Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 157: Chương 157: Tương lai với Mặc Hàn




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tộc Kim Ô khó có con nối dõi, số lượng càng thiếu, cả nhà Tiểu Tiểu thêm lên cũng chỉ có hai mươi con, cũng không có một con chim nguyện ý quản sự. Với phần lớn Vũ tộc mà nói, Kim Ô đều là móc nối với mặt trời, xa xôi không thể với tới.

Mà tuy Khổng Tuyên là khổng tước, lại là do phượng hoàng sinh ra, ở Vũ tộc, hắn và đại bàng anh ruột của hắn cũng là có một không hai.

Nhớ tới chuyện này, tôi tò mò hỏi Mặc Hàn một chút, vì sao di truyền nhà Khổng Tuyên sẽ biến dị thành bộ dáng này.

Cho dù xung quanh chỉ có chúng tôi, Mặc Hàn vẫn vạch xuống một đường kết giới, thấp giọng nói với tôi: “Phượng hoàng sinh hạ Khổng Tuyên, không phải là phượng hoàng bình thường, là Bàn Phượng, bá chủ đứng đầu của Hồng Hoang. Hồng Hoang xui xẻo bị chia cắt, tộc Bàn Phượng bị diệt, không thể lưu lại huyết mạch. Vì để huynh đệ Khổng Tuyên tồn tại, bất đắc dĩ ở lúc bọn họ sinh ra, lấy cấm thuật đổi trắng thay đen, sửa lại huyết thống của bọn họ.”

Nói đến cái này, trong mắt Mặc Hàn cũng có thêm ba phần tang thương: “Chỉ là, tuy sửa huyết thống, bọn họ vẫn là tín ngưỡng của Vũ tộc. Phượng hoàng vì Vũ tộc làm vương, địa vị của Khổng Tuyên lại cao hơn những phượng hoàng bình thường đó rất nhiều.”

“Vì sao lại diệt tộc?” Toàn bộ tộc đàn đều bị diệt, đến tột cùng là thù gì oán gì.

Mặc Hàn lại lắc đầu: “Chuyện này xảy ra ở trong kỳ Hồng Hoang, ta vẫn chưa sinh ra, năm đó đã xảy ra cái gì, ta cũng không rõ ràng lắm. Lúc ta còn nhỏ quen biết Khổng Tuyên, huynh đệ bọn họ ở trong trứng Bàn Phượng ngủ say nhiều năm, cũng mới phá xác không bao lâu.”

Nhưng Mặc Hàn tin tưởng, những chuyện đó, Khổng Tuyên vẫn biết đến, chỉ là hắn không muốn nói.

Những việc này ngay cả Mặc Hàn đều không rõ ràng lắm, tôi cho dù là tò mò, cũng không có can đảm bắt lên trên cổ thần đi hỏi rõ ràng.

Mặc Hàn giúp tôi sửa sang lại tóc mái rơi ở mang tai, dẫn tôi vào cửa.

Mới vào cửa, Tiểu Tiểu đã nhào tới.

“Ma ma!” Nàng nhỏ giọng gọi tôi, nhìn khuôn mặt nhỏ kia, rõ ràng lại béo lên một vòng.

“Thức ăn không tồi sao!” Tôi cười nói.

Tiểu Tiểu nhăn mặt nhỏ chu miệng hơi có chút bất mãn: “Không có ăn ngon…”

Gà con tham ăn!

“Về sau có rảnh xuống bếp cho em.” Nhưng tôi chính là thích tiểu Kim Ô tham ăn này. Nhìn thấy Tiểu Tiểu trên đầu không có tinh thần gục xuống lập tức liền hưng phấn dựng lông lên.

“Ma ma là tốt nhất!” Nàng nhảy dựng lên hôn tôi một cái, Mặc Hàn nhìn thấy nhíu mày xách nàng ra, biểu thị công khai chủ quyền ôm chặt tôi.

“Đây là lão bà của ta.”

Minh vương đại nhân lại tái phát lòng dạ hẹp hòi, may mà Tiểu Tiểu cũng là tên ngốc, không nghe ra lời nói của Mặc Hàn, còn gật đầu tỏ vẻ nàng biết.

Nàng dẫn theo chúng tôi vào Nhật Diệu Cung, rất nhanh bắt đầu yến hội rồi. Hi Hòa nhìn thấy Mặc Hàn, còn có chút ngoài ý muốn, quan tâm hỏi: “Mặc Hàn thương thế tốt chưa?”

“Đã rất tốt.” Mặc Hàn khó có được thu lạnh lùng của minh vương lại, nhìn ra được hắn rất tôn kính với Hi Hòa.

Kỳ thật tôi cũng rất thích Hi Hòa, cả người bà đều tỏa ra một loại khí chất hiền lành, với người quan tâm cũng đều là phát ra từ nội tâm, không rõ vì sao Tiểu Tiểu kháng cự trở lại núi Bất Chu như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt của tôi dừng lại ở Tiểu Tiểu ngồi ở trên một tay gặm một linh quả, Mặc Hàn nhẹ nhàng truyền âm cho ta: “Hi Hòa quá mức yêu quý Tiểu Tiểu, khiến nàng cảm thấy bó tay bó chân, mới không muốn trở về.”

Đứa nhỏ ngốc này, sinh ở trong phúc mà không biết phúc.

Trong yến hội tới rất nhiều thần thượng cổ, đầu tiên là kinh ngạc Mặc Hàn giải trừ phong ấn một chút, lại kinh ngạc một chút hắn có lão bà lần nữa, lại là người sống; cuối cùng, nhìn thấy bụng tôi, rối rít tỏ vẻ hâm mộ hận tới ghen tị.

Về phần hồng trái cây làm lễ vật kia, thật đúng là được sự chú ý của toàn trường. Thì ra, tuy đồ vật kia không có linh khí, nhưng lại là linh quả cực phẩm.

Quan trọng nhất chính là, trái cây này chỉ có Mặc Hàn đến từ u minh.

Ăn trái cây vào, có thể bổ hết hồn phách tàn khuyết; nếu có thần thượng cổ nhàm chán, còn có thể sau khi rót vào một đạo niệm lực, ném trái cây vào nhân gian, đi thể nghiệm sinh hoạt nhân gian một hồi. Việc này với nhóm thần thượng cổ quanh năm ngốc ở núi Bất Chu ăn không ngồi rồi đó mà nói, chính là một cuộc tiêu khiển.

Rượu trong yến hội ủ hương hương ngọt ngào, một chút đều không cay, ngay từ đầu tôi còn tưởng là nước trái cây, uống thật nhiều.

Mặc Hàn bị thần thượng cổ tôi không quen biết lôi kéo nói chuyện, lại chú ý tới tôi, nhìn thấy tôi đã tự mình làm vài ly, hắn lập tức dịch ly rượu của tôi đi.

“Rượu này tác dụng chậm đại, nàng lại uống tiếp sẽ say.” Hắn có chút bất đắc dĩ.

Tuy nói say có Mặc Hàn, nhưng xấu mặt sẽ không tốt, tôi lập tức cũng không dám uống nữa. Chẳng qua, không trong chốc lát, vẫn là cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Trong đại sảnh quá buồn, bọn họ nói chuyện huyền diệu khó giải thích, luôn là tiện thể nhắn trong lời nói, làm người không nắm ra được.

Phần lớn tôi đều nghe không hiểu, muốn ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu.

Nhưng Mặc Hàn đang bị người lôi kéo nói chuyện, nhìn ra được, hắn thật lâu không xuất hiện, mọi người đều có một đống lớn lời muốn nói với hắn.

Những thần thượng cổ này không biết ở núi Bất Chu đã bao lâu, khó có được nhìn thấy một người từ bên ngoài tới, như là nhìn thấy chuyện mới lạ, một người bắt lấy Mặc Hàn hỏi đông hỏi tây, còn luận đạo với hắn, tôi ngay cả dấu chấm câu đều nghe không hiểu…

Phần lớn bối phận của bọn họ đều lớn hơn Mặc Hàn, Mặc Hàn đều kiên nhẫn trả lời, thường còn lôi kéo tôi ân ái một hồi và chơi với bảo bảo, khiến cho bọn họ hâm mộ.

Tôi xấu hổ quấy rầy hắn, cho Tiểu Tiểu cái ánh mắt, Gà con hiểu ý, chạy tới bên người tôi, nâng mặt nhỏ lên nghiêm trang nói với tôi: “Mộ tỷ tỷ, ngươi lần đầu tiên đến Nhật Diệu Cung, ta dẫn ngươi đi tham quan!”

“Được.” Tôi đồng ý, Mặc Hàn muốn bồi tôi, bị tôi giữ lại.

Tôi nhìn ra được, hắn cũng đang lấy tin tức, muốn biết Khổng Tuyên dấu diếm chính là cái gì.

Tiểu Tiểu mang theo tôi đi ra ngoài, hoan thiên hỉ địa giới thiệu cho tôi Nhật Diệu Cung. Kỳ thật, nàng cũng vẫn là rất thích nơi này. Nhưng, luôn là có chút phản nghịch.

Ánh sáng phía trên Nhật Diệu Cung, cho người ta cảm giác rất thoải mái, như là đang phơi nắng. Đi ngang qua hoa viên, gió nhẹ thổi tới, mang theo hơi thở lạnh lẽo, thấm vào ruột gan, làm rượu của tôi mất không ít.

“Tiểu Tiểu, chúng ta ở chỗ này ngồi một lát đi.” Tôi nói.

Tiểu Tiểu đồng ý, chỉ vào giàn nho cách đó không xa, vẻ mặt hạnh phúc: “Nho chín cả rồi! Ngày hôm qua ta tới xem còn chưa chín! Ma ma, cái này ăn rất ngon!”

Bên kia treo quả nho là màu vàng, mỗi một quả đều căng mọng, nhìn khiến cho người ta muốn ăn.

Tiểu Tiểu muốn đi hái, đây là nhà mẹ ruột của nàng, tôi cũng tùy ý nàng đi.

Gà con hái đến cố gắng, nhìn ra được nàng đã sớm ngóng trông quả nho chín này.

Tôi thấy còn có một lớn hồ cách đó không xa, đi qua. Trong hồ có một cái đình hóng gió, cần đi qua cầu đá cửu chuyển.

Tôi nghĩ gió trên hồ lớn một ít, thổi cũng càng tỉnh rượu, nói một tiếng với Tiểu Tiểu rồi đi qua.

Nhưng mà, dưới chân cầu đá lại xa hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Tôi đi một khoảng cách thật dài rồi đều còn ở bên trong cầu đá, lại thấy bóng dáng của Khổng Tuyên xuất hiện ở bờ hồ.

“Sao ngươi lại gả cho Mặc Hàn?” Giọng nói của hắn cách hồ nước truyền đến, là truyền âm lại đây.

“Thích thì gả thôi.” Tuy nói ngay từ đầu không phải như vậy, nhưng kết quả là như thế, tôi cũng không thèm để ý.

Khổng Tuyên nhướng mày: “Mặc Hàn trừ túi da kia, cũng không nhìn ra hắn có cái gì đáng giá để thích… Ngươi còn không bằng chọn Mặc Uyên, ít nhất Mặc Uyên thú vị hơn nhiều!”

Thứ này là tới chọn phá ly gián đi!

Tôi trực tiếp ghét bỏ cho cái xem thường: “Mặc Uyên thú vị, anh thích thì chính mình đi gả là được.”

Khổng Tuyên phụt cười ra tiếng: “Thật đúng là như là tính tình của Vũ tộc ta.”

“Tôi là người sống.” Tôi nhíu mày: “Trên người có hơi thở Vũ tộc, là bởi vì tôi là hậu duệ Cơ thị, cơ thị đồ đằng là phượng hoàng, cho nên hóa thân ngoài thân của tôi cũng là phượng hoàng.”

Khổng Tuyên lại là vẻ mặt “Ngươi quả nhiên ngu ngốc ngây thơ”, nhìn bụng tôi, dời đi đề tài, khẽ cười nói: “Không nghĩ tới Mặc Hàn có thể có hài tử, ta còn tưởng rằng, đời này hắn chính là một tên cô độc.”

Có thể không cần trắng trợn táo bạo ghét bỏ Mặc Hàn của nhà chúng tôi như vậy hay không!

Nhưng tuy thực lực của tôi tăng mạnh, nhưng còn xa không phải là đối thủ của điểu phong tao này, không dám trực tiếp phun tào.

Bầu trời rớt cho tôi một Mặc Hàn tôi đã rất thỏa mãn rồi, bánh khác có nhân cũng không có lòng tham, càng không muốn chính mình và Mặc Hàn bị tính kế, nên lấy Khổng Tước Linh từ mặc ngọc ra cho Khổng Tuyên.

“Vô công bất thụ lộc, ý tốt của anh tôi nhận trong lòng, nhưng lông chim này anh vẫn là lấy về đi, tôi không chịu nổi lễ lớn của Vũ tộc như vậy.” Tôi lấy Khổng Tước Linh ra, lại thấy Khổng Tuyên lắc đầu.

“Ta nói ngươi nhận được, là nhận được.”

Vì sao những người này đều là một bộ dáng chết não!

“Có thể nói cho tôi vì sao không?” Tôi hỏi, thấy ánh mắt Khổng Tuyên theo bản năng liếc quá bụng nhỏ phồng lên của tôi, khóe miệng không nhịn được cười, lại bị hắn cố tình che giấu.

Chẳng lẽ là có quan hệ với bảo bảo của nhà chúng tôi?

Nhưng, họa không bằng thê nhi, quan hệ của hắn và Mặc Hàn thoạt nhìn cũng không tệ lắm, càng không nên sẽ đánh chủ ý vào bảo bảo của nhà chúng tôi…

Tôi không tự giác duỗi tay bảo vệ bảo bảo, thấy ánh mắt Khổng Tuyên nhìn tôi, cười càng ý vị thâm trường.

Đang định trở về yến hội tìm Mặc Hàn trộm nói cho hắn chuyện này, lại nghe thấy Khổng Tuyên hỏi: “Mặc Hàn bị thương là chuyện như thế nào?”

Không phải Mặc Hàn nói đến ai khác không nhìn ra sao!

Nhận thấy được tôi khiếp sợ, Khổng Tuyên lại cười, truyền âm cho tôi nói: “Yên tâm, hắn che giấu rất tốt, nếu không phải ta và hắn quen biết từ nhỏ, hắn vừa mới ra tay đánh ta đã rải ánh sáng năm màu, ta cũng không nhìn ra.”

Nhưng tôi sẽ không nói với con chim này: “Nếu ngươi muốn biết, đi hỏi Mặc Hàn đi. Vết thương nhỏ mà thôi, Mặc Hàn không để ở trong lòng.”

Khổng Tuyên khinh thường: “Phàm nhân quả nhiên đều không thành thật.”

Bị phát hiện!

Tôi có chút quẫn bách, cưỡng ép mình trấn định xuống, lại nghe thấy Khổng Tuyên phi thường khẳng định nói: “Ngươi và Mặc Hàn không thích hợp, nhưng Mặc Hàn có hài tử không dễ dàng, sau khi hài tử sinh, ngươi rời khỏi hắn đi. Đến lúc đó, cũng không cần lo lắng không có nơi để đi, vũ tộc ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Một bộ dáng vợ cả này có tiền nói với tiểu tam, cho cô xxx vạn, cô rời khỏi hắn, tôi và hắn mới là cảm giác chân ái quen thuộc là chuyện như thế nào?

Tôi tỉ mỉ đánh giá Khổng Tuyên vài cái, cũng chưa nghĩ ra được nguyên nhân hắn nói như vậy. Trong mắt hắn lại hoà hợp êm thấm, còn mang theo ba phần thiện ý thân cận, không có gì vượt qua quá phận.

Chẳng lẽ hắn là cong, thích Mặc Hàn?

Vậy cũng không có ghen ghét với tôi và không tốt…

Tôi mê mang, hỏi: “Vì sao?” Tôi cảm thấy tôi và Mặc Hàn thích hợp quả thật là thiên thiết mà tạo!

“Ngươi không tin?” Khổng Tuyên cười hỏi, Tôi trịnh trọng gật đầu, hắn cười, hỏi ta: “Ngươi biết đây là nơi nào không?”

“Hoa viên Nhật Diệu Cung.” Tôi lại không mù.

Khổng Tuyên lại lắc đầu, nhổ ra hai chữ: “Thủy Kính.”

Tôi khó hiểu, hắn cười thần bí với tôi, quạt lông trong tay chỉ chỉ dưới chân tôi.

Tôi theo ý hắn bảo nhìn lại dưới chân mình, mặt hồ vốn yên tĩnh đột nhiên sóng nổi mãnh liệt, cầu đá dưới chân tôi cũng chấn động như có sinh mệnh.

Cách đó không xa, Tiểu Tiểu còn đang cố gắng hái nho ăn, không chú ý tới quái dị nơi này của tôi. Tôi muốn lớn tiếng kêu gọi, lại phát hiện tiếng gì cũng đều phát không ra.

Mà Khổng Tuyên, cũng đã không còn nữa, bên tai chỉ để lại một câu của hắn: “Ngươi lập tức sẽ biết vì sao các ngươi không thích hợp.”

Tôi bị cầu đá ném vào trong hồ, theo nước ấm áp che trời lấp đất vọt tới, tôi giãy giụa ở trong nước, đặc biệt hối hận mình không đi học bơi.

Càng đáng sợ hơn, nước này như có cấm chế, một chút linh lực tôi cũng không thể sử dụng. Thậm chí, tôi đều không nghe được tiếng tôi đập nửa điểm bọt nước.

Đôi tay ở trong nước liều mạng giãy giụa, xung quanh đều là hồ nước, cầm thủy lập tức sẽ lưu đi, tuyệt vọng tới cực điểm.

Nước ấm áp sặc vào mũi miệng, bảo bảo ở trong bụng lập tức phát ra tiếng vang khó chịu: “Mẹ nóng… Thật nóng…”

Hắn là quỷ thai, nước nơi này nhất định là dương tính, tôi duỗi tay che lại miệng mũi, bế khí tận khả năng giảm bớt hồ nước sặc vào.

Nhưng mà, trong lúc vô tình tay lại như là cầm cái gì đó, ta ngẩn người, thời khắc đó nắm chặt cái chuôi gì đó hoa văn màu bạc, quay đầu đi. Xuyên qua hồ nước trong xanh, lại là gương nhỏ.

Tay nắm chặt tất cả đều sẽ trôi đi ở khe hở ngón tay, tôi cũng không biết vì sao, nắm chặt được mặt gương kia, như là bắt được một cây rơm cứu mạng.

Mặt kính bóng loáng đối diện tôi, chiếu ra tới mặt lại không phải là tôi, mà là một hình ảnh.

Trong hình ảnh, huyết quang đầy trời, dưới đao quang kiếm ảnh, thi nằm khắp nơi. Tôi vết thương đầy người lại hồn nhiên không biết, vạn phần bi thống ở phía trên thi sơn ôm thương thế càng nặng, đã hôn mê đi không biết sinh tử của Mặc Hàn…

Lòng tôi bỗng nhiên cả kinh, muốn thấy rõ ràng, cả người cũng đã cực hạn, một hơi đè ở ngực không vận lên được.

Trước khi hôn mê, chỉ nhìn thấy Tiểu Tiểu bay tới, với bóng dáng màu đen làm tôi an tâm kia.

Tỉnh lại, là ở trong một gian phòng trang trí hoa lệ, mở mắt ra, đập vào là khuôn mặt lo lắng của Mặc Hàn.

“Còn khó chịu sao?” Hắn hỏi.

Tôi lắc đầu, nhớ tới lúc trước bảo bảo kêu nóng, vội hỏi: “Bảo bảo đâu?”

“Nó không có việc gì, bị nước dương xuân của Thủy Kính đụng phải một chút, chỉ là khó chịu lập tức mà thôi.” Mặc Hàn ý bảo tôi an tâm.

Lúc này tôi mới nhẹ nhàng thở ra, muốn ôm lấy Mặc Hàn, lại phát hiện trên tay mình như có thêm cái gì đó. Cúi đầu, nhìn thấy trên tay mình nắm chặt, bất ngờ chính là mặt gương trong hồ kia.

Gương rất tinh xảo, chế tác tinh mỹ, còn ẩn chứa linh lực đại lượng. Tôi nhớ tới hình ảnh ở trước khi hôn mê nhìn thấy, nắm chặt tay Mặc Hàn, không dám lên tiếng.

Mặc Hàn giải thích nói: “Đây là Thủy Kính, lúc trước nàng rơi xuống hồ nước kia, chính là Thủy Kính này chứa dục mà thành. Đúng rồi, sao lại rơi xuống nước?”

“Em cũng không biết…” Trước khi ngất xỉu, Tiểu Tiểu đang hái quả nho, chỉ có Khổng Tuyên ở bờ biển. Nhưng tôi không cảm nhận được Khổng Tuyên làm tay chân gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn là đúng sự thật nói cho Mặc Hàn.

Mặc Hàn tinh tế cân nhắc trong chốc lát, nói: “Hẳn là không phải hắn ra tay.” Ánh mắt hắn dừng ở trên gương trên tay tôi: “Có lẽ là Thủy Kính có gì đó muốn nói cho nàng.”

Tôi khó hiểu, Mặc Hàn tiến thêm một bước giải thích nói: “Thủy Kính có năng lực biết trước tương lai, nhưng tương lai thay đổi trong nháy mắt, cho dù là Thủy Kính, cũng chỉ có thể làm ra bộ phận đoán trước rất nhỏ, hơn nữa với tương lai biểu hiện khả ngộ bất khả cầu. Hi Hòa có được Thủy Kính hơn mười vạn năm, chỉ thấy qua hai lần.”

Biết trước tương lai…

Tôi ở trong gương nhìn thấy, chẳng lẽ chính là tương lai của tôi và Mặc Hàn?

Cho nên Khổng Tuyên mới nói chúng tôi không thích hợp?

Không… Không có khả năng! Tôi và Mặc Hàn tương lai nhất định là hạnh phúc! Không có khả năng là bộ dáng tôi nhìn thấy ở trong gương!

“Mộ Nhi? Mộ Nhi? Làm sao vậy? Đừng sợ, ta ở đây, có chuyện gì nói cho ta.” Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi, lúc này tôi mới phát hiện, cả người tôi đều run rẩy.

Nhìn mắt hắn lo lắng, tôi muốn nói ra, nhưng nói không nên lời.

Có cái gì có thể làm Mặc Hàn chịu trọng thương như vậy, đương nhiên là chỉ có sự vô dụng của tôi…

“Mộ Nhi? Rốt cuộc làm sao vậy? Ở Thủy Kính bị thương sao? Hay là Khổng Tuyên bắt nạt nàng?” Mặc Hàn sốt ruột rối tinh rối mù, nhìn nước mắt tôi đột nhiên vỡ đê, càng là đau lòng tột đỉnh: “nàng nói cho ta, không có việc gì, vạn sự có ta, đừng sợ!”

Tôi rất muốn nói cho Mặc Hàn, chính là hắn sẽ không nỡ mặc kệ tôi. Nói, ngược lại càng thêm làm hắn không thể an tâm chữa thương.

Tôi cắn răng nói dối: “Vừa mới ở Thủy Kính sợ… Sợ sẽ chết…” Lời nói là giả, nước mắt lại là thật sự.

Mặc Hàn thấy không phải bị thương, thoáng nhẹ nhàng thở ra, ôm tôi vào trong lòng, ôn nhu an ủi tôi: “Không có việc gì, không khóc, đều là ta sai, không có bồi nàng ra. Thủy Kính là vật chí nhu, sẽ không đả thương người. Đừng sợ, về sau bất cứ lúc nào chỗ nào, ta đều bồi nàng.”

Hắn giúp tôi lau nước mắt, tôi cố gắng nhịn không khóc, gật đầu, nhào vào trong lòng hắn, dời đi đề tài: “Hi Hòa thấy hai lần… Đều là cái gì?”

“Lần đầu tiên là thấy núi Bất Chu bị phá vỡ, lần thứ hai là thấy Hậu Nghệ bắn trời. Nhưng hai lần đều chỉ là nhìn thấy kết quả, lại không thấy cụ thể là ai làm.” Mặc Hàn nói.

Hai lần tiên đoán đều trở thành sự thật, phá vỡ phỏng đoán không chuẩn xác với khả năng tiên đoán của tôi. Tôi nhớ lại hình ảnh mình nhìn thấy một lần nữa, quả nhiên cũng không thấy được là ai làm.

Rốt cuộc có ai có thể làm Mặc Hàn bị thương đến nông nỗi kia?

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, hắn nhìn ra được tôi có tâm sự, vẫn có chút lo lắng cho tôi, chỉ là biết tôi không nói, hắn sợ tôi khó xử, cũng chỉ có thể chịu đựng không hỏi.

“Mặc Hàn… Anh đi chữa thương đi…” Nếu hắn là thời kỳ toàn thịnh, hắn có thể bị thương ít đi chút.

“Không vội, tôi lại bồi nàng một lát.” Mặc Hàn lại giúp tôi lau khô nước mắt trên mặt, cố ý cười với tôi: “Khuôn mặt xinh đẹp đều khóc hoa, giống tiểu hoa miêu.”

Lòng tôi bị hình ảnh trên Thủy Kính nặng nề đè nặng, cũng không cười ra. Nhưng vì không cho Mặc Hàn lo lắng, vẫn làm bộ vui vẻ cười một chút, cũng giả vờ ngạo kiều một chút: “Anh mới là tiểu hoa miêu!”

“Ta là mèo nhỏ.” Mặc Hàn theo tôi nói tiếp tục dỗ tôi, nghe được trong lòng tôi càng thêm chua xót.

Cắn răng cố gắng nhịn nước mắt, tôi phát hiện chúng tôi hẳn là còn ở Nhật Diệu Cung của Hi Hòa.

Cửa phòng bị gõ, Mặc Hàn ném đi một đạo quỷ khí, cửa gỗ ô vuông cao bốn năm mét kia mở ra, bóng dáng màu vàng của Tiểu Tiểu bay vào được.

“Ma ma!” Nàng vọt vào ôm trong lòng tôi, lại rất mềm nhẹ, không đụng vào bảo bảo: “Ma ma không sao chứ? Đều là ta không để ý ma ma…”

Trong mắt màu hổ phách của gà con, tràn đầy đều là tự trách và lo lắng.

Tôi sờ đỉnh đầu ấm áp của nàng: “Chị không có việc gì, làm em lo lắng rồi.” Thuận tay đưa gương cho nàng: “Đây là đồ vật của mẫu hậu em, có thể mang đi trả lại cho bà ấy không?”

“Mẫu hậu nói tặng cho ngươi.” Tiểu Tiểu tò mò nhìn về phía Mặc Hàn: “Ba ba không nói cho ma ma sao?”

“Còn không kịp.” Mặc Hàn nói.

Tôi nhìn gương trong tay, lại cảm thấy không nên nhận, nhưng Tiểu Tiểu nói Hi Hòa kiên trì, Mặc Hàn cũng chưa nói cái gì, làm tôi nhận lấy.

Trở lại động phủ, Mặc Hàn duỗi tay lặp lại xoa mặt của tôi, trong mắt thâm thúy tràn đầy lo lắng: “Mộ Nhi, nói cho ta được chứ, rốt cuộc vì sao nàng mặt ủ mày chau?”

Thì ra, động tác hắn như vậy là vì vuốt phẳng mày nhăn lại của tôi.

Tôi cố gắng làm mình thả lỏng xuống, muốn đánh mất lo lắng của Mặc Hàn, nói dối: “Em suy nghĩ lấy tên gì hay cho bảo bảo, bảo bảo đều đã năm tháng, em muốn lấy cho bảo bảo một tên dễ nghe giống anh.”

“Mộ Nhi lấy tên đều dễ nghe.” Mặc Hàn nói, hắn sờ bụng tôi: “Ta cũng vẫn luôn suy nghĩ lấy tên là gì cho hài tử.”

“Vậy chờ vết thương của anh tốt hơn, chúng ta thảo luận một chút đi!” tôi nói.

Mặc Hàn gật đầu, bị tôi vội vàng bảo chữa thương.

Hắn vừa đi, động phủ to như vậy, toàn bộ an tĩnh xuống.

Tiểu Bạch ngoan ngoãn ghé vào một bên thủ vệ, bảo bảo còn ngủ, một mình tôi trở về phòng ngủ tự hỏi thật lâu, cảm thấy chuyện này tôi vẫn là muốn tìm cá nhân thương lượng!

Tôi muốn bỏ cái tương lai này!

Nghĩ tới nghĩ lui, người có năng lực giúp tôi lại tuyệt đối tin được, chỉ có một —— Mặc Uyên.

Tuy Mặc Uyên có đôi khi là không đứng đắn, nhưng hắn quan tâm với Mặc Hàn là thật, bất luận cái gì bất lợi với Mặc Hàn, hắn đều sẽ nghĩ cách bóp chết ở trong nôi.

Hơn nữa, thực lực của hắn không thấp, cũng có năng lực giúp tôi.

Chỉ là, lần trước để tiểu bạch đi truyền tin cho hắn, bị Thiên Đạo chặn lại, tôi nên làm thế nào mới có thể để Mặc Uyên lại đây?

Tôi thử phát một đạo Minh Vương Lệnh cho hắn, bị Thiên Đạo đánh trở về.

Tôi lại lấy ra hai lông chim, một cây là Nhị Nhị, một khác căn là Khổng Tuyên. Hai con chim này, rốt cuộc ai đáng tin cậy chút?

Suy nghĩ một phen, tôi vẫn là quyết định tin tưởng Nhị Nhị băng sơn kia, hắn hẳn là khinh thường làm tay chân gì.

Về phần Khổng Tuyên, tôi vẫn là rất để ý hắn nói câu kia, “Ngươi lập tức sẽ biết vì sao các ngươi không thích hợp”. Hắn là đang nói thứ tôi nhìn thấy ở Thủy Kính sao?

Bẻ gãy lông màu vàng kia, rất nhanh tôi đã thấy trời núi Bất Chu Sơn tối tăm dâng lên một vòng mặt trời, hơn nữa lấy tốc độ cực nhanh chạy tới.

Một hỏa cầu dừng ở trên đất trống cách đó không xa, Nhị Nhị mệt mỏi phong trần cất cánh lên từ chính hố sâu hắn tạo ra, đi đến trước mặt tôi.

“Tiểu Tiểu làm sao vậy?” Hắn lạnh giọng chất vấn tôi.

Tôi thản nhiên bất động: “Tiểu Tiểu ở Nhật Diệu Cung rất tốt.”

Nôn nóng trên mặt băng sơn nháy mắt bị phẫn nộ thay thế: “Vậy ngươi bẻ lông chim làm gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.