Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 87: Chương 87: Thiếu






Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nhìn vòng ngọc trên tay, lời nói tối hôm qua của Mặc Uyên không ngừng vang lên ở trong đầu tôi, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Mặc Hàn, Vô Cực Ngọc Giản là của anh sao?”

Tay của Mặc Hàn nắm tay tôi hơi ngừng một chút, như là nhớ tới cái gì đó, lại lắc đầu, trả lời nói: “Không phải.”

“Đó là của ai?” Chẳng lẽ thật sự là của cô gái kia?

Tay của Mặc Hàn khẽ vuốt vòng ngọc, lại lưu luyến vuốt ve ở chỗ cổ tay của tôi: “Vô Cực Ngọc Giản là thần khí hình thành từ thời kỳ thượng cổ tập trung linh khí thiên địa, tuy có không ít người tiếp xúc qua, nhưng nàng lại là người đầu tiên khiến nó nhận chủ.”

Đó chính là nói không phải là của cô gái kia sao!

Tâm tình của tôi đột nhiên tốt hơn!

“Em muốn ăn bánh bao nhỏ!” Tôi duỗi khai cánh tay nhào vào trong lòng Mặc Hàn.

Hắn như có chút kinh ngạc đề tài sẽ nhảy nhanh như vậy, nhưng vẫn gật đầu: “Ta để người đi mua.”

Vì biểu đạt kính ý với tôn đại quỷ Mặc Hàn này, Thành Hoàng nơi đó còn phái tới một nữ quỷ, tới biệt thự làm bảo mẫu, tôi gọi bà là dì Phương.

Bộ dáng của quỷ bảo mẫu dì Phương thoạt nhìn là một bác gái hơn bốn mươi tuổi, nghe nói là qua đời bởi vì ung thư xương.

Lúc còn sống chính là một bác gái làm nội trợ, người cũng không tồi, vừa lúc Mặc Hàn cường điệu muốn dựa theo phương thức sinh hoạt của người sống, biệt thự nơi này lại thiếu người quét dọn vệ sinh, sau khi Thành Hoàng xin chỉ thị Mặc Hàn, đã để hồn phách của bà ấy ở biệt thự.

Mặc Hàn cho bà ấy một thẻ bài, có thẻ bài, bà ấy có thể đi ở dưới ánh mặt trời như người bình thường, mua đồ ăn mua nước cho chúng tôi.

Việc trong nhà và giặt quần áo, tất cả đều là một tay bà ấy xử lý, hơn nữa làm rất gọn gàng ngăn nắp.

Nhưng chỉ có khuyết điểm duy nhất, chính là bà ấy chỉ là một con quỷ mới đạo hạnh không sâu, không thể dùng lửa dương nấu cơm cho chúng tôi.

Rất nhanh dì Phương đã mua bánh bao nhỏ về, tôi ăn, lại thấy bà ấy đứng ở một bên, như có chuyện muốn nói, lại không dám nói, do dự.

“Dì Phương, sao thế?” Tôi hỏi bà.

Mắt bà ấy rất là cẩn thận đánh giá xung quanh, xác định Lãnh Mặc Hàn không ở đây, nói với tôi: “Phu nhân, cô là người sống đi?”

Tôi gật đầu.

Mặt bà ấy lộ vẻ vui mừng, gấp không chờ nổi hỏi: “Vậy đây là nói, người sống là có thể ở chung với ma?”

A… Vấn đề này đặt ở trên người tôi Mặc Hàn, tôi cảm thấy là có thể.

Nhưng nếu là để tôi đi theo một cô gái và nói, cô gái, có quỷ coi trọng cô, cô gả cho hắn đi, tôi thật đúng là nói không nên lời…

Cắn bánh bao nhỏ làm tư tưởng đấu tranh một hồi lâu, tôi nhìn chằm chằm dì Phương kia trong chốc lát, cảm thấy bà hỏi như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là tin đồn vô căn cứ.

Tôi kéo bà ngồi xuống, đúng sự thật nói: “Dì Phương, tình huống của cháu có chút đặc biệt, chuyện của hai giới âm dương, kỳ thật cháu biết đến cũng không nhiều lắm, nếu dì có cái gì muốn nói, vậy nói đi.”

Dì Phương chần chừ đã lâu, mới mở miệng: “Là… Chính là nhà của chúng tôi… Lúc dì còn sống, trong nhà dựa vào một mình dì làm nội trợ, hiện tại dì đã chết… Mấy miệng trong nhà kia, còn không biết thế nào…”

Thì ra là không yên tâm người thân trong nhà.

Dương thọ của dì Phương đã hết, nếu Mặc Hàn không đi miếu Thành Hoàng, bà ấy đi một chuyến ở Thẩm Phán Tư đoán chừng sẽ phải đi đầu thai.

Thấy bộ dáng lo lắng của bà ấy, tôi cũng không phải là người nhẫn tâm như vậy, nên cho bà ấy nghỉ: “Không yên tâm, vậy dì đi xem một lần đi.”

Dì Phương vui sướng: “Thật vậy sao?”

Tôi gật đầu, đồng thời dặn dò bà: “Nhưng dì phải nhớ kỹ, hiện tại dì đã là quỷ, tốt nhất không cần xuất hiện ở trước mặt người quen biết dì, sẽ dọa đến bọn họ, đúng rồi, nhà dì là ở thành phố Trạch Vân sao?”

Dì Phương thở dài một tiếng: “Xem như là vậy, nhà dì ở thị trấn Vân Vụ, dì đến thành phố Trạch Vân để làm công.”

Trấn Vân Vụ là một trấn nhỏ gần thành phố Trạch Vân, xem như là thành trấn vệ tinh của thành phố Trạch Vân, nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần.

“Vậy cho dì nghỉ ba ngày, một đi một về, nhìn người thân dì muốn nhìn một lát, hẳn là đủ rồi.” Mấy ngày nay biệt thự không có dì Phương cũng không có việc gì.

Dì Phương vẫn khó xử: “Chỉ là lão gia Thành Hoàng hạ cấm chế ở trên người dì, dì ra không được thành phố Trạch Vân… Cho dù là đi trấn Vân Vụ cũng không được…”

Tôi không có hiểu biết gì với cấm chế, tự nhiên không giải được, loại chuyện vĩ đại này, tự nhiên phải lên lầu tìm Mặc Hàn.

Biệt thự có một gian phòng tu luyện chuyên môn chuẩn bị vì Mặc Hàn, mặt ngoài nhìn như một cái phòng ở biệt thự khác, bên trong lại tràn ngập quỷ khí tinh thuần bá đạo, hàn ý mười phần, tôi chịu không nổi hàn ý nơi đó, không có việc gì trên cơ bản không vào đó.

Mặc Hàn đang tu luyện ở nơi đó.

Gõ cửa, Mặc Hàn đi ra, tôi nói qua một lần với hắn, hắn vung bàn tay lên, đã giải trừ cấm chế trên người dì Phương, dì Phương vui đến miệng đều không khép được.

Bà ấy nói một lời cảm ơn, vui mừng thu thập đồ, mua vé xe đi về nhà.

Mặc Hàn sửa lại luyện thất tiếp tục đi tu luyện, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên, Ninh Ninh hẹn tôi đi ra ngoài chơi.

Mới quấy rầy qua Mặc Hàn một hồi, tôi ngượng ngùng lại gõ cửa, chỉ có thể viết cho hắn một tờ giấy nhỏ dán ở trên cửa, còn bảo đảm lúc trở về sẽ mang cho hắn đồ ăn ngon.

Ninh Ninh hẹn tôi là một cửa hàng Kfc gần bến xe, ta tới đó, lại phát hiện Lam Cảnh Nhuận cũng ở đấy.

Gặp mặt câu đầu tiên nói, Ninh Ninh đã hỏi đến lãnh Mặc Hàn: “Tử Đồng, chồng của cậu không tới sao?”

Tôi lắc đầu, Ninh Ninh thất vọng: “Còn tưởng được trông cậy vào ôm đùi của minh vương đại nhân chứ…”

Tôi có chút mê mang, Lam Cảnh Nhuận giải thích nói: “Hình như trong nhà của Ninh Ninh đã xảy ra chuyện ma quái, cho nên muốn dẫn chúng ta đi xem.”

Ninh Ninh lời ngầm, nếu Lãnh Mặc Hàn ở đây, chẳng khác nào có một kẻ làm quan bàn tay vàng.

Tôi bất đắc dĩ buông tay: “Đáng tiếc hắn không ở đây…”

Ninh Ninh thở dài, cũng không quá thất vọng: “Thôi, có hai người cậu và Cảnh Nhuận đạo trưởng, hẳn là cũng có thể.”

Nàng đã sớm mua vé xe cho chúng tôi, lên xe, lúc này tôi mới nhớ tới thì ra Ninh Ninh cũng là người của trấn Vân Vụ.

Trên xe, Ninh Ninh nói đến chuyện quái dị nhà nàng đụng phải với chúng tôi.

Buổi sáng hôm nay lúc nàng gọi điện thoại với ba mẹ, ba mẹ nàng lại hỏi nàng, rõ ràng người ở nhà, còn gọi điện thoại cái gì.

Ngay từ đầu Ninh Ninh còn tưởng rằng là ba mẹ nàng đang đùa, nhưng ba mẹ kiên trì nói nàng ở nhà, nàng nhớ tới kinh nghiệm mấy ngày này mình gặp quỷ, chậm rãi hiện ra một thân mồ hôi lạnh.

Sợ ba mẹ thật sự đụng phải thứ gì không sạch sẽ, nàng lập tức gọi điện thoại cho anh họ ở gần nhà nàng, để anh họ nàng đến nhà nàng nhìn xem.

Kết quả không xem không sao, vừa thấy, đã dọa anh họ Ninh Ninh một cú sốc.

Ba mẹ của Ninh Ninh lại hỏi han ân cần với không khí, còn là một cô gái, cô gái muốn ăn cái gì đó.

Anh họ bị dọa chạy, không dám lại tới cửa.

Ninh Ninh chỉ có thể tự mình gọi điện thoại trở về, nàng cũng không dám nói thật với ba mẹ, bịa lời nói dối, để ba mẹ đến miếu Thành Hoàng trong thị trấn cầu bùa bình an cho nàng, muốn nhờ uy thế của Thành Hoàng bảo vệ ba mẹ bình an trước.

Tôi hỏi Lam Cảnh Nhuận thấy thế nào, Lam Cảnh Nhuận hỏi Ninh Ninh mấy vấn đề, lắc đầu: “Tôi cũng nói không chính xác, bác và dì không có khả năng hai người đồng thời xuất hiện ảo giác tương đồng, muốn nói là thật sự gặp phải cái gì, cũng không có khả năng mấy ngày như vậy đều bình an không có việc gì.”

“Vẫn là chờ tới nơi rồi xem đi.” Tôi an ủi Ninh Ninh, có chút hối hận chưa cho dì Phương tìm hiểu, bằng không có thể bảo bà đến nhà của Ninh Ninh trước một bước nhìn xem tình huống.

Mãi cho đến buổi chiều, chúng tôi mới đến nhà của Ninh Ninh.

Nhà nàng cũng là biệt thự nhỏ, dưới ánh chiều tà hoàng hôn, cửa đóng chặt, lại có vẻ có chút vắng vẻ.

“Tử Đồng, có nhìn ra cái gì không?” Ninh Ninh dán đến bên người tôi nhẹ giọng hỏi.

Tôi lắc đầu, Lam Cảnh Nhuận cũng là vẻ mặt bình thường: “Đi vào nhìn xem trước.”

Ninh Ninh mở cửa đi vào, trong phòng quả nhiên tàn lưu một tia âm khí nhàn nhạt, lại tìm không thấy ngọn nguồn.

“Hiện tại hẳn là không ở đây.” Lam Cảnh Nhuận nhẹ giọng nói.

Ninh Ninh vừa nghe đã nổi giận: “Lại dám giả mạo mình gạt ba mẹ mình! Tử Đồng, học trưởng, có biện pháp gì để mình nhìn thấy tên kia không? Mình muốn đánh cô ta đến ba mẹ cô ta đều không nhận ra!”

Tôi lắc đầu, Lam Cảnh Nhuận từ trong túi lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt: “Đây là nước mắt trâu người trong quan phái thu thập được, nhỏ ở trong ánh mắt, có thể cho người thường thấy, nhưng cô xác định muốn sao?”

Ninh Ninh kiên định gật đầu.

Lam Cảnh Nhuận đưa nước mắt trâu cho nàng, đồng thời dặn dò một tiếng: “Chờ tôi và Tử Đồng cảm ứng được, cô mới nhỏ, tôi đoán, thứ kia đạo hạnh không sâu, chỉ có thể lui tới ở buổi tối.”

Lam Cảnh Nhuận mang theo chúng tôi bày mấy cái bẫy rập, mới chuẩn bị xong, ba mẹ Ninh Ninh đã trở lại.

Bọn họ giao bùa bình an phù cho Ninh Ninh, nhiệt tình tiếp đón chúng tôi.

Tôi lại nhìn ra được, trên người bọn họ đã mang theo âm khí nhàn nhạt, là quỷ giả mạo Ninh Ninh kia.

Lúc trời tối, dì làm một bàn đồ ăn, ngồi ở trên bàn cơm, tôi có thêm tâm tư đề phòng, dùng linh lực đi nhìn đồ ăn trên bàn.

Xem xong, thiếu chút nữa phun ra.

Thấy Ninh Ninh không chút tâm cơ gắp lên một rau xanh muốn ăn, tôi vội vàng đánh bay chiếc đũa trên tay nàng.

Rau xanh và chiếc đũa cùng nhau rơi xuống mặt đất, Ninh Ninh sửng sốt: “Tử Đồng, cậu làm gì vậy?”

Tôi nghẹn nửa ngày mới một nói dối: “Đồ ăn nóng!”

Ninh Ninh có chút nghi ngờ tôi nói, tôi nháy mắt với nàng, rốt cuộc cô ấy cũng ý thức được cái gì, lập tức đoạt chiếc đũa trên tay ba mẹ cô ấy: “Ba mẹ,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.