Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Mê Tung Phệ Hồn Trận là một bộ pháp trận rất lợi hại, nhưng đã sớm thất truyền, ta chỉ là có chút ngoài ý muốn.” Giọng nói của Lãnh Mặc Hàn bỗng nhiên vang lên.
Tôi ngẩng đầu, thấy ánh mắt hắn chân thành tha thiết nhìn tôi: “Đừng nóng giận.”
“Mới không tức giận.” Tôi chống chế.
“Miệng vểnh đều có thể treo chai dầu, còn nói không tức giận?” Tay hắn khẽ xoa mũi của tôi, lại dừng ở bên môi, tôi giận dỗi cắn một cái, hắn cũng không tránh, tùy ý để tôi cắn.
Tư thế này có chút giống chó con, tôi sợ gãy răng nên há miệng.
Hắn sủng nịch sờ đầu của tôi, chải vuốt tóc mái hơi rối của tôi một chút.
Có Hồng Quỷ gia nhập, ở trước mặt Mặc Hàn, hắn lại đặc biệt ra sức, rất nhanh quỷ đầu trâu kia đã bị thu thập.
Nhìn nhiều âm sai phía dưới như vậy, tôi có chút tò mò: “Sao lại tới nhiều người như vậy? Không đúng, nhiều quỷ như vậy!”
“Phong ấn của tử địa Minh Giới bị lỏng, ta vừa lúc tu luyện ở gần đó, nhận thấy được có người đang triệu hoán ma binh, lại có khí tức của nàng, nên tới đây nhìn xem.”
Hắn nói xong nhìn Đồng Trì Phi đang sững sờ ở bên cạnh: “Hắn triệu hoán?”
Tôi gật đầu: “Hắn hẳn là bị lừa.” Mắt thấy Đồng Trì Phi bị một âm sai bắt lại, tôi vội kêu đừng: “Đừng bắt hắn! Tôi có lời hỏi hắn!”
“Phu nhân xin hỏi.” Âm sai rất là lễ phép làm cái thủ thế mời với tôi.
Lãnh Mặc Hàn dẫn theo tôi tiến lên, Đồng Trì Phi khiếp sợ nhìn tôi: “Cô… Cô…”
“Giao hồn phách của em trai tôi ra đây!” Tôi cả giận nói.
Đồng Trì Phi vẫn khiếp sợ, âm sai phía sau tương đối có nhãn lực rống lên một câu với hắn: “Phu nhân hỏi ngươi đấy! Mau trả lời!”
Đồng Trì Phi giật mình một cái, lại ngất đi.
Tôi co rút khóe miệng, cúi đầu nhìn thời gian, trong lúc cách thời hạn cuối cùng chỉ còn lại không đến một giờ.
Có lẽ là Hồng Quỷ vì lấy công chuộc tội, chủ động thỉnh cầu Mặc Hàn giao Đồng Trì Phi cho hắn.
Mặc Hàn đồng ý, lại hỏi chuyện của em trai tôi, nói: “Ta bồi nàng đi xem em trai của nàng trước, cho dù Hồng Quỷ không đuổi kịp, có ta ở đây, kéo dài trong chốc lát cũng sẽ không có chuyện gì.”
Tôi vui vẻ đồng ý, sau khi chỉ đường cho Lãnh Mặc Hàn, hắn dẫn theo tôi bay về phía bệnh viện.
Hiện tại đã là rạng sáng, hai người dừng ở ngoài phòng bệnh, tôi sợ trực tiếp mang theo lãnh Mặc Hàn đi vào, sẽ bị bà nội tôi phát hiện, nên đã để hắn ở trên vai tôi.
Lần trước hắn làm như vậy, Ngọc Hư Tử đều nhìn không ra, bà nội tôi là một bà đồng gà mờ, hẳn là cũng không nhìn ra.
Vào phòng bệnh, tôi đã bị mẹ tôi mắng một trận, mắng xong bà lại tự mình khóc lên: “Em trai con còn chưa tốt! Con nói nếu con lại có gì không hay xảy ra, mẹ và ba con làm sao bây giờ!”
Ba tôi cũng ở bên cạnh có chút tức giận: “Đúng vậy, Đồng Đồng, lúc này con làm chuyện gì? Sao đến giờ này mới trở về? Còn tắt máy! Con đi đâu?”
“Con hết pin…” Tôi yếu ớt biện bạch một câu.
“Vậy con đi đâu? Bà nội con đều đã trở lại! Vừa nghe con không đến trường học với bà, mẹ con càng thêm lo lắng!” Ba tôi cũng xụ mặt.
Tôi muốn vắt hết óc nghĩ nên giải thích cho bọn họ như thế nào, phòng ở đột nhiên tràn ngập một trận hàn ý, mẹ và ba tôi ngẩn người, ngay sau đó đi trở về trên giường mình, từng người đi ngủ.
Lãnh Mặc Hàn xuất hiện từ bên người tôi: “Ngày mai bọn họ tỉnh lại sẽ không nhớ rõ chuyện hôm nay.” Hắn sờ đầu tôi: “Đừng khổ sở.”
“Không khổ sở, chỉ là làm cho bọn họ đều lo lắng cho em như vậy, trong lòng rất khó chịu.” Tôi có chút cảm giác phạm tội nhìn ba mẹ tôi.
Lãnh Mặc Hàn ôm tôi vào trong lòng, nghiêm túc nói: “Ta sẽ để cho bọn họ yên tâm giao nàng cho ta, về sau, ta bồi nàng, bọn họ không cần lo lắng như vậy, nàng cũng không cần khó chịu.”
“Được.” Tôi ôm chặt lấy hắn.
Hắn đã trở lại, địa phương trong lòng vẫn luôn vắng vẻ rốt cuộc cũng bị lấp đầy.
Mắt thấy giờ Tý sắp qua, Lãnh Mặc Hàn đi đến cạnh giường bệnh của em trai tôi, vung lên một ánh sáng xanh bắn vào trong cơ thể hắn: “Có thể giúp hắn lùi lại ba canh giờ.”
Ba canh giờ, chính là sáu giờ.
Tôi có chút lo lắng cho Lãnh Mặc Hàn: “Anh thế nào? Tu vi của anh còn chưa khôi phục, về sau có thể không cần pháp lực cũng đừng dùng, không cần lãng phí.”
“Đồ ngốc.” Hắn khẽ hôn vào khóe miệng của tôi: “Làm việc vì nàng, tuyệt đối không phải lãng phí.”
Phút chốc trên ban công ngoài phòng bệnh bị ném vào một viên đá, Lãnh Mặc Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Là Hồng Quỷ.”
Tôi nhớ tới kết giới trong phòng, kết giới không ngăn được Lãnh Mặc Hàn, nhưng vẫn có ba phần tác dụng với Hồng Quỷ, tôi vội nhặt lên một lá bùa tam giác, cởi bỏ kết giới.
Hồng Quỷ đi vào, trước hành lễ với Mặc Hàn, nể mặt Lãnh Mặc Hàn, lần đầu tiên cũng hành lễ với tôi.
“Hồn phách của em trai tôi đâu?” Hồng Quỷ này đến đúng giờ tý, làm Mặc Hàn lãng phí không ít pháp lực, giọng nói của tôi không được tốt.
Hồng Quỷ cũng biết mình đuối lý, vội lấy ra hồn phách của em trai tôi, hơn nữa xung phong nhận việc yêu cầu dung hồn.
Lãnh Mặc Hàn đồng ý.
Hồn phách kia cười hì hì nhìn chằm chằm tôi: “Chị, sao chị còn có bạn là quỷ?”
“Em nhanh cút trở về cho chị! Tỉnh lại chị còn có việc hỏi em!” Tôi tức giận nói.
“Vâng…” Em trai tôi có lệ một câu, đi đến bên người Hồng Quỷ, vẻ mặt cợt nhả: “Người đẹp, phiền toái anh.”
Hồng Quỷ đen mặt.
“Ta là nam quỷ.” Hắn cắn răng sửa đúng.
Tôi yên lặng tán thưởng em trai tôi ở trong lòng.
Hồng Quỷ rất nhanh rút hồn phách của em trai tôi, nhét hắn trở lại thân thể của hắn.
Tôi hỏi Lãnh Mặc Hàn: “Em trai em như vậy, có cần cố hồn hay không?”
“Hắn chỉ là mất một phách, nghỉ ngơi mấy ngày là được, không cần cố hồn.” Lãnh Mặc Hàn nói.
“Vậy lần trước em đều bị chiêu toàn bộ ba hồn bảy phách sao?”
Lãnh Mặc Hàn gật đầu.
Tôi đánh giá, nếu là thân thể có thể bị triệu hoán với nhau, đoán chừng hắn khẳng định ngay cả thân thể của tôi cũng muốn gọi qua.
Lãnh Mặc Hàn thuận tay xóa ký ức đêm nay của em trai tôi.
“Nói cho Mặc Uyên, ta không quay về.” Lãnh Mặc Hàn phân phó một tiếng với Hồng Quỷ.
Hồng Quỷ lĩnh mệnh lui ra, Lãnh Mặc Hàn vọt tới hôn khắp nơi, tôi thừa dịp một khoảng trống đẩy hắn ra: “Không cần ở chỗ này…”
Ba mẹ tôi và em trai còn ngủ ở bên cạnh!
Lãnh Mặc Hàn hiểu ý, vung tay lên, tôi bỗng nhiên cảm giác được trước mắt chợt lóe, thoáng chốc đã đến một không gian khác.
Nơi này là một phòng ngủ cổ xưa, giường đặt bên cạnh, cách màn lụa còn có một gian thính thất.
Tôi bị Lãnh Mặc Hàn ôm không thở nổi, vẫn tò mò hỏi: “Nơi này là nơi nào…”
“Trước kia luyện ra một không gian, hai ngày trước tìm được, vừa lúc cho nàng.” Lãnh Mặc Hàn bế ngang tôi lên, đặt ở trên giường bên cạnh.
Sau khi vận động kịch liệt cả một đêm, lúc tỉnh lại lần nữa, vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn đang chuyên chú nhìn tôi.
Nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt tôi đỏ lên, rụt vào trong chăn.
“Thẹn thùng cái gì?” Giọng nói giàu từ tính của hắn truyền đến, dễ nghe nói không nên lời.
Tôi lắc đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Cơ thể của hắn hơi giật, cúi đầu thăm dò vào chăn, đặt xuống một nụ hôn ở trên trán tôi, tay đồng thời không an phận di chuyển qua lại ở trên người tôi.
Tôi né tránh hắn châm ngòi: “Không muốn… Trời đã sáng rồi… Lát nữa ba mẹ em không nhìn thấy em, sẽ lại nói em…”
Tôi chu miệng, hắn mổ xuống, không tiếp tục nữa.
Trên người còn đau đớn tối hôm qua vận động, Lãnh Mặc Hàn kiên trì độ cho tôi chút pháp lực, lúc đi ra ngoài, cả người thần thanh khí sảng.
Bởi vì pháp lực của hắn, ba mẹ tôi vẫn còn ngủ.
Hắn giao một quả mặc ngọc ở trong tay tôi: “Không gian ở trong ngọc này, đã cho nàng nhận chủ, chúng ta đều có thể đi vào.”
Mặc Ngọc kia vừa thấy chính là phẩm chất thượng thừa, mặt trên điêu khắc hoa văn, bất ngờ chính là không gian bên trong kia.
Lãnh Mặc Hàn giúp tôi đeo ngọc lên, tôi hỏi: “Công lực của anh khôi phục thế nào? Dù sao nói phải ba bốn tháng, hiện tại mới có một tháng.”
“Không sao, chẳng qua thời gian không thể phơi nắng lâu, ngày thường ngốc ở trên vai nàng và ngọc này, đều có thể tu luyện.” Hắn nói khái quát với tôi: “Lại nói, không phải còn có nàng trợ ta tu luyện sao?”
Mặt tôi đỏ lên, khẽ huých Lãnh Mặc Hàn một chút, hình như nghe thấy ba tôi ho khan một tiếng, vội bảo hắn trốn vào.
Hắn đi phía trước, trịnh trọng nói: “Ta nhất định sẽ mau chóng hồi phục công lực, chính thức bái kiến song thân với nàng.”
Nhớ tới chuyện hắn gặp phụ huynh, mặt tôi lại đỏ lên lần nữa.
Tỉnh lại trước, còn không phải là ba tôi, là mẹ tôi.
Không bao lâu, em trai tôi cũng tỉnh, mẹ tôi kêu một tiếng vui mừng.
Tôi đi cho mua bọn họ bữa sáng, sau khi bác sĩ kiểm tra cho ba và em trai tôi, thì chuyển bọn họ vào phòng bệnh bình thường, làm lại nằm viện quan sát một ngày, không sao là có thể xuất viện.
Vừa kiểm tra, hắn còn vừa cảm khái thật là bệnh quái gì cũng đều có, sau đó cho một đống lớn hóa đơn tiền viện phí.
Mẹ tôi chăm sóc cho ba và em trai tôi, việc vặt vãnh đó tự nhiên đều là tôi đi làm.
Tuy cà thẻ cho hai bọn họ được giảm giá, nhưng mấy ngày ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, viện phí vẫn lên tới bảy con số.
Tôi vừa cà thẻ Lãnh Mặc Hàn cho, vừa cảm khái từ khi lấy được thẻ này, tôi vẫn luôn tốn rất nhiều tiền, như chính là đã an bài tốt vậy.
Lúc trở lại phòng bệnh, mẹ tôi theo ba tôi đi tản bộ, phòng bệnh chỉ có em trai tôi đang gặm quả táo, nhìn thấy tôi, cười: “Chị! Vừa mới nhớ đến chị, thật là càng ngày càng xinh đẹp!”
Tôi thích tính cách nói lời yêu này của em trai tôi!
Nhưng mà, loại thời điểm này, thông thường đều là hắn có chuyện xin