ gì?” Tiểu Tiểu hỏi.
“Chính là rắn… Sẽ phun hỏa xà…” Thứ Bạch Diễm gặp qua còn không nhiều lắm, có một số thứ hắn còn không thể miêu tả cụ thể.
Tiểu Tiểu là tên ngốc: “Có thể ăn sao? Canh rắn ăn rất ngon!”
“Thật sao?” Nhắc tới ăn, Bạch Diễm cũng hứng thú.
Tôi nhanh chặn ngang hai tiểu tham ăn sắp làm mất đề tài: “Trước không nói ăn, Bạch Diễm, mẹ hỏi con, con rắn nhỏ là rắn nhỏ tối hôm qua nhìn thấy ở trên Hà Lạc Đồ sao?”
Bạch Diễm gật đầu, gãi lỗ tai lại có chút buồn rầu: “Nhưng hiện tại con rắn nhỏ không ở nơi đó. Có đôi khi nó sẽ đi nơi đó, có đôi khi sẽ đi nơi khác.”
“Đi nơi nào?” Mặc Hàn hỏi.
“A… Cũng không đi nơi nào… Con rắn nhỏ chính là thay đổi địa phương… Vẫn ở bên rừ đen.” Bạch Diễm nói.
Tuy Nhị Nhị lớn lên ở Thang cốc, nhưng núi Bất Chu cũng rất quen thuộc. Hắn tinh tế tự hỏi hồi lâu, nói: “Trên núi Bất Chu không có rắn, cho dù là trước đây, hay là hiện tại đều không có.”
“Mẹ, con không có nói sai…” Bạch Diễm yếu ớt nói.
“Mẹ tin tưởng con, đồ ăn vặt ở nơi đó, con đi chơi với chị Tiểu Tiểu đi.” Tôi xoa đầu tiểu gia hỏa.
Bạch Diễm gật đầu, bị Tiểu Tiểu kéo đi một bên chơi đùa.
Tề Thiên cười: “Trên núi Bất Chu không có rắn, nhưng là có cái khác.”
“Cái gì?”
“Chúc Long.” Ánh mắt Tề Thiên sâu thẳm phun ra hai chữ.
“Chúc Long đã chết.” Nhị Nhị mặt không biểu tình nói.
“Sinh tuy chết, nguyên thần còn ở đó, chẳng qua trốn đi mà thôi.” Tề Thiên nói xong nhìn về phía Mặc Hàn: “Không tin ngươi hỏi hắn.”
Nhị Nhị nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn gật đầu: “Ừ.”
“Chẳng lẽ bảo bảo xem Chúc Long trở thành rắn?” Tôi hỏi, dù sao Bạch Diễm còn chưa gặp qua rồng đâu.
Mọi người đang ngồi ai cũng chưa gặp qua Chúc Long chân chính, cũng không thể miêu tả ra như Bạch Diễm, hỏi hắn thấy đến tột cùng có phải cái này hay không.
Chỉ là không để ý nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy đi đến núi Bất Chu một chuyến mới được.
Nhưng đó là hang ổ của Hồng Hoang…
Mặc Hàn tự hỏi thật lâu, nói: “Nhị Nhị, chúng ta đi núi Bất Chu nhìn xem. Mộ Nhi, nàng và Bạch Diễm trở về Minh Cung đi.”
“Ta thì sao?” Tề Thiên hỏi.
“Tùy ngươi.”
“Ta đây vẫn là đi bảo hộ Đồng Đồng bà Bạch Diễm đi.” Tề Thiên chỉ cho rằng nói rất ghê gớm.
“Vậy sau khi các anh đi núi Bất Chu thì sao?” Tôi hỏi.
Kỳ thật tôi nghĩ tách ra với Mặc Hàn như thế nào, nhưng cũng biết mình đi núi Bất Chu chỉ có thể gây phiền cho Mặc Hàn.
“Đi tìm Chúc Cửu Âm hỏi một chút đi.” Mặc Hàn nói: “Hắn từng chứng kiến thành Cửu Châu năm đó, nói không chừng có thể tìm được manh mối di tích.”
“Vậy Hồng Hoang thì sao? Hắn cũng hận anh…” Tôi lo lắng lại hỏi.
“Trong núi Bất Chu sẽ không có việc gì.” Mặc Hàn nói.
Tôi khó hiểu, Nhị Nhị giải thích nói: “Chư thần ở trên núi Bất Chu hợp lực thiết hạ đại trận phòng hộ chống cự Thiên Đạo Hồng Hoang.”
Cho nên lần thứ hai tôi và Mặc Hàn đi núi Bất Chu, ở bên ngoài núi Bất Chu bị Hồng Hoang uy áp, ở bên trong vẫn đều không bị thương đến.
Cho đến khi chúng tôi rời đi, Hồng Hoang mới điên cuồng công kích chúng tôi.
“Nhưng Hồng Hoang sẽ thừa dịp anh tiến vào núi Bất Chu xuống tay với anh…” Tôi nắm chặt Mặc Hàn tay.
Nhị Nhị khinh thường “cười” một tiếng.
Tề Thiên cười nhạo nói: “Đồng Đồng, cái này ngươi cứ yên tâm đi, lão quỷ này có biện pháp trực tiếp đi núi Bất Chu. Lão đầu Hồng Hoang kia còn chỉ có thể nhìn.”
“Biện pháp gì?” Tôi vội hỏi, sao trước kia không nghe Mặc Hàn nói qua.
“Minh hà lạm thương liên nhược thủy, nhược thủy thủy phát bất chu.” Tề Thiên cố làm ra vẻ huyền bí.
“Nói tiếng người.” Tôi đen mặt nói.
Tề Thiên cười hắc hắc: “Thông tục mà nói chính là, Minh Hà bắt nguồn nối tiếp Nhược Thủy, ngọn nguồn của Nhược Thủy lại ở núi Bất Chu. Cho nên, không cần thông qua bên ngoài núi Bất Chu, có thể trực tiếp thông qua Minh Hà và Nhược Thủy đi vào núi Bất Chu.”
“Vậy em cũng đi.” Có cái này Hồng Hoang cũng không công kích đến tôi.
Ai ngờ, ba người đối diện lại từ chối.
“Vì sao?” Tôi khó hiểu.
“Đồng Đồng, nơi đó là ngọn nguồn Minh Hà, chỉ có quỷ thể năng nhập. Hơn nữa, quỷ khí bên trong không tầm thường, trừ lão công ngươi và đệ đệ hắn ra, ai cũng đều không thông qua được.” Tề Thiên nói.
“Nàng ngoan ngoãn ở Minh Cung chăm sóc cho Bạch Diễm, chờ ta trở lại.” Mặc Hàn trấn an nói.
Chỉ sợ, cũng chỉ có thể như thế…
Định ra kế hoạch xong, Nhị Nhị kéo Tiểu Tiểu muốn trở lại Minh Cung với tôi rồi rời đi.
Hắn giơ tay ném ra một chiếc xe Thần Mặt Trời đẹp đẽ quý giá, nhàn rỗi ngồi ở bên trên.
Tính Tình bất cần không tốt kia của hắn, với Tiểu Tiểu trong lòng bất mãn vặn vẹo cơ thể muốn chạy trốn mà nói, hắn thật sự là có vài phần bộ dáng quý công tử cố tình.
Mặc Hàn trực tiếp dùng Minh Vương Lệnh mở ra thông đạo trở lại Minh giới, mang theo chúng tôi trở về Minh giới.
Nói với tình huống Mặc Uyên, Mặc Uyên tỏ vẻ, tôi và Bạch Diễm tùy tiện ở, nhưng Tề Thiên cút đi.
Hai người lại đánh một trận, cuối cùng Tề Thiên bảo đảm một ngàn năm kế tiếp vận thế của quỷ tu Minh giới ở các giao diện đều tối cao, Mặc Uyên mới chuẩn bị cho hắn một phòng khách.
Ông trời pha trộn đến nước này cũng thật sự là không dễ dàng.
Một ngày Mặc Hàn rời khỏi Minh giới kia, tôi và Bạch Diễm đi tiễn hắn.
Theo Minh Hà ngược dòng mà lên, Minh Hà đen nhánh bên cạnh càng ngày càng nhỏ, dần biến thành bộ dáng một dòng suối nhỏ. Cuối cùng, có chỉ còn lại có một dòng nhỏ không lớn bằng cổ tay.
Nơi đứng đầu vạn quỷ Minh giới nhất, đó là nơi khởi nguyên Minh Hà.
Đó là một dòng suối đen nhánh không bằng nắm tay, bên trong toát ra oán khí và quỷ khí vô cùng nồng đậm làm người rất không thoải mái.
Mặc Hàn đứng ở một bên, cúi đầu hôn trán tôi thật sâu, dặn dò nói: “An tâm ở Minh Cung chờ ta trở lại.”
“Vâng…” Hắn không khỏi nắm chặt tay mình: “Anh trở về sớm một chút… Nhất định phải cẩn thận…”
Mặc Hàn gật đầu, lại nhẹ nhàng sờ đầu nhỏ của Bạch Diễm: “Nghe lời mẹ nói.”
“Vâng!” Bạch Diễm ngoan ngoãn gật đầu: “Ba ba trở về sớm một chút.”
Mặc Hàn theo tiếng.
Mặc Uyên vỗ vai hắn: “Ở núi Bất Chu cẩn thận, ta nghe nói tính tình của Chúc Cửu Âm không tốt.”
“Tới rồi lại xem.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói, không yên tâm lại nhìn qua tôi: “Mộ Nhi, ta sẽ nhanh chóng trở về.”
“Vâng… Nếu có việc gì gấp không thể trở về, cũng không có việc gì… Anh an toàn mới là quan trọng nhất!”
Khóe miệng Mặc Hàn cong lên một nụ cười nht nhạt, sủng nịch đáp ứng: “Được.”
Cơ thể hắn dần hóa thành sương mù, Bạch Diễm muốn duỗi tay bắt, lại xuyên qua từ giữa.
“Ba ba gặp lại…” Tiểu gia hỏa có chút thương cảm: “Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ.”
“Ngoan.” Mặc Hàn rất vui mừng, ánh mắt dừng ở trên người tôi, lại biến thành lo lắng: “Chờ ta trở lại.”
“Vâng…” Ly biệt luôn là thương tâm, tôi nhịn nước mắt xuống.
Cơ thể Mặc Hàn càng ngày càng loãng ở trong sương mù, cuối cùng toàn bộ có thể gần như biến mất, chỉ còn lại có một đoàn sương mù màu xám.
Sương mù bay vòng quanh tôi và Bạch Diễm một vòng, mơn trớn gương mặt tôi giống như Mặc Hàn khẽ hôn.
Cuối cùng, toàn bộ lại dũng mãnh vào bên trong nước suối kia.
Hơi thở của Mặc Hàn dần biến mất không thấy, tôi đứng ở nơi đó đã lâu, mới ôm Bạch Diễm không nỡ rời đi.
Mặc Uyên để lại một đạo ý thức thủ tại chỗ này, một khi Mặc Hàn trở về, hắn sẽ biết.
Trở về Minh Cung, Tề Thiên đang chờ chúng tôi, hắn vốn cũng muốn đi, Mặc Uyên không đồng ý.
Tôi nhìn này hai người nhìn nhau không thuận mắt, lại cảm thấy bọn họ có cái gì đó không thể cho ai biết.
Tôi phái quỷ đi tìm Tinh Bác Hiểu, hỏi tình huống ba mẹ tôi.
Ba mẹ tôi vẫn là bộ dáng cũ, nhưng không biết sao Quân Chi lại thế này, mua vé số trúng năm trăm vạn, để cho ba mẹ tôi về hưu trước.
Đánh cuộc năm đồng, vận khí rách kia của hắn, năm trăm vạn kia khẳng định là dùng khí vận của Hồng Hoang.
Ba mẹ tôi vốn dĩ tính toán vì tương lai Quân Chi, còn chưa tính về hưu, hiện tại trên trời rơi xuống năm trăm vạn, bọn họ vui sướng về hưu.
Hiện tại mỗi ngày hai vợ chồng ở bên ngoài du lịch, trừ có chút nhớ tôi và bảo bảo ra, cái khác đều rất tốt.
Tinh Bác Hiểu đi theo phía sau bọn họ bày hàng, còn phải chú ý không bị bọn họ phát hiện.
Quân Chi lấy cớ đi học, tự mình vào Tàng Thư Các Thanh Hư Quan, không biết đang tra sách cổ gì.
Ba mẹ và Quân Chi không có việc gì, tôi đã yên tâm rồi.
Ở Minh Cung đợi đại khái nửa tháng, Mặc Hàn đều không trở về, một chút tin tức đều không có, tôi chờ càng thêm nóng lòng.
Tề Thiên thường ra khỏi Minh Cung đi bộ hai vòng, thường xuyên mang chút vật nhỏ tới cho Bạch Diễm.
Hắn thích nhất, vẫn là ở Minh Cung câu cá.
Minh Cung là lúc Mặc Hàn và Mặc Uyên sinh ra, cung điện từ trong chỗ sâu Minh Hà dâng lên. Minh Hà làm sông vây ở xung quanh Minh Cung, còn có vài dòng chảy vào trong Minh Cung.
Tề Thiên mang theo Bạch Diễm câu cá ở trong dòng sông Minh Hà trong hoa viên kia.
Không đúng, nói đúng ra, hẳn là câu oan hồn.
Hắn tự chế một bộ cần câu, ở trên cần câu cá phóng một chút pháp lực, sẽ có oan hồn cắn câu.
Sau khi câu lên, nhìn thuận mắt, Tề Thiên sẽ giúp đỡ tiêu trừ oán khí của bọn họ. Nhìn không thuận mắt, sau khi hắn đếm xong thành quả một ngày, toàn bộ lại đá vào trong Minh Hà.
Mặc Uyên tức đến trực tiếp ném hắn ra khỏi Minh Cung.
Cuối cùng, hai người đánh cược, Tề Thiên lại câu một con oan hồn lên, nhìn oán khí mấu chốt của oan hồn kia là cái gì.
Tề Thiên đánh cược là thư sinh có tài nhưng không gặp thời, Mặc Uyên đánh cược là đại tiểu thư nhà giàu gả sai người, tôi bị bắt đi làm công chứng viên.
Kết quả là thư sinh, Tề Thiên thắng, còn trào phúng Mặc Uyên một câu: “Lãnh Mặc Uyên, có phải ngươi ngốc? hay không Mấy trăm năm trước, đương nhiên là thư sinh có tài nhưng không gặp thời nhiều! Đại tiểu thư nhà giàu gả sai người còn ở Minh Hà bồi hồi? Người đã chết cho dù là nhà chồng hay là nhà mẹ đẻ đều có tiền, sẽ tìm người tới siêu độ cho nàng! Ngu ngốc!”