Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 154: Chương 154: Lãnh Mặc Hàn, ngươi muốn là địch với chư thần sao




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Hãn Hải dưới chân đã sóng gió mãnh liệt hơn bất kì lúc nào, thường sẽ nhảy ra một quái vật một sừng vừa giống rắn lại giống rồng tới công kích chúng tôi, nhưng đều bị Mặc Hàn thu thập.

Đứng ở bên người tôi, hắn nhìn thiên lôi càng ngày càng thường xuyên, và dưới chân càng tụ càng nhiều yêu thú, nên phóng thích tất cả uy áp toàn than ra.

Tiểu Tiểu nằm ở trong lòng tôi, bất mãn nói: “Núi Bất Chu rất bài xích người ngoài…, ngươi là người thường, vốn không thể vào núi Bất Chu.”

Tôi đột nhiên ý thức được Mặc Hàn che giấu cái gì đó với tôi, thấp giọng hỏi Tiểu Tiểu: “Nếu mạnh mẽ tiến vào núi Bất Chu sẽ thế nào?”

“Sẽ chết… Người thường mạnh mẽ xâm nhập núi Bất Chu, sẽ bị thần khiển trách. Thân thể sẽ bị thiên lôi thiêu hủy, hồn phách ắt sẽ trọng thương rơi vào kiềm chế, trở thành một trong những quái vật này, chỉ biết cắn nuốt…” Tiểu Tiểu bĩu môi.

Tôi hoảng sợ: “Sao em không nói sớm!”

“Nhưng ba ba ở đây, ngươi sẽ không chết!” Tiểu Tiểu lại vội vàng nói.

Điểm này tôi đương nhiên biết! Nhưng tôi lo lắng Mặc Hàn vì bảo vệ tôi sẽ lâm vào nguy hiểm!

Quái vật như hổ rình mồi trong biển đều không công kích Mặc Hàn, rối rít xông về phía tôi. Mặc Hàn cầm trong tay trường kiếm bảo vệ tôi ở sau người, tiến lên thu thập toàn bộ quái vật công kích tôi.

“Có phải giải quyết xong những quái vật này là được hay không?” Tôi lại hỏi Tiểu Tiểu, thấy nàng gật đầu, lại thoáng yên tâm một chút.

Những quái vật này là thần phạt, cũng là một cái chắn dùng để bảo vệ núi Bất Chu không bị người phàm tiến vào. Cho nên, cho dù chúng nó đều sợ hãi uy áp của Mặc Hàn, nhưng bởi vì thần phạt, vẫn sẽ không tự chủ được công kích tôi.

Tuy sức chiến đấu đều rất mạnh, nhưng Mặc Hàn giết chúng nó như nghiền con tôm, tôi ngược lại không phải rất lo lắng.

Tôi càng lo lắng hơn, là từng đạo thiên lôi không khác công kích kia.

Tiểu Tiểu nói, kia cũng là thần phạt với người thường tiến vào địa giới núi Bất Chu. Nhưng theo thường lệ, mấy ngày này lôi chỉ biết công kích tôi mới đúng, hiện tại lại công kích chung với Mặc Hàn.

Hơn nữa, rõ ràng thiên lôi bên Mặc Hàn kia nhiều hơn chỗ tôi rất nhiều.

“Thiên Đạo và ba ba có thù oán sao?” Tiểu Tiểu đột nhiên hỏi tôi.

Tôi nhớ tới Thiên Đạo vẫn luôn giúp đỡ Lam Thiên Hữu đối nghịch với Mặc Hàn, gật đầu.

Tiểu Tiểu bĩu môi: “Trách không được hắn tới đục nước béo cò…”

Tôi bừng tỉnh đại ngộ, những thiên lôi công kích Mặc Hàn đó, rõ ràng là Thiên Phạt Lôi của Thiên Đạo, mà không phải là thần phạt!

“Mạnh mẽ mang người thường tiến vào núi Bất Chu, bởi vì phá hủy thần ước của núi Bất Chu, pháp lực sẽ bị suy yếu, ba ba sẽ không có việc gì chứ?” Gà con có chút lo lắng hỏi tôi.

Lòng tôi lại trầm xuống lần nữa.

Bước chân của tôi không tự giác đi đến chỗ Mặc Hàn, Tiểu Tiểu vội từ trong lòng tôi bay ra chắn ở trước người tôi: “Ma ma không thể đi!”

“Nhưng Mặc Hàn…” Tôi cũng biết hiện tại tôi tốt nhất ngoan ngoãn chờ ở tại chỗ, nhưng tôi thật sự lo lắng cho Mặc Hàn.

Chợt, một đạo Thiên Phạt Lôi to bằng thùng nước uy lực mười phần đánh xuống Mặc Hàn. Xung quanh Mặc Hàn đã quay không ít tia chớp hình cầu, hắn trốn không thoát, đơn giản vung kiếm trực tiếp đối kháng.

Đồng thời, Thần Phạt Lôi chỗ tôi cũng học theo, học Thiên Đạo vặn thành một đạo thiểm điện hơn mười tia, đánh xuống chỗ tôi.

Lúc trước Mặc Hàn đã đặt cho tôi mấy trận pháp tránh lôi, một đạo tia chớp đánh xuống như vậy, trận pháp khẳng định không chỗng đỡ được. Tiểu Bạch lại bị tia chớp khác vây khốn, không thể mang theo tôi rời đi.

Tiểu Tiểu thấy tình thế không ổn, nhảy dựng lên, cơ thể màu vàng của nàng ở không trung chợt biến lớn. Một con Kim Ô lông chim tươi đẹp màu vàng trưởng thành từ trong ngọn lửa ra đời.

Một tiếng chim hót cao vút, một ngọn lửa từ nàng phun ra không trung, đâm gãy tia chớp kia.

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tiểu Tiểu cũng vậy, pháp lực bị kích phát ra biến mất, nháy mắt lại từ thành chim biến trở về bộ dáng gà con.

Tôi tiến lên đón nàng, đang muốn cảm ơn nàng, lại nhận thấy được sau lưng có một cổ pháp lực uy lực mười phần tấn công tới, lại là tia chớp bị Tiểu Tiểu đâm bay kia xoay lại đánh đến!

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, tôi chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, tia chớp mang theo thần uy vô tận kia nổ tung ở đỉnh đầu tôi, lại không tổn thương đến tôi.

“Mặc Hàn…”

Tôi ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Mặc Hàn chặn tầm mắt, hắn ôm chặt ta, một tay giơ kiếm đang chống đỡ tia chớp kia.

“Đừng sợ.” Hắn khẽ vỗ bả vai tôi, buông tôi ra, vận lực đánh tan tất cả tia chớp vây xung quanh ở bên người tôi.

Nhìn cơ thể hắn hơi trong suốt, hốc mắt tôi nóng lên, trong lòng càng là khó chịu nói không nên lời.

“Mặc Hàn, chúng ta trở về đi… Dù sao Cơ Tử Đồng cũng đã bị nhốt lại, dung hợp hồn phách cũng sẽ không thể tiến hành tiếp, em sẽ không có việc gì, không cần đi núi Bất Chu!”

“Không, chuyện này cần phải giải quyết, Mộ Nhi, ta không hy vọng bên cạnh nàng có bất kì tai hoạ ngầm gì. Đừng sợ, cho dù nơi này xảy ra chuyện gì, ta ắt sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”

Hắn xoa mặt tôi, tôi muốn ngăn cản hắn, lại nhìn thấy hắn nhảy vào không trung, dùng hết toàn lực chém ra một kiếm vô cùng khí thế lên trời, cứ thế đánh mây đen tràn đầy thiên lôi ra thành một cái động.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng ồn ào, cơ thể cao lớn của Mặc Hàn phản chiếu một nơi thiên địa như bị đâm thủng kia, khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng.

“Minh vương Lãnh Mặc Hàn, trở về núi Bất Chu với phu nhân.” Hắn nhìn trời, giọng nói lạnh băng, lại không khiến bất kì nghi ngờ gì.

Thiên lôi dần an tĩnh rất nhiều, lại không hoàn toàn biến mất.

Không trong chốc lát, không trung kia truyền đến đáp lại: “Lãnh Mặc Hàn, cường sấm núi Bất Chu, ngươi muốn là địch với chư thần sao!”

Đây là giọng nói của rất nhiều người hợp vào nhau, mỗi một chữ đều mang theo uy áp vô thượng, mỗi một chữ đều như là đang gõ vào huyệt thái dương của tôi, làm đầu tôi đau muốn nứt ra, trong lúc không tự giác, máu mũi thậm chí đã chảy ra.

Mặc Hàn nhanh chóng trở lại bên người tôi, căng ra một kết giới chặn những uy áp đến từ chư thần đó.

Hắn dừng máu mũi cho tôi, tri kỷ lau đi vết máu trên người tôi, ôm lấy tôi hỏi lại: “Bổn tọa cũng có động phủ ở núi Bất Chu, đâu ra nói đến cường sấm?”

“Kia rõ ràng là một người thường! Thần ước thứ nhất, người thường bước vào trong toàn giới Bất Chu, thần sẽ khiển trách!”

“Đây là phu nhân của ta!” Mặc Hàn cả giận nói: “Thần ước thứ nhất khác, chư thần hải ngoại bất cứ khi nào đều có thể trở lại núi Bất Chu, bổn tọa và phu nhân hài nhi trở lại núi Bất Chu ở, có gì không thể?”

Hắn phản bác nói có sách mách có chứng, trên đỉnh đầu ngược lại không vang lên giọng nói.

Thiên lôi dần tan ra, lúc này tôi mới thật dài nhẹ nhàng thở ra.

Tiểu Tiểu cũng an tâm nhắm mắt, nằm ở trong lòng tôi ngủ khôi phục pháp lực.

Mặc Hàn ý bảo Tiểu Bạch đi tới, rất nhanh chúng tôi đã lướt qua Hãn Hải, tiến vào núi Bất Chu.

“Sớm biết nói mấy câu là có thể thu phục, vậy sẽ không đánh.” Tôi có chút đau lòng nhìn cơ thể Mặc Hàn hơi trong suốt, những Thần Phạt Lôi đó là rất nhiều đại thần thượng cổ chế tạo chung, một con quỷ như hắn không ứng phó nổi.

“Không đến trình độ kia, không có thần sẽ ra đại trận dừng thần phạt lại.”

“Chính là thương thế của anh…”

“Vết thương nhỏ mà thôi.” Hắn không để bụng.

Tôi lấy ra một đóa sen trong mặc ngọc, giúp Mặc Hàn luyện hóa để hắn hấp thu. Hắn khẽ hôn tôi một cái, nắm tay của tôi đi vào bên trong núi Bất Chu.

Chúng tôi dừng ở một chỗ chỗ than đá ngầm, cách đó không xa chính là một con đường nhỏ.

“Chúng ta đi tìm ai tách hồn phách?” Tôi hỏi Mặc Hàn, suy đoán là đại thần thượng cổ lợi hại nào đó.

Mặc Hàn lại nói: “Đi bộ lạc Cơ thị.”

Tôi cả kinh: “Sao nghe có chút giống người thường…”

“Chính là người thường.”

Không công bằng!

Dựa vào cái gì tôi tiến vào nơi này phải phí sức lực lớn như vậy, bên trong núi Bất Chu lại có người thường sinh hoạt chứ!

“Không phải nói cái gì mà thần ước không cho người thường vào núi Bất Chu sao? Vì sao lại có người thường?” Lòng tôi không cân bằng!

“Lúc trước tộc nhân Cơ thị tiến vào núi Bất Chu đều là hạng người pháp lực cao thâm trong tộc. Chỉ kém một cơ hội, là có thể tu thành tiên than, cho nên, thả bọn họ vào núi Bất Chu.”

Chính là song tiêu!

Mặc Hàn không biết biến ra một cái bánh kem ly giấy từ nơi nào, đưa đến trước mặt tôi: “Ngoan, đừng tức giận.”

Tôi nhận bánh kem cắn một miếng: “Mới không có tức giận!”

Mặc Hàn sủng nịch sờ đầu tôi, dẫn theo tôi đi đến phía trước.

Đến nơi, thật sự là một cái bộ lạc, vừa lúc là giữa trưa, mọi nhà khói bếp lượn lờ.

Đây là chỗ chân núi ở núi Bất Chu, uy áp của Mặc Hàn không hề thu lại, còn chưa đi vào bên trong bộ lạc, đã có một đám người ra đón.

“Thượng thần!” Bọn họ kích động nhìn Mặc Hàn, khi nhìn về phía tôi, trong mắt lại có thêm vài phần khó hiểu.

Bọn họ đều là có tu vi, hơn nữa đều không thấp, đoán chừng là cảm thấy tôi là một người thường yếu ớt như vậy, vì sao theo chân cầm tay thượng thần của nhà bọn họ.

“Dẫn đường, bổn tọa muốn gặp tộc trưởng của các ngươi.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.

Cầm đầu chính là một cụ ông thoạt nhìn năm sáu mươi tuổi, ông ấy run rẩy giải thích nói: “Tộc trưởng đang bế quan, nếu thượng thần có chuyện gì, lão hủ có thể làm giúp.”

Ông lão này đoán chừng là lớn nhất trong tộc trừ tộc trưởng ra, thực lực cũng không thấp.

Mặc Hàn nhìn ông ấy một cái: “Vậy ngươi dẫn đường.”

Ông cụ kích động dẫn theo Mặc Hàn và tôi đi nơi tiếp khách, người vây xem tan đi, Mặc Hàn nói thẳng ý đồ đến.

“Tách hai hồn phách bên trong ra, ta mặc kệ hồn phách kia như thế nào, nhưng hồn phách của phu nhân ta không được có bất kì tổn thương gì!” Một câu cuối cùng của Mặc Hàn mang theo ba phần uy hiếp.

Ông cụ tên là Cơ Tu Nhiên nghe được lời này, khó xử nói: “Thượng thần, Dung Hồn Thuật của Cơ thị truyền thừa từ thượng cổ, từ xưa đến nay chính là dung hồn dễ dàng, nhưng phân hồn thì khó. Phân hồn vẫn không dễ, muốn hoàn hảo vô khuyết phân ra, càng là chuyện chưa bao giờ từng có…”

“Để người nọ bế quan ra.” Mặc Hàn chặn ngang ông cụ.

Mặt của Cơ Tu Nhiên mang vẻ khó xử, thấy vẻ mặt của Mặc Hàn kiên định, sợ tôn đại quỷ này trực tiếp xông đến nơi bế quan, lên tiếng rồi lui ra.

Qua một hồi lâu, ông ấy đã dẫn một ông lão hạc phát đồng nhan đi đến.

Khi Cơ Tu Nhiên giới thiệu, tôi mới biết đó là tộc trưởng bộ lạc Cơ thị núi Bất Chu, Cơ Thừa Vọng.

Ông ấy vào chắp tay thi lễ với Mặc Hàn, khi nhìn thấy tôi thì sửng sốt, rất nhanh đã ý thức được cái gì, nói với Mặc Hàn: “Thượng thần chính là muốn phân hồn vì vị cô nương này?”

Mặc Hàn khó chịu với xưng hô của ông lão, sửa đúng nói: “Đây là phu nhân của ta.”

Cơ Thừa Vọng hơi kinh hãi, ngay sau đó cũng làm cái lạy với tôi, nói với Mặc Hàn: “Là tại hạ ngu muội.” Ông ấy nhìn chằm chằm tôi trong chốc lát, càng thêm kinh ngạc: “Phu nhân là huyết mạch của Cơ thị ta?”

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn gật đầu, tôi thừa nhận: “Có thể đi…”

Cơ Thừa Vọng lại hỏi: “Trong cơ thể phu nhân có một hồn phách khác, cũng là hậu duệ Cơ thị?”

Tô lại gật đầu lần nữa.

Cơ Thừa Vọng khó xử, tự mình nói thầm: “Sao lại có hậu duệ Cơ thị giết hại lẫn nhau…… Này lại khó làm…”

Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Cơ Thừa Vọng nói: “Không có gì là khó làm, bổn tọa mặc kệ hồn phách kia, chỉ cần giữ được phu nhân ta không sao là được.”

Cơ Thừa Vọng nhìn về phía Mặc Hàn, lại nhìn về phía tôi, cuối cùng lắc đầu: “Nhưng tại hạ thật sự không có năng lực này…”

“Tế đàn Cơ thị.” Mặc Hàn mặt không biểu tình nói.

Cơ Thừa Vọng cứng lại, nhìn Mặc Hàn một hồi lâu mới nói: “Thượng thần biết?”

Mặc Hàn gật đầu, Cơ Thừa Vọng suy nghĩ trong chốc lát, lại thử hỏi: “Vậy thượng thần cũng biết đại giới mở ra tế đàn sao…”

Giọng nói của ông ấy hơi có chút run rẩy, đại giới kia đoán chừng là thứ rất khó lường…

Tôi có chút tò mò nhìn về phía Mặc Hàn, lại thấy hắn van đạm phong kinh, thậm chí mang theo vài phần bễ nghễ: “Có đại giới gì bổn tọa không đỡ nổi?”

“Đại giới gì?” Lòng tôi có loại cảm giác bất an kỳ quái.

“Không có gì đáng giá để ý vật nhỏ mà thôi.” Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi, hai người lại nắm chặt ngón tay.

Trong lòng tôi bất an lại càng sâu.

Tôi nhìn về phía Cơ Thừa Vọng, hắn do dự nhìn Mặc Hàn, như là đang trưng cầu ý kiến của Mặc Hàn.

Mặc Hàn dùng ánh mắt cảnh cáo ông ấy một chút, Cơ Thừa Vọng hiểu ý, nói với tôi: “Phu nhân, nếu thượng thần nguyện ý… Ngươi có thể phân hồn chính là kết quả tốt nhất…”

Ông ấy nói rất uyển chuyển, Mặc Hàn bất mãn lại cảnh cáo ông ấy một cái, Cơ Thừa Vọng bổ sung nói: “Mấy thứ này, với chúng ta là cầu mà không được, với thượng thần lại là không đáng giá nhắc tới, phu nhân không cần lo lắng.”

Phải không?

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, cái tay không kia của hắn nhẹ nhàng sờ mặt tôi: “Đừng lo lắng, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện.”

Nhưng tôi lo lắng cho hắn: “Em cũng không muốn anh xảy ra chuyện…”

“Đồ ngốc, ta có thể xảy ra chuyện gì? Nàng an toàn không sao, đó mới là an toàn lớn nhất của ta.” Hắn xoa mặt tôi, cảm giác mát lạnh làm tôi lưu luyến nói không nên lời.

“Ta sẽ không lừa gạt nàng.” Mặc Hàn lại nói.

Cũng đúng… Mặc Hàn là quỷ thành thật như vậy, mới sẽ không lừa tôi đâu, tôi nên tin tưởng hắn!

Nhưng vì sao vẫn có chút bất an?

Mặc Hàn phân phó Cơ Thừa Vọng đi chuẩn bị công việc mở tế đàn ra, Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu ở bên ngoài chơi đuổi bắt bươm bướm, trong phòng chỉ còn lại có tôi và Mặc Hàn.

Hai tay lạnh lẽo ôm tôi vào trong lòng, tôi ngẩng đầu lên, thấy cằm Mặc Hàn, duỗi tay sờ sờ, lạnh lạnh, trơn nhẵn.

Tôi đang tham luyến, Mặc Hàn bỗng nhiên cúi đầu, hôn ở trên mu bàn tay của tôi một cái.

Đối mắt với hắn, tôi cười có chút thẹn thùng, hắn lại cúi đầu lần nữa hôn tôi.

Nụ hôn lâu dài kết thúc, tôi dựa vào trước ngực hắn, cổ bất an trong lòng kia lại ngo ngoe rục rịch, vẫn không nhịn được mở miệng: “Mặc Hàn… Đại giới mở tế đàn ra, rốt cuộc là cái gì?”

Mặc Hàn ngẩng đầu tránh đi ánh mắt của tôi, nhàn nhạt nói: “Thứ râu ria mà thôi.”

Muốn nói thật như vậy, sáng sớm hắn sẽ nói rõ ràng với tôi.

“Vậy đến tột cùng là cái gì? Anh đừng có lảng tránh em, em muốn biết cụ thể là cái gì!” Tôi từ trong lòng hắn đứng dậy, quay mặt hắn để hắn nhìn thẳng vào tôi, không cho lại quay đầu đi cho có lệ.

Hắn nhìn tôi chăm chú, bắt được tay tôi ôm mặt hắn, khóe miệng khẽ cong lên, như muốn cười ra làm tôi an tâm: “Một chút tu vi mà thôi.”

“Một chút là bao nhiêu? Anh không được giả tạo cảnh thái bình!” Mặc Hàn quen nói chuyện lớn thành nhỏ ở chỗ tôi, hắn nói một chút, nói không chừng chính là hơn phân nửa, tôi nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.

Nếu thật sự rất nghiêm trọng, tôi tình nguyện chẳng tách biệt hồn!

Hắn cúi đầu khẽ cọ cọ tay của tôi: “Thật sự chỉ là một chút mà thôi, vi phu còn phải bảo vệ phu nhân, sao lại có thể làm chính mình mất đi quá nhiều tu vi? Kia chẳng phải là không thể bảo hộ phu nhân và hài tử sao?”

Hắn nghiêm túc nói rõ làm tôi an tâm lần nữa, tôi bán tín bán nghi, nhưng Mặc Hàn cũng không gạt tôi, lần này hẳn là cũng sẽ không…

Nhưng mà chính là bất an.

Nghĩ không ra kết quả, tôi nương một chút lý do đi ra ngoài, tìm được Tiểu Tiểu đang đứng ở trên đầu Tiểu Bạch chỉ huy khuyển địa ngục đuổi con bướm, hỏi nàng chuyện có quan hệ với tế đàn.

Gà con hỏi một cái đã hết ba cái là không biết, còn tỏ vẻ, chuyện của phàm nhân ngu xuẩn, nàng làm mặt trời cao cao tại thượng là sẽ không biết.

Tiểu Bạch ba cái đầu sáu mắt to ngập nước vô tội nhìn tôi, càng không thể có thể biết được.

Mặc Hàn ở phòng trong không đi ra, tôi nhân cơ hội lại đi hỏi mấy người trong bộ lạc, kết quả bọn họ ngay cả tế đàn tồn tại cũng không biết…

Trách không được sau khi Mặc Hàn thấy Cơ Tu Nhiên không có cách nào, trực tiếp để ông ấy đi gọi Cơ Thừa Vọng tới, cảm giác người khác cũng không biết việc tế đàn này.

Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể ấn bất an trong lòng xuống.

Núi Bất Chu nơi nơi đều là thần uy nhàn nhạt, làm tôi rất không thoải mái, trong lòng tôi bất an, đại khái cũng có quan hệ với những uy áp của thần thượng cổ đó.

Cơ Thừa Vọng sai người chuẩn bị phòng cho khách cho chúng tôi, Mặc Hàn vẫn là kéo tôi vào mặc ngọc.

Cả đêm phiên vân phúc vũ, làm ngày hôm sau tôi nằm ở trên giường như cá chết cũng không muốn nhúc nhích.

Mặc Hàn giúp tôi trừ đi đau nhức trên người, lại không giúp tôi khôi phục khí lực, như cố ý làm tôi ở mặc ngọc.

“Nàng ngủ tiếp một lát, ta đi xem Cơ Thừa Vọng chuẩn bị xong chưa.” Mặc Hàn nhẹ nhàng hôn tôi một chút, làm cho tôi một cái chú hôn mê.

Thừa dịp tôi còn có sức lực phản kháng chú hôn mê của hắn, tôi dùng một tia thanh tỉnh cuối cùng nắm chặt ống tay áo màu đen của hắn: “Đừng đi…”

“Ta chỉ là đi ra ngoài nhìn xem.” Mặc Hàn yêu thương vuốt đầu tôi.

“Nếu đại giới quá lớn, cũng đừng tách hồn… Cơ Tử Đồng khiến cho nàng ngốc thì tốt rồi… Em không để bụng… Mặc Hàn… Em chỉ để ý anh… Anh không cần xảy ra chuyện…”

Buồn ngủ quá, sắp không chịu đựng nổi rồi, nhưng tôi vẫn sợ nhắm mắt một cái, Mặc Hàn sẽ vì tôi làm việc ngốc.

Trong mắt hắn hiện lên cảm động, hơn nữa là thâm tình của hắn.

“Đồ ngốc, nàng tốt như vậy, sao ta bỏ được xảy ra chuyện?” Mặc Hàn không nỡ vuốt ve gương mặt của tôi, chú hôn mê của hắn quá lợi hại, tôi lại không chịu đựng nổi đã nhắm hai mắt lại.

Trong mông lung, tôi như nghe được Mặc Hàn đang thì thào: “Nhưng ta càng luyến tiếc nàng xảy ra chuyện…”

Em cũng luyến tiếc anh xảy ra chuyện…

Lúc tỉnh lại lần nữa là ở buổi tối, vẫn là bị bảo bảo nháo tỉnh.

Mặc Hàn ngồi ở mép giường lẳng lặng canh cho tôi, nhìn đến tôi đều có chút ngượng ngùng: “Sao ngủ lâu như vậy đều không gọi em tỉnh?”

“Chỉ muốn nhìn nàng.” Mặc Hàn nói.

Mặt già của tôi đỏ lên, bảo bảo khó hiểu hỏi Mặc Hàn: “Mẹ ngủ có cái gì đẹp? Đều không thể chơi với con, chẳng đẹp chút nào.”

“Mẫu thân con bất cứ lúc nào cũng rất đẹp!” Mặc Hàn bất mãn sửa đúng bảo bảo, giọng nói nghiêm túc kia khiến tôi buồn cười.

“Bảo bảo, bất cứ lúc nào ba con cũng đều rất đẹp!” Tôi học giọng điệu của Mặc Hàn, nghiêm túc giáo dục bảo bảo.

Bảo bảo mê mang nhìn sang tôi, lại mê mang nhìn về phía Mặc Hàn, bỗng nhiên như là nghĩ thông suốt, kinh hô: “Ba ba mẹ, có phải hai người đang ân ái hay không?” Nó thẹn thùng che kín hai mắt: “Nhị thúc bảo con không cần học! Con không nhìn!”

Quả nhiên Mặc Uyên sẽ dạy hư con của nhà chúng tôi!

“Không phải!”

“Đúng!”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, tôi nhìn về phía Mặc Hàn nói “Đúng”, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn không cần nói bậy, lại nghe thấy hắn nghiêm trang dạy bảo bảo:

“Ân ái với người mình yêu là một loại hạnh phúc, không có gì không thể xem.”

“Nhưng nhị thúc bảo con không cần học…” Bảo bảo rất mê mang, nó rất thích Mặc Uyên.

“Nhị thúc là cẩu độc thân chỉ thích báo xã (chắc là vợ là con báo), con không cần học hắn mới là thật.” Tôi nói.

Bảo bảo lại mê mang: “Cẩu độc thân là cái gì? Báo xã là ai? Nhị thúc thích người gọi là báo xã sao? Tiểu Bạch mới là chó, nhị thúc không phải là quỷ sao? Sao lại là cẩu độc thân?”

Lượng tin tức có chút lớn, bảo bảo càng thêm mê mang.

Mặc Hàn sờ bụng tôi: “Không cần nghĩ những thứ này, con còn nhỏ, chờ lớn lên sẽ hiểu.”

“Vậy con nhất định phải mau lớn lên!” Vẻ mặt Bảo bảo nghiêm túc nắm tay.

Mặc Hàn thấy thời gian không sai biệt lắm, dẫn theo tôi ra mặc ngọc.

Bộ lạc Cơ thị xây ở sát núi, Cơ Thừa Vọng dẫn chúng tôi đi từ đường Cơ thị, tôi nhận thấy được lúc tiến vào từ đường, Cơ Tử Đồng bên cạnh thức hải xao động.

Mặc Hàn nắm tay của tôi, đm rót một đạo hàn ý vào cổ tay của tôi, lại bay vào thức hải. Gia cố phong ấn của Cơ Tử Đồng, lúc này nàng mới an tĩnh lại.

Cơ Thừa Vọng nhìn bài vị xao động bất an phía trên từ đường, dừng bước chân lại, sắc mặt không tốt nhìn về phía chúng tôi, do dự một hồi lâu, mới mở miệng hỏi Mặc Hàn: “Thượng thần, thứ tại hạ lắm miệng, một hồn phách khác trong cơ thể phu nhân, có mắt tím… Hay không?”

“Lại giống như gì?” Mặc Hàn hỏi lại.

Mặt Cơ Thừa Vọng u ám: “Thượng thần, tổ huấn Cơ thị, mắt tím là đại vu, tộc nhân Cơ thị không được vi phạm ý nguyện của đại vu.”

“Phu nhân ta cũng là mắt tím.” Giọng nói của Mặc Hàn lạnh ba phần.

Cơ Thừa Vọng khiếp sợ nhìn về phía tôi, nhìn tôi cả người không thoải mái, tuy tôi có mắt tím, nhưng cũng không thể tự mình khống chế, nói ra vẫn là có chút chột dạ.

Mặc Hàn nắm tay của tôi, nói với tôi: “Dựa theo phương pháp lần trước học, dẫn Linh Lung ra.”

Tôi hiểu ý, điều động linh lực gọi Linh Lung từ trong linh lực cơ thể ra, bạch phượng hoàng màu ngân và lôi điểm xoay quanh ở đỉnh đầu chúng tôi, hét một tiếng, thu cánh ngoan ngoãn dừng ở phía sau tôi.

Cơ Thừa Vọng đã hoàn toàn choáng váng.

Tiểu Tiểu vẫy cánh lại cọ cọ Linh Lung, diễu võ dương oai nói với Cơ Thừa Vọng: “Xem! Mẹ ta cũng là có mắt tím!”

Cơ Thừa Vọng càng ngốc.

Lúc Linh Lung đi ra, đôi mắt tôi sẽ biến thành màu tím, Mặc Hàn nói, đây là dấu hiệu thức tỉnh linh lực.

Qua một hồi lâu Cơ Thừa Vọng mới bình tĩnh lại, hành một cái đại lễ với tôi: “Đại vu.”

Tôi nhíu mày, vẫn là lần đầu tiên thấy ông lão này kính trọng tôi như vậy, buột miệng thốt ra hỏi: “Vậy một đại vu khác trong cơ thể tôi thì sao?” Cơ Thừa Vọng nghĩ chút, nói: “Nhiều lần đảm nhiệm đại vu lấy hóa thân ngoài thân làm chuẩn, Lôi Hỏa phượng hoàng là chưa bao giờ có… Vị đại vu phượng hoàng kia, tối cao cũng là Lôi Hỏa phượng hoàng. Nếu hiện tại đại vu ngài muốn loại bỏ một hồn phách của đại vu khác, tại hạ cũng chỉ có thể làm hết sức.”

Nắm đấm quyết định tất cả…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.