Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Mặc Hàn…” Tôi duỗi tay muốn nắm lấy tay hắn, Mặc Hàn lại hơi lui về sau một bước, né tránh.
Trước kia hắn chưa bao giờ như vậy!
Nhị Nhị cũng nhìn ra không thích hợp, lạnh giọng hỏi: “Lãnh Mặc Hàn, ngươi làm sao vậy?”
“Đúng vậy, làm sao vậy? Ngày thường Đồng Đồng là bảo bối của ngươi, như thế nào vừa mới…” Giọng nói của Tề Thiên trầmxuống, bởi vì nhìn thấy Bạch Diễm lại đây.
Hai tên nhóc tì tò mò đánh giá chúng tô, tuy cái gì Bạch Diễm cũng đều không hiểu, nhưng đôi mắt nhỏ tự do ở giữa tôi và Mặc Hàn vài lần, cũng nhìn ra giữa chúng tôi không thích hợp.
Hắn hạ xuống đi đến bên người tôi, nhón chân kéo ống tay áo của tôi, sợ hãi hỏi: “Mẹ, mẹ và ba ba cãi nhau sao…”
“Không có.” Tôi vội nói, nhìn Mặc Hàn bởi vì nghe được Bạch Diễm nói mà quay đầu lại, ngồi xổm xuống trấn an Bạch Diễm: “Không cãi nhau, chỉ là suy nghĩ phải đối phó với ma khí nơi này như nào.”
“Thật sao?” Bạch Diễm rất muốn tin tưởng tôi, chính là giữa tôi và Mặc Hàn chưa bao giờ từng có tình huống như vậy, hắn lại cảm thấy kỳ quái.
“Thật sự.” Tôi gật đầu, vuốt đầu nhỏ của hắn: “Con không cần suy nghĩ vớ vẩn, sao ba ba lại cãi nhau với mẹ chứ?”
“Đúng vậy…” Bạch Diễm cũng cảm thấy không có khả năng: “Mẹ là bảo bối của ba ba, sẽ không cãi nhau…”
Tôi nhớ tới hình ảnh lúc ấy Mặc Hàn cho mọi người ăn cẩu lương, lại nhớ đến bộ dáng hiện tại hắn né xa tôi ba thước, trái tim ngăn không được khổ sở.
“Đi chơi với chị Tiểu Tiểu đi.” Tôi xoay người hắn sang chỗ khác, cho Nhị Nhị một ánh mắt.
Nhị Nhị hiểu ý, đưa xe Thần Mặt Trời tới: “Tiểu Tiểu, dẫn Bạch Diễm lên xe.”
“Vâng!” Tiểu gà vàng nhìn xe thần màu vàng kia đã sớm nóng lòng muốn thử, lôi kéo Bạch Diễm từ trên lưng Hắc Kỳ Lân nhảy lên xe Thần Mặt Trời bên cạnh.
Mặc Hàn nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, hắn như có cái gì đó muốn nói với tôi, nhưng chờ tôi nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người đan xen, hắn xoay người sang chỗ khác, một mình đi tới trên đầu Hắc Kỳ Lân đứng.
“Giúp tôi chăm sóc Bạch Diễm.” Tôi nói với Tề Thiên, đi đến cạnh Mặc Hàn.
“Đi thôi, chuyện của phu thê bọn họ, chúng ta không quản được.” Tề Thiên lôi Nhị Nhị còn ở tại chỗ, trên lưng Hắc Kỳ Lân cũng chỉ còn lại Mặc Hàn.
Mặc Hàn là cố ý né tránh tôi, nhưng tôi muốn biết nguyên nhân.
Hắn vừa mới đối xử với tôi như vậy, tôi biết kia không phải ý của hắn, cho nên sẽ không hướng trong lòng đi. Nhưng hắn không thể trốn tránh tôi như vậy!
Nhưng mà, tôi mới đi đến chỗ cổ Hắc Kỳ Lân, đã bị một kết giới chặn đường đi.
Là Mặc Hàn hạ kết giới!
“Mặc Hàn!” Tôi gõ kết giới, bóng dáng của Mặc Hàn hơi giật giật ở trong kết giới. Lại không quay đầu lại nhìn tôi một cái.
Tôi lập tức như bị lợi kiếm đâm xuyên qua vậy.
Nhiều ngày tới nay, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi đều có thể thản nhiên đối mặt. Bởi vì tôi biết Mặc Hàn ở bên người tôi, cho dù tôi làm đúng hay sai, hắn đều sẽ ủng hộ tôi, bao dung tôi.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hắn cũng sẽ có một ngày như vậy.
“Lãnh Mặc Hàn!” Tôi không khỏi có chút tức giận thái độ lạnh nhạt này của hắn.
Mặc Hàn hơi nghiêng người, như muốn xoay người, rồi lại bị hắn mạnh mẽ ổn định.
Tôi càng thêm tức giận.
“Lãnh Mặc Hàn! Cởi kết giới cho em!” Quen biết Mặc Hàn cho tới nay, tôi chưa từng tức giận như vậy: “Nếu anh không cởi bỏ, tin em nhảy xuống hay không! Tin em không bao giờ để ý đến anh hay không!”
Mặc Hàn thờ ơ.
Xem như anh lợi hại!
Bạch Diễm và Tiểu Tiểu đều bị Nhị Nhị nhốt vào không gian tùy thân của hắn, ở bên trong chơi nhìn không ra tình huống bên ngoài, tôi cũng yên tâm.
Sau khi cho Nhị Nhị và Tề Thiên ngồi ở trên xe Thần Mặt Trời ánh mắt, tôi đi đến rìa trên lưng Hắc Kỳ Lân, nhìn Mặc Hàn.
Thấy hắn còn không nhìn tôi, tôi tức giận dậm chân: “Lãnh Mặc Hàn! Chính anh nuôi con trai đi thôi!”
Nói xong, tôi không để ý đến hắn, thả người nhảy xuống lưng của Hắc Kỳ Lân.
Bên tai truyền đến gióa gào thét, tôi không dùng linh lực, đôi mắt bị gió thổi đều không mở ra được, cũng thấy không rõ động tĩnh giờ phút này của Mặc Hàn là gì.
Từ xa, tôi đã nghe được Tề Thiên và Nhị Nhị đang khinh thường.
Tề Thiên cười lạnh nói: “Lãnh Mặc Hàn, lão bà ngươi ngã xuống.”
Giọng nói của Nhị Nhị càng lạnh nhạt hơn: “Nhảy xuống đi, Mộ Tử Đồng đã chết, con quỷ này sẽ biến thành người goá vợ.”
“Đồng Đồng có linh lực, không dễ dàng chết được.”
“Ngã thành bánh nhân thịt, còn không bằng chết, đến lúc đó, ta dùng lửa thành toàn cho nàng.”
“Vậy tiểu Bạch Diễm làm sao bây giờ? Nhìn cha hắn lạnh lùng thấy chết mà không cứu, có cha cũng như không cha, không phải tiểu Bạch Diễm sẽ thành cô nhi sao?”
Mặc Hàn không xuống dưới cứu tôi…
Rốt cuộc là hắn làm sao vậy!
Tôi tức muốn nổi điên!
“Nhị Nhị, có cứu hay không? Sắp rơi rồi!” Giọng nói của Tề Thiên dần nóng nảy, xem ra ngày thường to không bạch cho hắn ăn không!
Nhị Nhị vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt: " Lão công của Mộ Tử Đồng nàng đều không cứu, chúng ta cần gì quản chuyện này? Chờ Bạch Diễm ra, nhớ rõ nói cho hắn, mẫu thân hắn là bị cha hắn bức tử!”
“Được!”
Mắt thấy sẽ rơi xuống dưới rừng rậm nguyên thủy, lá cây màu xanh lục kia ở trong mắt tôi sắc bén như đao nhọn.
Tôi đang ở suy nghĩ muốn tự cứu hay không, bỗng nhiên, tôi cảm giác được quỷ khí của Mặc Hàn có dao động!
Một làn gió lạnh thổi tới, thổi cành cây dưới thân tôi sắp đụng phải, tôi rơi vào một ôm ấp lạnh lẽo.
“Hồ nháo!” Mặc Hàn ôm chặt tôi đứng ở phía trên cây bắn ngược lên một lần nữa, giữa mày có tức giận nhàn nhạt.
“Em cứ hồ nháo!” Tôi cũng tức giận: “Anh đều không nói chuyện với em! Còn không để em nhảy?? Hồ nháo? Em nhảy! Chờ em ngã thành bánh nhân thịt chết rồi, mỗi ngày em sẽ lấy diện mạo mình biến thành bánh nhân thịt khi chết kia tới ghê tởm anh! Nói được thì làm được!”
Mặc Hàn không nề hà nhìn tôi, tôi cũng không nhượng bộ chút nào nhìn hắn. Rốt cuộc, hắn vẫn nhượng bộ: “Thật là không có biện pháp ép nàng.”
Hắn than nhẹ một tiếng, liếc nhị nhị và Tề Thiên trên bầu trời xem diễn, mang theo tôi bay trở về trên lưng Hắc Kỳ Lân.
“A, Minh Vương đại nhân cứu lão bà.” Tề Thiên còn không quên trào phúng một câu.
Mặc Hàn lườm một cái, hạ xuống một kết giới cách âm.
“Thật xin lỗi……” Hắn thấp giọng nói với tôi.
“Sai ở đâu?” Tôi đen mặt hỏi hắn.
“Ta không phải cố ý không cứu nàng, Nhị Nhị và Tề Thiên đều ở đây, bọn họ sẽ không tùy ý nàng xảy ra chuyện. Ta không nghĩ tới, bọn họ lại thật sự không đi…”
“Em nói không phải cái này!” Tôi nổi giận đùng đùng chặn ngang hắn: “Vì sao anh không để ý tới em? Em tức giận là cái này!”
Mặc Hàn trầm mặc một chút, quay đầu đi không dám nhìn tôi.
“Lãnh Mặc Hàn!” Tôi càng thêm tức giận.
Lúc này hắn mới quay đầu lại, đau lòng nhìn tôi, lại càng thêm áy náy nhìn về phía cổ tôi, hắn nhẹ vỗ về qua lại cái cổ không lâu trước đây thiếu chút nữa bị hắn tự tay cắt đứt kia: “Đau không…”
“Nơi này đau.” Tôi chỉ ngực, giọng nói rầu rĩ, muốn khóc.
“Thật xin lỗi…”
“Em không cần xin lỗi, em muốn anh để ý em!”
Mặc Hàn áy náy không nói.
Tôi thật sự nhanh bị tức đến khóc.
Cố gắng hít cái mũi, không cho nước mắt chảy xuống, tôi không liếc mắt một cái nhìn chằm chằm hắn: “Mặc Hàn… Trước kia anh luôn là hỏi em, có phải không cần anh hay không. Hiện tại, anh như vậy, có phải không cần em hay không?”
“Đương nhiên không phải!” Hắn lập tức phản bác.
“Đó là vì sao? Vì sao không để ý tới em? Em biết anh sẽ không muốn giết em, nếu anh là có gì khó xử, anh nói cho em, được không? Mặc Hàn!”
Mặc Hàn khó khăn nhìn tôi, lại trầm mặc xoay người đi.
“Lãnh Mặc Hàn!” Tôi cả giận nói, hắn thờ ơ, tôi lại nói: “Anh không nói chuyện với em, về sau cũng đừng nghĩ em lại để ý đến anh!”
Một chân nhỏ đá Mặc Hàn, tôi xoay người đi ra khỏi kết giới, nhảy lên xe Thần Mặt Trời của Nhị Nhị.
“Tránh ra!” Xách Tề Thiên đang hăng say xem diễn ra, ta ngồi ở trên vị trí của hắn.
“Đồng Đồng, ta không có chỗ ngồi…” Tề Thiên tỏ vẻ vô tội.
“Đi tìm Lãnh Mặc Hàn!” Tôi tức giận nói.
Tề Thiên liếc chúng tôi vài lần, trao đổi ánh mắt với Nhị Nhị, mang theo một tia cười nhạo đi tìm Mặc Hàn.
“A, Mặc Hàn, lão bà không cần ngươi à.” Tề Thiên thiếu đánh đến bên người Mặc Hàn.
Thấy Mặc Hàn không để ý tới hắn, hắn lại duỗi tay mình ra, giơ lên trước mặt Mặc Hàn: “Mặc Hàn, ta quyết định đời này đều không rửa tay! Ngươi thấy sao? Tay này của ta, Đồng Đồng vừa mới nắm! Là tay Đồng Đồng đó,”
Vẻ mặt hắn đáng khinh thêm thèm nhỏ dãi, tôi nhìn đều muốn đánh hắn, “Tay nhỏ kia, thật là mềm mại không có xương, sờ lên rất thoải mái…”
Quỷ mới nắm tay hắn!
Tôi là xách quần áo chỗ bả vai hắn lên!
Bỗng nhiên, quỷ khí của Mặc Hàn bạo trướng, công kích về phía Tề Thiên.
Tề Thiên liên tục né tránh, còn không quên bỏ đá xuống giếng: “Tức