“Cha, mẹ, Phù Dung...mọi người đâu cả rồi!” Trạch Lam đứng trơ trọi giữa một màn đêm dày đặc khổng lồ, bao trùm cả con người nhỏ bé của cô.
Tiếng gọi thống thiết của cô chẳng có ai đáp trả, chỉ là tiếng vọng về như gió hú rít qua nghe rợn cả người. Đôi mắt mệt mỏi dò dẫm tìm kiếm một chút tia sáng trong bóng đêm hung ác.
Bất chợt, từ phía xa, Trạch Lam có thể nhận thấy một vệt sáng nhỏ nhoi mới được hình thành. Rãnh môi cô mỉm cười, cô lê đôi chân trần bước đi trên mặt đất lạnh lẽo.
“Phù Dung...chị đến với em ngay đây! Đừng sợ!” câu nói mang đầy hi vọng của Trạch Lam vừa cất lên, bàn tay mảnh mai đưa ra muốn chạm lấy vệt sáng le lói trước mặt, nhưng chợt một lực vô hình nào đó kéo ngược cô trở về.
Trạch Lam vùng vẫy gào khóc, cố sức gắng gượng muốn với tới tia sáng duy nhất kia. Đột nhiên, một giọng nói trầm mặc cất lên: “Cô nghĩ cô sẽ chạy thoát được hay sao?”
Cõi lòng Trạch Lam như bị chèn ép đến nghẹt thở. Cô hoàn toàn nhận ra giọng nói đáng sợ đó là của ai. Liền căm hận mà gào lên trong nước mắt: “Giang Triết Hàn! Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu buông tha cho tôi...Anh nói đi...đồ cầm thú!”
“Bỏ ra...bỏ tôi ra!”
Trạch Lam hai mắt nhắm nghiền, đầu lông mày thoáng nhíu lại mà lẩm bẩm một cách vô thức. Cô bừng tỉnh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi khi vừa trải qua một cơn ác mộng kinh khủng.
Hai mắt cô căng ra suýt trắng dã, cô nằm đó thở hỗn hễn. Nhận ra mọi thứ chỉ là mơ, cô mới dám thở nhẹ một cái rồi từ từ khép mắt trở lại. Nhưng...dường như Trạch Lam nhận ra điều gì đó ở thực tại. Khiến cô đột ngột mở to đôi mắt, căng thẳng nín thở nhìn sang bên cạnh mình.
“Hm!” cửa miệng Trạch Lam chợt thốt lên một tiếng, cô vội vàng đưa tay lên bịt kín miệng mình lại hòng không để âm thanh nào quấy rầy kẻ đang ngủ say cạnh bên.
“Giang..Giang Triết Hàn...!” Trạch Lam nhỏ giọng lấp bấp tự nói. Sát bên cạnh cô, Giang Triết Hàn với nửa thân người trần trụi đang gác hai tay sau đầu nhắm mắt như thể đang chìm sâu trong giấc ngủ ngon.
Trạch Lam mỗi lần nhìn thấy hắn, cô đều không ngăn nổi bản thân không được kinh sợ. Con người với vẻ ngoài hoàn hảo kia căn bản còn nguy hiểm hơn bất kì nỗi sợ nào trên đời này.
Lồng ngực Trạch Lam lên xuống liên hồi, cô vội vàng nhìn lại bản thân mình. Cả cơ thể không một mảnh vải nằm ngay bên cạnh Giang Triết Hàn, khắp người đâu đâu cũng đầy rẫy dấu tích hắn để lại.
Hơn nữa, cô và hắn còn đắp chung một chiếc chăn bông. Diễn cảnh chẳng khác gì một cặp tình nhân hay một cặp vợ chồng đang cùng nhau ngủ say trên một chiếc giường.
Nghĩ đến đây Trạch Lam chỉ biết nhắm mắt cắn môi kiềm nén cơn tủi hổ trong lòng mình. Yết hầu cô trượt xuống, cô đưa mắt nhìn sang Giang Triết Hàn với tia nhãn khí căm phẫn vô cùng. Thậm chí cô đang nghĩ, nếu bây giơ nhân lúc hắn ngủ say, cô có thể nào tìm một vật gì đó thật nhọn để đâm hắn một nhát hay không?
Trạch Lam nghĩ đến đây thì lại bất chợt thở dài đây tuyệt vọng. Ít ra, cô vẫn còn nhận định được. Kẻ đang nằm bên cạnh cô là Giang Triết Hàn - là kẻ ngang tàn, nguy hiểm nhất trong hắc đạo. Vậy thì một cô gái tay không tấc sắt như cô, lấy gì đá động được đến một sợi tóc của hắn?
Hàng mi đen ánh của Trạch Lam rung nhẹ một cái, cô cười khổ mà lẩm bẩm: “Hoá ra, mình vẫn chưa bao giờ bước được một chân ra khỏi cơn ác mộng này..dù chỉ một lần!”
Bất chợt, bên vành tai phải của cô đột ngột tiếp nhận một làn hơi nóng hực lướt nhẹ qua, cô còn chưa kịp phản ứng thì một âm giọng trầm ổn truyền đến nhanh chóng.
“Sao chứ? Đã tìm ra cách nào để giết tôi chưa?”
Trạch Lam giật bắn cả người, thứ âm thanh cùng hơi thở càn rỡ phả vào tai cô làm toàn thân cô bất giác rùng mình suýt nổi đầy gai óc. Cô quay sang thì đã chạm phải gương mặt anh tuấn với nụ cười nửa vời kiêu căng thường thấy của Giang Triết Hàn.
Hắn thoải mái một tay chống đỡ bên mặt của mình mà nhìn cô, ánh mắt thăm thẳm một màu mưu mô xảo trá.
Trạch Lam cảm thấy lồng ngực bị đánh mạnh từng cơn, liền vội nắm chặt mảnh chăn bông trước ngực mà xoay người muốn rời khỏi giường. Nhưng bàn tay rắn rỏi của Giang Triết Hàn lại giật ngược đoạn chăn bông mà cô đang ra sức níu giữ.
“Bỏ tay ra!” Trạch Lam cao giọng, hai tay vẫn cố kiềm chặt khoảng chăn trước ngực. Dưới ánh sáng mờ nhạt bên ngoài cửa sổ hắt vào cộng thêm ánh đèn trong phòng, bờ vai thon gọn cùng nơi xương quai xanh của cô lộ lên một cách đầy tinh tế trước mắt Giang Triết Hàn.
Điểm trên những tấc da thịt trơn láng, trắng mịn đó của cô là những vết hôn, vết cắn lẫn dấu tay đầy ái muội của hắn lưu lại. Mái tóc rối nhẹ của cô rơi xoã tự do, trông lại càng kiều mị theo một lối riêng nhất định.
Rãnh môi Giang Triết Hàn chợt cười rất ranh mãnh, hắn khẽ nói: “Ngủ chung một giường, đắp chung một chăn. Xem ra, cũng rất giống một cặp vợ chồng thực sự!”
Lỗ tai Trạch Lam vang lên vài tiếng ong ong khó chịu, cô nhíu mày nhìn vào tên nam nhân đang đem mình ra đùa giỡn mà cười rộ đầy cợt nhã. Lửa uất hận lại lần nữa thiêu đốt lồng ngực cô đến suýt lụi tàn thành tro bụi. Cô giữ một ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mặt Giang Triết Hàn, gằn giọng nói: “Tôi muốn gặp Phù Dung!”
Một bên lông mày Giang Triết Hàn nhếch lên thật nhẹ, hắn ngồi dậy đột ngột bước xuống giường trông bộ dạng không một mảnh vải khiến Trạch Lam bốc ngượng đỏ mặt, vội quay sang nơi khác né tránh.
Giang Triết Hàn liếc nhìn cô, rãnh môi cười lạnh mà nói: “Cô đang trao đổi điều kiện với tôi chỉ sau một lần lên giường hay sao?”
Mọi tế bào tức giận trong người cô một lúc bị hắn làm cho sinh sôi rồi phát tán khắp cơ thể. Cô giận dữ gào lên: “Giang Triết Hàn, anh lại giở trò tiểu nhân gì nữa chứ? Tôi đã chấp nhận làm theo mọi điều mà anh muốn...giờ thì tôi chỉ muốn gặp Phù Dung! Trả con bé cho tôi...”
“Chấp nhận mọi điều mà tôi muốn?”
Giọng nói trầm trầm đều đặn vang lên, ngữ khí ra phần rất ngang ngược. Giang Triết Hàn vừa quấn xong chiếc khăn lông ngang hông, hắn xoay người trở lại, nhìn thẳng vào cô gái đang ôm chăn bông ngồi co ro trên giường, hắn nhẹ nhàng buông giọng: “Đến tận lúc này mà cô vẫn ngu ngốc không hiểu ra. Tứ thiếu tôi đây...chỉ bấy nhiêu là đủ hay sao?”
“Anh...anh!!...” cửa miệng Trạch Lam phút chốc như bị đông cứng hoàn toàn, cô không thể nói thêm được câu nào sau những từ ngắt quãng đầy uất nghẹn. Hai bàn tay cấu chặt tấm chăn trước ngực thoáng run lên bần bật, quả thực...ngay từ đầu là do sự ngu xuẩn của cô mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay.
“Tất cả đều do mình! Là tại mình...” những dòng suy nghĩ tiêu cực quanh quẫn trong tâm trí Trạch Lam, nơi mi tâm lại cảm thấy nặng dần đi, cả tầm nhìn trước mắt cũng bị mờ nhạt, nhoè hẳn.
Lúc này, Trạch Lam chầm chậm ngẩng mặt thì thấy bóng lưng tráng kiện của Giang Triết Hàn đang hướng về phía cô. Trên khoảng lưng trần to rộng vững chãi ấy là những vết sẹo ngang dọc, nông sâu khác nhau rải đầy khắp trên da thịt hắn. Trong đầu Trạch Lam bỗng dưng như rộ lên tia điên dại, cô cầm lấy cái gạc tàn thuốc bằng thuỷ tinh trên bàn, rồi như một kẻ mất trí. Cô lao đến phía Giang Triết Hàn, đưa cao chiếc gạc tàn trong tay muốn đánh vào sau gáy của hắn một cái thật mạnh.
Nhưng kẻ cô đang muốn giết là ai kia chứ. Hắn là Giang Triết Hàn - một kẻ xảo trá, thâm sâu còn nhiều hơn cả tuổi đời của hắn. Ngay khi Trạch Lam đưa cao cánh tay lên, hắn đã kịp né sang một bên mà xoay người bắt gọn cổ tay nhỏ bé của cô.
“Đồ cầm thú như anh tại sao lại có mặt trên cõi đời này? Tại sao không một ai giết chết anh đi...” Trạch Lam khóc trong tức tưởi, cô vừa gào khóc vừa vùng vẫy dưới ánh nhìn tàn nhẫn của Giang Triết Hàn. Nắm tay còn lại của cô liên tục đánh túi bụi vào ngực hắn thật mạnh.
Cổ tay của cô bị hắn siết đến đỏ ửng, đầu lông mày hắn cau lại đầy khó chịu. Ánh mắt rộ lên tia u tối, hắn giận dữ nghiến răng mà nắm lấy cổ tay của Trạch Lam kéo cô về sát phía hắn. Thứ âm thanh đầy cay nghiệt của hắn lần nữa lại trầm thấp nhả ra: “Tôi cũng tự hỏi, tại sao Lưu gia các người lại có mặt trên cõi đời này?”
“Đừng mang người khác biện minh cho tội ác của bản thân. Cầm thú như anh...không có tư cách để phê phán bất kì ai!” Trạch Lam trừng mắt nhìn Giang Triết Hàn với tất cả những sự uất hận mà cô có. Hơi thở nóng ấm, hương thơm nghiệt ngã của cô thoảng qua khứu giác hắn. Hô hấp nơi hắn một lúc lại được đẩy mạnh, lồng ngực vạm vỡ đã bắt đầu lên xuống nhanh dần.
Giang Triết Hàn không đáp, mạnh tay vồ lấy Trạch Lam ngã nhào ra giường. Chiếc gạc tàn bị rơi khỏi tay cô, văng vào một góc rồi vỡ ra thành những mảnh vụn to nhỏ. Ngự bên trên người cô, tiếp nhận ánh mắt kì thị, căm ghét của cô, trong đầu hắn lại mường tượng lên vô vàn cặp mắt khác đã từng nhìn hắn một cách y như vậy.
Bởi vì Lưu Đình, hắn từ một đứa trẻ lành lặn như bao đứa trẻ khác lại đột nhiên hoá thành cầm thú dưới tầm mắt của tất cả mọi người. Cô gái nằm dưới người hắn bây giờ, lại là con gái của kẻ đã bắt nguồn moii chuyện.
Trạch Lam trong mắt Giang Triết Hàn, cô chỉ mang duy nhất một khái niệm - cô là con gái của kẻ thù lớn nhất cuộc đời hắn. Còn hắn trong mắt của cô, chẳng cần biết trước đó đã xảy ra chuyện gì - hắn vẫn là một tên cầm thú tàn độc nhất trên nhân loại.
Bốn mắt nhìn nhau, hai con người nhưng laii mang chung một mạch cảm xúc - đó là căm hận nhau đến thấu tận xương tuỷ. Không kẻ nào nói với nhau một lời, bầu không khí hiện giờ như bị đè nén xuống đến tận cùng của sự ngột ngạt.
Đồng hồ trên tường điểm đúng năm giờ sáng, khi mọi không gian dường như trở nên tĩnh lặng đến lạnh người thì chiếc điện thoại di dộng của Trạch Lam nằm trên bàn đột nhiên reo lên, hồi chuông kéo dài vang vọng khắp căn phòng rộng lớn. Mà giữa bầu không khí lặng thinh căng thẳng thế này, tiếng chuông ấy như bị khuếch đại lên to gấp vài lần.
Cả Giang Triết Hàn lẫn Trạch Lam đều đồng loạt đưa mắt nhìn về chiếc di động đang đổ chuông không ngớt. Trong đầu cô hoàn toàn không có ý định sẽ nhận cuộc gọi ấy dù là từ bất kì ai, vì cô chẳng muốn sẽ có thêm người liên luỵ chịu chung cơn ác mộng này với cô nữa.
Nhưng đột nhiên Giang Triết Hàn lại chủ động cầm lấy điện thoại, hắn nhìn vào cái màn hình đơn sắc nhỏ bé rồi cười rất nhạt nhẽo. Xoay điện thoại về phía Trạch Lam, cô căng mắt khi nhìn thấy người gọi đến không ai khác lại là cô bạn thân Tố Dĩ Dĩ.
“Cô ấy biết chuyện rồi sao?” Trạch Lam lo lắng tự nói trong lòng. Nhưng rồi cô cũng biết chuyện sẽ chẳng giấu được khi có lẽ chính Phùng Ái Ninh đã báo cho Tố Dĩ Dĩ biết cũng nên.
Tuy nhiên, Trạch Lam lại nhìn sang một bên ra chiều lẫn tránh cuộc gọi ấy. Ít ra, cô và Phù Dung vẫn còn toàn mạng, nếu trả lời cuộc gọi này...tệ hơn có thể cô sẽ kéo cả Tố Dĩ Dĩ vào nguy hiểm.
Giang Triết Hàn cười khoái trá, hắn thong thả nói: “Không muốn báo cho bạn thân của mình tình hình đang thế nào sao?”
“Không!” Trạch Lam dứt khoát trả lời, nhãn khí ánh lên tia kiên định đến cùng nhìn vào hắn. Bất chợt, hắn lại cười rất gian ý mà thấp giọng thì thầm: “Tôi đột nhiên...có ý này rất hay! Cô muốn thử không?”
“Anh...anh muốn làm gì...! Đừng...” Trạch Lam hoảng hốt kêu lên, cố gắng giật lại chiếc điện thoại trong tay Giang Triết Hàn khi thấy hắn bắt đầu có biểu hiện lạ. Nhưng hắn đã nhanh chóng ấn lấy phím trả lời, lại còn cố tình bật loa ngoài để cô nghe rõ. Bên kia đầu dây, giọng của Tố Dĩ Dĩ cất lên: “Trạch Lam, cậu sao rồi?”
Hai mắt căng thẳng không chớp, Trạch Lam nằm đó thở dồn dập, lại không biết phải trả lời Tố Dĩ Dĩ ra sao. Đến khi giọng của Tố Dĩ Dĩ cất lên lần nữa thì mới làm cô tỉnh hồn trở lại.
“Trạch Lam! Có phải có chuyện gì không? Alo!...”
“Dĩ Dĩ..cô ấy không biết đã xảy ra chuyện gì sao? Sao có thể...”
Trong đầu Trạch Lam vang lên vài câu nói mơ hồ, Giang Triết Hàn cười thích thú, hắn áp điện thoại vào gần lỗ tai của cô, lại nhướng mắt ám chỉ cô nhất định phải trả lời cuộc gọi này một cách hoàn chỉnh.
Yết hầu Trạch Lam khẽ trượt, cô cầm lấy điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi đáp: “Dĩ Dĩ, mình đây...”
“Xin lỗi cậu, đêm qua tăng ca về lại mắc mưa nên điện thoại mình bị chạm mạch không thể mở nguồn được. Giờ ổn rồi nên mình liền gọi ngay cho cậu. Sao hả? Chỗ chị Miu cậu làm quen chưa?” Tố Dĩ Dĩ ở bên kia xổ ra một tràng dài ngoằn, khiến Trạch Lam ngạc nhiên mà tròn mắt.
Cô gượng gạo cố tạo ra một tiếng cười bật ra khỏi miệng, bình tĩnh đáp: “À...công việc cũng không có gì khó khăn! Mình quen rồi... Dĩ Dĩ...mình...ưm...!!”
Câu nói của Trạch Lam còn chưa kịp dứt thì bất chợt cô phải giật người kêu lên một tiếng khó hiểu khi cảm nhận sự động chạm từ bên dưới hạ thể.
Cô căng mắt khi thấy Giang Triết Hàn lại mang cơ thể của cô ra làm thứ tiêu khiển. Một ngón tay của hắn chọc sâu vào trong cửa huyệt của Trạch Lam, khi thì chậm rãi, khi lại bạt mạng nhanh dần.
“A...!” Trạch Lam cựa quậy, hai cánh môi mím chặt nhau cố không phát ra những âm thanh quá rõ truyền đến tai Tố Dĩ Dĩ. Ngay khi cô có ý định tắt điện thoại, thì Giang Triết Hàn lại ngang ngược cướp lấy điện thoại khỏi tay cô.
Thần kinh Trạch Lam bị mọi hành động của hắn kéo căng ra hết cỡ, cô kinh khiếp nhìn nụ cười ngạo mạn hiện hữu trên rãnh môi bạc tình của hắn. Hai cổ tay của cô bị hắn khoá chặt trên đỉnh đầu, chiếc điện thoại vẫn được hắn ác ý đặt cạnh ngay sát bên cạnh cô.
Tố Dĩ Dĩ bên kia không nhận được hồi đáp, liền lấy làm lo lắng mà dồn dập gọi to: “Trạch Lam, cậu có ở đó không? Alo...Trạch Lam...!”
“Trả lời đi...” giọng Giang Triết Hàn càn rỡ lướt nhẹ bên tai, hắn hạ thấp thân người thổi từng làn hơi thở nóng hực vào nơi cổ nhạy cảm của cô lại trầm thấp nghiêm khắc như thể đang ra lệnh.
Trạch Lam cắn môi chịu đựng sự dày vò nhẫn tâm của hắn. Cô cố hết sức giữ cho giọng mình không bị lệch đi mà nói: “Mình ổn...ổn mà! Cậu đừng lo...aa..!”
Trong câu nói ngắt quãng một cách khó khăn, Trạch Lam bất chợt rên lên một tiếng thật ngắn khi Giang Triết Hàn đã một lúc đưa côn thịt vào sâu bên trong cửa huyệt.
Đau nhức, tê dại, khoái cảm một lần được hoà trộn với nhau. Tạo nên một thứ cảm giác bất trị đang dần tản ra khắp mọi tế bào trong người cô. Tố Dĩ Dĩ nghe thấy âm thanh lạ, lần nữa lại hỏi: “Cậu thực sự ổn chứ? Nghe giọng của cậu...hình như không khoẻ!”
“Mình...thực sự...không sao đâu Dĩ Dĩ! Ưm...Cậu..tắt máy hộ mình được không...Mình bận tay một chút... không bấm được!” Trạch Lam cắn răng cố gắng đáp lại Tố Dĩ Dĩ. Giọng nói yếu ớt dần đi vì bị Giang Triết Hàn liên tục đưa sâu côn thịt to dài đỉnh vào tận cùng tâm huyệt.
Tố Dĩ Dĩ tuy thắc mắc lẫn hoài nghi, nhưng cô vẫn làm theo ý của Trạch Lam, chỉ nói ngắn gọn: “Được rồi! Cậu làm việc đi..Mình sẽ gọi lại sau!”
“Tít” một cái, mọi âm thanh từ chiếc điện thoại kia đã im bặt. Trạch Lam ngay sau khi nhận ra Tố Dĩ Dĩ đã thực sự gác máy. Cô mới cong lưng mà kêu lên một tiếng thật dài.
Giang Triết Hàn bật cười, thanh âm tàn độc vang nhẹ truyền đến tai Trạch Lam một hồi rung chuyển cả từng đoạn thần kinh nơi đại não. Hắn ấn mạnh phân thân bên dưới, côn thịt được hắn đẩy mạnh tiến công sâu đến điểm nhạy cảm nhất của cô.
Trạch Lam cam chịu không đường trốn chạy, cô bị Giang Triết Hàn kiềm chặt cả thân người hằn sâu xuống dưới mặt nệm. Từng nhịp lên xuống đều đặn đuoc hắn tạo ra, cảnh hoan ái của phong tình buổi sớm mai dần được vẽ lên rõ rệt.
Mi mắt khẽ nhắm chặt, dồn ép những dòng lệ mặn đắng chát chúa hoen dài ra hai bên má, thấm đẫm vào làn tóc rối bên dưới. Trạch Lam xoay mặt về một phía, cắn răng chịu đựng những màn tiêu khiển trên thể xác từ Giang Triết Hàn.
Hắn một tay nắm lấy eo nhỏ của cô, côn thịt từng hồi rút ra rồi thẳng tấp cắm vào, lực ma sát cùng với dịch thuỷ tuôn ra ướt sũng khuấy động tạo ra thứ âm thanh dâm mị khôn cùng.
Giang Triết Hàn nghiêng đầu nhìn Trạch Lam, nhìn cô buông xuôi cắn môi rên rĩ dưới người hắn, hắn lại nhạt môi cười một cái, thích thú nói: “Có vẻ sau vài lần, cô cũng tích được một chút kinh nghiệm cho bản thân. Ướt rất nhanh, lại biết kêu rên một cách rất kích tình!”
Từng lời lẽ nhục mạ của Giang Triết Hàn vang nhẹ bên tai, nhưng thần trí Trạch Lam bây giờ quả thực chẳng còn tập trung để phân bua bất kì điều gì. Mọi thứ diễn ra xung quanh cô một lúc đều bị thứ cảm giác hoan ái chết tiệt bên trong cơ thể làm cho mờ nhạt.
Huyệt thịt bị nông ra đau rát, hai trận truy hoan kịch liệt diễn ra nối tiếp nhau chỉ một khoảng thời gian rất ngắn dường như rút mòn cạn kiệt mọi sức sống của Trạch Lam. Thứ duy nhất còn đọng lại bên tai cô chỉ là những tiếng gầm gừ thú tính hay tiếng uất nghẹn lẫn kêu rên yếu ớt của chính bản thân mình.
Ánh nắng bên ngoài đã dần lên cao, những tia nắng vàng nhạt đầu tiên của một ngày mới đã bắt đầu phủ xuống thành phố hoa lệ một màu phồn vinh bất tận. Nhưng đối với Trạch Lam, trong ngõ tối của cuộc đời cô, ánh sáng duy nhất dù nhỏ nhoi đến cỡ nào cũng đã bị dập tắt một cách không thương tiếc.
***
“Sao mình cứ thấy có gì đó không ổn?” Tố Dĩ Dĩ ngồi trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay mà nhíu mày suy nghĩ. Lúc này, trong đầu cô mới nhớ đến một người.
Nghĩ đến đây, Tố Dĩ Dĩ đã không chờ thêm mà bấm gọi ngay vào số của Phùng Ái Ninh. Bên kia, chỉ vừa đổ lên một hồi chuông thì đã có người trả lời, là chất giọng không quá ngọt ngào cũng chẳng quá là nhạt nhẽo của Phùng Ái Ninh đã cất lên.
Tuy nhiên, lẫn giọng âm giọng của cô ấy lại là sự gấp gáp khó hiểu: “Dĩ Dĩ, sao cả đêm qua tôi gọi cho em không được?”
Tố Dĩ Dĩ hơi sững sốt khi nghe được ngữ khí kì lạ của Phùng Ái Ninh, liền không thèm giải thích mà hỏi ngay vào vấn đề chính: “Chị Miu...có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Bên kia đầu dây, tiếng thở dài đầy mệt mỏi của Phùng Ái Ninh chợt nhả ra truyền đến tai Tố Dĩ Dĩ, điều này càng làm cô thêm căng thẳng mà vội vàng hỏi tới: “Chị Miu, nói cho em biết đi. Trạch Lam có phải lại gặp chuyện!”
“Phải!” Phùng Ái Ninh lặng người trả lời, nơi đại não của Tố Dĩ Dĩ hệt như bị một tiếng nổ lớn vang rền lên, khiến mọi thứ cô nghe được chẳng khác gì tiếng ong ong khó chịu.
Thấy người kia im lặng, Phùng Ái Ninh đủ hiểu có lẽ Tố Dĩ Dĩ quả nhiên đang bị sốc. Cô thở mạnh một cái rồi lại tiếp: “Nhưng không chỉ một mình cô ta có chuyện, mà cả tôi cũng không tránh khỏi rắc rối!”
“Cái..cái gì?” Tố Dĩ Dĩ bừng tỉnh, lấp bấp hỏi lấy. Cô bây giờ cảm tưởng như toàn bộ sức lực cơ thể một lúc đã bị phân tán đi đâu mất, đến việc cầm cho vững chiếc điện thoại cô cũng phải cầm bằng cả hai tay.
“Chị nói nhanh đi..Rốt cuộc là chuyện gì?” giọng Tố Dĩ Dĩ gấp gáp kêu lên, nơi lồng ngực đã dồn dập lên xuống vì sợ hãi.
Phùng Ái Ninh lúc này đang đứng hút thuốc trên sân thượng ở biệt thự riêng, mắt nhìn xa xăm, gạc nhẹ điếu thuốc trong tay mà nghiêm giọng hỏi: “Tại sao em không nói cho tôi biết, Lưu Trạch Lam có liên quan đến tứ thiếu Giang thị?”
Tố Dĩ Dĩ căng mắt, vậy là điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy đến. Cô hoang mang đến chẳng nói đươc lời nào, bên kia, Phùng Ái Ninh lại tiếp: “Tôi mang tội chứa chấp người của tứ thiếu, đến cả một khu kí túc xá cũng bị anh ta phá cho sắp nát! Người của tôi bị anh ta đánh đến nhập viện vô số. Phùng Ái Ninh tôi...từ lúc biết đến cái danh Giang Triết Hàn, tôi chưa từng nghĩ có ngày sẽ đụng độ với cái tên sát thần đó. Vậy mà...chỉ với một Lưu Trạch Lam, mọi thứ đảo lộn hết cả lên!”
Hai bàn tay mảnh khảnh của Tố Dĩ Dĩ đã run rẫy tự khi nào, suýt chút nữa còn làm rơi cả chiếc điện thoại xuống đất. Cô cố bình tĩnh, giữ giọng hỏi lấy Phùng Ái Ninh lần nữa.
“Tứ thiếu...anh ta đã đến bắt chị em Trạch Lam?”
“Không! Chỉ bắt một mình Phù Dung...ép Trạch Lam đi đến địa chỉ mà anh ta đưa ra. Nhưng tôi nghĩ...cũng như nhau thôi. Chị em họ...quả thật đã bị một tay Giang Triết Hàn tóm gọn!” Phùng Ái Ninh lạnh lùng đáp.
Ngay sau đó, không một lời hồi âm nào đươc truyền lại. Những tiếng “bíp bíp” đều đặn vang lên truyền đến tai Phùng Ái Ninh. Cô mệt mỏi buông điện thoại, đưa điếu thuốc trên tay lên môi mà rít một hơi thật dài, rồi lại nhả ra làn khói mờ đục hão huyền trước mặt.
Bờ môi nhợt nhạt chưa được tô điểm khẽ nhếch nhẹ, cô cơ hồ cúi mặt khẽ cười khổ: “Cái mớ hỗn độn chó chết gì thế này?”
***
Chung cư 301 đường số 2 khu Tây thành.
Trên chiếc giường kiểu dáng trang nhã màu trắng sữa, chiếc chăn bông màu xanh coban với nhiều hoạ tiết ngộ nghĩnh khẽ chuyển động khi kẻ cuộn tròn bên dưới đang liên tục trở mình vì tiếng chuông điện thoại không ngừng réo đến.
“Cái gì vậy chứ? Sáng sớm mà ai phiền thế này?” Giang Triết Mỹ ngọ nguậy như con sâu róm, hai tay nắm chặt chăn bông trùm kín lên đầu mà nhăn nhó, than thở.
Hôm nay tiết trời se lạnh, dù nắng đã hửng nhẹ nhưng vẫn chưa đủ xua tan được màn sương sớm dày đặc đang bao phủ lên toàn thành phố. Mặc cho Giang Triết Mỹ vẫn còn đang muốn chết chìm trong sự thoải mái của chăn êm nệm ấm. Tiếng chuông điện thoại vẫn cứ liên tục reo lên làm cô phải chịu thua mà với tay cầm lấy.
Ngón tay cái lướt nhẹ trên màn hình, Giang Triết Mỹ mắt nhắm mắt mở say ke mà mè nheo trả lời: “Alo......”
“Mỹ Mỹ!” tiếng thét của Tố Dĩ Dĩ bên trong điện thoại bất chợt cất lên, suýt chút phá hỏng luôn cả màng nhĩ của Giang Triết Mỹ. Cô nhíu mày nhìn lại lần nữa vào màn hình điện thoại, nhận ra là ai, cô than thở một hơi: “Dĩ Dĩ, còn chưa tới giờ đi làm mà...chị gọi em sớm vậy có chuyện gì sao?”
“Chuyện lớn! Là chuyện lớn đó! Tứ thiếu...anh trai của em lại tóm được Trạch Lam rồi!”
“Cái gì!?” Giang Triết Mỹ trong một lúc như tỉnh cả ngủ, cô ngồi bật dậy khỏi chăn bông, hai mắt căng tròn không chớp. Nhìn ra khe hở rèm cửa bên phía cửa sổ, một tia nắng nhạt màu khẽ in xuống sàn nhà. Bình minh đã dần lên cao, nhưng tại sao với tất cả những con người đang quanh quẫn trong cuộc chơi tàn khốc này lại chẳng khác gì một ánh tịch dương đang tàn lụi...