Ám Hương

Chương 45: Chương 45: Chương 44




“Mời quý khách dùng ngon miệng!”

Một ấm trà qua phiến cùng một dĩa bánh đậu được đặt nhẹ lên bàn. Hương thơm ngào ngạt từ loại trà nổi tiếng khắp Bắc Kinh dìu dịu thoảng qua khứu giác, kết hợp với vị ngọt thanh tao từ những chiếc bánh đậu vuông vức, vàng ánh tạo thành một hương vị hài hoà, khó có thể lẫn đi đâu được.

Giang Triết Mỹ thích thú rót lấy trà ra hai chiếc tách, nâng một tách lên ngang tầm mũi mà hít nhẹ. Trong ánh mắt lẫn đôi môi đều lộ rõ sự mãn nguyện nhất định. Cô cười nhẹ: “Anh cả! Đã bao lâu rồi chúng ta mới trở lại chỗ này. Được ngồi thưởng trà, nếm bánh kia chứ?”

“Thời gian trôi qua quá nhanh, cũng đã hơn mười năm rồi!” Giang Cẩn Quỳ thong thả chống cằm, khẽ đáp.

Giang Triết Mỹ đặt tách trà xuống bàn, mười ngón tay thon thả trắng ngần chà nhẹ lên thân tách nóng hổi. Cô nhìn người đàn ông có mái tóc đỏ rượu trước mặt, lạ lẫm nói: “Hơn mười năm, anh cả...anh thực sự thay đổi rất nhiều. Em suýt chút còn không nhận ra anh! Nhìn anh bên ngoài thế này, khác xa với những lúc em gọi anh, nhìn thấy anh qua chiếc điện thoại..,“

Đáp lại sự hiếu kì của em gái, Giang Cẩn Quỳ chỉ nhạt môi cười nhẹ. Anh đưa tay ra trước sờ nhẹ lên mái tóc của Giang Triết Mỹ, lại ôn nhu nói: “Em tưởng em không thay đổi gì so với ngày đó sao Mỹ nhỏ!”

“Đương nhiên!” Giang Triết Mỹ cười bảo, cao giọng như muốn trêu đùa, cô tiếp: “Em bây giờ, xinh đẹp hơn rất nhiều. Có đúng không?”

Một tiếng phì cười của ai đó lỡ nhả ra, Giang Triết Mỹ đỏng đảnh cong môi hăm doạ: “Anh cả! Anh dám lắc đầu hoặc nói không?”

“Ừ! Anh quả thực...là không dám!” Giang Cẩn Quỳ cười khổ. Sau bao nhiêu năm, tính cách trẻ con của cô em gái này vẫn không thay đổi là mấy. Vẫn ương bướng, cứng đầu, có khi lại rất cố chấp.

Nghiêng đầu nhìn ngắm một lúc, Giang Triết Mỹ không nén được tò mò bèn hỏi: “Anh cả! Lần này anh quay về, anh dự sẽ ở bao lâu?”

“Anh chưa biết! Công việc bên đó quá nhiều, anh chỉ muốn...xả stress một chút.” Giang Cẩn Quỳ nhấp môi trên tách trà nóng, không nhìn em gái mà chỉ nói một cách bâng quơ.

Nhận ra biểu hiện của anh trai không tốt cho lắm, Giang Triết Mỹ liền nói sang chuyện khác. Cô lay nhẹ cánh tay Giang Cẩn Quỳ, tươi cười bảo: “Mà nè, lâu rồi chúng ta không đi dạo phố với nhau. Anh cả! Hôm nay anh nhất định phải đưa em đi dạo khắp thành phố...”

“Được thôi! Rất sẵn lòng!” Giang Cẩn Quỳ nhướng mắt, ra vẻ trêu đùa. Ngồi đó thưởng thức trà và bánh thêm một lúc, cả hai mới rời khỏi quán. Bước ra ngoài, một chiếc Rolls - Royce sang trọng đã đợi sẵn. Cửa xe mở ra, một thanh niên với mái tóc xám tro cột cao nhanh chóng bước xuống.

Kính cẩn cúi đầu, hắn nhẹ giọng lên tiếng: “Ông chủ!”

“Ông...ông chủ?” Giang Triết Mỹ hơi lấy làm ngạc nhiên, cô nhìn sang Giang Cẩn Quỳ ngơ ngác tròn mắt. Giang Cẩn Quỳ chỉ cười một cái rồi đáp: “Cậu ta là Tá Đằng. Là trợ lí của anh...”

“Chào tiểu thư!” Tá Đằng bước đến trước mặt Giang Triết Mỹ cúi gập người. Giang Triết Mỹ hơi ngẫn người đôi chút với sắc vóc cuốn hút một cách kì lạ của nam thanh niên trước mắt mình.

Mái tóc đã là một điểm nổi bật khác người, còn thêm cách ăn mặc đậm chất Nhật Bản của Tá Đằng quả thực rất có khí chất. Chiếc áo yukata cách tân màu đen ôm vừa vặn cơ thể, tổng thể màu sắc trên người hắn chỉ đơn giản là một màu đen đơn điệu. Nhưng....lại rất hiệu quả trong việc thu hút ánh nhìn của một cô gái.

Giang Triết Mỹ đứng trơ như tượng, mãi đến khi một bàn tay đặt nhẹ lên vai của cô mới khiến cô giật mình.

“Vào xe thôi!” Giang Cẩn Quỳ ôn nhu nhìn cô. Thật nhanh, Tá Đằng đã đợi họ trước cửa xe đang mở rộng. Ngồi vào bên trong, ánh mắt ngây ngô của Giang Triết Mỹ vẫn dán chặt vào chiếc gáy nam tính đang lộ ra của một mái tóc được cột cao phá cách.

“Ông chủ! Tiểu thư! Hai người muốn đi đâu?” Tá Đằng nhìn lên gương chiếu hậu rồi hỏi. Giang Triết Mỹ đột ngột đỏ gay gắt cả mặt mũi, khi mà bản thân đang nhìn lén người khác, thì vô tình lại chạm phải ánh mắt của ai đó. Dù chỉ qua một tấm gương nhỏ, cũng đủ làm tim cô suýt chút vỡ ra vì hồi hộp, căng thẳng.

Đôi mắt Tá Đằng rất sắc, lại điểm nét lạnh lùng vốn có trên từng góc cạnh của gương mặt. Ở hắn luôn tồn tại một chút gì đó bí hiểm, lại như muốn ẩn mình để che giấu trước tầm nhìn của nguòi khác.

Thấy cô em gái không trả lời, Giang Cẩn Quỳ chợt cười khì một tiếng thật nhỏ: “Cứ dạo khắp thành phố cho tôi. Khi nào tôi bảo dừng thì hãy dừng.”

“Vâng!” Tá Đằng đáp lời rồi chậm rãi ấn ga cho xe lăn bánh. Với bản năng của một tên sát thủ, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng nhận ra được mình đang bị nhìn lén từ phía sau. Điều này, quả thực khiến hắn có cảm giác không hề dễ chịu tí nào...

***

Chiếc đồng hồ đắt giá trên cổ tay điểm 10 giờ 30 phút. Giang Triết Hàn khoác lên người một bộ tây trang với màu đen quen thuộc mà hắn thích. Bước khỏi phòng, hắn chợt xoay người nhìn về phía căn phòng nằm gần cuối hành lang lầu một.

Nghĩ ngợi gì đó, hắn đổi hướng đi ngược lên trên. Tiến thẳng đến cửa phòng của Trạch Lam, vừa trông thấy hắn, Dư quản gia đã cúi đầu. Không vòng vo, Giang Triết Hàn đã lên tiếng hỏi: “Cô ta thế nào?”

“Đã hạ sốt rất nhiều, ngài không cần quá lo lắng!” Dư quản gia sơ ý nói vậy, lập tức sắc diện của Giang Triết Hàn hoá đen như sắp giận dữ.

Nhận ra bản thân vừa lỡ lời, Dư quản gia cúi người thấp hơn vội muốn chữa cháy: “Tứ thiếu...”

“Lui đi!” Giang Triết Hàn đột ngột cắt ngang, điều này khiến Dư quản gia hơi sững sốt, vì chính ông cũng đang tự nghĩ: “Lẽ nào, tứ thiếu thực sự đang lo lắng cho tứ thiếu phu nhân?”

Nhưng dẫu là thắc mắc gì đi chăng nữa, có mười cái mạng già này thì Dư quản gia ông cũng không dám một lần lên tiếng hỏi ngược lại vị tứ thiếu kia. Ông khép nép cúi đầu lần nữa rồi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Giang Triết Hàn.

Về phần hắn, bản thân hắn cũng không hiểu mình đang nghĩ gì. Mở cửa phòng bằng mật mã riêng biệt, hắn bước vào trong, tiến thẳng đến bên giường, nơi Trạch Lam vẫn còn đang mê man trong giấc ngủ sâu.

Cô được ý tá thay một bộ đồ dễ chịu hơn, kín đáo hơn. Mái tóc rối nhẹ rũ trên gò má nhợt nhạt, bờ môi hồng nhuận thường thấy cũng khô tróc. Giang Triết Hàn đứng cạnh bên giường chăm chú nhìn cô không rời nửa giây.

Bàn tay to lớn của hắn đưa ra, vén đi mái tóc đang rủ xuống nơi trán của Trạch Lam, nhẹ nhàng đặt tay mình áp lên đó. Nhận ra cơn sốt đã hạ nhiệt, hắn mặc nhiên thở phào một hơi.

Giang Triết Hàn lúc này ngồi hẳn xuống bên cạnh, ngón tay hắn như thể tham luyến từng đường nét thanh tú trên khuôn trang đẹp đẽ đang ngủ say của Trạch Lam. Đầu ngón tay ấm nóng cứ trượt theo đôi má phấn, lại chẳng hiểu cố ý hay vô tình lướt nhẹ qua cánh môi nhỏ nhắn.

Bản thân hắn không điều tiết được xúc cảm của chính mình. Hẳn chẳng rõ vì sao hiện tại, khi nhìn trực diện vào Trạch Lam thế này mà hắn không thấy uất hận như những ngày đầu chạm mặt.

“Ngài không cần quá lo lắng!”

Câu nói khi nãy của Dư quản gia đột nhiên vang lên trong đầu khiến Giang Triết Hàn cau mày khó chịu. Ngón tay hắn dừng lại nơi vành tai của Trạch Lam, vén đi lọn tóc nhỏ trở lại gọn gàng.

“Là tôi đang lo lắng cho cô sao chứ?” Giang Triết Hàn lẩm bẩm như kẻ mất trí. Đáy mắt hắn thu gọn hình ảnh của Trạch Lam nằm sâu trong đôi con ngươi đen tuyền lạnh lẽo.

Khoảng cách giữa hắn và cô bây giờ, đang bị thu hẹp dần một cách rất vô thức. Ngón tay hắn lần nữa đặt lên cánh môi đã khô héo của Trạch Lam, nhẹ nhàng hệt như đang nâng niu một cánh hoa sắp rơi rụng.

Chạm thật nhẹ, cánh môi lạnh của hắn đặt lên môi Trạch Lam một cái hôn ôn nhu vô cùng. Không chiếm đoạt, không ngông cuồng phách lối như thường lệ. Cánh môi của cô bây giờ mất đi sự mềm mại trước kia, cảm giác khi chạm vào cứ ngỡ sẽ khiến nó vỡ vụn ra nếu lỡ như hành động một cách càn rỡ.

Bởi thế, Giang Triết Hàn hắn hôn cô rất nhẹ. Một cái hôn không tồn tại sự oán hận, chỉ có duy nhất một thứ - đó là một thứ xúc cảm không tên từ đâu cuộn trào đến, dâng cao trong cõi lòng từ lâu đã nguội lạnh. Hắn mang đôi môi lạnh lẽo của mình hông ấm bờ môi khô héo như hoa tàn của Trạch Lam. Mang dư vị của mùi hương hắn mê luyến nuốt trọn vào từng mạch máu.

Giang Triết Hàn đến lúc này không thể phủ nhận được nữa, hắn chính là bị thứ mê dược chết tiệt trên người Trạch Lam làm cho đầu óc đang dần ngu muội.

“Nếu tôi có thực sự yêu thích, thì cũng chỉ là yêu thích mùi hương đặc biệt này trên người cô. Lưu Trạch Lam, nếu như yêu cô...tôi chính là đang đi ngược đường với chính cuộc đời mình!”

Câu nói của Giang Triết Hàn dường như thoáng truyền đến tai khiến Trạch Lam tỉnh giấc. Nơi đầu lông mày khẽ nhíu lại, ngay lập tức Giang Triết Hàn đã kịp rời khỏi đôi môi của cô, khoảng cách cả hai cũng theo đó mà xa dần.

Hắn đứng bật dậy khỏi giường, bàn tay ôm lấy một nửa gương mặt lộ rõ sự bàng hoàng khi nhận ra bản thân vừa làm một hành động không nên có.

“Cái chuyện chết tiệt gì thế này!?” Giang Triết Hàn đanh mặt tự hỏi. Hắn nhìn Trạch Lam một cách khó hiểu, đến cả bàn tay còn lại cũng đã siết chặt đến phát run.

“Từ lúc nào kia chứ? Từ lúc nào...mà cô mang đến cho tôi thứ cảm giác chết tiệt này?” thanh âm thâm trầm khàn đặc cất nhỏ trong cổ họng. Giang Triết Hàn nhíu chặt tâm trán, đem ánh mắt như bị mờ đục bởi những thứ hỗn loạn đang dằn vặt lên trong đầu óc mà lặng lẽ nhìn Trạch Lam.

Đến khi cô vừa hé nhẹ đôi hàng mi thì cô cũng vừa kịp nghe thấy một tiếng cửa đóng lại thật mạnh. Thứ ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn trần phía trên khiến cô nheo mắt khó chịu. Cổ họng bây giờ cảm giác khô khan đến muốn ho lên từng cơn, đảo mắt nhìn quanh không gian trước mặt. Trạch Lam mơ hồ lẩm bẩm: “Mình trở về căn phòng này...từ lúc nào?”

Bất giác, hình ảnh còn tồn tại sót lại trong trí nhớ của cô gần đây nhất vô tình hiện hữu. Trên sân thượng, dưới hồ bơi, trên ghế gỗ và trong căn phòng lạ lẫm nào đó...thêm lần nữa cô bị Giang Triết Hàn mang ra dày vò bằng tất cả dục vọng cuồng dại mà hắn có.

“Khốn nạn!” cánh môi khô ráp khẽ thốt ra hai từ đầy căm hận. Mảnh chăn bông dày cộm đang đắp ngang ngực bị cô nắm chặt đến nhăn nhúm. Cô khép mắt, ép dòng lệ nóng tràn khỏi khoé mi lăn dài trên gương mặt thống khổ.

“Tứ thiếu!” giọng nói đồng thanh của cả ba người gồm Liêu Tống, Liêu Tầm và Dư quản gia cất lên khi vừa nhìn thấy Giang Triết Hàn sải bước tiến về phía họ.

Như thường lệ, vẫn một sự lạnh lùng chẳng để tâm đến ai. Hắn lướt qua ba con người kia cùng một đám đàn em, đến lối rẽ ở cầu thang, hắn trầm giọng ra lệnh: “Cô ta tỉnh rồi. Gọi y tá đến xem thế nào! Nhớ.. canh giữ cô ta cho cẩn thận! Nếu cô ta trốn thoát một lần nào nữa, thì lỗ tai của các người cũng chuẩn bị rơi xuống là vừa.”

Không dám đáp lời, tất cả những ai nghe thấy lời nói mang tính quyết định quyền lực kia đều đồng loạt cúi gập người sau bóng lưng đang xa dần về lối cửa chính.

***

“Mình không tin không tìm được thông tin gì liên quan đến chuyện này!” Tố Dĩ Dĩ ngẩng mặt nhìn vào căn nhà nhỏ trước mắt, tự nhủ với giọng quyết đoán.

Cô mở cửa, tiến vào trong không gian nhỏ hẹp quen thuộc. Mặt trời bây giờ đã lặn dần, bóng trăng đang sắp lên cao. Hôm nay trăng sẽ tròn, nếu là trước đây thì có lẽ hiện giờ cô và Trạch Lam đã cùng nhau mỗi người ôm một tách cà phê nóng. Ngồi với nhau ở chiếc ghế đá trước thềm nhà mà ngắm trăng, cùng tâm sự to nhỏ cho nhau nghe mọi điều trong cuộc sống.

Nhưng bây giờ thì không còn nữa, Trạch Lam hiện tại chẳng rõ sống ra sao ở bên cạnh Giang Triết Hàn. Cả cô em gái nhỏ Phù Dung cũng vô cớ bị lôi vào cuộc chơi không hồi kết. Thứ duy nhất người bạn như Tố Dĩ Dĩ cô đây có thể làm cho chị em họ chỉ là nhất định phải tìm hiểu được: chuyện năm xưa xảy ra giữa Lưu gia và Giang gia là như thế nào? Kẻ nào đã khơi màu cho mối hận thù đến thấu xương tận tuỷ thế này?

Tố Dĩ Dĩ bắt đầu lục lọi lại tất cả mọi ngóc ngách trong nhà thêm lần nữa. Bất ngờ, cô tìm thấy được quyển sổ tay nhỏ của Trạch Lam dùng để ghi chép những điều cần thiết.

Tố Dĩ Dĩ cẩn thận xem kĩ từng trang một. Trong quyển sổ bé tí này, Trạch Lam dường như ghi hết mọi thứ mà cô cần vào mỗi trang giấy. Gồm ngày tháng và chú thích cho mỗi mục, trình bày rõ ràng từng chữ.

“Sinh nhật Phù Dung, hạn nộp học phí...hạn thanh toán tiền thuốc, ngày tiêm thuốc định kì, ngày tái khám cho Phù Dung...” đọc đến đây, khi trang giấy vừa được Tố Dĩ Dĩ lật sang thì chợt cô nhớ ra điều gì đó, bất giác cô lật ngược lại trang giấy trước đó. Nhìn chằm chằm vào vào nó, cô vô thức đọc lầm bầm trong miệng: “Ngày tiêm thuốc định kì...?!”

Ngồi nhìn quyển sổ như người thất thần vài ba phút, Tố Dĩ Dĩ mới sáng mắt reo lên: “Phải rồi! Sao mình không nghĩ tới bác sĩ Chu kia chứ! Đúng là đãng trí mà...”

***

Trong một khuôn viên rộng lớn nằm dưới căn biệt thự lộng lẫy, bước chân của một cô gái cứ hết đi sang bên này rồi lại đi sang bên khác như thể đang rất mong ngóng ai đó trở về.

Ánh đèn phía trên cao rọi xuống dáng người nhỏ nhắn, in đậm bóng đen tản nghiêng dưới nền gạch ốp lát xám nhạt bên dưới chân. Chiếc bóng theo chủ nhân của nó cũng di chuyển không ngừng, cứ nhấp nhô lên những luống hoa gần đó rồi lại in xuống nền gạch lạnh ngắt.

Quân Nhu nhìn lên đồng hồ trên tay, thấy khó chịu trong lòng mà khẽ nói như trách móc: “Đã hơn 8 giờ tối rồi, sao lại đi lâu đến vậy chứ?”

Rít một hồi thật dài, tiếng xe từ phía cổng truyền vào khá rõ. Quân Nhu biểu diện thay đổi đến ngỡ ngàng, cô vội vàng co chân chạy nhanh vào trong đại sảnh như muốn che giấu bộ dạng ngóng đợi ai đó đến ra vào ngơ ngẫn.

Bóng dáng người đàn ông cao quý mà cô thầm tâm niệm đang chậm rãi bước vào, qua tiếng chào của đám đàn em thì giọng của Quân Nhu cất lên riêng biệt nhỏ nhẹ: “Ông chủ!”

Giang Cẩn Quỳ hôm nay tâm tình rất tốt khi anh đã dành cả một ngày để cùng Giang Triết Mỹ dạo khắp thành phố. Anh cùng cô em gái của mình dắt nhau sống lại những ngày đầu còn thơ dại nhất của một đời người. Những nơi, những hàng quán, những món ngon mà ngày xưa cả hai đều rất thích ăn, hôm nay chỉ trong một ngày mà cả anh và Giang Triết Mỹ đều quyết tâm nếm trọn không bỏ sót thứ nào.

Nhìn cô gái đang đứng bên cạnh, Giang Cẩn Quỳ hé môi cười rất hài lòng. Nụ cười này chẳng khác nào một đòn đánh chí mạng vào trái tim vốn từ lâu đã bị lỗi nhịp của Quân Nhu. Hai gò má bỗng chốc đỏ đến gay gắt, cô vội nhìn sang nơi khác để che giấu.

“Hôm nay tôi có pha trà phổ nhĩ Vân Nam, ông chủ...ngài có muốn dùng không?” Quân Nhu hơi cúi gầm mặt, nhỏ giọng hỏi.

Giang Cẩn Quỳ vừa lướt ngang cô, bước chân anh dừng lại. Cái ngoảnh đầu nhìn về phía sau của anh bất chợt chạm ngay ánh mắt đang cố né tránh của Quân Nhu. Tuy vậy, đối với Giang Cẩn Quỳ, anh vẫn không hề tồn tại một chút xúc cảm nào khác.

Tâm tình tốt, nên anh cười nhiều hơn mọi khi là điều hiển nhiên. Nhìn Quân Nhu, Giang Cẩn Quỳ chỉ nhướng nhẹ một bên đuôi lông mày mà nói: “Mang lên phòng cho tôi.”

“Vâng!” Quân Nhu cúi đầu đáp. Nhìn theo bóng lưng quyền quý, cuốn hút của người đàn ông kia đến khi khuất dạng, cô bị một tay Tá Đằng vỗ lên vai đến hồn vía cũng suýt tiêu tán mà bay mất.

“Hù chết tôi sao! Cái tên này...” Quân Nhu gắt giọng mắng. Về phía Tá Đằng, hắn lúc nào cũng xem bộ dạng si tình tham luyến kia của Quân Nhu là trò tiêu khiển thú vị. Nhìn cô, hắn lại cười châm chọc: “Tôi thì không nghĩ hồn phách của cô còn ở lại trong thân xác này đâu Ngô Quân Nhu! Mà nó theo ông chủ lên tận trên phòng rồi có đúng không?”

Lườm Tá Đằng một cách thật sắc, Quân Nhu hậm hực quay người muốn lãng đi nơi khác. Rồi như nghĩ đến điều gì đó, cô vội xoay người níu lấy vai nam thanh niên đang thong thả bước lên cầu thang.

“Mà...hôm nay ông chủ có vẻ tâm trạng rất tốt!? Ngài ấy thực sự rất thương Giang Triết Mỹ nhỉ?” Quân Nhu tò mò hỏi lấy.

Lúc này, sắc diện của Tá Đằng có phần thay đổi. Ánh mắt lộ nét không hài lòng mà nhắc nhở: “Quân Nhu, có cần tôi nói cho cô biết. Tiểu thư là em gái mà ông chủ thương yêu nhất, thì cô cũng nên biết điều mà xưng hô cho phải phép. Gọi thẳng cả họ lẫn tên của tiểu thư ra như vậy, nếu để ông chủ biết được. Tôi e là cô sẽ được đãi ngộ một dịp kha khá đấy...”

Dứt lời, Tá Đằng đã rời khỏi sự níu kéo của Quân Nhu mà đi thẳng lên trên lầu. Phía dưới, Quân Nhu cũng nhanh chóng đi vào nhà bếp. Đặt một ấm trà phổ nhĩ thượng hạng lên chiếc khay, cầm trên tay tiến về phía phòng của Giang Cẩn Quỳ.

Nhớ đến biểu diện vừa rồi của anh, Quân Nhu cô lại một phen lấy làm ganh tị.

“Quả thực, nét mặt đó của ngài chỉ duy nhất một mình Giang Triết Mỹ mới tạo ra được. Trong lòng ngài, ngoài cái tên La Bội Kỳ thì cũng chỉ là ba từ Giang Triết Mỹ. Ngài hài lòng với tâm tình của mình, mãn nguyện với tình yêu thương của người khác nhưng lại làm tổn hại đến tâm tình của tôi...Đến cả với Lưu Trạch Lam, ngài vẫn còn tồn tại một chút ham muốn nhất định. Ngô Quân Nhu tôi, dù một lần làm ngài dao động...cũng chưa từng có!”

Lúc này, khay trà trên tay của Quân Nhu bị cô siết mạnh đến rung lên. Ở cô, thứ tệ hại duy nhất mà cô không thể tự kiểm soát được mình đó chính là sự đố kị. Cô yêu Giang Cẩn Quỳ đến độ như muốn phát điên. Cô ghen với tất cả những gì trên đời này, với bất cứ ai. Chỉ cần nó khiến anh mang nét mặt ôn nhu, điềm đạm mà anh chưa bao giờ dành cho cô, cũng đủ lí do để cho cô sinh ra căm ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.