Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 207: Chương 207: Thiếu






Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Là ai đang gọi tôi?

Tôi cố gắng đuổi theo giọng nói kia, bừng tỉnh nhìn thấy cơ thể mình đang chợt lóe qua ở trước mắt.

Tôi nhìn thấy tôi và Mặc Hàn ôm nhau ngủ…

Ý thức có chút mơ hồ, tôi rõ ràng biết loại tình huống này rất không thích hợp, lại vẫn tùy ý cổ lực lượng thần bí kia tác động vào tôi.

Trong lúc giật mừng đi xuyên qua cái gì đó, hơi thở kia có chút quen thuộc, như là Tề Thiên…

Tôi cố gắng duy trì thanh tỉnh, tầm nhìn rộng lớn như đang nhìn xuống vậy. Hơi thở của Tề Thiên ở trước mắt không xua đi được, tôi biết hắn ở gần đây, như dù như thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng của hắn.

Tề Thiên!

Tôi lớn tiếng gọi ở trong lòng, hơi thở phía dưới hơi giật giật, biển mây như quay cuồng, lại vẫn là bất lực.

Tôi như bị một bàn tay vô hình nắm, vẫn luôn đi tới một chỗ, cũng không biết qua bao lâu, tôi cảm giác bàn tay vô hình kia ngừng lại.

Không biết làm sao đập vào mắt là một hồ nước, một con rùa đen màu lục đậm lười biếng nằm ở trong hồ nước kia…

Chẳng lẽ đây là tiểu rùa đen mà Bạch Diễm nói?

Hơn nữa, vì sao hình ảnh này làm tôi cảm thấy quen mắt như vậy, như đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó vậy?

Tôi cố gắng nhớ lại, lần đầu tiên Bạch Diễm nhắc tới tiểu rùa đen là ở lúc khởi hiệu Hà Lạc Đồ.

Tôi nhớ lại một đêm xảy ra chuyện kia, một đôi mắt đỏ như máu bỗng nhiên hiện ra trong đầu tôi!

Lúc ấy cặp mắt kia chỉ là đơn giản nhìn tôi một cái, khiến cho cả người tôi đều nhịn không được rùng mình một chút.

Cái thoáng nhìn kia, còn uy áp hơn Chúc Cửu Âm vài phần.

Chúng tôi đã từng suy đoán nơi đó sẽ là Đại Hải Châu ở Cửu Châu, hiện tại, rùa đen này sẽ có quan hệ gì với Cửu Châu?

Trong nước vẩn đục kia bỗng nhiên phát ra một ánh sáng màu đỏ. Ánh sáng màu đỏ kia dần sáng ngời, trái tim tôi đập thình thịch.

Hai mắt đỏ làm tôi cảm thấy tim đập nhanh kia lặp đi lặp lại xuất hiện ở trong đầu tôi, màu đỏ trong nước sẽ là cặp mắt kia sao…

Đang nghĩ ngợi, một tiếng thở dốc thô nặng vang lên, tôi cả kinh, nhìn thấy rùa đen ngủ say kia xoay đầu, lại hô hô ngủ say.

Màu đỏ trong nước kia lại xuyên qua mặt nước, rõ ràng trước mắt tôi.

Lại thật sự là cặp mắt kia!

Trong ánh mắt kia như ẩn chứa sát ý và bạo ngược vô tận, nhìn nhiều một giây tôi đều cảm thấy sẽ bị ánh mắt kia giết chết.

“…… Giết……”

Từ xa, tôi nghe thấy một câu như thế.

Là muốn giết tôi sao?

Không khỏi làm tôi nghĩ nhiều, sợ hãi theo bản năng đã làm tôi tránh thoát trói buộc của bàn tay vô hình với tôi kia, tôi chỉ cảm thấy hồn phách lấy tốc độ cực nhanh bị mạnh mẽ rút ra trở lại thân thể của tôi.

“Mộ Nhi! Mộ Nhi? Mộ Nhi!”

Là giọng nói của Mặc Hàn!

Tôi bừng tỉnh, nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của hắn, theo bản năng ôm chặt lấy hắn: “Mặc Hàn! Mặc Hàn… Làm em sợ muốn chết…”

“Đừng sợ, ta ở đây.” Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, an ủi tôi.

Bạch Diễm ngáp ngủ xoa mắt, vẻ mặt mê mang: “Mẹ, làm sao vậy?”

“Mẹ gặp ác mộng……” Nhìn Tiểu Tiểu mắt buồn ngủ mông lung bị tôi đánh thức, tôi có chút xấu hổ.

“Ác mộng…” Bạch Diễm lại ngáp một cái: “Con chưa bao giờ nằm mơ ai…”

“Ta cũng vậy…” Tiểu Tiểu phụ họa nói.

Tôi thấy sắc trời còn tối, Tề Thiên cũng không trở về, nên để cho hai bọn họ đi ngủ.

Nhóc con ngủ, sắc mặt Mặc Hàn lại có chút quái, bộ dáng giống như rất khó chịu.

Làm sao vậy?

Lúc tôi vừa mới tỉnh lại không phải còn tốt sao?

“Mặc Hàn, làm sao vậy?” Không biết làm sao, tôi mạc danh chột dạ một chút.

“Không có việc gì.” Vẻ mặt Minh Vương đại nhân “Ta chính là có việc nhưng ta không nói” bộ dáng ngạo kiều.

Tôi không dám tìm đường chết lại đi hỏi hắn, chỉ có thể nhìn về phía Nhị Nhị gác đêm.

Bộ dáng Nhị Nhị cao lãnh, tôi ném bình nước trái cây qua, hắn nhận rồi uống, mặt không biểu tình nói: “Lúc ngươi ngủ gọi tên Tề Thiên.”

Giả vờ cao lãnh cái gì, ngươi cho rằng ta không nhìn ra trong linh hồn bát quái kia đã hừng hực thiêu đốt trong giọng nói kia của ngươi sao!

Tôi vội nhìn về phía Mặc Hàn, vẻ mặt của Mặc Hàn thối giống thứ gì đó, trong ánh mắt còn đều là ủy khuất.

Tôi một viết hoa chữ oan uổng!

“Mặc Hàn, anh nghe em giải thích!”

“Ừ.” Minh Vương đại nhân đáp ứng một cái nhanh, khẳng định là đã sớm chờ tôi nói như vậy.

Tôi nói chuyện mình vừa mới trải qua và nhìn thấy, nhấn mạnh nói: “Lúc ý thức của em bị mang ra ngoài, cảm nhận được hơi thở của Tề Thiên ở gần đây. Bởi vì muốn tránh thoát, cho nên mới gọi tên của hắn…”

Tôi thật sự không có hồng hạnh xuất tường!

Tôi trộm nhìn Mặc Hàn, lúc này mặt thối của Minh Vương đại nhân mới chậm rãi hòa hoãn một chút, tôi hôn trộm hắn một chút: “Mặc Hàn… Em không phải cố ý…”

Hắn thuận thế ôm tôi, không nói chuyện, lại nghiêng khuôn mặt bên kia tôi không hôn sang.

Kiêu ngạo!

“Chụt!” Tôi hôn một cái thật mạnh, lúc này mặt thối của Mặc Hàn mới trở nên thơm ngào ngạt.

Mặc Hàn dựa vào trên lưng tôi, không biết vì sao gọi tôi một tiếng: “Mộ Nhi…”

“Hả?” Tôi còn đang nghĩ đến hình ảnh vừa mới nhìn.

“Ta không phải không tin nàng…” Mặc Hàn như có chút rối rắm: “Ta chính là có chút nghi hoặc, vì sao nàng phải gọi Tề Thiên…”

Rõ ràng chính là ghen tị còn một hai phải giả bộ mình không ghen…

Nhưng tôi tin hắn sẽ không bởi vậy mà thật sự cảm thấy tôi và Tề Thiên có cái gì đó.

Vợ chồng mà, ngẫu nhiên ghen một chút cũng là gia vị của cuộc sống!

“Em biết anh không phải quỷ không rõ lý lẽ như vậy, anh đã nói, giữa chúng ta, có chuyện gì nói rõ ràng là được.”

Như khi trước kia Cơ Tử Đồng tồn tại, tuy Mặc Hàn không nhớ rõ những chuyện đó, nhưng mỗi một lần chỉ cần là tôi muốn biết, hắn đều biết gì nói hết.

Cũng như thế, chỉ cần là tôi nói, hắn cũng đều tin tưởng không nghi ngờ.

Mặc Hàn khẽ vuốt mặt của tôi, hít thật sâu, để trán lên trán của tôi: “Về sau phải gọi tên của ta.” Hắn hơi có chút ghen tuông nói, lại đùa giỡn nhéo eo tôi. Nhìn mặt của tôi ửng đỏ, lại bởi vì Nhị Nhị ở đây mà không thể hừ ra tiếng, vẻ mặt kia rất thỏa mãn.

Minh Vương đại nhân của nhà chúng ta lại học hư…

“Được……” Tôi tức giận đồng ý.

Từ từ! Nhị Nhị còn ở đây! Tôi và Mặc Hàn vành tai tóc mai chạm vào nhau, còn có thân thân hắn đã thấy được hết!

Tôi đột nhiên nhớ tới con chim này, vội nhìn sang một bên, hắn đưa lưng về phía chúng tôi, không cần nghĩ khẳng định là một khuôn mặt ghét bỏ.

“Hừ!” Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của tôi, Nhị Nhị phát ra một tiếng khinh thường. Không thấy chúng tôi cãi vã, tâm hồn bát quái của hắn bị dập tắt, cảm thấy thật không có tình thần.

Một đêm không nói chuyện, lại không chịu nổi ném Bạch Diễm cho Nhị Nhị, Mặc Hàn kéo tôi vào mặc ngọc lăn giường. Huống chi, sau nửa đêm, Mặc Hàn còn muốn gác đêm.

Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau cho Bạch Diễm và Tiểu Tiểu ăn sáng. Rốt cuộc Tề Thiên cũng đã trở lại, cũng không biết có phải bởi vì nhìn thấy ăn cơm hay không.

“Đồng Đồng, cũng lấy cho ta một phần cơm quấn rong biển kia! Có mù tạt nha!” Trở lại,, hắn cứ nói như vậy.

“Chỉ biết ăn!” Nhị Nhị tức giận sặc hắn một tiếng, từ trong nhập định tỉnh lại, đoạt đi cơm quấn rong biển trên tay tôi tính chia cho Tề Thiên kia, tự mình ăn hết.

“Đồ chim tham ăn!” Tề Thiên lườm Nhị Nhị: “Ăn nhiều như vậy cẩn thận béo phì không đứng dậy!” Hắn nói xong đi đến bên người tôi: “Đồng Đồng ——”

Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Mặc Hàn nắm cổ áo quăng ra ngoài.

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, vẻ mặt Mặc Hàn chuyện gì cũng chưa xảy ra…

Hắn quả nhiên còn nhớ chuyện tối hôm qua tôi gọi tên Tề Thiên…

“Lãnh Mặc Hàn ngươi lại làm sao vậy!” Tề Thiên không hiểu ra sao.

Nhị Nhị xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Tối hôm qua Mộ Tử Đồng ở trong lòng Lãnh Mặc Hàn gọi tên ngươi.”

“A!” Tề Thiên như nghe được tin tức kinh thiên đại, lộ ra một nụ cười gian: “Đồng Đồng, ngươi muốn hứa hôn với ta sao? Tuy ngươi là nữ nhân đều đã sinh hài tử, nhưng nể mặt ngươi trù nghệ tốt như vậy, ta vẫn có thể thú ngươi! Muốn sính lễ gì không? Muốn gì, ngươi nói đi! Đồng Đồng —— Lãnh Mặc Hàn!”

Tề Thiên che mặt bị Mặc Hàn đánh một quyền suýt chút nữa biến hình lại, vẻ mặt oan ức: “Cũng không phải ta chủ động quyến rũ Đồng Đồng! Là Đồng Đồng gọi ta trước! Cái này gọi là gì? Mơ mộng cái gì?”

Hắn cố gắng nghĩ từ thích hợp, Nhị Nhị đỡ cho hắn: “Tình nhân trong mộng.”

“Đúng! Chính là tình nhân trong mộng!” Tề Thiên cao hứng muốn nhảy dựng lên.

Cơ thể Mặc Hàn dần lạnh lẽo, phân ra một phân thân, hai bóng dáng đánh Tề Thiên và Nhị Nhị mỗi người một quyền!

“Mặc Hàn, đánh! Hung hăng đánh! Đánh mặt bọn họ ngay cả mẹ ruột đều không nhận ra mới được!” Về sau tôi mà nấu cơm cho hai tên gia hỏa này tôi chính là heo!

“Mẹ, vì sao ba ba muốn đánh đệ đệ?” Bạch Diễm không rõ, Tiểu Tiểu cũng không rõ.

“Kệ bọn họ, tới ăn cơm.” Tôi đón hai tiểu gia hỏa, ngay trước mặt Tề Thiên và nhị Nhị, ăn một bàn đầy bữa sáng sạch sẽ.

“Đồng Đồng, còn đồ ăn không?” Tề Thiên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.