“Chúc mừng! Chúc mừng! Chúc Giang lão gia thọ đồng tùng bách thiên niên...!!!” một người doanh nhân trung niên tay bắt mặt mừng với Giang Cầm, tiện thể trao cho ông một bức tượng tùng hạc diên niên được đúc bằng vàng với từng đường gọt đẻo hết sức tinh xảo và tỉ mỉ.
Cầm món quà trên tay, Giang Cầm nheo nheo mắt rộn miệng cười vang: “Quá khách sáo rồi Nghị tổng! Ông đến là tôi đã lấy làm quí hoá rồi!”
“Làm sao đơn giản được! Tiệc đại thọ của Giang lão gia tôi chỉ mang đến một bức tượng tùng hạc thế này thôi...còn lo là quá hời hợt!” Nghị tổng cười cười nói nói.
Giang Cầm bắt tay ông ấy lần nữa rồi lịch sự lên tiếng: “Không hời hợt! Không hời hợt! Như vậy đã là quá quý rồi! Cảm ơn Nghị tổng! Mời ông...”
Phía trên lầu, Giang Triết Mỹ tay cầm điện thoại liên tục nhìn vào màn hình, vẻ mặt như đang trông đợi ai đó. Cô nhìn đảo một vòng bao quát khu vực bên dưới đại sảnh. Quang cảnh đông đúc nhộp nhịp vô cùng, thật khác hẳn với những ngày căn bản buồn tẻ nơi dinh thự.
Cô tì cằm lên lan can, đột nhiên trĩu lòng lo lắng thầm nghĩ: “Không biết anh cả có đến không? Còn anh hai nữa...Hai cái người đàn ông này...thật là giỏi làm người khác phiền lòng!”
Nghĩ xong, cô liền nhìn vào bóng dáng già cỗi của Giang Cầm. Bỗng nhiên lại thấy chua xót mà lẩm bẩm: “Nhanh thật! Bây giờ bố cũng đã bảy mươi rồi...Chỉ mong rằng bố lúc nào cũng cười nói nhiều như hôm nay, có thế bố mới không nghĩ ngợi quá nhiều việc cũ!”
Lúc này, Giang Triết Mỹ chợt tinh ý nhận ra dường như Giang Cầm đang ngóng đợi ai đó. Hướng mắt của ông liên tục trông về phía cửa chính, rồi lại như mất tập trung mà thỉnh thoảng giật mình vì những lời nói xung quanh mình.
“Chắc lại đợi anh hai rồi!” Giang Triết Mỹ buộc miệng thở dài. Cô rời bỏ vị trí đang đứng mà nhanh chóng đi xuống bên dưới, tiến thẳng về phía Giang Cầm.
Vỗ lên vai ông thật nhẹ, cô cười ôn nhu: “Bố, bố xem hôm nay có rất nhiều người đến cùng nhau chúc mừng đại thọ của bố. Bố đừng để mình bị phân tâm...”
Giang Cầm chợt hiểu ra ý con gái là gì, ông cũng không muốn làm cô thêm phiền lòng. Suốt thời gian qua cô con gái này của ông đã nhọc lòng vì ông không biết bao nhiêu lần. Ngày hôm nay là ngày vui, tránh chau mày ủ dột là điều tất nhiên.
Nghĩ vậy, Giang Cầm liền đáp lại thành ý của Giang Triết Mỹ bằng một cái vỗ nhẹ lên bàn tay đang đặt trên vai ông: “Được rồi con gái! Ta hoàn toàn ổn!”
“Phải vậy chứ!!! Bố của con là số một!” Giang Triết Mỹ ôm lấy vai ông, tựa đầu vào vai ông mà cười rạng rỡ. Nhìn lên đồng hồ đã điểm 6 giờ 50 phút, cô nhỏ giọng thì thầm: “Kìa bố, sắp đến giờ khai tiệc rồi! Nhanh, nhanh lên!”
Nói rồi cô ríu rít kéo lấy tay Giang Cầm xoay người muốn trở vào trong. Nhưng đúng lúc này, bầu không khí xung quanh hai người họ lập tức trở nên kì lạ. Những tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu vang lên, nhiều dần rồi lớn dần.
Một người phụ nữ trong buổi tiệc chợt thốt lên với ngữ điệu đầy kinh ngạc: “Tứ...tứ thiếu Giang thị!”
“Tứ thiếu!? Lẽ nào...” giọng Giang Triết Mỹ cao lên. Bước chân của cả cô và người đàn ông bên cạnh cũng theo đó mà dừng lại.
Cả cô và Giang Cầm đồng loạt chậm rãi xoay người theo sự hoài nghi lẫn hồi hộp. Bất thình lình Giang Cầm thốt lên đầy cảm thán, âm giọng vừa vui vừa ngạc nhiên
“Triết Hàn!!!” ông tiến nhanh về phía nam nhân đang hiện diện trước mặt. Đôi mắt già nua mang theo tia hạnh phúc như khẽ cười, lòng mắt mờ nhạt đi vì rưng rưng. Ông lần nữa lại gọi: “Triết Hàn! Cuồi cùng con cũng đến!”
Đáp lại sự mừng rỡ ra mặt của ông, Giang Triết Hàn vẫn mặt lạnh vô cảm đến xa lánh. Hắn gòng đôi bàn tay của mình đang ẩn trong túi quần, nhạt miệng cười một cái: “Hôm nay tôi đến. Đầu tiên là chúc mừng đại thọ của ông. Còn hai, là tôi có một tin khá tốt muốn báo cho ông biết...”
Dường như cảm nhận được sự u ám trong từng câu chữ lẫn ánh mắt của Giang Triết Hàn. Giang Triết Mỹ lòng dâng lên một tia kinh hãi, vội vàng bước đến xen ngang: “Anh hai, hôm nay là đại thọ của bố. Anh đến là bố đã vui lắm rồi. Không cần phải...”
“Cứ để cho anh của con nói hết đi. Thật không có phép tắc!” Giang Cầm đưa tay chặn lại. Trong lòng ông quả thực lúc này có hơi căng thẳng vì biết điều mà Giang Triết Hàn sắp nói đến là gì.
Ông chợt cười, bàn tay khẽ chạm lên bên cánh tay của hắn mà vỗ vỗ: “Con có phải đang muốn nói đến chuyện của cô ta!? Không vấn đề gì, ta biết cả rồi. Và mọi người ở đây...ai cũng biết cả!”
Giang Cầm vừa nói vừa nhìn quanh, nụ cười gượng gạo trên môi ông duy chỉ có mỗi hai anh em họ mới nhận ra.
Bất chợt, âm sắc nặng nề trầm thấp của Giang Triết Hàn cất lên. Hắn nói như muốn thì thầm riêng với một mình ông: “Tôi có món quà này muốn tặng cho bố! Dám chắc rằng, bố rất thích!”
Ngay khi câu nói của Giang Triết Hàn kết thúc, còn không đợi cho Giang Cầm hiểu ra thì hắn đã một lúc quay lưng. Đúng vào thời điểm này, chiếc xe đỗ bên ngoài ngay trước cửa chính được Tôn Nghị mở ra.
Bước chân Giang Triết Hàn dừng ngay gần đó, hắn đứng yên như thể đang chờ đợi. Tôn Nghị nghiêng người ra trước, anh đưa tay trịnh trọng nói: “Tứ thiếu phu nhân! Mời!”
“Tứ thiếu phu nhân! Là cô ta...”
“Cô gái vừa mới xuất hiện trên báo ngày hôm nay, cô ta thực sự là vợ của anh ta..”
“Thật không thể tin được!!!”
Tiếng bàn tán một lần nữa đồng loạt cất lên làm bầu không khí trở nên ồn ào quấy nhiễu. Hàng trăm ánh mắt đang rất đổi tò mò hường về phía cửa xe.
Cánh môi Giang Triết Mỹ run run mấp máy không tự chủ mà tự lẩm bẩm: “Không thể nào! Không thể nào chị ta cùng anh hai đến đây...Không thể!!!”
Bên trong xe, Trạch Lam lòng dạ căng thẳng đến sắp vỡ tung. Từ khi nhận thức được nơi cô đang có mặt là đâu, thì cô đã chẳng muốn ló dạng một chút nào.
Nhưng đối với tình cảnh éo le của cô hiện tại, nếu cô không chiều ý Giang Triết Hàn thì chắc chắn cả cô, Phù Dung và Tố Dĩ Dĩ sẽ khó mà sống yên.
Cô khẽ nhích thân người, đưa đôi chân ngọc ngà chạm đất. Nắm lấy tay của Tôn Nghị, cô bước xuống xe dưới cái nhìn đủ mọi cung bậc từ tất cả mọi người. Từ kinh ngạc đến bàng hoàng, cho đến...sự tức giận tột cùng.
Bàn tay nắm chặt đầu gậy ba toong của Giang Cầm đang siết đến rung lên. Ông đem ánh nhìn nung nấu sự căm ghét ném thẳng vào Trạch Lam, lại đem sự đau lòng đến tột dạ nhìn vào đứa con trai mà ông yêu thương nhất.
Trạch Lam được Tôn Nghị dẫn lối chậm rãi cẩn thận tiến về phía Giang Triết Hàn. Hắn nhìn cô với đôi mắt rất nhiều ẩn ý, rồi đón lấy bàn tay mềm mại của cô từ Tôn Nghị. Hắn nhếch môi khẽ thì thầm: “Đừng quên là tôi đã nói với cô những gì.”
Đôi hàng mi một lúc khẽ dao động, Trạch Lam chớp chớp mắt gợi nhớ câu nói của hắn lúc đang trên đường đến đây: “Việc của cô ngày hôm nay chỉ là im lặng và diễn cho thật tốt.”
Câu nói mơ hồ vang vọng bên tai, Trạch Lam không đáp, chỉ lẳng lặng gật đầu thật nhẹ. Sự hợp tác nơi cô làm Giang Triết Hàn rất hài lòng, hắn cười dụng ý, đưa cánh tay ra một chút.
Trạch Lam ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt tròn hơi tồn tại một chút khó hiểu. Đầu lông mày của hắn hơi cau lại, hắn nhìn vào bàn tay của cô như thể ra hiệu gì đó.
Rồi chợt nhận ra ý hắn là gì, cô nhanh chóng vòng cánh tay nhỏ nhắn của mình qua tay hắn. Cô cùng hắn đột nhiên trở thành tâm điểm của buổi tiệc, cùng hắn sải chân bước vào phía đại sảnh. Lướt qua vô số ánh nhìn, cuối cùng bước chân của họ dừng lại ngay trước mặt Giang Cầm.
Còn chẳng đợi ông nổi cơn thịnh nộ, Giang Triết Hàn đã nhanh miệng nói trước: “Xin lỗi bố vì đến hôm nay tôi mới dẫn cô ấy đến ra mắt. Tuy có hơi muộn, nhưng tôi nghĩ...bố sẽ không phản đối. Đúng chứ!?”
Câu nói kèm theo nụ cười ngạo mạn lẫn khiêu khích của Giang Triết Hàn thoáng khiến thần kinh Giang Cầm suýt đứt đoạn. Có thể dễ dàng nhận thấy ông đang rất cố giữ bình tĩnh và nhẫn nhịn khi từng đường gân ngang dọc thay nhau hằn lên trán ông.
Giang Cầm siết chặt cây gậy trong tay, cố nở ra một nụ cười chát chúa. Ông nhìn thẳng vào đôi nhãn khí lạnh lùng tàn nhẫn của Giang Triết Hàn, nhận thấy nơi hắn chẳng có gì ngoài ác cảm và hận ý. Ông nén giận mà nói: “Quả nhiên là con trai của Giang Cầm ta. Vắng mặt một thời gian, khi xuất hiện lại mang cả...một cô con dâu về cho ta! Con...quả là có lòng rồi!”
“Bố...” Giang Triết Mỹ sợ hãi lo lắng khi trông thấy đôi vai gầy guộc của ông giận đến run lên. Cô đưa tay xoa xoa lên vai ông, cố gắng xoa dịu. Rồi cô quay sang Trạch Lam bằng ánh nhìn không mấy thiện ý.
Nhìn cô ấy trông bộ dạng kiêu sa, lại lộng lẫy vô cùng. Nét đẹp kiều mị, diện dung hoàn hảo đến từng chi tiết càng làm cô thấy bức bối vô cùng. Bất chợt trông thấy chiếc nhẫn lấp lánh sáng chói trên ngón áp út của Trạch Lam, cô lại càng thêm oán trách.
“Suy cho cùng, chị cũng chẳng khác gì những hạng phụ nữ khác. Khi đã khoác lên người những thứ xa xỉ, nhân cách của chị cũng theo đó mà vơi dần!” ý nghĩ đầy phẫn nộ thoáng nhanh qua đầu. Giang Triết Mỹ nhoẻn cười nhìn Trạch Lam, cố kiềm giọng mà nói: “Chị cũng vậy, thật làm tôi ngạc nhiên! Chỉ không gặp một thời gian mà tôi suýt chút...không còn nhận ra chị nữa! Lưu gia...thực là lợi hại hơn tôi nghĩ.”
Đột nhiên tiếp nhận sự phẫn uất từ Giang Triết Mỹ khiến Trạch Lam thực sự có chút đau lòng. Từ lúc quen biết nhau, Giang Triết Mỹ đối với cô rất tốt. Trong công ty, cô và cô ấy là đồng nghiệp tốt. Bên ngoài cũng đã từng là chị em thân thiết. Vậy mà bây giờ cô lại khiến cô ấy nhìn cô với ánh mắt khiển trách cùng với lời nói đầy giận ý.
Cô nhìn nét mặt của Giang Cầm cũng đủ biết ông đang giận đến mức nào. Cô từ đây cũng hiểu ra, sự xuất hiện của cô hôm nay chính là như thế này đây:
Đó chính là làm cho Giang Cầm tức đến không nói được, chỉ biết gượng cười cho qua ngay trong chính đại thọ của mình.
“Đến cuối cùng, mình chẳng khác gì một quân cờ trong nước đi của anh ta!!” Trạch Lam khó chịu nghĩ ngợi. Cô cơ hồ hơi thiếu tập trung, liền bị cái ôm ngang eo của Giang Triết Hàn làm cho giật mình.
Hắn động chạm vào người cô, lại cười với cô rất ôn nhu. Một bàn tay còn lại hắn đột nhiên đặt lên bụng của cô, hắn lần nữa nói bằng chất giọng trầm khàn đặc trưng: “Không chỉ có con dâu...”
Lập tức, hai mắt Giang Cầm căng lên hết mức. Lồng ngực phập phồng thở mạnh, ông run giọng: “Ý...ý của con là sao?”
Không chỉ mỗi ông và Giang Triết Mỹ khó hiểu, mà còn cả Trạch Lam. Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Giang Triết Hàn, nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc. Nhìn cô lâu thêm đôi ba giây, hắn bắt đầu xoa xoa nhè nhẹ lên bụng của cô mà đáp: “Cháu nội của Giang gia...có xứng đáng là món quà giá trị nhất trong ngày hôm nay của bố hay không?”
“Cháu...cháu nội!? Ý con là...cô ta...đã...” giọng Giang Cầm liền run lên từng hồi. Dường như bao nhiêu công sức giữ lấy sự bình tĩnh nơi ông ngay từ khi Giang Triết Hàn bước vào đều một lúc đổ sông đổ biển.
Lửa giận thiêu cháy cả tâm trí, ông chao đảo ngã về phía sau. May thay được Giang Triết Mỹ đỡ lấy, cô trấn an ông bằng vài cái vuốt lưng. Nhìn vào đôi nam nữ phía trước, cô đanh mặt: “Anh hai, anh đang đùa có đúng không?”
Theo sau sự nóng giận đó, tiếp đến là sự thắc mắc lẫn bàng hoàng của Trạch Lam. Cô níu lấy cánh tay Giang Triết Hàn, hoang mang nhìn vào mắt hắn. Ánh mắt sâu thẳm lại như rất thâm độc của hắn nhìn cô không hề lay động. Chỉ nhẹ nhàng nói: “Đến cả việc mình có thai, em cũng không hay biết!”
“Tôi...tôi có thai?!” Trạch Lam cao giọng kinh ngạc. Cô chớp chớp mắt nhìn xuống nơi bụng của mình, cô áp đôi tay mình lên đó lẩm bẩm như kẻ mất hồn: “Mình có thai...Mình có thai sao chứ?”
“Hai người...hai người thật là...” Giang Triết Mỹ uất giận muốn gân giọng gắt gỏng, nhưng lại bị Giang Cầm ngăn cản. Ông lấy lại bình tĩnh rồi khẽ lên tiếng: “Ta tạm không muốn nói đến chuyện này! Giờ lành khai tiệc đến rồi, ta không muốn bỏ lỡ...”
Nói đến đây, ánh mắt Giang Cầm lướt ngang Trạch Lam. Cô hoàn toàn có thể cảm nhận đuoc luồn hận ý toát ra từ đôi mắt già nua ấy. Ông gằn giọng, ho lên một cái: “..bỏ lỡ giờ lành chỉ vì thứ này, không đáng!”
Đến khi Giang Cầm tính xoay lưng đi, bỗng dưng bàn tay nào đó siết chặt cổ tay của ông. Thanh âm mang theo sự oán giận từ bên tai truyền đến, trầm thấp và rất nhỏ đủ để ông nghe thấy: “Chẳng phải ông luôn là hạng người coi trọng danh gia hơn cả mạng sống người khác sao? Bây giờ chính ông lại đang hạ thấp cái vọng tộc mà ông bấy lâu gìn giữ sao chứ? Đáng là thế nào? Còn không đáng là thế nào? Đứa bé mà cô ta đang mang trong người, nó sẽ đường đường chính chính mang họ Giang. Ông có quyền gì khẳng định nó không đáng?”
Đôi tay già cỗi kia lần lượt run lên theo từng hồi sóng giận dữ đang dồn nén vỗ mạnh trong lồng ngực. Giang Cầm nhìn vào Giang Triết Hàn, ở đôi mắt đen tuyền đó của hắn từ lâu đã rực lên hai ngọn hoả diệm. Ông chỉ thấy nơi cổ họng mình hệt như bị mắc nghẹn một khối căm giận đến suýt bức ông nghẹt thở.
Bàn tay của Giang Triết Hàn một lúc vơi lỏng rồi buông hẳn. Nét mặt điềm tĩnh lãnh cảm của hắn khiến cho ai nấy đều hết sức e dè. Mà nhất là đối với người trong cuộc, biểu diện đó của hắn còn đáng khiếp đảm hơn hàng trăm lần.
Cố gắng gạt hết mọi thứ sang một bên, Giang Cầm khép mắt cố nhịn. Ông nuốt xuống khối căm tức đang mắc ngang cổ họng, chỉ nói mà không nhìn: “Mỹ Mỹ, đưa anh hai con vào bàn ngồi đi...”
“Bố...” Giang Triết Mỹ tỏ ý không nghe. Cô nhìn đăm đăm vào Trạch Lam, chỉ thấy càng nhìn càng thấy giận. Nhưng ngoảnh lại trông thấy nét mặt khó xử của Giang Cầm, cô đành phải cắn môi tuân theo.
Trạch Lam ngơ ngơ ngẫn ngẫn từ lúc nghe tin bản thân đã mang thai. Đến khi một đôi tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống ghế mới làm cô sực tỉnh. Cô vội vàng siết chặt ống tay áo của Giang Triết Hàn, kề vào tai hắn mà thì thầm: “Anh lại giở trò gì có đúng không? Chuyện tôi có thai, cũng là trò đùa ác ý của anh?”
“Đùa?!” giọng điệu Giang Triết Hàn chợt cao hứng. Hắn nhướng mắt nhìn cô, cự ly rất gần. Mặt đối mặt ở khoảng cách thế này trước mặt bao nhiêu người liền khiến Trạch Lam có phần không thoải mái. Nhưng khi cô tỏ ý muốn né tránh, liền bị một tay hắn giữ chặt.
Giang Triết Hàn cố ý kéo cô đến gần hơn, đến cả chóp mũi cũng chạm vào nhau. Hắn khẽ lên giọng: “Cô nghĩ sau bao nhiêu lần như vậy, tôi không đủ khả năng để khiến cô mang thai hay sao?”
“Anh...anh...” Trạch Lam uất ức lẫn phẫn nộ đến cứng cả họng. Câu nói mang tính bông đùa loáng thoáng bên tai làm cô phát ngượng chín mặt. Giang Triết Hàn như bật cười, hắn nhếch môi một cái. Tay chỉnh lại dây áo bị lệch của cô rồi buông cô ra.
Mặc cho vẻ mặt nóng giận đỏ như cà của Trạch Lam đang hiện rõ, hắn vẫn thản nhiên ngắm nhìn cô rất lâu. Trong mắt Giang Triết Hàn ngổn ngang như sỏi cát khô hạn, còn hình ảnh của cô trong mắt hắn lại chẳng khác gì nguồn nước lý tưởng. Thấm mát đáy mắt cằn cõi đó của hắn đến vô hạn.
Trong vài khắc, sự hứng thú của hắn đối với Trạch Lam được đẩy cao. Hắn đưa ngón tay nâng nhẹ cằm của cô lên, cánh môi cong nhẹ tạo nụ cười quỷ quyệt. Hắn nói như khen ngợi: “Ngoan lắm!”
“Cái gì kia chứ? Là bọn họ đang cố tình diễn cảnh thân mật trước mặt mọi người hay sao? Thật quá đáng!” Giang Triết Mỹ ngồi đối diện, tay siết chặt mảnh váy trên người mà hằn học suy nghĩ.
Nhìn lên bên trên sân khấu, Giang Cầm đã bắt đầu chuẩn bị tiến hành lễ đại thọ. Tiếng của một người đàn ông đảm nhiệm việc dẫn dắt buổi lễ dõng dạc nói vào micro: “Thay mặt Giang lão gia, tôi xin chân thành cảm tạ tất cả sự hiện diện của mọi người ở đây. Bây giờ, buổi lễ mừng đại thọ của Giang lão gia xin phép được chính thức bắt đầu..”
Tiếng vỗ tay kèm tiếng nổ pháo đồng loạt vang lên, bầu không khí một lúc được khuấy động. Mặc dù sự hiềm nghi, tò mò của ai nấy cũng đều còn. Song, họ không dám nửa lời hay nửa mắt nhìn sang phía Giang Triết Hàn.
Nhưng ngay đúng lúc Giang Cầm vừa muốn đưa tay kéo xuống tấm vải đỏ phủ lấy bức hoạ Đại thọ thiên niên ở phía sau thì bỗng nhiên từ bên ngoài, một giọng nói nam trầm truyền vào, rất to, rất hào khí. Nhưng lại có chút bất bình, có chút phẫn ý. Hơn nữa, còn kèm theo một tiếng vỗ tay đơn lẻ: “Thật có chút hụt hẫng... khi bố lại khai tiệc khi không có sự hiện diện của đứa con trai này!”
Đồng loạt, tất cả mọi người đều chuyển sự chú ý từ sân khấu xuống phía cửa chính. Ai nấy cũng đều nheo mắt tự hỏi: “Nam nhân tóc đỏ kia là ai?”
Chỉ có những con người trong Giang gia mới lấy làm một phen kinh ngạc. Chiếc gậy ba toong trong tay Giang Cầm suýt rớt, ông hít thở thật sâu cố giữ lại cân bằng.
Còn Giang Triết Mỹ, cô lại nhanh chóng nở nụ cười. Vẻ mặt hớn hở tỏ ra rất vui mừng vì sự xuất hiện của ai đó. Cô bật dậy khỏi ghế, nhanh chân chạy thẳng về phía cửa chính.
Giang Triết Hàn cũng không giấu được sự ngỡ ngàng. Hắn căng mặt, chậm rãi rời khỏi vị trí. Người đứng ở phía cửa cách hắn một khoảng khá xa, và dù ngoại hình rất xa lạ với mái tóc đỏ rượu nổi bật cùng bộ âu phục màu nâu đậm. Hắn...vẫn dễ dàng nhận ra gương mặt kia là ai.
Mười ngón tay hắn vô thức siết chặt, đôi lông mày thoáng cau lại. Cánh môi mập mờ khẽ nói: “Anh cả!”