Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 137: Chương 137: Những tên ngốc muốn ăn minh vương




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Anh họ bị lời nói này của hắn thay đổi, cũng biết Mặc Hàn là nhân vật tàn nhẫn, giãy giụa một phen, nói đúng sự thật: “Cửu Âm Đan muốn thể chất cực âm ôn dưỡng, anh tìm một nữ quỷ đặt ở chỗ nàng.”

“Tinh Bác Hiểu.” Mặc Hàn gọi một tiếng, Tinh Bác Hiểu lập tức xuất hiện ở trong phòng, tôi cũng không biết hắn ở đây.

“Lấy Cửu Âm Đan đưa cho Mặc Uyên.” Mặc Hàn phân phó một tiếng, Tinh Bác Hiểu xách anh họ lên đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, anh họ bị ném ở cửa nhà, Tinh Bác Hiểu đã trở lại Minh giới.

Tôi có chút tò mò: “Anh đều mặc kệ ném cho Mặc Uyên sao?”

Mặc Hàn gật đầu: “Nàng muốn đệ đệ nàng rèn luyện, ta cũng muốn cho Mặc Uyên cơ hội rèn luyện.”

“Hắn làm minh vương ba ngàn năm rồi, còn rèn luyện chưa đủ sao?”

Nhớ tới lần trước Mặc Uyên trực tiếp ở trên hồ sơ viết chữ “Cút” kia, hình như thật sự còn chưa đủ…

Mặc Hàn do dự một chút, nói: “Hắn còn phải tiếp tục, hơn nữa, chuyện này ta lại cảm thấy có quan hệ với chuyện hắn không xử lý sạch sẽ lần trước.”

Bà nội nhìn thấy anh họ trở về, vui vẻ mà khóc, vui mừng làm một bàn đồ ăn ngon.

Ba tôi vốn không có sắc mặt gì tốt, anh họ trở về khẳng định là đòi tiền, lúc này ông đều đang suy nghĩ là lấy chổi rễ, hay là lấy chổi lông gà cho thuận tay.

Nhưng mà, lần này mãi cho đến buổi chiều, anh họ cũng chưa nhắc đến trọng điểm chuyện tiền, lúc này sắc mặt ba tôi mới dần dịu xuống, hỏi hắn mấy ngày này như thế nào, tìm được công việc không, mẹ tôi còn hỏi hắn có đối tượng hay không.

Anh họ tôi đều trả lời cho có lệ, tôi nghe được ra, hắn chính là nói bậy, tất cả đều là bịa.

Ăn cơm chiều không có việc gì, bảo bảo muốn đi ra ngoài tản bộ, tôi và Mặc Hàn đi ở trên đường nhỏ trong nông thôn, từ xa đã thấy anh họ một mình lén lút chạy nhanh.

“Mẹ, Tụ Hồn Đuốc của chúng ta bị hắn trộm đi.” Bảo bảo tức giận nói với tôi.

Mẫu tử liên tâm, tôi tự nhiên biết hắn nói chính là anh họ.

Mấy ngày nay, bởi vì buổi tối đều phải đốt chút Tụ Hồn Đuốc ôn dưỡng bảo bảo. Tôi lười biếng không thu Tụ Hồn Đuốc lại, mà là đặt ở trên bàn.

Dù sao trong nhà đều có vài người như vậy, cũng sẽ không đụng đến nến của tôi.

Không nghĩ tới thật đúng là xuất hiện trộm vặt.

Mặc Hàn giơ tay ném qua một đạo âm phong, bị tôi cản lại: “Từ từ! Chúng ta theo sau, xem hắn muốn đi đâu.”

Tôi vẫn cảm thấy tối hôm qua anh họ không nói toàn bộ.

Mặc Hàn hiểu ý, sau khi vạch xuống một đường kết giới làm người sống không nhìn thấy bóng dáng của chúng tôi, dẫn theo tôi đi theo.

Anh họ ra khỏi thôn, mở một chiếc Minibus nát, đi nhanh.

Mặc Hàn ôm tôi bay theo, trực tiếp dừng ở trên Minibus đi nhờ xe, anh họ cũng chưa phát hiện.

“Mẹ, vì sao không cướp Tụ Hồn Đuốc về? Không có Tụ Hồn Đuốc, buổi tối con sẽ đói.” Bảo bảo bất mãn kháng nghị.

Tôi khẽ sờ hắn: “Ngoan, mẹ đây là tương kế tựu kế, dẫn xà xuất động! Có ba ba ở đây, nhất định Tụ Hồn Đuốc lấy về cho con, ngoan, buổi tối mẹ sẽ không để con đói bụng!”

“Vâng.” Bảo bảo ngoan ngoãn đáp ứng.

Xe của anh họ vẫn luôn chạy đến một cửa hàng giải trí của huyện thành mới dừng lại. Cửa giải trí đứng mấy cô gái ăn mặc bại lộ, ở nơi đó xoắn đến xoắn đi mời chào khách nhân. Vừa thấy đã không phải là cửa hàng đứng đắn gì.

Quan trọng hơn là, trong nhà giải trí còn truyền ra một cổ âm khí rất dày đặc, thậm chí mang theo tử khí nhàn nhạt.

“Mẹ, bộ dáng người bên trong đều ăn rất ngon…” Bảo bảo lại chảy nước miếng, nhưng là nhớ kỹ tôi dạy hắn, vẫn là cố gắng khắc chế xúc động mình muốn ăn người.

“Ngoan, đi tu luyện đi, trẻ con đừng tới nơi này.” Tôi đứng ở trên đường cái trước cửa hàng, đều có thể nghe được động tĩnh pít-tông vận động trên lầu truyền đến kia.

“Vì sao? Bởi vì không thể ăn thịt người sao? Nhưng bộ dáng thật sự ăn ngon… Vì sao người sống nơi này đều có âm khí? Bộ dáng còn đặc biệt ăn ngon?”

May mà bảo bảo của nhà chúng tôi vẫn là đứa bé chỉ biết ăn.

“Nơi này không ít người sống đều dùng Cửu Âm Đan, người sống ăn vào Cửu Âm Đan, ở trước khi trở thành người chết sẽ ăn quỷ, nhưng cũng làm quỷ thèm nhỏ dãi.” Mặc Hàn giải thích, cố tình nói cho bảo bảo một câu: “Những thực phẩm đó đều là rác rưởi, không được ăn.”

“A…” Bảo bảo cái hiểu cái không lên tiếng.

Sợ sau khi tiến vào, bảo bảo nhìn thấy hình ảnh và tiếng một số trẻ con không nên nghe nhìn, sau khi tôi ý bảo Mặc Hàn làm pháp để bảo bảo ngủ, chúng tôi mới đi vào.

Âm khí trên người anh họ rất nặng, theo âm khí hắn lưu lại, tôi và Mặc Hàn xuyên qua từng tầng rên rỉ, đã lên lầu bốn tầng quản lý.

Anh họ vào một văn phòng như rất xa hoa, tôi không thể xuyên tường, chỉ có thể ở cửa nghe.

Văn phòng là cách âm, nhưng thính lực của tôi rất tốt, cũng vẫn nghe thấy không ít.

“Anh Huân, anh nhìn cái này xem, em nghe nói bộ dáng cái này hình như rất mỹ vị!” Vẻ mặt của anh họ tôi là một vẻ tranh công.

Kỳ quái, dựa theo tính tình tham lam kia của hắn, lấy được Tụ Hồn Đuốc không nên độc chiếm sao? Sao còn lấy ra cho người khác?

Một giọng nói khác có chút quen tai cũng vang lên, tôi có thể tưởng tượng đến hắn nhất định nghe thấy Tụ Hồn Đuốc kia như nghe xì gà, sau đó một bộ dáng thèm nhỏ dãi: “Ừ! Không tồi! Thật không tồi! Tiểu tử cậu, thứ tốt như vậy tìm tới từ nơi nào?”

“Cái này…… Là lấy tới từ chỗ em gái tôi… Nàng không biết thông đồng với lệ quỷ khi nào, nếu em đoán không sai, đây hẳn chính là đồ vật của lệ quỷ kia! Anh Huân, anh nghĩ lại xem, nếu chúng ta bắt lấy lệ quỷ kia ăn luôn, nhất định có thể công lực đại trướng!”

Thiếu niên, chí hướng rộng lớn! Lại muốn ăn minh vương!

Anh ăn minh vương là muốn cả nhà đều bị diệt sao!

Tôi trộm nhìn Mặc Hàn, vẻ mặt hắn như thường, mới khẽ thở ra. Đoán chừng, anh họ tôi nhân vật như vậy ở trong mắt hắn, cũng chỉ như con kiến mà thôi, không cần để ý bất kì cái gì đi.

Người bên trong lo lắng một phen, cảm thấy đề nghị của anh họ đặc biệt tốt!

Nhưng, anh Huân lại hỏi vấn đề tôi còn tương đối quan tâm: “Chúng ta ăn lệ quỷ kia, em gái cậu sẽ không tìm cậu tính sổ chứ?”

Anh họ cười nhạo: “Anh Huân yên tâm! Cho nó một trăm lá gan nó cũng không dám! Không có lệ quỷ kia che chở nó, nó tính là cái gì!”

Hắn nói xong dừng một chút: “Nhưng âm khí trên người em gái em cũng nặng không bình thường. Không biết có phải cũng ăn qua Cửu Âm Đan hay không, nhưng nó có thể phơi nắng bình thường…”

Anh Huân lập tức hỏi: “Vì sao nàng có thể phơi nắng? Người âm khí nặng, phơi nắng sẽ không chịu nổi! Vì sao nàng có thể? Có phải có bảo vật gì đặc thù hay không?”

“Bằng không, em cũng lừa gạt nàng tới cho anh Huân nhìn xem? Không dối gạt anh Huân, em họ kia của em lớn lên mặn mà! Lại là sinh viên đại học Xuân Y! Vừa xinh đẹp vừa có văn hóa…”

Mẹ nó! Mộ Viễn Gia! Anh vẫn là người sao! Lại ngay cả em gái mình cũng đều bán!

Mặt Mặc Hàn đã tối lại, từng đợt âm phong nổi lên ở tại chỗ, muốn xông vào văn phòng kia, tôi vội ngăn cản hắn: “Đừng rút dây động rừng!”

Thấy tôi kiên trì, Mặc Hàn mới khó chịu ngừng gió: “Tuyệt đối không tha cho bọn họ.”

“Được, đến lúc đó tùy anh xử lý.” Hiện tại Mộ Viễn Gia có thể bán đứng tôi, về sau những người khác trong nhà hắn cũng không có gì không thể bán đứng.

Tôi không thể để người trong nhà giữ quả bom hẹn giờ này, bằng không còn không biết nhiễu loạn ra cái gì đâu.

Bên trong truyền đến một tiếng cười vang của đại lão gia, còn kèm theo một ít chuyện hài thô tục khó nghe. Nghe được Mặc Hàn giận không thể át, vẫn là quát lên một đạo âm phong ném vào mọi người bên trong.

Tôi vội vàng ngăn cản hắn: “Nhịn xuống! Nhịn xuống! Trong chốc lát lại dạy dỗ bọn họ! Mặc Hàn!”

Lúc này âm phong mới ngừng lại, người bên trong kinh hoảng lại không tìm thấy nguyên do: “Sao lại thế này? Có phải có quỷ chạy ra hay không?”

“Quỷ chạy ra không có khả năng có năng lực lớn như vậy!”

“Vậy sao lại thế này?”

“Mày hỏi tao tao hỏi ai? Con mẹ nó!”

……

Đoán chừng là sau một hồi giãy giụa ở trong lòng, Mộ Viễn Gia lại nói: “Anh Huân… Có chuyện, em không biết có nên nói hay không…”

“Có rắm mau thả!”

“Em gái em từng nói… Em ăn Cửu Âm Đan… Là giả…”

Bên trong lập tức có tiểu đệ khác phản mắng: “Mày nói bậy gì đó! Sao có thể là giả! Chúng ta ăn quỷ, chẳng lẽ cũng là giả sao?”

Anh họ liên tục cười làm lành, nhưng anh Huân nói một câu tương đối khách quan: “Cửu Âm Đan, xác thật còn đang trong quá trình hoàn thiện. Nhưng còn không có hoàn thiện tốt đã có uy lực lớn như vậy, càng không cần phải nói sau khi hoàn thiện!”

“Đúng! Ăn Cửu Âm Đan hoàn thiện xong, nói không chừng ngay cả Minh giới chúng ta đều sắp nhất thống!”

“Không sai! Nhất thống Minh giới! Nhất thống Minh giới!”

……

Thật sự là đàn xã hội có sức tưởng tượng phong phú.

Bên trong bắt đầu vạch kế hoạch cụ thể bắt Mặc Hàn, tỷ như nói, bọn họ trước thiết kế một bẫy rập quỷ, lại để Mộ Viễn Gia lừa tôi tới.

Đến lúc đó, Mặc Hàn thấy tôi có nguy hiểm, nhất định sẽ tới cứu tôi, bọn họ khởi động bẫy rập là được.

Nói thật, bọn họ bày ra bẫy rập, quỷ được thờ phụng trên bàn đại điện Thanh Hư Quan, tùy tiện một con cũng đều có thể nhẹ nhàng phá, lại còn suy nghĩ kỳ lạ muốn bắt Mặc Hàn, còn cảm thấy mình nhất định sẽ thành công, cũng không biết dũng khí tới từ nơi nào.

Người bên trong thương lượng một hồi lâu, cảm thấy kế hoạch thiên y vô phùng, khó chờ đợi nổi lập tức muốn thực thi kế hoạch.

Tôi nói với Mặc Hàn: “Kế hoạch kia quá ngu xuẩn, em mới không bồi bọn họ chơi.”

Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi hai việc chính là, thứ nhất, ngàn vạn đừng đi ra ngoài chơi với Mộ Viễn Gia! Thứ hai, trong tay có tiền ngàn vạn không thể bị Mộ Viễn Gia biết!

Nhưng mà khi còn nhỏ lúc ở nông thôn, điều thứ nhất tôi nhớ kỹ, điều thứ hai, bởi vì muốn dẫn Quân Chi đến quầy bán quà vặt cửa thôn mua đồ ăn vặt ăn, luôn bị Mộ Viễn Gia nhìn thấy.

Sau đó tiền tiêu vặt vốn là của chúng tôi kia ít đi đến đáng thương toàn bộ đều vào trong túi Mộ Viễn Gia…

Ngay từ đầu tuổi còn nhỏ, tuy cảm thấy bị bắt nạt, nhưng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Sau đó dần trưởng thành, Mộ Viễn Gia lại lấy tiền của tôi, tôi sẽ trực tiếp cãi nhau với hắn.

Tuy Mộ Viễn Gia luôn cãi nhau với ông bà nội, nhưng vẫn có chút sợ ba tôi, hắn lo lắng tôi cáo trạng với ba tôi, cũng không dám đánh tôi, sau đó cũng không dám lại lấy tiền tiêu vặt của tôi và Quân Chi.

Khi còn nhỏ cũng không biết cũng không đi ra ngoài chơi với Mộ Viễn Gia, hiện tại sẽ không!

Cũng không biết Mộ Viễn Gia là nghĩ biện pháp như thế nào lừa tôi đi ra ngoài!

“Mặc Hàn, anh tiến vào mặc ngọc đi, em ngược lại muốn nhìn Mộ Viễn Gia người này, rốt cuộc có thể phát rồ tới trình độ nào!”

Mặc Hàn lo lắng nhìn tôi một cái, thấy tôi kiên trì, trở về bên trong mặc ngọc.

Kết giới giải trừ, tôi trực tiếp tìm sô pha thoải mái ngồi xuống, chờ người bên trong đi ra.

Người thứ nhất đi ra chính là một ông chú không quen biết, thấy tôi nghênh ngang ngồi ở chỗ này, ông ta đề ra nghi vấn: “Cô là ai? Sao lại ở chỗ này?”

Tôi không để ý, bên trong lục tục đi ra vài người, Mộ Viễn Gia lại kẹp ở giữa đám người kia đi ra.

“Đàn bà thối hỏi cô đấy!” Cánh tay to lớn của người đàn ông kia muốn dạy dỗ tôi, Mộ Viễn Gia nhận ra tôi tới, lập tức xông lên kêu dừng lại.

“Từ từ! Đó là em gái tôi! Em gái tôi vừa mới nói qua!”

Tôi cười lạnh một tiếng, từ trên sô pha đứng lên, nhìn Mộ Viễn Gia đứng ở trước người tôi, nhớ tới lời vừa mới nghe được, một cổ tức giận giơ chân hung hăng đạp về phía cẳng chân của hắn.

Mộ Viễn Gia không có phòng bị, hơn nữa tôi có tu vi sức lực vốn dĩ lớn, Mộ Viễn Gia bị tôi đá nằm rạp xuống mặt đất như cẩu gặm bùn.

Xung quanh bộc phát ra một trận cười vang, bỗng nhiên, tôi nghe thấy có người ở gọi: “Đại sư?”

Tôi theo giọng nói quay đầu lại, thật đúng là thấy người quen!

Tôi nói tiếng hai chữ anh Huân vừa rồi sao lại quen tai như vậy! Đây rõ ràng chính là Huân Tử của Cuồng Long Bang từng mạnh mẽ mời tôi và Quân Chi sao!

“Là anh.” Tôi nhìn Huân Tử, có loại xúc động muốn cười.

“Đại sư thật là cô!” Huân Tử hiển nhiên nhìn thấy tôi rất ngoài ý muốn.

Tôi gật đầu, Mộ Viễn Gia che chân lại từ trên mặt đất đứng lên, vốn định dạy dỗ tôi, lại thấy thái độ Huân Tử với tôi không tồi, vội tranh công nói: “Anh Huân, đây là em gái tôi!”

Sắc mặt Huân Tử khó coi, đoán chừng là hắn đang giãy giụa là động hay không động vào tôi.

Từ lần trước tới xem, hắn là muốn chắp nối với tôi và Quân Chi, nhưng hiện tại đề cập tới ích lợi của hắn, vậy không nhất định.

Âm khí trên người hắn cũng rất nặng, cũng mang theo hơi thở Cửu Âm Đan, đoán chừng cũng ăn không ít quỷ.

“Lần trước lúc gặp anh vẫn là một người sống, hiện tại, không người không quỷ, quả nhiên là thế sự vô thường.” Tôi hơi khinh thường nói một tiếng.

Huân Tử như xấu hổ một chút, nhưng rốt cuộc là người cầm đầu, cũng rất nhanh đã điều chỉnh tốt trạng thái: “Xem đại sư nói kìa, các cô có biện pháp trị quỷ của các cô, chúng tôi có chúng tôi! Đại sư yên tâm, cuồng long bang chúng tôi tuyệt đối sẽ không đoạt làm ăn với đại sư!”

“Tôi không lấy quỷ làm buôn bán.” Tôi sửa đúng, thấy bộ dáng Mộ Viễn Gia kia đầu trâu mặt ngựa, lại là tức giận một trận.

“Hắn ở chỗ các anh làm gì đó?” Tôi hỏi huân tử.

“Chính là một đà chủ của Cuồng Long Bang chúng tôi.” Huân Tử nói, dừng một chút, hắn như là còn có tâm tư mượn sức tôi, nói: “Nhưng nếu là anh trai của đại sư, thì lên chức cũng sẽ rất nhanh!”

Tôi đúng sự thật nói: “Kỳ thật nguyện vọng của cả nhà chúng tôi đều là hy vọng hắn thành thật kiên định sinh sống, nhưng hắn phỏng chừng không có cơ hội này.”

Mặc Hàn đã có lòng muốn giết chết hắn rồi.

Nhớ năm đó, ba tôi còn hao hết trăm cay ngàn đắng bày quan hệ, vì tìm một công việc không tệ cho Mộ Viễn Gia bỏ học cấp hai, ai ngờ đến ba ngày hai đầu Mộ Viễn Gia gây chuyện cho ba tôi, làm hại ba tôi nhận lỗi khắp nơi, cuối cùng gia hỏa này vẫn là bị sa thải.

Những năm đó, ba tôi một năm phải tìm cho hắn vài công việc, Mộ Viễn Gia không làm tốt một việc nào!

Quá phận nhất chính là, ba tôi đi dạy dỗ hắn, muốn hắn học giỏi, hắn còn chê ba tôi xen vào việc của người khác, mẹ tôi tức đến nói thẳng hắn đói chết cũng đều không cho hắn vào cửa nhà của chúng tôi.

Sắc mặt Huân Tử không được tốt, đoán chừng đây là vì tôi ở trong tối mỉa mai bọn họ, tôi giải thích một câu: “Anh Huân đừng hiểu lầm, lời này của tôi không phải nhằm vào Cuồng Long Bang. Hiện tại chỉ một mình hắn tìm đường chết.”

Nếu Huân Tử có thể nhận ra tới tôi sau đó từ bỏ ý niệm vừa rồi, tôi đây còn có thể thuyết phục Mặc Hàn tha cho bọn họ.

Nhưng mà, Huân Tử còn chưa mở miệng, Mộ Viễn Gia đã không nhịn được trước: “Mộ Tử Đồng, mày mới tìm đường chết!”

“Bốp ——”

Một tiếng tát tay mang theo âm khí vang dội vang lên ở phòng trong, cơ thể của Mộ Viễn Gia bị đánh bay đụng phải vách tường bên cạnh.

Tôi cười vô sỉ, Mặc Hàn không nhịn được ra tay.

Mộ Viễn Gia một hồi lâu mới bò dậy, còn tưởng rằng là tôi động tay, đang muốn đánh trả, bị Huân Tử quát bảo dừng lại.

“Dừng tay cho tao! Mày cho rằng đây là chỗ nào, mày muốn ra tay là ra tay!” bề ngoài là giận mắng Mộ Viễn Gia một câu, bên trong, tôi lại chú ý tới hắn cho vài người bên cạnh mấy ánh mắt.

Tôi làm bộ không phát hiện, nghe thấy Huân Tử nói với tôi bằng vẻ mặt ôn hoà: “Lần trước hai vị đại sư vội vã rời đi, còn không kịp cảm ơn đại sư! Đúng rồi, đại sư khác đâu?”

Còn không phải là đang bẫy tôi có phải có người theo hay không sao, tôi thỏa mãn ý nguyện của hắn, nói: “Chỉ có một mình tôi.”

Quả nhiên Huân Tử lộ ra một vẻ vui mừng, lại bị hắn che dấu rất tốt.

Vốn dĩ, lúc ở thành phố Trạch Vân nhìn thấy hắn, ấn tượng với hắn còn được. Hiện tại, hắn cũng biến thành một người hám lợi rồi.

Với khát vọng lực lượng, thật sự là có thể hoàn toàn thay đổi một người.

Chỉ là, những người này hoàn toàn không biết gì cả với lực lượng.

“Đúng rồi, sao đại sư lại đến hội sở của chúng tôi?” Huân Tử tiếp tục lời nói khách sáo.

Tôi chỉ Mộ Viễn Gia: “Hắn trộm Tụ Hồn Đuốc tôi, tôi tới lấy đồ về.”

Trộm đồ vật bị vạch trần tại chỗ, sắc mặt Mộ Viễn Gia có chút thối, tôi lại nhìn về phía Huân Tử: “Nhưng nếu anh Huân ở đây, nể mặt giao tình của chúng ta, tôi tin tưởng anh nhất định sẽ giúp tôi tìm đồ vật trở về!”

Khóe mắt thoáng nhìn cửa văn phòng còn chưa kịp đóng lại, trên bàn trà bên trong đặt Tụ Hồn Đuốc của tôi, tôi lập tức đi qua.

“Đây là Tụ Hồn Đuốc của tôi, cảm ơn anh giúp tôi tìm trở về.” Tôi không chút khách khí cầm lấy ngọn nến.

Huân Tử rất đau lòng, dù không nỡ bỏ hắn cũng không đoạt, mà là nhân cơ hội hỏi: “Đại sư, không biết Tụ Hồn Đuốc này có ích lợi gì? Lại là dùng như thế nào?”

“Tụ Hồn Đuốc tự nhiên là ôn dưỡng hồn thể tụ hồn.” Tôi nói, thoáng nhìn một đống bật lửa và que diêm, biết bọn họ cũng muốn đốt Tụ Hồn Đuốc, lại không bật được lửa.

Loại đồ vật này, đều là phải dfung lửa ma trơi, những dương hỏa này tự nhiên không đốt được.

Bởi vì tôi tò mò với lửa xanh của Mặc Hàn, Mặc Hàn đã biến lửa xanh của hắn thành trạng thái một hạt châu pha lê nhỏ cố định lửa cho tôi. Tôi muốn dùng, rót linh lực của mình vào là có thể gọi ngọn lửa.

Mộ Viễn Gia là trộm tới giá cắm nến với nhau, thấy Tụ Hồn Đuốc nhanh được bảo bảo hấp thu, tôi đơn giản đặt giá cắm nến ở trên bàn, lấy ra một hạt châu pha lê lửa xanh ngưng tụ mà thành, thoáng rót vào một chút linh lực, lửa xanh đã ở đầu ngón tay tôi lay động một lần nữa.

Tôi theo thứ tự bậc lửa hai Tụ Hồn Đuốc, thấy đám người Huân Tử xem thế là đủ rồi.

Hồn khí tinh thuần từ Tụ Hồn Đuốc bay lên, tuy bảo bảo trong bụng còn đang trong ngủ say, nhưng đã dựa vào bản năng bắt đầu hấp thu.

Đám người Huân Tử một bên đã bị dụ hoặc, cũng liều mạng muốn hấp thu, nhưng một chút dùng đều không có.

Tôi lên tiếng chặn ngang hình ảnh hiện trường chợt vừa thấy như là tập thể hút độc này, nói: “Anh Huân, anh biết ăn Cửa Âm Đan chân chính sẽ biến thành bộ dáng gì không?”

Huân Tử sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía tôi trở nên hoài nghi: “Cô biết cái gì?”

“Tôi đi qua một địa phương người ăn Cửu Âm Đan thật, người bên trong được gọi là người chết. Đó là một địa phương không có nửa điểm tức giận.” Tôi thiện ý nhắc nhở.

Nhưng Huân Tử không nghe: “Chuyện này không nhọc đại sư lo lắng!”

Hắn cho Mộ Viễn Gia ánh mắt, Mộ Viễn Gia hiểu ý, hỏi tôi: “Đồng Đồng, lệ quỷ quấn lên mày kia đâu?”

“Không phải em nói một mình em sao?”

“Hắn không ở đây?” Mộ Viễn Gia Hưng phấn.

“Các anh ăn Cửa Âm Đan, đều mở Âm Dương Nhãn, bên người em có quỷ đứng hay không, chẳng lẽ không nhìn thấy sao?”

Tôi nhìn thấy tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Tụ Hồn Đuốc một lần không thể cho bảo bảo ăn quá nhiều, tôi tính tốt thời gian dập tắt nến. Mộ Viễn Gia giả danh nghĩa đưa tôi trở về, dẫn tôi đi lầu ba.

Mới bước lên sàn nhà lầu ba, tôi đã cảm giác được một cổ âm khí dao động đánh úp lại, từng đạo xích sắt khóa tôi lại.

Đây là xích sắt khóa âm linh của những cô bé đó trong không gian khách sạn quỷ Hoa Hồng!

Tôi lập tức buồn nôn một trận, đỡ tường muốn nôn ra, Mặc Hàn không đành lòng, từ mặc ngọc ra vỗ lưng cho tôi thuận khí. Nhưng lại làm người khác giật nảy mình.

Hắn không vui trừ bỏ xích sắt trên người tôi, vung tay lên, xích sắt đã múa may xông tới trên người những người đó, như roi đuổi theo đánh bọn họ.

Mộ Viễn Gia chấn động: “Mộ Tử Đồng không phải mày nói hắn không ở đây sao!”

“Tôi chưa nói hắn không ở đây.” Tôi chỉ nói tôi là một mình, chưa nói tôi trong người tôi treo một con quỷ, trong bụng còn hoài một con quỷ.

Uy áp của Mặc Hàn bao phủ ở trên đầu bọn họ, ai cũng không thể động đậy.

Làm vỡ nát dưới chân là trận pháp, Mặc Hàn mắt lạnh nhìn về phía người sống nơi đó, tôi sợ hắn giận xuống tay, vội nhìn về phía Huân Tử: “Không muốn chết quá thảm, tôi hỏi anh cái gì thành thật nói cái đó!”

Mặc Hàn thu uy áp một chút lại, thấy Huân Tử gật đầu.

“Các anh lấy Cửu Âm Đan từ nơi nào!” Tôi giận dữ hỏi.

Huân Tử có chút do dự, Mặc Hàn ném qua một ngọn lửa xanh, nháy mắt đốt tới cẳng chân Huân Tử.

Cái loại lạnh băng và đau đớn thâm nhập hồn phách này làm hắn kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống mặt đất che cẳng chân đau đớn đông lạnh lại thành băng nói: “Là lão đại! Lão đại cho tôi!”

Lão đại hắn chính là đại ca ngày đó đi trừ quỷ, lúc ấy thật đúng là không nhìn ra ông ta là người phát rồ như thế này. Nhưng, ông cụ kia hẳn là sẽ không luyện đan.

“Ông lấy Cửu Âm Đan từ chỗ nơi nào?” Tôi lại hỏi.

“Tôi không biết…”

Lửa xanh của Mặc Hàn lại bốc cháy lần nữa, Huân Tử sợ hãi, lập tức nói: “Tôi nói! Tôi nói! Là, là… Tôi cũng không biết! Tôi chỉ biết là một người cho ông ấy! Người nọ muốn chúng tôi bắt hồn phách bé gái, mở Âm Dương Nhãn cho chúng tôi, gia tăng công lực, và cho chúng tôi Cửu Âm Đan!”

“Người nọ là ai?” Tôi lập tức hỏi.

Huân Tử lắc đầu: “Tôi không biết… Tôi thật sự không biết! Mỗi lần đều là hắn và đại ca liên hệ! Chỉ có đại ca tôi biết!”

Nhìn dáng vẻ của hắn là thật sự không biết, tôi lại nhìn về phía những người khác, cũng đều là vẻ mặt mờ mịt.

Căn cứ theo bọn họ nói, Cửu Âm Đan của bọn họ đều là Huân Tử cho, chỉ có Mộ Viễn Gia là tự mình tìm ra.

Bọn họ ăn vào Cửu Âm Đan, trên người đều mang theo hơi thở loại đan dược này.

Tôi có thể phân biệt ra, Mộ Viễn Gia ăn vào, hẳn vẫn là thứ phẩm sơ cấp nhất, mà đám người Huân Tử ăn vào, tuy không phải là Cửu Âm Đan thật sự, nhưng hơi thở đã tinh khiết rất nhiều.

Tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Mặc Hàn, ăn Cửu Âm Đan thật sự sẽ biến thành người chết, vậy ăn những hàng giả này, cuối cùng sẽ thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.