Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 120: Chương 120: Mặc Hàn phong ấn




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nơi đó lại có một cái quan tài gỗ treo trên không trung bị tám dây xích khóa lại.

Tình cảnh này, giống lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mặc Hàn ở trong sơn động và quan tài thủy tinh của hắn như đúc.

“Mặc Hàn, sao nơi này lại…” Tôi kinh ngạc.

Mặc Hàn nhìn chăm chú quan tài kia, chậm rãi nói: “Bên trong có cái gì đó.”

“Là cái gì?” Quân Chi lập tức hỏi.

Ánh mắt Mặc Hàn dừng ở trên người Quân Chi, dừng một chút, lại nhìn về phía Tề Minh Vũ: “Duỗi tay.”

Tề Minh Vũ không rõ nguyên do vươn tay ra, tay Mặc Hàn nhanh chóng xẹt qua ở lòng bàn tay hắn, một vết máu như vậy xuất hiện.

Không trung bắn ra không ít giọt máu, Mặc Hàn dùng quỷ khí của hắn bọc lại, rót vào toàn bộ khóa xích sắt trên quan tài kia.

Thuộc tính này như những con quỷ ở quỷ thôn đó lấy máu cho tôi.

Mặc Hàn muốn thả thứ trong quan tài ra?

Tề Minh Vũ bị lấy máu, chỉ kinh ngạc một chút, ngại với thân phận của Mặc Hàn cũng không dám tức giận. Hắn biết Mặc Hàn muốn động hắn không cần tốn nhiều sức, chỉ là có chút tò mò: “Đại nhân, muốn máu của tôi làm gì?”

Kỳ thật lựa chọn tốt nhất là máu của tôi, Mặc Hàn đau lòng tôi, cho nên mới không cần. Tiếp theo là Quân Chi, dù sao hắn là em trai của tôi, nhưng Mặc Hàn sợ tôi đau lòng cũng vô dụng, lúc này mới đến phiên Tề Minh Vũ.

Mặc Hàn ý bảo hắn nhìn về phía quan tài kia, theo vết máu bị xích sắt hấp thu, quan tài treo ở không trung kia chậm rãi chấn động.

Xung quanh toát ra một tia sát khí, Quân Chi rút kiếm gỗ đào từ sau lưng ra, cẩn thận nhìn chằm chằm quan tài kia: “Không phải là xác chết muốn vùng dậy chứ…”

“Ừ.” Mặc Hàn lên tiếng.

Nháy mắt da đầu tôi tê dại: “Mang cương thi bên trong lên làm gì?”

“Ta muốn nhìn chuyện này.” Mặc Hàn duỗi tay xoa da gà của tôi: “Đừng sợ.”

Có hắn ở đây, sợ cũng không sợ, chỉ là thấy cương thi khiếp đến hoảng.

Khi nói chuyện, tám dây xích đã liên tiếp bị đứt đoạn, quan tài trên không trung “keng” một tiếng, rơi xuống mặt đất, thiếu chút nữa rơi ra.

Tôi trốn ra phía sau Mặc Hàn, Quân Chi trốn ở phía sau tôi, vẻ mặt không tình nguyện: “Anh rể nồi chính ngươi bối, em mới không cần làm cho ngươi thương sử!”

Mặc Hàn lại nhìn về phía Tề Minh Vũ, vẻ mặt Tề Minh Vũ bất đắc dĩ: “Đại nhân… Tôi là Dưỡng Quỷ Sư, đối phương là quỷ lên cương thi… Cương thi tôi không có đối chiến chuyên nghiệp…”

Mặc Hàn duỗi tay, nắm cổ áo Quân Chi kéo tới đằng trước hắn: “Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì? Đi giải quyết.”

Quân Chi vẻ mặt đau khổ: “Chị!” Hắn còn chưa nói xong, một bóng dáng đã từ trong quan tài đứng lên. Bất ngờ chính là một con cương thi bộ mặt đáng sợ!

Tròng mắt nhô lên kia làm tôi sợ hãi, vội phất tay với Quân Chi: “Em mau đi thu thập đi! Có anh rể em ở đây, đừng sợ!”

Cương thi kia nhận thấy được nơi này có hơi thở người sống, đã xông tới.

Quân Chi bất đắc dĩ, chỉ có thể rút kiếm đi nghênh đón, sát khí của cương thi kia rất nặng, tuy không phải là phi cương, nhưng cũng không coi như là tử cương, đoán chừng chỉ kém một cái cơ duyên, nó sẽ có thể thăng thành phi cương.

“Quân Chi không sao chứ?” Tôi có chút lo lắng hỏi Mặc Hàn.

“Toàn lực có thể chiến một trận.” Mặc Hàn nói.

Tôi thoáng yên tâm.

Sau khi Quân Chi hy sinh một cái áo khoác, xử lý xong cương thi, khuôn mặt thối hoắc trở lại.

Mặc ngọc có quần áo người sống tôi mua cho Mặc Hàn, tôi chọn một bộ cho hắn mặc vào, lúc này sắc mặt của hắn mới tốt chút.

Bùa lửa của Quân Chi đốt chậm, Mặc Hàn ném ra một ngọn lửa xanh, một giây đốt cương thi thành tro tàn, sau đó hắn đi lên trước, nhìn về phía quan tài kia.

Tề Minh Vũ nhìn quan tài này, kinh ngạc nói: “Quan tài chất gỗ này có chút giống gỗ lim tơ vàng, nhưng sao oán khí còn nặng như vậy? Thoạt nhìn lại không giống như là gỗ lim…”

“Chính là gỗ lim, gỗ lim đều dùng máu người ngâm qua, dùng để nuôi cương thi này!” Quân Chi căm thù đến tận xương tủy, giơ tay ném một lá bùa lửa về phía quan tài kia, bị Mặc Hàn ngăn cản.

“Làm sao vậy? Không thể đốt sao?” Quân Chi khó hiểu.

Mặc Hàn vẽ ra một đạo quỷ khí, làm vỡ nát một bên tấm ván gỗ của quan tài, tấm ván gỗ ngã ra ngoài rơi xuống mặt đất, bên trong còn có mấy sợi lông trắng và lông thường.

Quân Chi líu lưỡi: “Chẳng lẽ nơi này còn có một con bạch cương và cương thi?”

“Không có, tử cương kia là từ bạch cương tiến giai mà thành.” Mặc Hàn nói thu tay lại, ý bảo Quân Chi phóng hỏa.

Ném bùa lửa xuống, Quân Chi khó hiểu: “Em nhớ rõ, bạch cương tiến giai là phải uống máu người, tuy nơi này có những gỗ lim đó, nhưng máu người trong gỗ lim, không uống được đi…”

Trong ánh mắt Mặc Hàn như hiện lên một kí ức: “Có người đang thử nghiệm.”

“Thử nghiệm cái gì?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn ý bảo tôi nhìn nơi cương thi bị đốt: “Tử cương kia, hẳn là từ bạch cương ở trong quan tài tiến giai mà thành, nguyên lý quan tài gỗ lim nhiễm máu kia có thể ôn dưỡng quan tài, và quan tài thủy tinh của ta không sai biệt lắm.”

Chẳng lẽ là có người ở phỏng theo phong ấn lúc ấy của Mặc Hàn, nhìn hiệu quả của phong ấn này?

Chờ một chút! Đây là nói, lúc trước Mặc Hàn bị phong ấn ở quan tài thủy tinh, kỳ thật là đang chữa thương?

Cho nên Mặc Uyên phong ấn hắn vì giúp hắn?

Vậy cũng đã giải thích thông vì sao tình cảm của hai anh em bọn họ không có bất kì cái gì tan vỡ!

Nhưng phương thức chữa thương nhiều như vậy, nhất định phải phong ấn sao…

Quân Chi và Tề Minh Vũ ở một bên, tôi nhịn xuống nghi vấn trong lòng, không thể hỏi ra.

Mặc Hàn sờ đầu tôi: “Đừng nghĩ nhiều, đi thôi.”

Hắn dẫn theo tôi đi đến phía trước, nơi này có ba đường đi thông vào ba hành lang, Mặc Hàn trực tiếp chọn đường giữa.

Đi đến đường giao nhau, một đạo quỷ khí lấy thực lực tuyệt đối nghiền áp qua hành lang kia.

Liều mạng vượt qua thính lực người thường, tôi nghe được gạch đá xanh phía sau hành lang, truyền đến tiếng chuyển động bánh răng rất nhỏ.

Đang muốn hỏi Mặc Hàn có phải có cơ quan hay không, chỉ thấy mấy tấm gạch hai bên tường hành lang đột nhiên lõm vào bên trong, bắn mũi tên bay loạn với hành lang không có một bóng người.

Quân Chi thổi hạc giấy bay qua, để hạc giấy nhặt mũi tên trở về nhìn xem, mũi tên này đều là đoản tiễn, mũi tên vô cùng sắc nhọn, là chế tạo từ chất thép, nhìn ra được là công nghệ hiện đại.

Quân Chi nhìn xong a một tiếng: “Còn có độc, thủ pháp thật ác độc, xem ra lúc trước Đồng gia có bí mật không thể cho ai biết.”

Những cơ quan này có niên đại lâu đời, nhất định là tổ tiên Đồng gia thiết kế, mà những mũi tên đó đều là công nghệ hiện đại, hẳn là đương gia Đồng gia đương nhiệm phái người đi chế tạo.

Cũng may Mặc Hàn cẩn thận phá cơ quan, bằng không chúng tôi tùy tiện đi lên, lấy trận thế những mũi tên bắn loạn vừa rồi đó, đã sớm bị bắn thành con nhím rồi.

Phá cơ quan, Mặc Hàn dẫn tôi đi qua, Quân Chi và Tề Minh Vũ theo ở phía sau, cũng không dám thả lỏng cảnh giác.

Bên trong, thật sự là một mật thất.

Tân nương tử quỷ đứng ở trong mật thất chờ chúng tôi, thấy chúng tôi tới, nàng cười sầu thảm, tôi bất tri bất giác đối với ánh mắt của nàng, bỗng nhiên trong đầu có thêm rất nhiều hình ảnh khác.

Đây là ký ức của tân nương tử quỷ kia.

Ngày đại hỉ, nàng bị đưa đến nhà chồng, hỉ phục lại bị cô em chồng cắt rách, vì tỏ vẻ xin lỗi, cô em chồng chuẩn bị hỉ phục mới cho nàng.

Bi kịch đó là bắt đầu từ lúc nàng thay bộ hỉ phục kia.

Bộ áo cưới kia là dùng da của chín nữ quỷ làm thành, cô em chồng học loại pháp thuật ác độc này, ở cùng ngày tân hôn của chín tân nương tử đã giết chết các nàng, lột da tân nương, làm thành bộ hỉ phục da người kia.

Các oán khí của tân nương bám vào trên áo da người kia, tự nhiên cắn nuốt thân thể mang theo hồn phách của tân nương tử mặc áo da người với nhau, cũng chỉ để lại một tấm da của tân nương tử.

Mà cô em chồng mặc da của tân nương tử vào, thay thế nàng gả cho ca ca.

Lúc sau chuyện xưa thế nào, tôi không rõ lắm, tôi cũng hiểu được vì sao lúc trước không phát hiện ra hơi thở của tân nương quỷ.

Bởi vì hồn phách của nàng bị cắn nuốt, căn bản ngay cả quỷ cũng đều không phải, ngồi ở trên giường nàng, chỉ là một chấp niệm, một chấp niệm ở ngày tân hôn không tin mình bị hại, một chấp niệm muốn báo thù.

Những ký ức đó ở trong đầu tôi hiện lên với tốc độ cực nhanh, tôi từ trong tỉnh lại, đã thấy cả người tân nương tử kia bỗng nhiên xụi lơ xuống, chỉ để lại một tấm da người.

“Thì ra là như thế này…” Quân Chi hiển nhiên cũng đã nhìn ra, thở dài một tiếng, lấy ra một lá bùa lửa đốt da người kia, cũng coi như là giúp tâm nguyện của tân nương tử.

Đồ vật trong mật thất này rất lộn xộn, đặt không ít sách và pháp khí Dưỡng Quỷ Sư, thậm chí còn có pháp khí đạo gia.

Mặc Hàn tùy tay lật mấy quyển sách, nhíu mày, tôi đi lên vừa thấy, trên sách lại chính là pháp trận dùng để triệu hoán quỷ binh kia!

Tề Minh Vũ Đang xem đồ vật Dưỡng Quỷ Sư, Quân Chi cũng đang xem đồ vật Đạo gia. Tôi đang muốn hỏi hắn có phát hiện cái gì hay không, lại thấy hắn phát ngốc với thứ gì đó.

“Chị…” Chần chờ thật lâu, hắn gọi tôi một tiếng.

Tôi đi qua, phát hiện hắn đang nhìn một bức ảnh.

Ảnh chụp kia là chụp từ dưới lên trên, thoạt nhìn còn có chút lâu năm, không chỉ có cũ, mà còn phai màu không ít. Bức ảnh chụp ở khoảng cách rất xa, như vốn không cao tay, mặt của nhân vật chính chụp rất mơ hồ, còn có chút giống chụp lén.

Bên trên là hai người nắm tay, như còn mặc trường bào thời kỳ dân quốc.

Quân Chi cầm lấy khung ảnh thủy tinh kia tỉ mỉ nhìn ảnh chụp, chỉ vào người con trai đeo kính mắt bên trên kia, không thể tưởng tượng hỏi: “Chị, chị có cảm thấy người trên ảnh chụp này, có chút giống anh Thiên Hữu hay không?”

Tôi cả kinh, cẩn thận nhìn lại ảnh chụp, tuy rất mơ hồ, nhưng thật sự là có hai phân giống Lam Thiên Hữu như vậy.

Chỉ là, từ cảnh vật trên ảnh chụp này đến trình độ biến màu của ảnh chụp, cũng ít nhất là đồ vật thời kỳ dân quốc, sao có thể sẽ là Lam Thiên Hữu.

Kỳ quái, sao lại có quan hệ với Lam Thiên Hữu?

Một bảng hiệu chợt lóe qua ở trong đầu tôi, lúc trước tân nương tử kia gả vào nhà người ta, trên cửa như viết hai chữ “Lam phủ”.

“Có lẽ chỉ là hơi giống đi, dù sao cũng hơn một tỷ người, việc lạ gì cũng có.” Dừng một chút, tôi dặn dò riêng nói: “Việc này đừng nói cho hắn, cũng đừng nói cho sư phụ và sư huynh của em.”

Quân Chi cái hiểu cái không lên tiếng, lại đi nói cho Tề Minh Vũ một tiếng.

Mặc Hàn nơi đó đã nhanh sửa sang lại một đống sách ra, chỉ có hai cái là hữu dụng, sách khác, Tề Minh Vũ phải dùng nên đều cho hắn.

Mặc Hàn nhíu mày nhìn hai quyển sách trong tay kia, tôi lấy một quyển qua nhìn, kinh ngạc nói: “Người sống hóa cương! Không phải Mặc Uyên nói, hắn đã huỷ hết đồ vật liên quan sao! Sao còn có?”

“Đoán chừng thực sự có lọt lưới.” Mặc Hàn nói.

Tôi trả sách lại cho hắn, Quân Chi cũng cầm đi bức ảnh kia, đồng thời trong lúc vô tình tìm được một cái mật đạo.

Đó là mật đạo ra một cái cửa khác, một đường đi ra ngoài, cơ quan gì cũng không có, nghĩ đến là người Đồng gia tự mình dùng.

Cửa ra là ở một phòng ngủ, theo Tề Minh Vũ giới thiệu, là phòng ngủ của gia chủ Đồng gia. Nhưng lúc bọn họ tra xét nơi này, cũng không phát hiện ra mật thất kia.

Mặc Hàn giơ tay chỉ về phía chúng tôi đi ra, thì ra nơi đó là một cầu thang, sau khi chúng tôi ra đã tự động phục hồi thành vách tường như cũ, một chút khe hở cũng đều không nhìn ra.

Mặc Hàn rót vào một đạo quỷ khí ở trên tường, trên tường chợt xuất hiện một pháp trận.

Quân Chi biết hàng, liếc mắt một cái đã nhận ra: “Trận ẩn nấp!”

Mặc Hàn gật đầu: “Các ngươi không phát hiện được cũng bình thường.” Nói xong hắn lại rót vào một đạo quỷ khí, trận pháp kia lập tức dán vào, khe hở mật đạo lập tức hiển ra ở trước mắt.

Tề Minh Vũ cảm kích với Mặc Hàn bỏ trận ẩn nấp đi.

Mặc Hàn lấy được đồ vật muốn, dẫn theo tôi trở về nghỉ ngơi.

Trên đường, tôi hỏi Mặc Hàn: “Muốn tìm Mặc Uyên hỏi một chút hay không, dù sao chuyện năm đó là hắn xử lý, hắn hẳn là biết nhiều hơn chúng ta.”

“Ừ.” Mặc Hàn đã phát lệnh minh vương, lúc chúng tôi ăn khuya, Mặc Uyên tới.

Cũng may tôi đã sớm chuẩn bị, Tề Minh Vũ hỏi chúng tôi có muốn ăn ăn khuya hay không, nên cũng muốn cho Mặc Uyên một phần. Thành công ngăn chặn Mặc Uyên mở miệng muốn oán giận.

Vừa ăn, Quân Chi nói chuyện trong mật thất với hắn, như không nhắc đến Lam Thiên Hữu, đoán chừng là giống như tôi, cảm thấy còn không biết rõ ràng, không cần phải nói.

Mặc Uyên lật hai quyển sách Mặc Hàn tìm được kia, sắc mặt kia được gọi là một màu sắc.

“Ca, nếu là ta nói, có lẽ có người thứ hai thấy được thiên cơ, ngộ ra trận pháp triệu hoán quỷ binh và thuật hóa người sống thành cương chi, ngươi tin không?” Mặc Uyên buồn rầu lấy hai quyển kia gõ đầu.

“Sẽ khéo như vậy?” Mặc Hàn hiển nhiên không tin.

“Ta cũng không tin.” Mặc Uyên tuyệt vọng nằm lên một sô pha, toàn bộ như quỷ bị tê liệt: “Cái đỉnh núi kia đều bị ta tiêu diệt, không có khả năng còn có cá lọt lưới! Còn có trên Sinh Tử Bạc, ta cũng tự mình gạch đi tên của một đám! Sao có thể sẽ có người chạy thoát…”

“Lần trước để ngươi phái quỷ đi tra, tra thế nào?” Mặc Hàn hỏi.

Mặc Uyên vẻ mặt nhụt chí: “Không có tiến triển…”

Có lẽ là cảm thấy cái gì cũng chưa tra được, làm hắn thật mất mặt, Mặc Uyên lại nói một chuyện khác: “Nhưng chuyện ngươi để Hồng Quỷ tra, lại tra ra kết quả.”

Mặc Hàn nhìn về phía hắn, Mặc Uyên cười: “Hồng Quỷ tra được, người Đồng gia đi núi Trường Bạch đặt Mê Tung Phệ Hồn Trận.”

Nói cách khác, lần trước là người Đồng gia tính kế tôi!

Xem ra là sau khi nhị thế tổ chết, bọn họ một đường tính kế tôi và Mặc Hàn đều thất bại, lúc này mới ra đại chiêu.

“Là ai?” Giọng nói của Mặc Hàn lạnh có thể đông chết người.

Mặc Uyên cười nhạo một tiếng: “Lúc Hồng Quỷ đi bắt người ta cũng đi, không cẩn thận xuống tay nặng một chút, người và hồn đều không thể mang đến.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Nhưng làm chủ đều bị ngươi ném đi cho rắn ăn, ngươi cũng coi như là tự tay thu thập.”

Mặc Hàn nhìn về phía tôi, thấy tôi không có bất bình gì, cũng không nói cái gì nữa.

“Dưỡng Quỷ Sư trên xe lửa kia cũng là người Đồng gia, chỉ sợ, lúc ấy hắn chính là đang thí nghiệm trận triệu hoán và người sống hóa cương, hắn cũng có năng lực, đều thành công.” Mặc Uyên lại nói.

Đồng gia diệt là đúng!

Bằng không, còn không biết có bao nhiêu người vô tội phải gặp nạn!

“Đồng gia bày ra bao nhiêu trận triệu hoán?” Mặc Hàn lại hỏi.

“Cái này ta cũng không biết, nhưng gần đây âm phủ dẫn độ không ít hồn phách người Đồng gia, ta cũng đi hỏi qua. Dựa theo cách làm bọn họ có thể dùng máu kích hoạt trận pháp triệu hoán quỷ binh, khẳng định không phải ít. Nghe nói, bọn họ vốn là định dùng một chiêu đường cùng này giết bằng được, không nghĩ tới đại ca ngươi sẽ tham dự.”

Mặc Uyên nói cười nhạo một tiếng: “Những người sống đó vì ổn định tên tuổi gia tộc đệ nhất Dưỡng Quỷ Sư, thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào.”

“Để Hồng Quỷ dẫn người đi giải quyết trận triệu hoán.” Mặc Hàn nói.

Mặc Uyên cầm lấy một trái táo bên cạnh, vừa gặm vừa gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Tôi lại có một ý tưởng khác: “Có thể từ địa phương phong ấn quỷ binh ở Minh Giới, đặt ở nơi đó một thứ có thể ngăn cách trận triệu hoán hay không. Như vậy, trận triệu hoán trên dương gian đều mất đi hiệu lực?”

Mặc Uyên cười: “Ý tưởng cũng không tồi, nhưng, ta từ chối.”

“Vì sao?”

“Giữ lại khe hở kia có tác dụng với ta!” Vẻ mặt của Mặc Uyên không có vẻ thương lượng.

Tôi lại nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn ý bảo tôi bình tĩnh: “Xóa sạch trận triệu hoán từ dương gian cũng được.”

Nể tình Mặc Hàn, tôi không so đo với Mặc Uyên.

Sau khi hai người hai quỷ thương thảo một phen không có đối sách, Mặc Uyên xách theo gói đồ ăn vặt trên bàn trà trực tiếp rời đi.

Còn cắn một cây khô bò cuối cùng Quân Chi cạn lời hỏi Mặc Hàn: “Làm minh vương đều nghèo đến thế này sao?”

Mặc Hàn: “Lần sau ta sẽ bảo hắn để lại minh tệ.”

Nói cứ như người sống có thể sử dụng vậy…

“Em vẫn là trở về ngủ thôi.” Mặt Quân Chi khinh thường trở về phòng ngủ cách vách của hắn.

Trong phòng chỉ còn lại có tôi và Mặc Hàn, không tự giác lại nghĩ tới câu nói “Thử nghiệm” kia của Mặc Hàn.

“Mặc Hàn, thử nghiệm cương thi kia, là chuyện như thế nào?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

Mặc Hàn vạch xuống một đường kết giới ở phòng ngủ của chúng tôi, nói: “Mộ Nhi, quan tài thủy tinh với quỷ thể có công dụng chữa thương. Trong sơn động kia đặt quan tài gỗ lim máu với cương thi mà nói, cũng thật sự là nơi an dưỡng tốt. Có người phỏng theo trận thế Mặc Uyên phong ấn ta, làm ra bộ dáng trong sơn động, đoán chừng là muốn nhìn một chút đến tột cùng Mặc Uyên phong ấn ta là có hiệu quả gì.”

Lần đầu tiên nghe Mặc Hàn chủ động nhắc tới Mặc Uyên phong ấn với hắn, tôi có chút thấp thỏm hỏi: “Là hiệu quả gì?”

Mặc Hàn ôm lấy tôi ngồi dựa trên sô pha, như suy nghĩ gì đó: “Ta ở quan tài thủy tinh là dần khôi phục ý thức, cương thi trong quan tài kia lại là từng bước tiến giai. Hiệu quả… Hẳn là như vậy đi…”

Hắn nói có chút buồn rầu nhẹ nhàng cọ cổ của tôi: “Chuyện bị phong ấn lúc trước, ta không nhớ rõ. Lúc phá tan phong ấn tổn thất không ít tu vi, về phần phong ấn kia có phải có thể chữa thương hay không, ta cũng không rõ lắm.”

Lại không nhớ rõ…

Tuy có thể hỏi Mặc Uyên, nhưng vạn nhất là đoạn hồi ức không tốt, hỏi Mặc Hàn ngược lại buồn rầu.

“Không nhớ rõ thì thôi, dù sao cũng không quan trọng.” Tôi hôn hắn một cái, “Không còn sớm, ngủ đi.”

Có uy áp Mặc Hàn bao phủ ở trong tiểu viện của chúng tôi, cả đêm đều rất an tĩnh, không có một con âm linh không có mắt thổi qua cảm giác tồn tại.

Sáng sớm ngày hôm sau ăn qua bữa sáng, chúng tôi muốn trở về.

Trên đường, nhìn thấy nửa bức ảnh lộ ra ở ba lô Quân Chi kia, tôi nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là hỏi: “Mặc Hàn, mật thất phía dưới Đồng gia có đoạn lịch sử, cảm giác còn lâu đời hơn tòa nhà bên trên, có phải hay không?”

“Ừ.” Mặc Hàn lên tiếng, hỏi tôi: “Nàng có ý tưởng gì?”

“Em nghĩ, muốn đi tra chỗ đó một chút hay không, lúc trước nhà cũ của Đồng gia là nhà ai.” Nói xong, tôi nói hình ảnh tân nương tử quỷ kia cho tôi xem một lần nữa.

Nhưng trên biển hiệu nhà chồng tân nương tử viết đến tột cùng có phải hai chữ “Lam phủ” hay không, tôi nhìn không rõ ràng, cũng không bài trừ là tôi nhìn thấy gương mặt của Lam Thiên Hữu trên ảnh chụp kia sinh ra liên tưởng, sợ nói lầm cho Mặc Hàn và Quân Chi, nên không nói.

“Chấp niệm kia của chủ nhân là chết ở nhà chồng, bình thường mà nói, nàng sẽ không rời khỏi nhà chồng. Nếu nàng biết cái mật thất kia, hẳn là ở lúc nàng gả chồng, cái mật thất kia đã tồn tại, xác thật có thể tra, nhưng tra như thế nào?” Quân Chi mờ mịt nói.

“Đi miếu Thành Hoàng tra.” Mặc Hàn nói.

Tôi không tự giác nghĩ đến vẻ mặt các tiểu quỷ buồn rầu ra khỏi miếu Thành Hoàng.

Định hướng dẫn tốt, lần này lại rất nhanh tới miếu Thành Hoàng Lục Thành.

Đi theo Mặc Hàn đi vào, mới bước vào cửa miếu Thành Hoàng, chúng tôi đã tách ra với khách hành hương bình thường, tiến vào không gian quỷ.

Thành Hoàng mang theo các tiểu quỷ rối rít đi ra đón Mặc Hàn, dâng Mặc Hàn lên trên ghế.

Mặc Hàn kéo tôi đi lên ngồi xuống, tôi nhìn đến sắc mặt tiểu quỷ bên cạnh biến đổi.

“Phu nhân của ta.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói.

Ngay sau đó, một tiếng vấn an “Phu nhân mạnh khỏe” vang lên.

Mặt tôi mỉm cười, ngoan, bổn phu nhân rất khỏe.

Thành Hoàng là ông bác thoạt nhìn rất ôn hòa, đúng là giống thật tượng đắp trong miếu, sau khi Mặc Hàn nói đơn giản ý đồ đến, Thành Hoàng đã để người đi lấy sách huyện chí.

Không trong chốc lát, sách huyện chí cao khoảng có nửa thước do hai tiểu quỷ nâng đến đây.

Thành Hoàng trình quyển sách cho Mặc Hàn, Mặc Hàn tiếp nhận lật vài tờ, rất nhanh đã lật tới nội dung chúng tôi muốn tìm.

Nhà cũ Đồng gia, ở trước khi Đồng gia an cư lạc nghiệp, thật sự là một hộ viên ngoại họ Lam.

Chẳng qua, sau đó nhà kia gặp hoả hoạn, toàn bộ tòa nhà đều bị đốt sạch, một người cũng không thể chạy ra.

Qua rất nhiều năm sau, chuyện này bị người quên đi, Đồng gia mới ở nơi đó chọn miếng đất kia.

Mà Đồng gia làm giàu như thế nào, trên huyện chí cũng viết, trừ dựa vào thuật dưỡng quỷ, tổ tiên Đồng gia cũng là Thổ Phu Tử, tức trộm mộ. Đồng gia trước khi có tài phú, chính là dựa vào đầu cơ trục lợi đồ vàng mã tích lũy xuống dưới.

Quân Chi cũng đi theo chúng tôi vào được, nhìn đến đoạn ghi lại này, co rút khóe miệng, nói với tôi: “Chị, em hiểu lúc trước khi đi vào thị trấn, vì sao bà lão kia muốn nói gì mà cõng trẻ nhỏ cõng nương nương…”

“Vì sao?” Tôi vẫn không rõ.

“Mộ người chết, đáng giá nhất thường đều ở trong quan tài, lúc trộm mộ vì phòng ngừa lấy vật bồi táng, thi thể trong quan tài sẽ nâng thi, có một loại kỹ thuật, chính là cõng cương thi ở trên lưng, nổi danh nhất chính là lưng nữ thi. Cụ thể em không phải rất rõ ràng, nhưng xác thật là có câu nói như vậy.” Quân Chi nói.

“Sao bà ấy biết chuyện Đồng gia trộm mộ?” Tôi cảm thấy kỳ quái.

Quân Chi tuyệt vọng nhìn về phía Mặc Hàn: “Anh rể, bà lão kia không phải là người đi?”

“Không phải.” Mặc Hàn vẫn là một vẻ mặt lạnh nhạt, thấy tôi càng thêm mê mang, giải thích nói: “Nàng là Ma Cọp Vồ, từ người sống bị oán khôi cắn chết biến thành. Sau khi oán khôi chết đi, qua một đoạn thời gian oán khí trên người bà ta cũng sẽ tan đi, đến lúc đó có âm sai đi dẫn độ.”

“Lúc ấy anh đã nhìn ra sao không nói…” Tôi oán niệm.

“Ma Cọp Vồ không đáng giá nhắc tới.”

Minh vương đại nhân, anh vuốt lương tâm nói cho bổn phu nhân, con quỷ gì ở trước mặt anh là đáng giá nhắc tới?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.