Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 111: Chương 111: Quả tam sinh tam thế




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Là Mặc Hàn đã trở lại sao!

Tôi lập tức đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra lại thấy một bóng dáng cực giống Mặc Hàn hiện lên từ một góc của khách sạn với tốc độ nhanh chóng.

Bóng dáng hắn vừa đi ra, cũng không phải trở về phòng, mà là đi về nơi khác.

Mà nơi hắn vừa mới đi tới kia, lại như có âm khí nhàn nhạt đang tiêu tán, như là có âm linh gì đó bị đánh tan.

Đoán chừng là quỷ nào không có mắt, đi tìm Mặc Hàn đen đủi bị xử lý.

Nhưng sao Mặc Hàn còn chưa trở lại…

Tôi quyết định sau hừng đông, cũng đi tìm minh vương đại nhân!

Ngoài cửa truyền đến giọng nói suy yếu của Quân Chi, nghe được tìm tôi lại bị thắt lại lần nữa: “Chị… Mở cửa… Em là em trai của chị… Chị… Nếu không ra cứu em… Em sẽ chết…”

“Tử Đồng… Cô làm sao vậy? Mau mở cửa…”

“Ma ma…”

Tôi bất an đi lại ở trong phòng, lý trí nói cho tôi, bên ngoài không có khả năng là Quân Chi bọn họ, tình cảm lại ra lệnh cho tôi đi mở cửa.

“Chị… Cứ như vậy đi…” Quân Chi tự giễu cười một chút: “Em sắp chết rồi… Ba mẹ… Sẽ do chị đi chăm sóc…”

“Anh trai tôi nơi đó… Cũng làm phiền cô thông báo cho hắn…” Lam Cảnh Nhuận lại nói.

“Ma ma…” Tiểu Tiểu chiếp hai tiếng, không còn tiếng gì nữa.

Trước mắt tôi như thật sự có thể nhìn thấy hình ảnh ba bọn họ ngã vào trong vũng máu, tim chợt ngừng đập, mặc kệ đi mở cửa.

Nếu thực sự có nguy hiểm gì, tôi trốn vào mặc ngọc chờ Mặc Hàn tới tìm tôi là được!

Nhưng mà, tay vừa mới đụng vào then cửa, một đạo quỷ khí tinh thuần phía sau bay nhanh đến, Mặc Hàn từ sau lưng ôm lấy tôi.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, tôi nhẹ nhàng thở ra, vội nói với hắn động tĩnh nghe được ngoài cửa.

Mặc Hàn kéo tôi ra phía sau hắn, tay đặt ở trên cửa, quỷ khí từ tay hắn xuyên qua ra khỏi phòng, bên ngoài truyền đến tiếng rất quỷ dị, như là có vô số loài bò sát đang điên cuồng lui lại.

Đợi trong chốc lát, Mặc Hàn mới mở cửa.

Ngoài cửa trống không, Mặc Hàn vạch xuống một đường lửa xanh, vặn eo lơ đãng rơi xuống một góc không thu hút chỗ khung cửa, nơi đó có một mạng nhện, mạng nhện có hình rẩ kỳ lạ, như một trận pháp, bên trên còn treo một con bọ rùa màu đen như sâu.

“Huyễn Âm Trùng, có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, vừa rồi nàng nghe được tên, đều là giả.” Mặc Hàn nói dùng lửa đốt sạch con sâu kia.

Hắn đóng cửa phòng lại dẫn tôi vào phòng một lần nữa, tôi vừa may mắn mình không mở cửa, vừa hỏi Mặc Hàn: “Nếu em mở cửa, sẽ như thế nào?”

“Huyễn Âm Trùng không có bản lĩnh gì lớn, chỉ có thể dụ dỗ người sống như vậy, nếu nàng mở cửa, phối hợp với trận pháp trên mạng nhện, sẽ sinh ra ảo giác. Sâu có thể thừa dịp chui vào thân thể của nàng ký túc trong đó.”

Tôi nổi lên một trận ghê tởm, khóe mắt nhìn điện thoại bị tôi ném ở trên giường, có chút mê mang: “Nhưng vì xác nhận đó là ảo giác, em đều gọi điện thoại cho Quân Chi, trong điện thoại, cũng là Quân Chi đang cầu cứu…”

“Nàng thật sự gọi?” Mặc Hàn hỏi.

Tôi ý bảo hắn ngồi xuống, mở nhật ký trò chuyện ra, bên trên hiện ra xác thật là tôi gọi điện thoại cho Quân Chi, nhưng không đả thông. Mà góc trên bên phải, vẫn là một vạch tín hiệu cũng không có.

Mặc Hàn nói, rất có thể loại Huyễn Âm Trùng này là hoang dại, tôi cũng không đi rối rắm chuyện này, hỏi tình huống của hắn: “Đúng rồi, anh tìm được chủ nhân của hơi thở kia chưa?”

Mặc Hàn lắc đầu: “Không có, đuổi theo ra một đoạn, hơi thở lại biến mất.”

“Rồi sẽ có manh mối.” Tôi an ủi hắn một chút, rồi hai người đi ngủ.

Ngày hôm sau, lúc từ trong phòng đi ra ngoài xuống đại sảnh dưới lầu, cửa khách sạn vây quanh một đám người.

Tôi có chút tò mò: “Nơi đó làm sao vậy?”

Mặc Hàn nhìn: “Có hơi thở người chết.”

Mỗi ngày đều có người chết, tôi cũng không giúp được cái gì, nên muốn rời khỏi lên núi với Mặc Hàn, một người cảnh sát ngăn cản tôi lại.

“Xin hỏi, có phải cô quen biết người chết hay không?” Hắn hỏi.

“A?” Tôi ở chỗ này ai cũng đều không quen biết.

Cảnh sát lấy ra một bức ảnh, bên trên lại là hình của lão đạo sĩ kia!

“Đây là người chết, có người chứng kiến, ngày hôm qua cô tiếp xúc với người chết.” Cảnh sát không chút cẩu thả nói.

“Ông ấy đã chết? Chết như thế nào?” Tôi chấn động, trong lòng lại là ngũ vị tạp trần, ngày hôm qua lão đạo sĩ này còn nói ra bí mật trên người của tôi, sao hôm nay lại đã chết!

“Nguyên nhân chết không rõ, không trừ mưu sát.” Cảnh sát nói: “Nói những gì cô và người chết đã trải qua đi.”

Tôi đúng sự thật nói lời mà lão đạo sĩ kia nói với tôi ở tiệm cơm, hơn nữa nói: “Có thể để tôi nhìn ông ấy hay không?”

Cảnh sát từ chối, Mặc Hàn làm thuật thôi miên với hắn, tiểu ca cảnh sát ngoan ngoãn dẫn theo tôi đi chỗ lão đạo sĩ đã chết kia.

Vừa lúc nơi này là góc chết theo dõi, lão đạo sĩ quần áo tả tơi uể oải dựa vào tường ngã trên mặt đất, trên cổ còn có năm dấu ngón tay xanh đen, đây hẳn chính là cảnh sát nói nguyên nhân không loại trừ mưu sát.

Gần đây không có hơi thở hồn phách của lão đạo sĩ, tôi lại cảm thấy kinh hãi.

Bởi vì, nơi này vừa lúc là nơi tối hôm qua tôi ở trên lầu nhìn thấy Mặc Hàn đi ra!

Đáng sợ chính là, trên người lão đạo sĩ có tàn lưu hơi thở quỷ khí của Mặc Hàn.

Tuy hơi thở rất mỏng manh, nhưng tôi đặc biệt quen thuộc với quỷ khí của Mặc Hàn, không có khả năng nhận sai.

Tôi không tự giác nhìn về phía Mặc Hàn, chỉ thấy mày của hắn cũng hơi nhăn lại, tập trung tinh thần nhìn lão đạo sĩ kia.

Tôi không tự giác kéo cánh tay của hắn lại: “Mặc Hàn… Ông ấy… Chính là lão đạo sĩ tối hôm qua em nói…”

Mày của Mặc Hàn ngoài ý muốn nhướng lên một chút, lập tức nói: “Ta đi tra hồn phách của ông ta.”

Hắn dẫn tôi rẽ đám người vây xem ra, tìm cửa hàng ăn sáng dừng lại, nói với tôi: “Nàng ăn sáng trước, ta đi tìm hồn phách của đạo sĩ, rất mau sẽ trở lại.”

Rất nhanh bóng dáng của hắn biến mất ở trong tầm mắt của tôi, tôi nhìn phía hắn rời đi thật lâu, mới thở dài, một mình đi vào cửa hàng ăn sáng.

Tùy tiện chọn vài thứ rồi ngồi xuống, nghĩ tới nghĩ lui, tôi lại gọi điện thoại cho Quân Chi.

Chuyện tối hôm qua, tuy nói là ảo giác, nhưng lại khiến lòng của tôi không thoải mái, muốn nghe thấy Quân Chi bình an tôi mới yên tâm.

Tín hiệu bên ngoài khách sạn còn đủ, rất nhanh điện thoại đã thông, Quân Chi và Tiểu Tiểu bên kia đều bình yên vô sự, còn ở Thanh Hư Quan thành phố Trạch Vân. Vì không để cho hắn lo lắng cho tôi, tôi cũng không nói chuyện của lão đạo sĩ với hắn, sau khi tùy tiện hàn huyên hai câu, tôi đã cúp điện thoại.

Một mình tôi nhìn bánh quẩy sữa đậu nành trước mặt, không có nửa điểm muốn ăn.

Bỗng nhiên, vang lên một giọng nói quan tâm: “Nếu không ăn, bữa sáng sẽ bị nguội mất.”

Tôi gần như là vừa nghe được đã nhận ra là giọng nói của ai, đột nhiên giật mình một cái, ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy mặt Lam Thiên Hữu mỉm cười vô hại kia.

Sao chỗ nào cũng đều có hắn!

“Tôi có thể ngồi xuống không?” Hắn nhìn về phía chỗ ngồi đối diện tôi.

Tôi không muốn dây dưa với hắn, nói dối: “Đó là chồng của tôi.”

“Hắn không ở đây.”

“Hắn lập tức quay lại!”

Mặt của Lam Thiên Hữu lộ vẻ khó xử, đang lúc tôi cho rằng hắn biết khó mà lui, thứ người mặt dày vô sỉ này tới một cái không có thể cập nông nỗi.

“Vậy tôi cũng chỉ có thể ngồi chỗ bên cạnh em.” Hắn cười nói.

Vì sao tôi phải chọn chỗ bốn người!

Thấy hắn định bước tới, tôi vội chỉ đối diện: “Anh ngồi đi…”

Lam Thiên Hữu mỉm cười ngồi xuống.

Hắn nhìn bữa sáng trước mặt tôi không động qua, hỏi: “Mấy món này ăn không ngon sao?”

“Cũng được…” Tôi trả lời có lệ.

Lam Thiên Hữu lại kiên định cho rằng là tôi không thích ăn thứ kia: “Em muốn ăn cái gì? Tôi để người đi làm, lập tức là có thể đưa lại đây cho em.”

“Mấy món này, tôi rất thích!” Tôi gần như là cường điệu nói.

Lam Thiên Hữu cũng không kiên trì, chỉ là hơi có chút tiếc nuối và mất mát: “Từ Đồng, em không cần xa cách tôi như vậy, tôi không có ác ý với em.”

Cảm ơn, cái người xa lạ mãn đường này, cũng không có ác ý với tôi.

Nhìn mặt hắn luôn cười ôn hòa, tôi yên lặng cúi đầu ăn cháo uống sữa đậu nành, làm bộ chính mình rất bận, không rảnh nói chuyện với hắn.

Lam Thiên Hữu lại lo chính mình nói, giọng nói còn có một tia lo lắng: “Tôi nghe Quân Chi nói, trên người em còn có một hồn phách khác.”

Thằng nhóc lắm miệng này!

“Mặc Hàn sẽ giải quyết.” Tôi nói.

Khuôn mặt hắn dần nghiêm túc: “Em thật sự tin tưởng con quỷ kia sao? Rất có khả năng chính là hắn…”

“Tôi tin tưởng hắn!” Tôi chặn ngang Lam Thiên Hữu: “Tôi biết, các người đều nghi ngờ hắn, quan tâm của các người tôi thật sự rất cảm động. Nhưng người ở chung sớm chiều với hắn là tôi, tôi tiếp xúc nhiều với hắn hơn mọi người, ít nhất, tôi tiếp xúc với Mặc Hàn, sẽ không làm ra chuyện bất lợi gì với tôi.”

Lần đầu tiên Lam Thiên Hữu không vui nhíu chặt mày lại, hắn nhìn tôi, ánh mắt sắc bén, tôi nhìn thấy lại có sợ hãi trong nháy mắt.

Nhưng mà, chỉ là một cái chớp mắt, ánh mắt hắn lại khôi phục ôn hòa ban đầu, ánh mắt vừa mới khiến người sợ hãi kia, như chỉ là ảo giác của tôi vậy.

“Có thể gặp gỡ em… Hắn thật đúng là may mắn…” Không biết có phải là tôi nghe lầm hay không, lại cảm thấy trong cảm khái này của Lam Thiên Hữu, mang theo một ghen ghét và hận ý nghiến răng nghiến lợi.

Tôi cúi đầu ăn cháo, làm bộ cũng chưa nghe được cái gì.

Lam Thiên Hữu bỗng nhiên nói một tiếng: “Tử Đồng.”

Tôi ngẩng đầu lên, hắn ý bảo tôi nhìn về phía khách sạn: “Bên kia có vị đạo trưởng qua đời.”

“Tôi biết.” Tôi nói.

“Không biết em có quen ông ấy hay không, ông ấy chính là đại sư bá của Cảnh Nhuận, Quảng Nguyên Tử đạo trưởng.” Lam Thiên Hữu nói.

Tôi ngạc nhiên, Lam Thiên Hữu tiếp tục nói: “Rất nhiều năm trước Quảng Nguyên Tử đạo trưởng đã ra ngoài vân du, mấy năm nay vẫn luôn không trở lại Thanh Hư Quan. Tôi tới núi Trường Bạch, không nghĩ tới vừa lúc sẽ gặp được ông ấy qua đời.”

Hắn dừng một chút, nhìn về phía tôi: “Tử Đồng, em biết vì sao ông ấy chết, mà không phải là vũ hóa không?”

Tôi lắc đầu, khóe miệng của Lam Thiên Hữu tự giễu nhếch lên nửa độ cong: “Bởi vì… Ông ấy bị hồn phi phách tán…”

Tôi ngạc nhiên.

“Tu vi của Quảng Nguyên Tử đạo trưởng rất cao, không biết là thứ gì có thể đánh bại ông ấy, còn xua tan hồn phách của ông ấy!” Giọng nói trầm trọng lại phẫn nộ của Lam Thiên Hữu truyền đến, trong nháy mắt ép tôi có chút không thở nổi.

Tôi nhớ tới tối hôm qua thấy bóng dáng cực giống Mặc Hàn kia.

Còn có tàn lưu hơi thở của Mặc Hàn ở chỗ Quảng Nguyên Tử đạo trưởng.

Chẳng lẽ nói, bởi vì Quảng Nguyên Tử đạo trưởng nói ra có một hơi thở hồn phách khác trên người tôi, cho nên mới bị Mặc Hàn diệt khẩu?

Không! Không có khả năng! Chuyện tôi bị bám vào người đã sớm biết, Mặc Hàn sẽ không đi diệt khẩu ở ngay lúc này!

Nhất định không phải là hắn!

Không phải là hắn!

Lam Thiên Hữu lại như có thể nghe thấy giãy giụa trong lòng tôi, nói với tôi: “Trên xác chết của đạo trưởng, có tàn lưu quỷ khí của con quỷ bên cạnh em kia, tôi nghe nói hắn là minh vương, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới có thể khiến Quảng Nguyên Tử đạo trưởng ở dưới tình huống không có bất kì lực đánh trả gì, mà hồn phi phách tán…”

“Đừng nói nữa…” Tôi có chút run rẩy chặn ngang Lam Thiên Hữu, lời hắn nói như có một loại ma lực, khiến tôi không tự chủ được bực bội muốn hất cái bàn lên.

Lam Thiên Hữu thức thời không mở miệng, tôi cúi đầu xuống, nhớ lại chuyện này, lại cảm thấy quái dị nói không nên lời, như vào một tòa mê cung, dù thế nào cũng không đi ra được.

Không biết qua bao lâu, tôi tạm thời quyết định không thèm nghĩ chuyện không nghĩ ra này trước, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lam Thiên Hữu đang nhìn tôi. Chỉ là ánh mắt hắn mơ hồ rất xa, như đang xuyên qua tôi nhìn cái gì khác.

Thấy tôi ngẩng đầu lên, hắn thu ánh mắt xa xăm kia lại, nở nụ cười hiền lành với tôi.

Tôi không thể nghĩ được cớ gì hạ lệnh đuổi khách, chỉ có thể yên lặng cúi đầu ăn cơm sáng đã sớm nguội lạnh kia.

Bỗng nhiên, Lam Thiên Hữu gọi tôi một tiếng: “Tử Đồng.”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt hắn quan tâm lại như có tình cảm hỗn loạn phức tạp gì đó: “Hồn phách bám vào trên người của em kia, vẫn an phận chứ?”

“Không cảm ứng được nàng đang làm động tác gì, coi như là an phận đi…” Tôi có chút thấp thỏm nói.

Hắn nhìn tôi như, ánh mắt lại xa xăm lần nữa, tôi nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, muốn nhìn thấu xem hắn đang nhìn cái gì.

Hắn như chú ý tới, cười che dấu ánh mắt mơ hồ kia, nói với tôi: “Về sau cho dù xảy ra chuyện gì, đều có thể tới tìm tôi.”

“Không cần.”

Tôi còn chưa mở miệng, giọng nói của Mặc Hàn đã vang lên trước một bước.

Hắn bước đến bên người tôi, ánh mắt không vui nhìn Lam Thiên Hữu: “Ngươi có thể đi rồi.”

Lam Thiên Hữu cười đứng dậy: “Tôi cũng chỉ là nhìn thấy Tử Đồng một mình ở chỗ này, nên đến nhìn em ấy mà thôi.”

“Mộ Nhi có ta, không phải một mình.” Mặc Hàn không vui nói.

Lam Thiên Hữu nghẹn lời, chỉ có thể nhìn về phía tôi: “Tử Đồng, hứa hẹn của tôi với em sẽ không thay đổi.”

Vì sao anh phải nói loại lời nói này trước mặt minh vương đại nhân! Còn ngại cừu hận trên người mình không đủ cao sao!!!

Quả nhiên Mặc Hàn không vui lườm Lam Thiên Hữu, tôi còn chưa kịp giải thích trong sạch vì mình một phen, Mặc Hàn duỗi tay về phía Lam Thiên Hữu, bỗng nhiên dưới chân Lam Thiên Hữu xuất hiện một pháp trận.

Pháp trận nhanh chóng xoay tròn, hiện lên một ánh sáng xanh, Lam Thiên Hữu và pháp trận biến mất ở trong cửa hàng ăn sáng.

Tôi trợn mắt há hốc mồm: “Anh đưa hắn đi nơi nào rồi?”

“Bất kì chỗ nào trong phạm vi năm trăm mét.” Vẻ mặt của Mặc Hàn càng khó chịu tùy hứng.

Tôi yên lặng tính ra khoảng cách ở trong lòng, phạm vi năm trăm dặm có thể là hẻm nhỏ cạnh cửa hàng ăn sáng, cũng có thể là trên núi Thiên Trì…

Ở trong lòng châm cây nến cho Lam Thiên Hữu, chúc hắn may mắn.

Mặc Hàn duỗi tay xem xét sữa đậu nành của tôi, nhíu mày: “Đều lạnh rồi, sao còn uống.” Lại nhìn qua nửa chén cháo và quẩy vẫn không động vào, phát hiện đều đã lạnh, hắn gọi chủ quán lại chuẩn bị cho tôi một phần nóng lại đây.

Thừa dịp lúc này, tôi gửi tin nhắn cho Lam Cảnh Nhuận, để hắn phái người đi tra hành tung của Lam Thiên Hữu một chút, sau khi xác định Lam Thiên Hữu an toàn, nói cho tôi một tiếng.

Bằng không, nếu như Lam Thiên Hữu bị truyền tống đến Thiên Trì trong núi Trường Bạch làm đồ ăn cho Tuyết Thiên Xà, tôi sẽ có cảm giác phạm tội.

Mặc Hàn cầm sữa đậu nành lão bản hâm nóng lại đây một lần nữa nhét vào trong tay của tôi, khẽ thổi cháo nóng, chờ thổi không nóng lại đút cho tôi.

Tôi ăn hai miếng, trước mắt bao người vẫn là tiếp nhận cái muỗng trên tay hắn: “Để tự em…”

Mặc Hàn cũng không kiên trì, giúp tôi bẻ bánh quẩy thành đoạn ngắn.

Sao cảm giác… Minh vương đại nhân càng ngày càng có bộ dáng của ông chồng vậy…

Ăn sáng, tôi hỏi Mặc Hàn tình huống của Quảng Nguyên Tử: “Tìm được hồn phách của đạo trưởng rồi sao?”

Trong mắt Mặc Hàn hiện lên không vui: “Chỗ của Thành Hoàng không có tên họ ông ta đăng ký, ta dùng cờ tác hồn tìm hai tòa thành gần đấy, cũng chưa tìm được hồn phách của ông ta.”

Hắn nói tới đây thì dừng một chút, nhìn về phía tôi: “Mộ Nhi, nếu ta không đoán sai, tám chín phần mười ông ta đã hồn phi phách tán rồi.”

Nói giống như Lam Thiên Hữu…

Mặc Hàn cầm tay của tôi, trấn an tôi: “Còn sẽ có biện pháp.”

Tôi gật đầu, nói chuyện lão đạo trưởng là Quảng Nguyên Tử đạo trưởng cho Mặc Hàn.

Mặc Hàn hơi trầm ngâm: “Nếu ông ta cũng là Thanh Hư Quan, có thể nhìn ra hồn thể trên người của nàng, thì có thể xuống tay từ Thanh Hư Quan. Quân Chi còn ở Thanh Hư Quan, hắn xem hiểu những sách cổ đó, nói cho hắn một tiếng đi.”

Quân Chi có kỹ năng rất thần kỳ, chính là công năng tự phiên dịch, cho dù là văn tự cổ đại thất truyền bao lâu, hắn đều có thể xem hiểu bảy tám phần.

Có chút giống thi nhân thiên bẩm ở khu vực dân tộc Tạng, rất nhiều người có lẽ cả đời một chữ đều không biết, nhưng một ngày nào đó ngộ đạo, không ai dạy mà có thể truyền xướng thơ《 Cách Tát Nhĩ vương truyện 》 như vậy.

Quân Chi chính là như vậy, không có bất kì ai dạy hắn, nhưng tùy tiện cho hắn một quyển sách cổ, hắn đều có thể xem hiểu.

Mặc Hàn nói, đây là bởi vì hồn phách của hắn cường đại, có thể ở trong tiềm thức gắn với cổ đại.

Với đề nghị lần này của Mặc Hàn, tôi lại từ chối: “Không cần nói với Quân Chi nó cũng sẽ đi tra, Lần này đừng nói đi, em không muốn nó lại lo lắng cho em.”

Mặc Hàn cũng không kiên trì.

Ăn xong bữa sáng, mang theo một bụng tâm sự, chúng tôi lên núi.

Tuy không phải mùa du lịch thịnh vượng, nhưng người đi núi Trường Bạch ngắm cảnh vẫn rất là nhiều. Tôi và Mặc Hàn dắt tay đi ở trên đường lên núi, hắn nắm chặt tay: “Nếu không đi nổi thì để ta cõng nàng đi lên.”

Tôi gật đầu: “Được.”

Mặc Hàn như vậy, sao có thể sẽ hại tôi chứ.

Lúc ở chỗ sườn núi nghỉ tạm, tôi nhận được tin nhắn của Lam Cảnh Nhuận, Lam Thiên Hữu tất cả đều bình an, tôi không quan tâm hắn nữa.

Lúc đến Thiên Trì, gần đấy có không ít người đang ngắm cảnh, tôi sợ tôi tới gần thả trái tim của Tuyết Thiên Xà xuống, người ta sẽ cho rằng tôi đang vứt rác, nên nói với Mặc Hàn: “Chúng ta chờ buổi tối không ai thì đi thả vậy.”

“Ừ.” Mặc Hàn tất nhiên là theo tôi.

Hai người ở gần cảnh nổi tiếng đi dạo một vòng, tôi thấy Mặc Hàn nhìn một cây Vân Sam đến xuất thần, tò mò cũng nhìn hồi lâu, cái gì cũng không nhìn ra, nhịn không được hỏi: “Mặc Hàn, cây Vân Sam này làm sao vậy? Thành tinh sao?”

Mặc Hàn lắc đầu: “Chỉ là Vân Sam bình thường, chỉ là… Cảm thấy nơi này có chút quen mắt.” Hắn dừng một chút, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Hình như ta đã tới nơi này.”

Hắn nói xong kéo tôi đi về phía trước, đi đến trước một biển cảnh báo “Phía trước là vách núi, cấm tới gần”, bế ngang tôi lên.

“Đừng sợ.” Hắn ở bên tai tôi nhẹ giọng thì thầm, trước mắt bao người, Mặc Hàn lại ôm tôi nhảy xuống vách núi!

Tôi quả nhiên có thuộc tính gặp vách núi ắt rơi xuống!

Cũng may có Mặc Hàn ở đây, tôi cũng không phải rất sợ hãi.

Ôm chặt lấy hắn, chúng tôi nhẹ nhàng rơi xuống, trong lúc đó, tôi còn gặp được không ít linh hoa diệu thảo lớn lên ở trên vách đá.

Mặc Hàn dừng trước một trái cây màu đỏ một chút, đưa tay ra, trái cây kia đã rơi ở trong tay hắn.

Làm pháp thuật rửa sạch bụi bẩn trên trái cây, hắn đưa trái cây cho tôi: “Nếm thử xem, hình như là ngọt.”

Không biết có phải ảo giác hay không, lại cảm giác trong ánh mắt Mặc Hàn nhìn về phía tôi mang theo một tia chờ mong nho nhỏ.

Yên tâm đi minh vương đại nhân, cho dù anh nhớ lầm, trái cây này thật ra là đắng, em đều sẽ không trách anh!

Quả này nhỏ hơn trái táo một ít, tôi tiếp nhận cắn một miếng nhỏ, thật sự rất ngọt!

“Ăn ngon! Anh cũng nếm thử xem!” Tôi đưa trái cây đến bên môi hắn, Mặc Hàn hút một miếng nhỏ, dùng pháp lực cắt rớt một miếng hắn ăn qua kia, miễn cho tôi lại ăn đến miếng không hương vị kia.

Vết cắt vô cùng thật, còn mang theo một dấu răng nhỏ đáng yêu.

“Đây là quả gì?” Tôi vừa tiếp hai quả khác Mặc Hàn đưa qua, vừa hỏi.

“Không nhớ rõ, chỉ là nghe nói hương vị cũng không tồi.” Mặc Hàn nói.

Có ăn tôi cũng không phải quá quan tâm, dù sao đoán chừng trên vách núi, tôi chính là muốn ăn cũng không ăn được.

Ba quả trên một cây kia đều bị chúng tôi hái hết, Mặc Hàn ôm tôi tiếp tục rơi xuống. Đang lúc tôi bắt đầu gặm quả thứ hai, Mặc Hàn ngừng rơi xuống, thuận miệng cũng ăn trái cây trên tay tôi.



Mà trước mặt chúng tôi lại xuất hiện một hang động đen sì!

Nơi này không có âm khí cũng không có quỷ khí, ngược lại trôi nổi linh khí nhàn nhạt. Tôi liên tưởng đến tiểu thuyết trước kia mình xem qua, hỏi: “Động phủ của tiên nhân?”

Mặc Hàn lắc đầu: “Là một động phủ thiên nhiên hình thành, bên trong có một suối nước nóng linh khí để ôn dưỡng.”

Hắn nói xong ôm tôi bay vào sơn động, mãi cho đến khi vào động cũng chưa thả tôi ra: “Dưới chân nhiều hòn đá, ta không bỏ nàng xuống được, miễn cho té ngã.”

Đồng thời, hắn triệu hồi ra mấy ngọn lửa xanh, bao xung quanh người ở bên ngoài, vừa lúc chiếu sáng cho tôi.

Đi ở trong sơn động rất lâu, Mặc Hàn mới ôm tôi đứng ở một chỗ có ánh sáng.

Xung quanh nơi đó có dây leo màu xanh biếc, ở giữa thật sự có một Uông Linh Tuyền. Tuy linh khí kém linh tuyền ở Thang Cốc, nhưng khiến cho người ta cảm giác rất thoải mái.

“Phu nhân, mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, ngâm suối nước nóng giảm bớt một chút đi.” Sắc quỷ này vẻ mặt đứng đắn nói.

Minh vương đại nhân ngâm suối nước nóng khẳng định là tắm uyên ương!

Ngoài ra còn có thêm hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn!

Ngâm suối nước nóng này chính là đến nửa đêm, tôi hôn mê ngủ thiếp đi, bất tri bất giác lại bắt đầu mơ.

Lần này, tôi rõ ràng nhận ra cảnh tượng là ở núi Trường Bạch.

Mặc Hàn mặc hắc y đi ở phía trước, tôi vẫn đuổi theo ở phía sau thường lui tới, vẫn luôn đuổi theo hắn lên một đỉnh núi trong mười sáu ngọn núi, như là đỉnh núi hắn dẫn tôi rơi xuống vách núi này.

Mặc Hàn đứng ở cạnh vách núi, tôi đi lên trước, cười nói với hắn: “Nghe nói, trên vách đá núi Trường Bạch sinh trưởng một loại quả mà chỉ người có duyên mới thấy được. Quả kia toàn thân màu đỏ, thơm ngọt ngon miệng, nếu hai phu thê có thể ăn chung một quả, là có thể hạnh phúc mỹ mãn cả đời.”

Cho dù tôi không nhìn thấy, tôi cũng có thể tưởng tượng đến, giờ phút này, trong mắt tôi nhìn về phía Mặc Hàn nhất định là tràn đầy ái mộ.

Mặc Hàn lại không động như không nghe thấy, lạnh nhạt nhìn mây cuộn mây tan chân trời.

Tôi đợi một hồi lâu, thấy hắn không phản ứng lại, tự mình lấy ra một con Phượng Hoàng giấy, thổi một hơi linh khí, Phượng Hoàng giấy kia đã biến lớn.

“Ta đi xuống nhìn xem.” Tôi cười sáng lạn với Mặc Hàn, ngồi Phượng Hoàng giấy ngũ sắc bay xuống vách núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.