Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 228: Chương 228: Thiếu






Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Con quỷ ngoài quả trứng kia vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm tôi rất lâu, từ một khắc tôi mở to mắt đến bây giờ, hắn không động đậy nửa bước.

Tôi nằm ở trong trứng lặng lẽ đánh giá hắn, dáng người đĩnh bạt, ngũ quan lập thể, tóc dài, hắn thật sự là một con soái quỷ rất đẹp trai!

Nhưng mà, bộ dáng của hắn như rất bi thương.

Hắn làm sao vậy?

Nhìn bộ dáng bi thương mất mát của hắn, lòng tôi cũng nặng trĩu khổ sở.

“Ba ba…”

Một giọng nói đáng yêu vang lên từ xa tới gần, một đứa bé còn không đến đầu gối chạy vào.

Đó là con hắn, tên là Bạch Diễm, mấy ngày nay tôi đều nghe thấy được.

Trong tay tiểu gia hỏa tràn đầy linh quả, chạy đến cạnh trứng tôi, ngồi xổm xuống. Hắn đặt linh quả trong tay ở cạnh trứng cho tôi hấp thu, sờ vỏ trứng của tôi: “Mẹ, hôm nay con hái được cho mẹ linh quả không giống ngày hôm qua, mẹ ăn mau mau lớn lên, phải nhanh đi ra!”

Trong mắt hồn nhiên của hắn, tràn đầy chờ mong sáng long lanh.

Đứa nhỏ này đến tột cùng làm sao vậy?

Vì sao phải gọi tôi là mẹ?

Tôi không nghĩ ra, những linh quả mới mẻ đó hơi thở xuyên qua vỏ trứng truyền vào, thật sự thơm quá, thật muốn ăn!

Tôi cố gắng đưa mũi ngửi ngửi nơi đó, bên trong những linh quả đó ẩn chứa linh lực dung vào bên trong vỏ trứng, lại ôn dưỡng tôi.

Tay con quỷ kia bỗng nhiên giật giật, uyển chuyển nhẹ nhàng xoa vỏ trứng của tôi, lòng bàn tay hắn vuốt ve vân văn lôi điện lưu ở phía trên vỏ trứng của tôi, ánh mắt lại như có thể xuyên qua vỏ trứng thật dày này dừng ở trên người tôi.

“Mộ Nhi…” Hắn nhẹ giọng nỉ non, trong mỗi một chữ đều cất giấu tưởng niệm thật sâu của hắn.

Hắn còn mong chờ tôi sinh ra hơn Bạch Diễm…

Tôi bỗng nhiên cũng muốn nhanh đi ra ngoài, nhưng ngẩng đầu nhìn vỏ trứng cứng rắn kia, tôi vẫn không có cách nào đánh vỡ, lại chỉ có thể cuộn tròn cơ thể của mình lại.

“Ba ba, rất nhanh mẹ sẽ phá xác, mỗi ngày con đều cho nàng nhiều trái cây đều là linh lực như vậy! Còn có Trận pháp Tụ Linh của ba ba, mẹ hấp thu linh lực cũng nhiều rồi!” Tiểu Bạch Diễm, giờ phút này như tiểu đại nhân an ủi ba ba hắn.

Con quỷ kia vươn một cái tay khác sờ đầu nhỏ của hắn, ngoài cây ngô đồng lại lướt vào được một con quỷ, khuôn mặt có vài phần tương tự với con quỷ này.

“Nhị thúc.” Bạch Diễm ngoan ngoãn kêu người.

Quỷ nhị thúc ứng hắn một tiếng, liếc nhìn tôi một cái, thở dài thật sâu.

“Đại ca.” Hắn đi đến bên người con quỷ kia: “Ngươi và vũ tộc chiến đấu thương thế còn chưa tốt lên, chữa thương trước đi.”

“Ta phải đợi Mộ Nhi bình an phá xác.” Con quỷ kia nói.

Nhị thúc quỷ thật là bất đắc dĩ: “Mộ Tử Đồng nơi này có ta và Bạch Diễm giúp ngươi thủ, ngươi chữa thương trước đi. Thương thế của ngươi cũng không nhẹ.”

“Ta muốn Mộ Nhi đi ra người đầu tiên nhìn thấy, đó là ta.” Ánh mắt hắn hơi có vài phần tự trách và hận nghiến răng nghiến lợi: “Là ta không bảo vệ tốt nàng, mới có thể cho người cơ hội thừa dịp!”

Nhị thúc quỷ càng bất đắc dĩ, bế Bạch Diễm lên, lại nói với con quỷ kia: “Huynh đệ Nhị Nhị tới, đang chờ ngươi ở bên ngoài.”

“Nói qua một người không giữ chính là một người không giữ! Thang cốc không muốn gây hoạ vào thân thì bảo bọn họ đừng nhiều chuyện!” Nháy mắt khí thế của con quỷ kia trở nên đáng sợ.

“Vũ tộc cũng là một phần của Yêu tộc, hiện tại vũ tộc diệt vong, muốn cho bọn Nhị Nhị ngồi xem mặc kệ thật đúng là khó.” Bộ dáng của nhị thúc quỷ như rất buồn rầu: “Hi Hòa cũng tới.”

“Không thấy!”

Bên ngoài đã xảy ra cái gì? Nghe tới như là con quỷ này muốn tiêu diệt vũ tộc, vậy đại ca nhị ca của tôi làm sao bây giờ?

Đúng rồi, lại nói tiếp dù sao tôi cũng chưa từng gặp qua các ca ca? Thật kỳ quái, sau khi tỉnh lại, hình như cũng chỉ nhớ rõ hai ca ca này.

Nhị thúc quỷ bất đắc dĩ rời đi, tiểu Bạch Diễm và cha hắn vẫn canh giữ ở bên cạnh tôi như cũ.

Bên trong hang động dưới rễ cây cây ngô đồng, tàn lưu không ít hơi thở của trứng Bàn Phượng, nhưng mà giờ phút này lại chỉ có một quả trứng là tôi.

Tôi bị đặt ở bên trong một trận pháp, trận pháp này bá đạo gần như dẫn hết tất cả linh lực ở Động Thiên Phúc Địa của nhị ca đến đây cho tôi hấp thu.

Nhưng, lại vẫn không thể chống đỡ tôi đánh vỡ vỏ trứng đi ra ngoài.

Tiểu Bạch Diễm dán mặt ở trên vỏ trứng của tôi, mặt tròn tròn nhiều thịt kia, tôi nhìn đều không nhịn được duỗi tay muốn đi xoa bóp.

Tôi đặt tay đụng tới vỏ trứng, Bạch Diễm như là cảm nhận được cái gì đó, ngạc nhiên mở to hai mắt, khuôn mặt nhỏ cọ cọ ở phía trên vỏ trứng.

“Mẹ! Mẹ!” Hắn vui vẻ đều muốn nhảy dựng lên: “Ba ba, mẹ đang sờ mặt tôi!”

Trong mắt con quỷ kia hiện lên một tia mừng như điên, lập tức ngồi xổm bên người Bạch Diễm, duỗi tay đặt ở nơi khuôn mặt nhỏ Bạch Diễm vừa mới dán kia. Không nghiêng không lệch, vừa lúc trùng hợp chạm tay của tôi.

“Mộ Nhi.” Trong lời nói của hắn, không che giấu được vui sướng.

Tôi theo bản năng chống một cái tay khác ở phía trên vỏ trứng, hắn như có tâm linh tương thông với tôi, cũng trùng hợp đặt một bàn tay một vào.

Mặc Hàn…

Trong nháy mắt, trong đầu tôi nhảy ra tên của hắn.

Ngực trái bỗng nhiên có gì đó rất đau, trước mắt lại lần lượt hiện lên hình ảnh tôi làm hại hắn tu vi tẫn tán, tôi vội vàng thu hồi tay của mình, trốn vào chỗ sâu nhất của trứng, cuộn tròn mình lại.

Tôi không muốn hại hắn…

Nhưng, đôi mắt thâm thúy kia của Mặc Hàn, lại ảm đạm xuống.

Tôi không nên né tránh sao?

“Ba ba…” Cửa động cây ngô đồng lại truyền đến một giọng trẻ con nhu nhu lần nữa, chặn ngang suy nghĩ của tôi.

Tôi và Bạch Diễm cùng nhau quay đầu sang, thấy một tiểu nữ hài từ ánh vàng rực rỡ từ bên ngoài thật cẩn thận đi đến.

“Ba ba…” Nàng đi đến bên cạnh Mặc Hàn gọi hắn một tiếng, thấy Mặc Hàn không để ý đến nàng, ngược lại cũng không thèm để ý, lại từ trong ngực lấy ra một bình nhỏ trắng nõn.

“Chị Tiểu Tiểu, đây là cái gì?” Bạch Diễm tò mò hỏi.

“Là mẫu hậu cho!” Đôi mắt của Tiểu Tiểu cũng sáng long lanh.

Lúc này Mặc Hàn mới rũ mắt nhìn bình nhỏ trong tay Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu nhanh nhẹn linh hoạt đưa cái chai vào trong tay Mặc Hàn, hắn tiếp nhận.

Mở nút bình ra, Mặc Hàn cẩn thận kiểm tra đồ vật bên trong vài lần, mới nhìn về phía tôi.

Hắn duỗi tay khẽ vuốt hai xác trứng, đổ thứ trong bình nhỏ xuống phía trên vỏ trứng.

Trong nháy mắt, tôi cảm giác tất cả linh khí đều lao vào trong cơ thể của tôi, nhưng lại không làm tôi có bất kì cảm giác khó chịu gì.

Bạch Diễm nâng gương mặt lên tươi cười: “Linh lực của mẹ đang khôi phục! Ba ba, có phải rất nhanh mẹ sẽ có thể sinh ra hay không?”

“Ừ.” Một giọng mũi vô cùng đơn giản, lại cất giấu tưởng niệm cực hạn của con quỷ này.

Hắn là đang nhớ tôi sao?

Linh lực trong cơ thể tôi dần đầy đủ, linh khí trong vỏ trứng đã không thể tiếp tục tục cung cấp nuôi dưỡng tôi.

Theo bản năng, trên tay tôi ngưng tụ ra một tia pháp lực, từ dưới bắn lên.

“Tách tách” hai tiếng, vỏ trứng bị vỡ.

Bên tai tôi truyền đến tiếg hoan hô của Bạch Diễm và Tiểu Tiểu, cơ thể lại bị ôm vào một cái ôm lạnh lẽo.

“Mộ Nhi!” Là giọng nói của con quỷ kia, mang theo run rẩy bởi vì kích động.

“Mẹ!” Bạch Diễm vui mừng, ghé vào trên vai lỏa lồ bên ngoài của tôi.

“Ma ma!” Tiểu Tiểu cũng bay tới, ghé vào trên vai bên kia của tôi.

Mặc Hàn ôm tôi càng chặt, như muốn độc chiếm tôi, nhìn ánh mắt mê mang của tôi, trong mắt hắn hiện ra một tia nghi hoặc.

“Mộ Nhi?” Hắn khẽ vỗ về mặt tôi, mãn hàm thâm tình.

Tôi khẽ hé miệng, hai chữ Mặc Hàn miêu tả sinh động, lại mở miệng thành hai chữ khác: “Ba ba!”

Tôi nhìn thấy nháy mắt sắc mặt con quỷ kia tái nhợt không hề có máu.

Trong nháy mắt hang động dưới cây ngô đồng an tĩnh quỷ dị, con quỷ kia nhìn tôi một hồi lâu, mới xem nhẹ chuyện vừa rồi, lại nói lần nữa: “Nàng còn không thoải mái?”

Tôi lắc đầu, mới từ trong trứng ra, thần thanh khí sảng, nhưng…

“Ba ba, ta đói bụng.”

Sắc mặt con quỷ kia mới khôi phục bình thường lập tức đen lại.

“Mẹ.” Bạch Diễm kéo ngón út của tôi nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, chỉ vào Mặc Hàn nói: “Đây là ba ba của con.”

Tôi biết, nhưng một khi mở miệng chính là nhịn không được gọi ba ba, tôi có biện pháp nào!

“Mộ Nhi…” Tôi cảm giác Mặc Hàn đã nhanh không chịu đựng nổi.

“Ba ba, thật sự rất đói…”

“Bạch Diễm.” Mặc Hàn trầm giọng gọi, tôi loáng thoáng nghe được tiếng hắn nghiến răng: “Đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn!”

“Vâng!” Bạch Diễm cái hiểu cái không gật đầu, kéo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.