Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 166: Chương 166: Chương 163: Yêu thuật




Trong hậu cung, Như Tuyết sắc mặt trắng bệch ôm tiểu Minh Diễm trong lòng vui vẻ chơi đùa với bé.

Lưu Thịnh lo lắng đứng ở một bên, cô ta vừa ngất xỉu, sói y xem qua nói bệnh tình lại nghiêm trọng, xem ra tựa hồ gần tới ngày đi rồi.

Như Tuyết cười ha hả đùa với bé, thế nhưng tiểu Minh Diễm trong lòng lần đầu tiên ách ách ách phiết miệng, xem ra hình như cũng không thoải mái."Lang vương có người xông vào Lang tộc" bên ngoài đột nhiên một thị vệ chạy vào khẩn trương nói.

"Cái gì? Có người xông vào?" Lưu Thịnh nhăn mày đứng dậy.

"Đúng vậy, bọn họ nói tìm đến con của mình" thị vệ nói lần thứ hai.

Như Tuyết nghe vậy đứng dậy, hỏi: "Tìm con của mình?" Cô ta nhìn Minh Diễm trong lòng, bọn họ muốn tìm chính là bé sao?

Ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy Như Tuyết trong mắt không muốn, Lưu Thịnh khẳng định nói: "Bất kể là ai, cũng đừng nghĩ cướp đi của bảo bối nàng" dứt lời, gã ta đi ra ngoài.

Như Tuyết ngây ra một lúc, vội ôm Minh Diễm đi ra ngoài.

Vừa tới phòng khách, bốn vị cũng đã đứng ở chỗ này, Lưu Thịnh nhìn bốn vị nhìn có vẻ hòa khí nhưng thực chất là người không lương thiện.

"Các ngươi là ai? Tới làm gì?" Hắn tức giận nói.

"Ta tới tìm con nuôi của ta" Đốc Uyên giành trước nói.

"Cái gì con nuôi ngươi, Lang tộc nơi này của ta không có khả năng giữ con trai của ngươi, đừng đến chỗ ta quấy rối" Lưu Thịnh không vui quát lớn.

Tô Tiểu Thiến vội đi lên phía trước nói: "Xin lỗi, chúng ta tùy tiện quấy rầy thực sự không có ý gì, con trai của ta vừa sinh ra liền bị đoạt đi rồi, chúng ta dựa vào mùi tìm đến nơi này, ta muốn hỏi, con trai của ta có ở chỗ này không?"Vẻ mặt cô khẩn cầu nhìn về phía gã ta."Cái gì con trai của ngươi, ngươi muốn tìm con trai thì chạy tới chỗ này của ta làm gì?"

"Ta..."

"Các ngươi muốn tìm chính là bé sao?" Tô Tiểu Thiến còn chưa có nói xong, Như Tuyết ôm Minh Diễm liền đi ra.

Tô Tiểu Thiến chạy lên phía trước, Minh Diễm mở to đôi mắt nhìn về phía bọn họ, khi thấy Tô Tiểu Thiến, bé đột nhiên ô ô khóc lên, hai tay ttrong không trung hướng cô xua tới.

Tô Tiểu Thiến nhìn Như Tuyết, Như Tuyết mỉm cười đem đứa nhỏ đưa cho cô.

Minh Diễm vừa đến trên tay của cô, bé vội hướng phía cô mỉm cười ngọt ngào, tay nhỏ bé cầm lấy ngón trỏ của cô không chịu buông ra.

"Như Tuyết" Lưu Thịnh không hiểu nói, cô ta tại sao có thể như vậy?

"Lưu Thịnh, đứa nhỏ là bọn họ , ngươi không thấy được cục cưng có bao nhiêu thích nàng ấy sao?" Dứt lời, cô ta nhìn về hướng Lê Ngạo, quả nhiên là con trai của hắn, hắn cũng có một tròng mắt màu tử sắc.

"Hừ, ta thật hối hận không có giết bé" Lưu Thịnh thở phì phì nói.

Tô Tiểu Thiến vội mỉm cười nói: "Cám ơn các ngươi cứu bé, ta biết đứa bé này không phải là các ngươi đánh cắp , hiện tại có thể nhìn thấy bé bình bình an an , ta thật sự rất vui vẻ" cô mỉm cười nhìn về phía Như Tuyết.

"Bé thật đáng yêu, ta rất thích bé, liền coi như các ngươi không tìm tới, ta cũng sẽ thay bé tìm các ngươi".

Lưu Thịnh nghe vậy vung tay áo rời khỏi đây, Lê Ngạo thấy thế cũng đi theo, Hoa Hồn cũng vội vàng đi theo.

Đốc Uyên lại không đi theo, hắn đi lên phía trước theo Tiểu Thiến đem đứa nhỏ trong lòng cô ôm lấy, "Con nuôi của ta, oa, thực sự là một tiểu gia hỏa đáng yêu"

"Khanh khách " bị Đốc Uyên ôm xoay quanh, tiểu Minh Diễm nhịn không được khanh khách cười vui vẻ .

Tô Tiểu Thiến thấy thế cũng không ngăn cản hắn, mà là đi lên phía trước nói với Như Tuyết: "Chúng ta ra ngoài một chút đi" cô nhìn thấy cô ta mặt trắng bệch, cảm thấy không đúng lắm, liền mời cô ta cùng đi ra ngoài một chút, cũng mượn cơ hội này nói cám ơn thật tốt.

Như Tuyết mỉm cười gật đầu, Tô Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn lại đối với Đốc Uyên nói: "Đứa nhỏ ngươi trông chừng bé là được rồi, ta đi ra ngoài một chút "

Đốc Uyên bị tiểu Minh Diễm vuốt cằm cười ha hả, "Ngươi đi đi, tên tiểu tử này giao cho ta được rồi "

Tô Tiểu Thiến gật gật đầu theo Như Tuyết đi ra ngoài.

"Cám ơn ngươi nhiều ngày như vậy chiếu cố bé" Tô Tiểu Thiến cảm kích nói.

Như Tuyết cười cười, "Bé thật đáng yêu, ta chưa từng thấy qua tiểu hài tử đáng yêu như thế, ta nhớ ngươi cùng cha của đứa nhỏ nhất định thật hạnh phúc đi "

Tô Tiểu Thiến nghe vậy, trầm mặc một hồi nói: “Hắn đối với ta rất tốt, nhưng mà giữa chúng ta có rất nhiều cách trở, cách trở này làm chúng ta thương tổn đối phương, vì thế, ta chọn quên”

“Quên?” Như Tuyết không hiểu nhìn về phía cô, hỏi tiếp: "Nhưng mà như thế này, ngươi không đau lòng sao?"

Tô Tiểu Thiến cười cười, "Số phận của ta và hắn gặp phải rất nhiều tai ương, mà ta cần phải làm nhất là bảo hộ mỗi người, kỳ thực có lúc quên cũng là một loại bảo hộ” “Đúng vậy, nếu như quên, có thể cho hắn quên đi tình yêu dành cho ngươi, như vậy, cũng là một loại bảo hộ, sai lầm mình mình gánh chịu là được rồi.

Như Tuyết nghe vậy trong lòng đối với cô không khỏi kính phục nhiều thêm, cô làm như vậy trong lòng nhất định rất khổ sở, nhưng cô làm có mục đích là mong muốn bảo hộ người mình yêu, tình yêu của cô thật vĩ đại, đáng kính phục .

Hai người càng trò chuyện liền phát hiện càng hợp, cảm giác hận sao không được gặp nhau sớm hơn, hai người chậm rãi đi dạo , nhưng đột nhiên nghe được thanh âm của Lê Ngạo với Lưu Thịnh, Tô Tiểu Thiến cùng Như Tuyết liếc mắt nhìn nhau lặng lẽ đi chậm lại.

"Nàng rất thích đứa bé này, lúc trước đại ca của ta nói đứa bé này là thuốc dẫn, nàng lại dùng máu đến bảo vệ đứa nhỏ của ngươi , nàng là một nữ nhân thiện lương như nhưng vận mệnh lại bất công như vậy đối với nàng, các ngươi có biết hay không sói y nói nàng có thể sống không quá 3 tháng " giọng Lưu Thịnh nghẹn ngào.

Tô Tiểu Thiến nghe vậy vội nhìn về phía bên người Như Tuyết, mà cô ta chỉ mỉm cười nhàn nhạt .

"Nàng nhìn thấy đứa bé này mới có thể vui vẻ, bây giờ các ngươi đem nó đi, ta nghĩ, nàng định sẽ thương tâm, bệnh tình kia..."

Hoa Hồn nghe vậy trong lòng cũng không chịu nổi.

Lê Ngạo vẫn trầm mặc nghe hắn kể, một lúc sau, hắn đột nhiên nói: "Ta có thể cứu nàng "

"Cái gì?" Lưu Thịnh trừng lớn hai mắt không tin nhìn về phía hắn.

Tô Tiểu Thiến nghe vậy trong lòng thoáng cái liền ấm áp, cô kéo Như Tuyết đi ra ngoài, "Hiệp sĩ, ngươi nhất định phải cứu nàng, nàng đã cứu con trai của ta, ta hi vọng nàng ấy được khẻo mạnh, nàng còn trẻ như vậy "

Lê Ngạo nhìn cô mở miệng khẩn cầu , hắn nói giọng điệu chắc chắn "Nàng sẽ không chết, bởi vì, nàng không phải bị bệnh, mà là do yêu thuật "

Một câu nói ra, bốn người đều kinh ngạc, chẳng ai ngờ rằng đó không phải là bệnh, mà là yêu thuật?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.