Ánh trăng
của Minh Giới vĩnh viễn đều là màu xám, giống như nỗi thương cảm của sự
phân ly vậy, ánh trăng xám trong thế giới màu đỏ này, hiện rõ sự thê
lương cùng bi ai vô cùng.
Nhưng mà, trong tẩm cung hoa lệ chói lọi, lúc này truyền ra từng đợt rên rỉ, kèm tiếng thở dốc nặng nề.
Toàn thân y
trần trụi, mái tóc do mồ hôi thấm ướt dính phía trước ngực, gợi cảm mê
người, khuôn mặt tuấn dật góc cạnh rõ ràng, hiện lên chút ngang ngạnh
không câu nệ, đôi mắt màu tím thâm thuý mị hoặc chói mắt, đôi môi gợi
cảm tuyệt mỹ khẽ nhếch lên, trên thân thể toát ra một loại khí tức vô
cùng cao quý mà ưu nhã, lại giống như đang che giấu một chút hoang dã
phóng túng, cực kỳ mê hoặc chúng sinh.
“Vương…” Nữ tử dưới thân bị y mê hoặc không biết phải làm sao, thở dốc nâng mông phối hợp với động tác cuồng dã của y.
Khoé miệng y nhếch lên một nụ cười, nữ nhân? Nữ nhân bất quá chỉ là sủng vật của y mà thôi!
“Vương… thiếp muốn… muốn…” Nữ tử kiều mỹ dưới thân, đôi mắt bị sự ham muốn làm cho mơ hồ, nàng ôm
chặt lấy Lê Ngạo, nàng muốn nhiều hơn, nàng muốn nhiều hơn nữa!
Lê Ngạo mỉm cười khinh bỉ, động tác nhanh hơn, một tiếng gầm nhẹ nặng nề, y giải phóng ra dục vọng.
Sau khi làm
xong việc, Lê Ngạo dứng dậy không có bất kỳ một biểu tình nào, thị nữ
chờ đợi bên cạnh vội giúp y rửa sạch chỗ tư mật, lại vội vàng giúp y mặc y phục.
Nữ tử nũng
nịu kia lúc này có chút xấu hổ, vừa rồi y quá mê hoặc người, nàng ta căn bản quên mất hai người thị nữ đứng bên cạnh giường, mà lại còn đói khát muốn càng nhiều hơn.
Lê Ngạo mặc
xong y phục, đầu cũng không ngoảnh lại rời khỏi chỗ này, các thị nữ bên
cạnh đem thuốc tránh thai đã chuẩn bị xong đưa cho nữ tử lúc nãy, đây là cách làm xưa nay, Minh Vương không bao giờ tự tạo phiền phức cho bản
thân.
Vừa đi đến hậu hoa viên, Tả hộ pháp đột nhiên xuất hiện, “Vương, Minh Huyền trưởng lão cầu kiến.”
Lê Ngạo nghe xong, bất giác nhíu mày, cái lão già kia chạy đến làm gì?
“Truyền.”
Mấy phút sau.
Minh Huyền trưởng lão cười ha hả đi đến, “Vi thần, tham kiến Minh Vương.”
“Sao ông vẫn còn chưa chết?” Lê Ngạo ngước nhìn vầng trăng sáng, đầu cũng không ngoảnh lại nói.
Minh Huyền trưởng lão nghe xong cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười, “Minh Vương, người vẫn còn chưa thành thân sinh người kế tục, thần làm sao nỡ chết chứ?”
“Lão hồ ly.” Y vẫn lạn lùng nói.
Ở nơi này, cũng chỉ có ông mới có tư cách cùng Minh Vương nói những lời như vậy, ông không chỉ là đạo sư (= thầy hướng dẫn, chỉ dạy) của Minh Vương, mà còn là trưởng bối của y, tuy mỗi lần khẩu khí đối
với ông không thân thiện lắm, nhưng trên thực tế vẫn là rất tôn trong
ông, chỉ có điều, ông bây giờ càng già càng phiền!
“Minh Vương chúng ta cùng nhau bàn một điều kiện được không?”
“Ông lại muốn giở trò gì đây?” Y thu hồi tầm mắt, đem ánh mắt đặt lên người ông.
“Thần giới thiệu cho người một tỳ nữ, chỉ cần người trong thời gian chỉ định
khiến cho nàng yêu người, vậy thì, thần xin thề vĩnh viễn không xuất
sơn, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của người, nếu như phản
lời, thần tự nhiên nguyên thần đều mất hết.”
Lê Ngạo nghe xong lời của ông, không nhịn được nhíu mày, “Ông chắc chứ?” Đây quả là cái kế hoạch tìm cái chết mà.
Minh Huyền trưởng lão mỉm cười, “Đương nhiên, nếu như thần không làm được, vậy thì, thần không chỉ phải xuất
sơn, mà còn phải lúc nào cũng phải luôn túc trực bên cạnh người.”
Lê Ngạo cười lạnh một tiếng, lão hồ ly, lần này ông thua chắc rồi! “Nói!” Chỉ cần ông ta không xuất hiện nữa, y nhất định sẽ đồng ý.
“Kỳ
hạn trong vòng ba tháng, người phải để nàng ta ở bên cạnh mọi lúc mọi
nơi, đồng thời không được giết nàng, thần sợ, người không có cách nào
khiến nàng ta yêu người, trong lúc thẹn quá hoá giận giết nàng ta.”
“Ông tự cao quá đi, ba tháng? Ta chỉ cần ba ngày là có thể nắm chắc rồi.” Đối với mị lực của bản thân y rất có lòng tin.
“Minh Vương đã tự tin như vậy, vậy thì giới hạn một tháng.”
“Được.” Lê Ngạo nghĩ cũng không thèm nghĩ một lời đồng ý, nhưng lại không biết
rằng, lời đồng ý này của y sau này sẽ đem lại nhiều phiền phức lớn cho
bản thân.