Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Cảm giác nóng như lửa gần như muốn xé rách tôi, tôi ngã xuống mặt đất, thấy trên mặt đất đều bởi vì tôi chạm vào mà bị cháy đến tỏa ra khói trắng.
Nhưng quần áo lại hoàn hảo mặc ở trên người, như sức nóng này cũng không sẽ tổn thương đến đồ của tôi.
Quanh người không biết làm sao dần bốc cháy lên ngọn lửa màu cam, nữ quỷ bị dọa lui về phía sau, ngọn lửa lại lui về phía sau theo cô ta.
Lấy tôi làm trung tâm, trong bán kính hai đến ba mét, toàn bộ bốc cháy lên liệt hỏa hừng hực.
Tôi đứng ở giữa liệt hỏa, trừ máu chảy nóng bỏng trong thân thể mang đến khó chịu ra, lông tóc lại không bị tổn hại.
Nữ quỷ lại khó chịu hơn tôi, tiếng kêu rên, tiếng yếu thế, tiếng cầu cứu, một tiếng vang lên một tiếng, thế lửa lại chỉ tăng không giảm.
Sợ lửa kia tổn thương đến cô ta, cô ta càng tránh ở trong thân thể của tôi không dám đi ra ngoài.
Nhưng máu nóng bỏng trong cơ thể của tôi kia, cũng làm cô ta không dễ chịu.
Rốt cuộc, ở trong kêu rên trùng điệp, tôi nhận thấy được một cổ lực lượng xa lạ ùa vào trong cơ thể, đá nữ quỷ từ trong thân thể của tôi ra ngoài.
Sau đó cổ lực lượng xa lạ kia lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xâm chiếm mỗi góc trong thân thể của tôi.
Mẹ nó!
Xem thân thể của tôi là xe buýt sao! Muốn lên là lên!
Chỉ là cảm giác nóng như lửa kia dần dịu lại.
Tôi vẫn đứng ở trong ngọn lửa, không biết có phải ảo giác hay không, tôi như nghe được một tiếng chim hót cao vút, trước mắt như hiện ra một bóng ảnh hoa lệ, xoẹt qua trời không, bay về phía chân trời.
Tôi vừa định nhìn cho rõ, bóng ảnh kia đã biến mất trong trời đêm.
Tôi nâng tay lên, một tay thủ thế làm mấy cái kết ấn, liệt hỏa quanh người dần lui xuống.
Tôi từ từ đi ra khỏi ngọn lửa, khinh thường nhìn qua nữ quỷ kia.
Cơ thể của nữ quỷ kia đã biến thành nửa trong suốt, tu vi không còn bao nhiêu, kiêng kị nhìn tôi.
Tôi giơ tay sờ miệng vết thương trên cổ mình bị cô ta cắn, nhìn thấy máu dính trên ngón tay, không vui nhíu mày lại, trong mắt hiện lên khinh thường.
“Thật là vô dụng!” Sao tôi lại cảm thấy lời này, là tôi đang nói chính tôi vậy?
Vẻ mặt của nữ quỷ càng thêm khiếp sợ, tiếp theo trở nên hoảng sợ, xoay người muốn chạy trốn, lại bị một làn gió của tôi cuốn lên cao trở về chỗ cũ.
“Động vào đồ của ta, đều phải chết.” Vẻ mặt của tôi kiêu căng nói ra những lời này, lạnh lùng nhìn cô ta như nhìn một con kiến.
Nữ quỷ muốn xin khoan dung, vừa mới nói ra, một ngọn lửa màu cam từ lòng bàn tay của tôi ném ra, đốt ở trên người nữ quỷ kia.
Dưới kêu rên thảm thiết, nữ quỷ hồn phi phách tán.
Tôi lại lạnh lùng cười.
A? Sao tôi lại trở nên lợi hại và tàn nhẫn như vậy?
Tôi cảm thấy quái dị, muốn nâng tay lên nhìn lòng bàn tay của mình, lại phát hiện không thể động đậy.
Tôi bỗng nhiên ý thức được một chuyện!
Thân thể của tôi lại bị một lực lượng khác khống chế!
Cổ lực lượng này lợi hại hơn nữ quỷ kia rất nhiều, đồng thời lại đang khống chế thân thể của tôi, hòa vào tư tưởng của tôi.
Nếu không phải vừa rồi muốn nâng tay mình lên nhìn, lại phát hiện không làm được, tư tưởng của tôi đều thiếu chút nữa sẽ bị cổ lực lượng này dung hợp.
Trong lòng có chút đề phòng, tôi lại tinh tế cảm ứng lực lượng này lần nữa.
Cổ lực lượng này phân bố ở mỗi một góc trong thân thể của tôi, còn đang không ngừng ăn mòn hồn phách của tôi.
Tôi lại không sử dụng được lực lượng của hồn phách, trong lòng có chút hốt hoảng.
Ninh Ninh tò mò đi lên trước: “Tử Đồng, cậu thật là lợi hại đó! Lửa lớn đều không đốt được đến cậu! Minh vương đại nhân dạy cậu pháp thuật lợi hại gì sao?”
Nghe thấy bốn chữ minh vương đại nhân, tôi nhận thấy được cổ lực lượng khống chế được thân thể này, tim đập nhanh hai giây.
Mẹ nó, lại tới một kỹ nữ muốn đoạt chồng với tôi nữa sao!
“Tôi” còn chưa kịp trả lời, Ninh Ninh nhìn tôi, càng thêm kinh ngạc: “Tử Đồng, sao đôi mắt của cậu lại biến thành màu tím!”
Tôi sửng sốt.
Nghe mẹ tôi nói, lúc sinh tôi ra đôi mắt là màu tím, lúc ấy ba mẹ tôi đều cho rằng tôi mắc bệnh gì đó, nên rối tinh rối mù lên.
Bác sĩ kiểm tra, phát hiện tôi có thể là bị mù.
Trong lòng ba mẹ tôi kêu một tiếng khó chịu, sau mới quyết định muốn thêm một đứa bé, tương lai chờ bọn họ không còn nữa, cũng có người thân chăm sóc tôi.
Theo tôi lớn lên, cũng xác minh phỏng đoán của bác sĩ, tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Đại khái lúc hai ba tuổi, Quân Chi sinh ra không bao lâu, đôi mắt của tôi dần biến thành màu bình thường, cũng chậm rãi thấy được mọi vật, trở thành đứa trẻ như bình thường.
Việc này khiến ba mẹ tôi vui mừng.
Nhưng mà, tôi không phải là đứa trẻ tàn tật, Quân Chi coi như là siêu sinh (kiểu vượt quá số con nhà nước yêu cầu ý), cần nộp phí siêu sinh, ba mẹ tôi lại không để ý chút nào, vô cùng cao hứng đi nộp tiền phạt vì Quân Chi siêu sinh, ôm hai đứa bé cười cả một đêm.
Về phần tên của tôi là ông nội đặt, đương nhiên, nguyên nhân là lúc tôi sinh ra, đôi mắt là màu tím.
Nghe nói, lúc ấy ông nội nghĩ như vậy—— là lấy bạo chế bạo.
Nếu đôi mắt của tôi màu tím làm tôi không nhìn thấy gì, vậy là tôi đã có tên này, phiền chết đôi mắt màu tím làm tôi không nhìn thấy đồ vật kia.
Ông nội thật sự là một lão nhân gia thô bạo đơn giản!
Nhưng theo tôi lớn lên, mỗi năm mẹ tôi đều dẫn tôi đi khoa mắt kiểm tra, thị lực của tôi đều bình thường, chuyện này đã không nhắc tới nữa.
Nếu vừa rồi không phải Ninh Ninh nói ra, tôi đều đã quên chuyện này.
Nhưng vì sao hiện tại đôi mắt của tôi lại biến thành màu tím, còn nhìn thấy được?
Hơn nữa, đôi mắt màu tím, cảm giác Mary Sue nồng đậm quen thuộc này là chuyện như thế nào?
Lam Cảnh Nhuận nghe vậy đi tới, nhìn chằm chằm đánh giá tôi một lát, hơi có vẻ kinh ngạc: “Thật sự biến sắc…”
Ninh Ninh sợ đôi mắt tôi có vấn đề, vươn năm ngón tay quơ quơ ở trước mặt tôi: “Tử Đồng, thấy đồ vật không sao chứ?”
“Tôi” hơi mỉm cười với Ninh Ninh: “Không sao.”
Không sao cái đầu cô!
Hỏi cô sao!
Tôi mới là Tử Đồng!
Ninh Ninh nhìn tôi đã phát ngốc, kéo Lam Cảnh Nhuận chậm rãi lui lại phía sau mấy bước, lòng còn sợ hãi nhẹ giọng hỏi hắn: “Học trưởng, lúc này Tử Đồng không bị bám vào người chứ?”
Lam Cảnh Nhuận lắc đầu: “Tôi không nhìn ra trên người cô ấy còn có hơi thở của âm linh khác, hẳn là không.”
“Nhưng tôi vẫn cảm giác nàng rất kỳ quái, trước kia cậu ấy chưa bao giờ cười với tôi như vậy, tôi nhìn thấy lòng lại phát run…” Ninh Ninh lẩm bẩm.
Cô nương tốt!
Ngày thường quả nhiên không uổng công thương cậu!
Mau giúp mình đánh kỹ nữ đoạt thân thể của mình còn muốn đoạt chồng của mình này ra!
Lam Cảnh Nhuận nghe thấy, cũng nổi lên ba phần cảnh giác với tôi: “Vậy chúng ta nhìn lại.”
Đang nói, một cổ hàn ý quen thuộc vọt tới, tôi vui vẻ trong lòng.
Bóng dáng của Mặc Hàn xuất hiện ở một bên, tôi nhận thấy được lực lượng kia thu lại rất nhiều, như là muốn cố gắng che dấu hơi thở của mình.
Mặc Hàn bước nhanh về phía tôi, “Tôi” cười nhào lên ôm lấy hắn.
Kỹ nữ!!
Đó là chồng của tôi!!
Cô ôm cái gì mà ôm!!!
Không biết xấu hổ!!!!
Mặc Hàn theo bản năng ôm lại tôi một chút, giúp tôi trị hết miệng vết thương trên cổ và trên tay.
“Ai làm?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Đã không quan trọng.” “Tôi” cười nói.
Ninh Ninh nhân cơ hội nói cho hắn tin tức mắt tôi biến sắc.
Mặc Hàn buông thân thể của tôi ra, nhìn đôi mắt của tôi, lại nhìn về phía Ninh Ninh.
“Đen.” Hắn nói.
Ninh Ninh sửng sốt, đi đến bên người chúng tôi, nhìn mắt của tôi, “A” một tiếng: “Vừa nãy vẫn là màu tím mà! Cảnh Nhuận đạo trưởng cũng thấy!”
Lam Cảnh Nhuận gật đầu nói đúng, còn nói thêm ngọn lửa đầy đất kia bỗng nhiên xuất hiện lại bỗng nhiên biến mất.
Mặc Hàn nhíu mày lại, quan sát tôi kỹ lưỡng, bỗng nhiên nắm cằm tôi.
“Cút ra đây!” Hắn lạnh lùng nói.
Mặc Hàn!
Em biết anh nhất định sẽ nhìn ra!
Chỉ là kỹ nữ này quá giả tạo, lại hiện ra một vẻ mặt oan ức, liếc mắt đưa tình nhìn Mặc Hàn: “Mặc Hàn… Là em…”
Mặc Hàn càng nhíu chặt mày: “Ta không thích nàng có bất kì vẻ mặt không vui gì, cút ra đây, tha cho ngươi không chết!”
Kỹ nữ càng thêm oan ức: “Mặc Hàn… Là em… Em không bị bám vào người…”
Cô đương nhiên không bị bám vào người!
Cô là người bám vào kia kìa!
Tay của Mặc Hàn nắm cằm tôi càng nắm càng chặt, nhưng mà thấy tôi bởi vì đau đớn mà nhíu mày lại, hắn lại không bỏ được tổn thương đến tôi, bớt không ít lực đạo.
Hàn ý nhàn nhạt từ trên người hắn truyền đến, dần bao lấy toàn thân tôi, ý đồ muốn xâm lấn thân thể của tôi.
“Tôi” chịu không nổi, hiện ra một vẻ mặt thống khổ: “Mặc Hàn… Thật lạnh… Thật sự rất lạnh… Em là người sống… Chịu không nổi hàn khí của anh… Mặc Hàn…”
Mặc Hàn cúi đầu, tiến đến bên tai tôi nhẹ giọng nỉ non, giọng nói lại lạnh băng đến cực điểm: “Mộ Nhi cũng không sợ hãi hàn ý của ta.”
Tôi cảm giác kỹ nữ kia chấn kinh một chút, trong chớp mắt tâm thần như hoảng hốt, tôi vội vàng thừa dịp này, khôi phục một chút linh lực của mình đánh vào địa phương yếu ớt trong lực lượng của cô ta.
Quả nhiên, tiếng cô ta phát ra đau đớn, trong nháy mắt khống chế thân thể của tôi yếu đi rất nhiều, tôi lập tức đoạt lại quyền khống chế thân thể.
Lực lượng xa lạ khắp người rút đi như thủy triều, rối rít vọt tới trên người tôi.
Trong lòng tôi quái dị, đang muốn chuyển linh lực đi ngăn cản, cổ lực lượng kia lại cực kỳ lớn, phá tan lá chắn linh lực của tôi, như súng bắn nước ùa vào đôi mắt của tôi.
Hai mắt truyền đến đau nhức, đôi mắt như bị đào ra, tôi đau đớn không nhịn được che đôi mắt lại, đau đớn chỗ hai mắt rồi lại truyền đến giữa mày.
Từ bên kia có thể trực tiếp