“Hức!” một âm thanh nức nở cất lên trong cổ họng nghẹn ngào của Trạch Lam khi cảm nhận được vật ấm nóng, căng trướng của Giang Triết Hàn đã cận kề ngay hoa môi ướt át.
Cô mệt mỏi chẳng buồn kháng cự, mọi thứ của cô dù không muốn chấp nhận nhưng sự thật, cô đã bị tên nam nhân kia bức ép biết bao nhiêu lần. Trong trắng của cô bị hắn đan tâm làm vẫn đục, thì hiện tại có thêm một lần bị ô nhục nữa cũng chẳng có gì là khác.
Cô nằm bất động bên dưới dáng hình tráng kiện của Giang Triết Hàn, hắn một tay nâng đỡ bên chân của cô, lại không quên ma sát đỉnh đầu côn thịt trượt dần theo hoa môi mềm mại.
Hắn nhìn Trạch Lam, nhìn đôi khoé mi đã ướt đẫm của cô, hắn chợt dừng lại. Bàn tay đang đặt nơi eo nhỏ của cô di chuyển, lướt nhẹ qua khoé mắt long lanh ngấn nước.
Lau bỏ thứ lệ sầu đọng lại nơi đó, hắn chẳng nói chẳng rành hạ thấp người dán lấy môi cô. Đầu lưỡi ẩm ướt của hắn lướt qua môi mềm, từ tốn tách lấy hai cánh môi kia ra mà chậm rãi tiến sâu vào trong.
Nụ hôn tựa như mặt hồ ngày lặng gió, không ồn ào, không vồ vã. Chiếc lưỡi của hắn từng chút quấn lấy lưỡi của cô, lại ra sức mút nhẹ. Cô nhíu mày, năm ngón tay khẽ cấu vào lưng áo sơmi của hắn tỏ vẻ khó chịu.
Giang Triết Hàn luyến tiếc rời môi cô, nhưng lại tham lam hôn dần xuống nơi cổ. Chiếc đầm trên người Trạch Lam bị hắn lột bỏ hoàn toàn, mảnh thân trắng như tuyết nổi bật trên nền nâu sẫm của tấm nệm bên dưới càng nhìn lại càng thêm mê đắm.
Bàn tay âu yếm đan xen vào nước tóc của cô, cánh môi vẫn tiếp tục trượt dần trên nơi gò ngực căng đầy đã in đậm những dấu hôn ái muội. Hắn nâng cao thân người, thâm sâu nhìn cô bằng cái cách kì lạ nhất mà hắn chưa từng nghĩ - có một ngày hắn sẽ dành ánh mắt này cho một cô gái nào khác. Mà khi đó là con gái của Lưu Đình, việc này càng khó có thể chấp nhận.
Trạch Lam đưa mắt ướt nhìn thẳng vào đôi nhãn khí bức người, cánh môi run nhẹ khẽ nghiến răng: “Nhanh chóng kết thúc đi...”
Giọng nói trong trẻo của cô bấy giờ như trầm đục vài phần, vì uất nghẹn, vì nhục nhã, vì chịu đựng. Tất cả những gì Giang Triết Hàn mang đến cho cô chỉ là thống khổ, bi thương. Hắn thậm chí còn tàn độc hơn cả dã thú, đã tóm được con mồi vẫn không quên đày đoạ cho đến khi nó thực sự kiệt sức mà trút hơi tàn.
“Cô...” Giang Triết Hàn đột nhiên lên tiếng. Âm thanh chợt đứt quãng theo một dòng xúc cảm mạnh mẽ đang cuộn sóng trong lòng. Tâm trán hắn khẽ cau lại, hắn trầm giọng mà nói như thể nhắn nhủ: “Tôi đã đánh giá quá thấp...đối với cô!”
“Ưm...!” Trạch Lam cơ hồ khẽ kêu một tiếng thật dài khi cô còn đang nghe loáng thoáng câu nói khó hiểu của Giang Triết Hàn, hắn đã một lúc luận động, đem côn thịt cắm vào huyệt mật.
Tuy nhiên, lần này hắn nhẹ nhàng vô cùng. Nếu như mọi lần hắn như vẻ gấp gáp, một lúc cắm cô sâu đến tận góc. Thì hiện giờ, nhịp độ của hắn rất chậm. Hắn chậm rãi ấn sâu côn thịt tiến vào người cô, đến độ cô hoàn toàn có thể cảm nhận được khúc thịt nóng hổi ấy đang từ từ lắp đầy trong tâm huyệt.
Đến khi cắm chặt khít khao, Trạch Lam cong lưng cựa quậy khi thấy bụng nhỏ dấy lên cảm giác căng trướng. Một bàn tay to lớn của Giang Triết Hàn vẫn còn đắm mình trong làn tóc mát lạnh của cô, hắn khẽ động hạ thân, rút côn thịt ra rồi lại chầm chậm ấn vào.
Trạch Lam cắn môi, dùng một tay che lấy biểu diện mâu thuẫn của mình. Nhưng hắn lại dường như không muốn đôi mắt ướt trong trẻo kia khuất khỏi tầm nhìn của hắn. Hắn gỡ lấy bàn tay của cô, ghì chặt xuống mặt nệm.
Giang Triết Hàn tỉ mỉ quan sát từng biểu hiện trên gương mặt thanh tú, nhìn cô mím môi cố chịu đựng, hắn bất chợt đưa tay nắm nhẹ lên khuôn cằm nhỏ nhắn. Một lực vừa đủ bắt cô phải hé môi, hắn áp mặt trao cho cô cái hôn đằm thắm như nhân tình.
“Ưm....hm!” thanh âm rên rĩ bắt buộc vang nhẹ trong cổ họng, Giang Triết Hàn cùng lúc đem môi cô hôn đến nghiện, hạ thân cũng theo đó mà luận động đều đặn không ngừng. Từng đợt cắm vào rút ra đều kéo theo những thanh âm đầy khiêu gợi.
Bản thân Trạch Lam dù chẳng tình nguyện, nhưng có một sự thật không thể chối cãi. Đêm nay con dã thú bên trong Giang Triết Hàn dường như đã lặng đâu mất. Hắn khi thì mạnh mẽ như một ngọn sóng lớn, khi lại nhẹ nhàng như bọt biển sắp tan ra.
Cô dẫu gì cũng chỉ là một con người bình thường, vốn dĩ không thể ngăn được bản thân phản ứng lại với những hành động mà Giang Triết Hàn đang mang đến. Ở thời điểm hiện tại, cô bị hắn nhẫn tâm nhấn chìm trong một biển dục vọng thấp hèn.
Huyệt thịt của cô từ lúc nào đã dần co thắt kịch liệt, gắt gao siết chặt côn thịt căng phồng vẫn đang giữ sâu bên trong. Cả người cô thoáng run lên, mọi sức lực một lúc như bị rút cạn kiệt. Hàng mi dày đen ánh khẽ dao động, tầm nhìn truoc mặt cô khá mờ nhạt. Nơi cánh môi phải hé mở để giúp cô thở được dễ dàng hơn.
Vài lọn tóc nhỏ bết dính trên má phấn, Giang Triết Hàn vén gọn chúng nằm gọn sau vành tai của cô. Vẫn ánh mắt lạnh lùng, hắn nhìn cô rồi lại nở nụ cười đầy hàm ý. Trong đáy mắt loé lên tia nhẫn nhịn, hắn cúi người đồng thời thúc nhẹ đỉnh đầu côn thịt đỉnh sâu đến tận cùng.
“Hm...” Trạch Lam hé môi, rướng người kêu rên thì liền bị hắn dùng miệng chặn lại. Cái hôn của hắn hút trọn mọi âm thanh phát ra từ cô, lại tham lam rút cạn cả mật ngọt nơi ấy. Một tay giữ chặt hai cánh tay cô cao lên đỉnh đầu, một tay kiềm chặt phần hông, bắt đầu cho cuộc chạy nước rút thực sự đã đến.
Đêm hôm nay, cuộc truy hoan diễn ra với một bầu không khí khác hẳn. Không ồn ào, không náo loạn như mọi lần. Giang Triết Hàn không gấp gáp cũng không thô lỗ đối với Trạch Lam. Hắn như thể đang tự làm trái với bản thân, rằng những điều trước khi hắn dùng hạ sách hèn han để dẫn dụ cô vào bẫy. Thì hiện tại, hắn của đêm hôm nay lại mang đoá hoa trong tay hắn nâng niu vô cùng.
***
9 giờ sáng, trong không gian yên tĩnh của một nhà hàng theo phong cách cổ kính, Tố Dĩ Dĩ ngồi bên tách trà nóng đang toả khói nghi ngút, bàn tay không ngừng gõ nhịp lên mặt bàn kêu lên tiếng tiếng “lọc cộc“.
Sau khi chợt nhớ đến vị bác sĩ họ Chu kia, cô đã liền gọi vào số máy của ông nhưng không nhận được hồi đáp. Những hồi chuông đổ dài truyền đén tai là mỗi lần tâm dạ của cô như thể đang bị đốt cháy bằng một ngọn lửa. Nóng bức và ngột ngạt, khó chịu không thể tả.
“Sáng nay, bác ấy cũng không nghe máy...Rốt cuộc là tại sao kia chứ?” Tố Dĩ Dĩ bực dọc cằn nhằn. Lúc này, chiếc điện thoại của cô reo lên, thấy người gọi đến là ai, cô liền nhấc máy, nói bằng giọng châm chọc: “Tiểu thư, tôi còn tưởng cô hôm nay đi du lịch đến nơi nào xa lắm rồi!”
Bên kia đầu dây, Giang Triết Mỹ cười lên vài tiếng rồi đáp: “Không! Chẳng qua tối hôm qua....em mất ngủ cả đêm. Nên sáng nay ngủ quên...Mà chị đang ở đâu? Em vào công ty mà không thấy chị?”
Tố Dĩ Dĩ nhấp một ngụm trà, thong thả trả lời: “Nhà hàng đối diện đây, sang dùng trà với chị một chút...”
Gác máy, chỉ độ khoảng ba phút sau, Tố Dĩ Dĩ đã trông thấy cô nàng tiểu thư của Giang gia trong bộ đầm suông màu xanh coban dài chạm gối, đang chậm rãi tiến về phía nhà hàng.
Mái tóc màu vàng nhạt của Giang Triết Mỹ được cột cao, để những lọn tóc xoăn sóng to bồng bềnh phất nhẹ theo từng bước chân đầy tự tin trên đôi Louboutin cao gót xa xỉ, sang trọng. Tiến đến phía Tố Dĩ Dĩ, cánh môi đỏ như mận khẽ cười rạng rỡ.
Tố Dĩ Dĩ một tay tì lên cằm, đăm chiêu nhìn cô tiểu thư đỏng đảnh, xinh đẹp trước mặt mình mà nói: “Nhìn bộ dạng này của em, không giống một kẻ vừa bị mất ngủ cả đêm!”
“Là thật đó!” Giang Triết Mỹ cong môi phản biện, đặt túi xách xuống, cô cũng ngồi đối diện với Tố Dĩ Dĩ rồi tiếp: “Cả đêm qua, em không chợp mắt được. Mãi đến gần sáng em mới ngủ được một chút...cho nên, đồng hồ có reo đến muốn vỡ ra em cũng không nghe thấy.”
“Quý khách dùng gì ạ?” tiếng một nam nhân viên hỏi vào. Giang Triết Mỹ đap nhanh: “Trà bích la! Cảm ơn.”
Đợi nam nhân viên đó lui đi, lúc này Giang Triết Mỹ mới làm vẻ mặt thần bí. Cô ghé người gần hơn với Tố Dĩ Dĩ, nhỏ giọng hỏi: “Chị chưa liên lạc được với bác sĩ Chu gì đó sao?”
Tố Dĩ Dĩ không đáp, ngán ngẫm lắc đầu. Tay xoay xoay tách trà, đôi mắt nhìn vào thứ chất lỏng đẹp đẽ trong vắt trong tách. Nét mặt in rõ sự suy tư, thật khiến người khác trông thấy mà buồn lòng theo.
Giang Triết Mỹ lẳng lặng nhìn, đôi lúc sau, cô mới lên tiếng: “Không sao! Cứ từ từ đã! Ngày mai em sẽ đến dinh thự của Triết Hàn để nghe ngóng tình hình của chị em Trạch Lam. Chị đừng lo lắng quá, nhìn chị xem. Hôm nay chị ốm hơn rồi. Nhan sắc này, bộ dạng này khéo chàng nào trông thấy cũng xa lánh đấy!”
Bật cười một tràng, Giang Triết Mỹ khá thành công trong việc giúp tinh thần của Tố Dĩ Dĩ đỡ tệ hại hơn. Những tiếng cười, tiếng trò chuyện rôm rả bắt đầu. Bên tách trà nóng, trong cái tiết khí lạnh buốt của lập đông, thì dù là với bất kì ai, chỉ cần trong những khoảnh khắc tươi đẹp thế này cũng đều đáng để trân trọng.
***
“Bụp...bụp” những âm thanh không to cũng chẳng nhỏ liên tục vang lên một cách đều đăn. Những chiếc phi tiêu nhọn hoắc được phóng ra trước, cắm chặt lên tâm điểm chính xác hoàn hảo.
Tá Đằng đứng sau, bước lên một bước, hắn nói: “Ông chủ, ngài sẽ dự tính làm gì tiếp theo sau khi ra mặt để gặp tiểu thư?”
Giang Cẩn Quỳ tay vẫn ném phi tiêu, dáng vẻ quyền lực trong bộ âu phục xám đậm khẽ xoay nghiêng góc người một chút. Nhìn tên thủ hạ thân cận của mình, anh chỉ lặng nở một nụ cười khá ngạo mạn: “Sắp tới là tiệc đại thọ của lão già đó, tôi còn đang nghĩ trong đầu liệu đứa con cả này sẽ làm gì cho cha mình bất ngờ!”
“Ông chủ, ý ngài là ngài định sẽ xuất hiện trong buổi đại thọ của lão gia?” Tá Đằng mơ hồ hỏi lấy. Giang Cẩn Quỳ đột nhiên bật ra một tiếng cười lạnh lẽo, nơi đáy mắt lộ chút khinh bỉ: “Đại thọ của lão gia! Tôi thực không nghĩ ông ta vẫn có thể khoẻ mạnh mà làm đại thọ cơ đấy...”
“Bụp” một cái, chiếc phi tiêu cuối cùng trên tay một lực ghim thẳng vào hồng tâm. Cái ném đầy nội lực hệt như đang tống một cổ nộ khí ra khỏi cơ thể, Giang Cẩn Quỳ quay người cầm lấy ly rượu vang một lần nốc cạn.
Đặt mạnh chiếc ly lên bàn, Giang Cẩn Quỳ ngã người ra ghế bành, chân thoải mái bắt chéo. Bàn tay gác trên thanh vịn khẽ đong đưa đầy ngụ ý, anh liếm môi quét sạch vết rượu thượng hạng còn đọng lại khẽ lên tiếng: “Đại thọ lần này của lão ta, dám cá sẽ là đại thọ nhớ đời! Bố, con đã trở về rồi. Liệu bố có niềm nở, hào hứng ra chào mừng con hay không đây?”
***
Nắng lên cao qua khỏi tán cây, bên ngoài cửa sổ, những tia nắng vàng ấm áp đã len lỏi xuyên qua tán cây rợp bóng khẽ rọi vào trong phòng. Không gian rộng lớn quá mức dẫu gì cũng vẫn mang lại cảm giác trống trãi, lạnh lẽo vô cùng. Giang Triết Hàn cả đêm chẳng ngủ ngon giấc, hắn tựa lưng ra thành giường, trên người chỉ mặc độc chiếc quần tây đen nhám.
Đôi lông mày khẽ nhíu lại, nhãn khí có phần u tối lạ thường khi quay sang nhìn vào người bên cạnh. Hiện tại, Trạch Lam một thân liễu hạnh ẩn mình trong chăn bông nằm trong vòng tay của hắn.
Cả đêm hôm qua, Giang Triết Hàn xem cô như một thứ mỹ vị thượng phẩm, mặc sức thưởng thức đến dư vị cuối cùng. Thật chẳng thể biết, hắn cắm chặt lấy cô suốt bao nhiêu lâu, lắp đầy bên trong cô bao nhiêu lần. Hắn chỉ biết, buổi tối đêm qua hắn không hề có ý định dừng lại. Mọi thứ xuất phát từ tâm mà ra, hắn hoàn toàn vô phương kiểm soát.
Dục niệm, tâm tư. Hai thứ này thay nhau dằn xé hắn cả đêm. Nó khiến hắn mệt rã cả tinh thần nhưng cũng cùng lúc làm Trạch Lam mệt mỏi đến cạn sức. Dù là hắn của đêm qua không phải dã thú hung bạo, nhưng khoảng thời gian truy hoan kéo dài liên tục, Trạch Lam lại không đủ khả năng để điều tiết ngăn mình thoát khỏi khoái cảm, cô bị hắn bức đến đỉnh điểm của xuân triều hàng chục lần.
Bây giờ, cô ngủ mê man ngay trong tay Giang Triết Hàn. Bàn tay nam tính to lớn của hắn giữ trọn bên bờ vai nhỏ nhắn, tham luyến xoa xoa nhè nhẹ.
Hắn nhìn cô thật gần, thật lâu. Cả đêm, hắn không nhớ hắn đã mãi nhìn cô như vậy bao nhiêu lần? Chỉ có một điều hắn hoàn toàn xác định rõ, đó là ở cô luôn tồn tại thứ gì khiến hắn một khi đã bước chân vào rồi, thì chỉ muốn điên cuồng trầm luân trong đó.
“Là do mùi hương trên người cô! Hay là vì lí do nào khác...Sự nhẫn tâm của tôi đang bị gương mặt đẹp đẽ này của cô áp đảo cả rồi.” Giang Triết Hàn khẽ nói, ngón tay vô thức chạm nhẹ lên gò má hồng hào, trượt qua cánh môi mộng như hoa đào. Hắn lại lần nữa không ngăn được, hạ mặt áp môi hôn cô một cái thật nhẹ.
Tựa như nắng sớm, lại có chút lạnh giá của mùa đông. Cái hôn đẩy đến từng tế bào trong người hắn một thứ xúc cảm mạnh mẽ bất trị. Hắn quyền uy đứng trên vạn người, nhưng vẫn khuất phục cúi đầu trước cái gọi là “tình yêu“. Măc dù, bản thân hắn vẫn chưa hề dám khẳng định thứ cảm giác nhóm cháy trong lòng hắn là gì, nhưng quả thực, hắn đối với Trạch Lam hiện giờ, đã không thể tàn nhẫn như những ngày đầu được nữa.