Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 131: Chương 131: Khúc nhạc của Tô Tiểu Thiến




Trong đại điện không khí trong nháy mắt đông lại , Tô Tiểu Thiến trừng lớn hai mắt há to mồm dường như bị điện giật.

"Tô thị nữ ngươi là siêu sao đánh đàn thế nên hôm nay cho mọi người cùng nhau thưởng thức đi " Tiếng nói một lần nửa lại ầm ầm vang lên trong đầu, điều này làm cho Tô Tiểu Thiến không thể không tin đây là sự thật, thế nhưng, thế nhưng cô căn bản không biết đánh đàn nha!

"Khụ khụ khụ" Tô Tiểu Thiến nhịn không được bắt đầu ho khan, hắn... Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

"Trưởng lão" Tô Tiểu Thiến tim đã vọt tới cổ họng , ô ô, cô đã biết hôm nay là ngày đại hung a , như thế này không phải là mất hết thể diện sao...

"Thả lỏng, cứ như lần trước mà làm" Minh Huyền trưởng lão vỗ vỗ bả vai của cô coi như cổ vũ.

Tô Tiểu Thiến hít một hơi thật sâu, liên tục hô hấp, miễn cho lát nữa tới quỷ giới thì không hô hấp được nửa, liên tục hô hấp một hồi, cô rốt cuộc bắt đầu di động bước chân, tư thế và sắc ấy tựa như người đang đi lên pháp trường.

Hô hấp, ngồi xuống, hít sâu, Tô Tiểu Thiến rốt cuộc vươn hai tay bắt đầu đánh đàn.

Âm thanh tàn phá sắp sửa vọt ra, nên cô chuẩn bị bịt tai mình lại.

"******b******b*******b" Tô Tiểu Thiến cũng học Ma Giới công chúa tư thế một dây đàn một dây đàn xốc lên đến, hạ xuống, xốc lên đến, hạ xuống.

Bất quá tiếng đàn thục nữ này giữ không được bao lâu, Tô Tiểu Thiến liền bắt đầu oán giận, Lê Ngạo ngươi muốn hại chết ta đúng không? Được rồi, ngươi lại muốn làm cho ta chết, ta làm theo ngươimong muốn, cô càng nghĩ càng giận, thối Lê Ngạo, tử Lê Ngạo, phôi Lê Ngạo, tất cả oán khí đều phát tiết vào trên tay, cô càng đàn càng nhanh, cũng càng đàn càng ầm ĩ '*&%... %#b... &*#b... %&* '

Chỉ nghe thấy "Đát" một tiếng, cây đàn đáng thương bị cô hành hạ sức cùng lực kiệt mà dây bị đứt rồi.

Đàn hư rồi?"... ?" Tô Tiểu Thiến xấu hổ cười cười, túm túm vạt áo của mình đứng lên, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếng tiếng đàn giày vò cuối cùng cũng đình chỉ.

Cô len lén nhìn đoàn người, mỗi người sắc mặt đều so với gan heo còn khó coi hơn, ặc, cô chết chắc rồi!

"Vị cô nương này có thể hay không giải thích một chút về khúc nhạc này?" Ma Vương mỉm cười hỏi.

Khúc này? Đây là loạn đoàn thì phải nói làm sao đây! Nhưng nói như vậy cũng chỉ có thể ở trong lòng cô thôi, cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Này... Đây là ta sáng chế giản dị, bao hàm ý nhiệt tình của Minh Giới đối Ma Giới " Cô chỉ có thể ỷ vào văn khoa tương đối khá của mình bắt đầu nói dối đứng lên.

"Hảo một khúc nhiệt tình a, bản vương thích, ha ha" Ma Vương đột nhiên sang sảng bật cười, nụ cười của hắn cũng làm nhiễm cho mọi người đều cười ha ha.

Lê Ngạo nín cười, hắn sao không biết cô không biết đánh đàn chứ, chỉ là Ma Hân Nhã cầm kỹ rất cao, Cầm phi tuy nói không tồi, nhưng so sánh vẫn sẽ có chỗ thua kém, vậy hắn còn không bằng làm cho cô ra mặt trổ tài một phen cầm kỹ, kỳ thực hắn rất tự tin, Ma Vương làm sao sẽ biết, hắn phái đi chính là người đối với đánh đàn dốt đặc cán mai * đâu, đồng thời Ma Vương như thế nào chịu thừa nhận mình đối từ khúc không hiểu đâu?

Dốt đặc cán mai * : người không hiểu biết , ngu dốt tột độ

"Từ khúc hay, nói rất tốt, đúng vậy, Ma Giới cùng Minh Giới chính là nhiệt tình ở chung, nhiệt tình lui tới" không ngoài sở liệu của hắn, Ma Vương vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Cầm phi hai mắt oán hận nhìn về phía thị nữ đã nhiều lần cướp danh tiếng của nàng ta, trong lòng cực độ không thăng bằng.

Tô Tiểu Thiến ngây ngẩn cả người, không phải chứ? Như vậy cũng có thể gặp hiểm hóa lành? Ma Giới mọi người là người ngu sao?

"Mọi người tiếp tục uống rượu đi" Lê Ngạo phá vỡ trầm mặc đối người phía dưới nói, mọi người giơ lên ly rượu bắt đầu uống rượu.

Tô Tiểu Thiến bây giờ là một phút đồng hồ cũng không muốn ở lại, cô không biết mình không đi xuống còn sẽ phải chịu dằn vặt thế nào, cho nên cô đành phải len lén chạy ra ngoài, cô theo đường nhỏ đi thẳng đến hậu hoa viên thì dừng bước lại, mệt chết đi được, hù chết rồi, cô ngồi ở trên sân cỏ mềm.

"Ngươi không ở đại điện cư nhiên lén chạy ra ngoài?" Đột nhiên xuất hiện giọng nói nam tử làm cho Tô Tiểu Thiến hoảng sợ.

"Ngươi... Ngươi là ai?" Tô Tiểu Thiến đối nam nhân đột nhiên xuất hiện nghi ngờ hỏi, nam nhân này quá mức quỷ dị, hắn nhìn anh tuấn như thế nhưng trên mặt lại để lộ ra khí thế âm trầm, làm cho người ta thấy sẽ không tự chủ mà sợ hãi.

"Ta là ai? Ta là nam nhân thích ngươi " nam nhân này quỷ dị cười cười, đem khuôn mặt anh tuấn đưa tới trước mặt cô.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tô Tiểu Thiến khẩn trương lui về sau lui.

Nam nhân này đột nhiên tiến lên một tay nắm cằm của cô, cười khẽ, Tài nghệ của ngươi làm cho ta phi thường thích, con của ta vừa vặn thiếu một mẫu thân, nếu vậy... Ngươi tới làm đi?" Hắn cười càng thêm quỷ dị.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì..." Tô Tiểu Thiến lần thứ hai lui về sau, ai ngờ nam nhân này đột nhiên về phía trước lôi cánh tay của cô tà ác nói nhỏ: "Ngươi muốn đi đâu nha, con của ta còn đang ở nhà chờ ngươi chiếu cố đó" dứt lời hắn ôm cô hướng không trung nhảy lên liền biến mất vô ảnh vô tung.

"Tìm được chưa?" Minh Huyền trưởng lão sắc mặt nghiêm túc hỏi Tiểu Bạch.

"Không có a, Tô cô nương không biết chạy tới nơi nào đi" Tiểu Bạch thở hổn hển nói, lúc này Tiểu Hắc cũng chạy tới, "Không... Không tìm được, một điểm dấu vết cũng không có "

Minh Huyền trưởng lão không khỏi nhíu mày, hắn đã sớm đoán được nhiều người như vậy khẳng định có một số sẽ không có hảo ý , chỉ là hắn lại không thể coi chừng cô, đứa bé này rốt cuộc bị ai mang đi?

"Trưởng lão chúng ta có muốn hay không nói cho Minh Vương?" Tiểu Bạch đề nghị nói.

Minh Huyền trưởng lão nhíu mày, "Không được, chúng ta còn không rõ ràng lắm đối phương đến tột cùng là ai, vạn nhất là tới uy hiếp Minh Vương, như vậy bọn họ nhất định là chuẩn bị kỹ càng, chúng ta không thể mạo hiểm, hiện tại lại là ngày vui của Minh Vương, việc này càng không thể thông báo , hai người các ngươi nhớ kỹ cho ta, lần này ngàn vạn không nên phạm sai lầm ở trước mặt Minh Vương nói nói lộ ra hết, nếu là Minh Vương có hỏi, các ngươi nói là chính là bị ta mang đi, nhớ chưa, sự tình Tô cô nương nên để ta điều tra" Minh Huyền trưởng lão lần đầu tiên nói nghiêm túc như vậy.

Tiểu Bạch Tiểu Hắc nhìn nhau vội vàng gật đầu, bọn họ lần đầu tiên thấy hắn nghiêm túc như vậy, xem ra sự tình cũng không đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.