Ám Hương

Chương 52: Chương 52: Chương 51




Hơn 11 giờ đêm, Giang Triết Mỹ vẫn ngồi bên cạnh Giang Cầm, lặng người rơi nước mắt nghe ông giải bày hết bao nhiêu nỗi khổ tâm đã đeo bám theo ông suốt hơn mười năm qua.

Đôi mắt Giang Cầm tối sầm lại đôi chút, ông ngồi bần thần trên giường, chiếc chăn bông được Giang Triết Mỹ kéo lên đắp ngang bụng. Trời càng về đêm cành lạnh dần, làm cho khoảng không gian nơi này càng trở nên buốt đến tận trí óc. Cô lau khô khoé mi, mỉm cười cố tỏ ra bình ổn mà nói: “Hôm nay với con như vậy đã là quá đủ rồi. Chuyện của anh hai...con phần nào đã được rõ. Cũng thật may, khi Đàm gia bào chế đuoc một loại thuốc tốt cho bệnh tình của anh ấy. Đến giờ con mới biết, vì sao Đàm gia lại được bố tin tưởng và ưu ái đến vậy. Ra là bất cứ việc gì...cũng đều có lí do của nó!”

Giang Cầm không đáp, đôi mắt ông chậm rãi khép lại đầy mệt mỏi. Giang Triết Mỹ ngậm ngùi nhìn ông thêm đôi chút, rồi đỡ lấy ông nằm xuống: “Trễ lắm rồi, bố nên nghỉ ngơi. Con sẽ ghé thăm bố sau...”

Nói xong, Giang Triết Mỹ đã vội đứng dậy khỏi giường. Nhưng khi cô vừa xoay lưng đi, một bàn tay nào đó đã níu cô trở lại. Ngoảnh mặt, cô bắt gặp ánh mắt trĩu buồn của bố mình. Nhìn cô, Giang Cầm đau lòng hỏi: “Đến khi nào, con mới chịu trở về bên cạnh lão già này chứ?”

Giang Triết Mỹ như nín thở vài giây, cô cay mắt ngấn lệ cười với ông. Vỗ nhẹ lên bàn tay nhăn nheo đang giữ lấy cổ tay mình, cô đáp: “Khi nào anh hai và anh cả chịu trở về, ngày đó...sẽ là ngày gia đình mình sum họp!”

“Anh cả...Con nói Cẩn Quỳ sao?” giọng Giang Cầm bất chợt cao lên. Ánh mắt cũng không còn đọng lại sự tha thiết vừa thoáng qua, ông nhìn sang một phía, thờ ơ nói: “Cẩn Quỳ, có lẽ nó cũng chán ghét lão gia này vô cùng. Đừng nói trở về căn nhà này, đến cả điện thoại của ta...anh cả của con cũng chẳng thèm để tâm đến.”

“Bố...” Giang Triết Mỹ ngồi trở lại bên cạnh ông, nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang trực lên ánh nhìn khó hiểu. Cô lần nữa không ngăn được thắc mắc, bèn lên tiếng hỏi: “Chuyện của anh cả...tại sao anh ấy cũng giận bố kia chứ? Trong kí ức của con, sau khi anh hai xảy ra chuyện không bao lâu. Anh cả đã sang Anh du học, một năm sau...vào dịp sinh nhật của con anh ấy có trở về. Nhưng vì sao, anh cả lại đột ngột bỏ đi biệt tích...đến nay con vẫn không thể hiểu. Bố...còn nữa, cô gái có tên La Bội Kỳ...thực sự là ai?...”

“Đủ rồi! Ta muốn ngủ một chút...Chuyện còn lại, để sau rồi nói!” Giang Cầm đột ngột cắt ngang, trong âm giọng lộ rõ sự nóng giận. Ông bỏ tay khỏi Giang Triết Mỹ, thôi không níu kéo. Ông rõ ràng né tránh mọi lời nói, mọi sự thắc mắc của con gái. Ông nằm xoay mặt vào trong, khép mắt như đang ngủ.

Giang Triết Mỹ nhíu mày cơ hồ hoài nghi, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được vẫn còn có chuyện gì đó mà cô không được biết. Nhìn vào thái độ của Giang Cầm, cô laii càng khẳng định chuyện này có liên quan đến cả Giang Cẩn Quỳ. Đây có lẽ mới chính là nguyên nhân đẩy gia đình cô vào sự li tán như ngày hôm nay.

Thở nhẹ một tiếng, Giang Triết Mỹ lặng lẽ đứng dậy. Cô đau đáu nhìn vào bóng lưng của Giang Cầm vài giây rồi cũng rời khỏi phòng. Sau khi tiếng cửa phòng khép lại, người đàn ông trên giường mới trở mình nhìn theo.

Giang Cầm thở mạnh, rồi ông nheo mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Bàn tay đưa lên xoa xoa tâm trán vài lần. Trong đầu ông lại bắt đầu ẩn hiện một vài hình ảnh tồi tệ, những tiếng van cầu khóc lóc đến xé lòng, tiếng mắng chửi đầy oan nghiệt đều đặn thay nhau văng vẳng bên tai...

“Bố...con xin bố. Thả con ra...con muốn gặp Bội Kỳ...”

“Tại sao ông phải làm như vậy? Tại sao chứ?....Bây giờ Bội Kỳ chết rồi...ông hài lòng chưa?”

“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không mang họ Giang nữa. Tôi không còn là đại thiếu gia của Giang gia. Ông cần danh tiếng, ông cần thể diện...lại chẳng xem danh dự và mạng sống của người khác ra gì. Cả ông và nó...hai bố con các người, đều y như nhau. Không khác cầm thú....”

Khí tiết lập đông lạnh lẽo vô cùng, cái lạnh xuyên qua từng lớp tường dày đặc, tản nhiệt khắp căn phòng rộng lớn. Mà khi khoảng không quá đỗi rộng rãi thế này thì chỉ càng mang đến cho con người ta một cái lạnh đến thấu da thấu cốt. Giang Triết Hàn hắn hiện giờ quả thực rất lạnh, bàn tay hắn run rẫy siết chặt ga nệm, lòng bàn tay đã trở nên lạnh ngắt tự lúc nào.

Toàn thân dấy lên cảm giác ớn lạnh đến rùng mình nhưng trán lại thấm đẫm mồ hôi. Đôi lông mày cau có như thể đang cố sức chịu đựng thứ gì đó, nhưng rồi hắn lại đột ngột mở mắt. Hơi thở dồn dập nhả ra từng đợt, hệt như vừa trải qua một cuộc chạy đua đầy ngạt thở.

Hắn nằm đó, mắt nhìn chằm chằm vào hư không. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo kia, vậy mà từng nét đau thương trên khuôn mặt hắn vẫn được khắc hoạ rõ rệt. Mười hai năm trôi qua, khoảng thời gian ấy chẳng cho hắn được bất cứ điều gì mà hắn cần. Dường như sau ngần ấy năm, bao nhiêu đau thương, thống khổ cứ thay nhau đục khoét tâm trí hắn, gọt đẻo qua từng đường nét trên diện dung hoàn hảo. Khắc lên trên người hắn một sự ngạo mạn đến xa lánh, lại vô tình mang lên mình vỏ bọc tàn độc, xấu xa vốn dĩ không hề có.

Cơn ác mộng hắn vừa trải qua chẳng có gì làm lạ trong suốt những năm qua. Cứ thỉnh thoảng, những hình ảnh kinh khủng ấy, những lời nói đầy cay nghiệt kia lại tìm đến trong giấc ngủ của hắn. Suốt mười hai năm trời dài đăng đẵng, hắn đơn độc trong chính cuộc đời của mình. Sự quyền lực chỉ mang đến cho hắn sự kiêu hãnh trên vạn người, hắn tỏ ra ngạo mạn nhưng thực chất lại cô độc đến đau lòng.

Vẳng bên tai hắn hiện giờ, không lời than oán, không tiếng trách móc. Chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc xoay vòng cùng tiếng lòng vụn vỡ còn sót lại đôi chút. Giang Triết Hàn đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, sau ô cửa kính, bóng trăng treo bên ngoài tỏ mờ ẩn hiện sau rạng mây mù trôi lơ đãng.

Hắn vô thức cười chua xót, yết hầu trượt dài cố đẩy mọi bi thương, oán giận xuống sâu trong lồng ngực. Ngón tay đang để yên trên mặt nệm bỗng dưng động nhẹ, hắn nhíu mày mơ hồ nghĩ ngợi.

Đưa bàn tay ngang tầm mắt, Giang Triết Hàn bất chợt cảm thấy bản thân đang nhớ đến một thứ gì đó rất kì lạ, cuốn hút ăn sâu vào tận tâm trí hắn không tài nào dứt ra được. Trong đầu hắn thoáng qua hình ảnh của một cô gái, cánh môi hồng nhuận, đôi má phấn ngọt ngào, làn da mướt mát như băng như ngọc, và một đôi mắt ướt long lanh như tinh tú..

Từng cảm giác chân thật như được tái hiện trên từng đầu ngón tay của hắn. Giang Triết Hàn mơ mơ hồ hồ cười thành tiếng, lại như vô tình khẽ gọi lên hai từ: “Trạch Lam...”

Mở cửa phòng, Giang Triết Hàn hướng thẳng về phía nơi Trạch Lam đang ở. Chỉ độ khoảng một phút cho khoảng cách giữa hai căn phòng, hắn đã đứng trước cửa phòng của cô.

Tay ấn lấy mật mã trên hộp số, cánh cửa khoá chặt ấy đã một lúc hé mở. Đẩy lấy thật nhẹ, Giang Triết Hàn chậm rãi bước vào bên trong. Không gian tối tăm chỉ được soi sáng bằng một ngọn đèn ngủ trên kệ tủ. Hình ảnh Trạch Lam nằm ngon giấc trên giường dễ dàng được gói gọn trong đáy mắt hắn.

Mảnh chăn bông dầy cộm kia dẫu thế nào cũng chẳng đủ che khuất được vẻ đẹp trên cơ thể đầy đặn. Hắn tiến đến gần hơn, lặng lẽ đứng đó quan sát dung mạo kiều mị đầy mê hoặc đang ngủ say. Mái tóc đen ánh của Trạch Lam nằm gọn một bên, để lộ khoảng da thịt trắng tuyết của chiếc cổ gơi cảm. Mà nơi đó vẫn còn in lại dấu hôn đầy ái muội của hắn...không chỉ một mà là vô số dấu hôn hắn đã để lại trên cơ thể cô.

Rãnh môi Giang Triết Hàn thoáng cười tà mị, hắn thật cẩn thận trèo lên giường. Giở lấy mảnh chăn bông kia ra, nằm sát bên cạnh cô. Trạch Lam khẽ động thân người, hắn đã lập tức đem cô ôm trọn vào lòng, để bóng lưng mảnh mai sau làn áo ngủ dán vào lồng ngực vạm vỡ.

“Hm!!!” Trạch Lam khẽ cong môi tỏ vẻ khó chịu khi bị quấy rầy. Quả thực, đêm nay cô ngủ rất ngon. Có lẽ, khi tâm trạng con người ta thực sự tốt thì mọi thứ đều diễn ra một cách suôn sẻ. Đã lâu rồi, cô chưa có đuoc giấc ngủ sâu thế này...

Giang Triết Hàn quan sát mọi cử chỉ của cô, đến cả cái cong môi, nhíu mày kia của cô cũng khiến hắn thấy thích thú vô cùng. Hắn mặc nhiên thả mình trôi vô định trong mớ xúc cảm vô hình. Hắn lại lần nữa nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt rộ lên tia sáng hài lòng.

Hắn càng ôm lấy Trạch Lam lại càng thấy cõi lòng lạnh buốt của mình như được hong ấm. Những vết nứt chẳng lành dường như cũng được xoa dịu, dễ chịu đến không ngờ.

Nước tóc êm như suối của cô cận kề ngay trước mặt, mùi hương cơ thể lại không ngừng toả ra thản nhiên lướt qua khứu giác của hắn. Đáy mắt ánh lên một lần khó nhịn, hắn không ngăn được bèn áp sát mũi vào sau gáy của Trạch Lam mà hít nhẹ.

Sự hài lòng, sự dễ chịu mà Trạch Lam mang đến luôn là điều hắn dù có cố gắng cũng không tài nào hiểu được. Đàm Chiêu vẫn chưa trở về nước, chỉ có anh ta mới có thể giúp hắn biết được: Rốt cuộc trong người của cô ẩn chứa thứ gì?

Giang Triết Hàn tham luyến đặt môi lên sau gáy của Trạch Lam một cái hôn thật dịu dàng. Lại không điều tiết được bản thân, hắn hôn dần lên vành tai mẫn cảm của cô vài ba cái khiến cô nhột nhạt cựa quậy trong vòng tay hắn.

Gắt gao siết chặt thân thể lụa là mềm mại nép chặt vào lồng ngực, hắn khẽ thì thầm vào tai cô một câu khá mơ hồ: “Lẽ nào tôi thực sự thua cho bản thân mình trước một tiểu yêu nghiệt như cô sao chứ?”

Nói đến đây, Giang Triết Hàn bắt đầu dùng ngón tay lướt từng đuòng nét trên gương mặt của Trạch Lam. Chạm vào cánh môi mềm như hoa đào của cô, hay lướt qua hàng mi dày cong đang khẽ dao động. Nơi chóp mũi tinh tế đến hoàn hảo, lại còn nơi xương hàm quyến rũ đến động lòng.

Giang Triết Hàn nhoàng người ra trước, bàn tay khẽ nâng lấy khuôn cằm nhỏ nhắn của Trạch Lam cao lên một chút. Hắn áp mặt đặt lên cánh môi khép hờ của cô cái hôn rất nhẹ. Bàn tay to lớn ấm áp của hắn đan xen vào bàn tay của cô, mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ không một kẽ hở.

Trạch Lam chẳng khác gì một con mèo nhỏ đang được Giang Triết Hàn ôm trọn vào lòng. Hắn cứ thế ôm chặt lấy cô, cùng cô ngon giấc trên cùng một chiếc giường, cùng cô đắp chung một chiếc chăn bông dày dặn....cùng cô trải qua một đêm thực sự bình yên đến lạ thường.

Trên đoạn đường vắng vẻ chỉ vài chiếc xe vụt qua, Giang Triết Mỹ lái xe như người mất hồn. Từ sau khi rời khỏi dinh thự Giang gia, tâm trí cô chưa một lần được trấn tĩnh.

“Anh hai, sao anh lại ghét em đến như vậy? Em đã làm gì sai sao chứ? Tại sao anh lại tránh mặt em...?”

“Anh hai, anh đừng đi. Anh cả đi rồi, bây giờ đến cả anh cũng rời đi. Em sẽ ra sao đây...?”

“Anh nói anh thương đứa em gái này nhất. Vậy mà mặc kệ cho em gào khóc van xin anh ở lại...anh vẫn quyết định bỏ đi, anh quyết định rời bỏ em, rời bỏ bố mẹ, anh rời bỏ chính gia đình của mình. Em ghét anh...em thực sự ghét anh!”

“Kéttttt” - tiếng phanh xe một lúc trỗi lên đầy chói tai. Giang Triết Mỹ tấp xe vào lề, tay siết chặt vô lăng rồi bắt đầu bật khóc như một đứa trẻ. Cô gục đầu lên tay lái, những cái đập tay thùm thụp lên vô lăng liên tục đến cả lòng bàn tay cũng đỏ ửng.

Giang Triết Mỹ không tài nào vứt được khoảnh khắc nhìn Giang Triết Hàn lạnh lùng dọn đồ rời khỏi Giang gia. Giây phút đó, cô cứ ngỡ hắn là một kẻ vô tâm, tàn nhẫn. Cô cứ ngỡ nét mặt lạnh lẽo vô hồn không chút cảm xúc đó của hắn là thật. Vậy mà đến bây giờ cô mới biết, Giang Triết Hàn - anh hai của cô, hắn đã cô độc đến đáng thương biết chừng nào.

Lúc này, bất chợt tiếng chuông từ chiếc di động trong túi xách của cô reo lên. Giang Triết Mỹ cầm lấy nó trên tay, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là ai, cô liền vội vàng lau khô nước mắt, cố gắng nén lại tiếng uất nghẹn mà nghe máy.

Bên kia, là giọng nói trầm trầm quen thuộc truyền đến của Giang Cẩn Quỳ: “Mỹ nhỏ, em đã ngủ chưa?”

“Anh cả...” giọng Giang Triết Mỹ nhỏ xíu lại vụng về không giấu được sự đau lòng. Mà Giang Cẩn Quỳ là một kẻ vô cùng tinh ý, anh nhận ra điều bất ổn, liền hỏi: “Có chuyện gì sao? Giọng của em...Mỹ nhỏ, em đang khóc sao chứ?”

Giang Triết Mỹ tự nhiên không thể tiếp tục mạnh mẽ đuọc nữa. Dường như khoảnh khắc con người ta yếu đuối nhất, chỉ cần một lời quan tâm hỏi han nhỏ nhoi cũng đủ khiến bản thân bị vỡ tan ra rồi bị nhấn chìm trong một biển yếu đuối, mỏng manh.

“Anh cả...!” Giang Triết Mỹ lần nữa kêu lên thật khẽ, rồi sau đó cô chẳng thể nói đuoc gì ngoài việc vỡ oà, bật khóc nức nở. Giang Cẩn Quỳ hết kinh ngạc, lại chuyển sang lo lắng. Anh vội nói: “Mỹ nhỏ, em đang ở đâu? Ở yên đó...anh sẽ đến ngay!”

Sau câu hỏi ấy, lâp tức Giang Cẩn Quỳ đứng dậy rời khỏi ban công trước sự ngạc nhiên lẫn tò mò của Tá Đằng.

“Ông chủ, có chuyện gì sao?” Tá Đằng đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của Giang Cẩn Quỳ vội hỏi. Khoác nhanh chiếc áo măng tô lên người, Giang Cẩn Quỳ chỉ thờ ơ nói: “Không phải việc của cậu!”

“Nhưng tôi không thể để ngài một mình đi lại giữa đêm khuya thế này. Vì sự an toàn của ngài, tuyệt đối...tôi buộc lòng phải đi theo.” Tá Đằng bước gần đến, hắn nói với giọng quyết đoán.

Giang Cẩn Quỳ tay cầm chìa khoá xe, anh đi đến mở cửa phòng, chỉ ngoảnh mặt nói một câu rồi rời khỏi: “Tuỳ cậu, nhưng tránh xa tôi ra một chút. Tôi không muốn để Mỹ nhỏ thắc mắc bất cứ điều gì...Hiểu chưa?”

“Tôi hiểu thưa ông chủ! Ngài yên tâm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.