Ám Hương

Chương 72: Chương 72: Chương 71




“Thai nhi vẫn ổn, rất khoẻ mặc dù sức khoẻ của phu nhân không được tốt cho lắm. Hãy chăm sóc phu nhân cẩn thận! Tôi đã kê một số thuốc bổ cho phu nhân, Tứ thiếu cứ yên tâm!”

Cách một bức rèm màu xanh nhạt, Trạch Lam nằm trên giường nghe ngóng cuộc đối thoại phía bên kia. Chỉ có mỗi chất giọng già cả của vị bác sĩ cất lên, ngoài ra Giang Triết Hàn không mở miệng nói lấy nửa chữ. Sau một lúc, hắn quay trở về bên cạnh cô, dáng vẻ vẫn ngạo mạn như vậy, gương mặt vẫn lạnh lùng như vậy. Hắn chỉ ngắn gọn nói với cô: “Đi thôi!”

Ngồi dậy chậm rãi, Trạch Lam chỉ vừa thả hai chân chạm đất liền thấy trong người khó chịu vô cùng. Từ trong dạ dày dâng lên cảm giác nóng rát rồi sau đó truyền nhanh lên thực quản làm cô phải đẩy lấy hắn tránh sang một bên, vội vã chạy vào phòng vệ sinh để nôn thóc nôn tháo.

Giang Triết Hàn căng thẳng, hắn không có thời gian để suy nghĩ bản thân nên làm gì và không nên làm gì. Hắn nghe theo sự mách bảo của lý trí mà nhanh chân chạy theo Trạch Lam, vào đến phòng vệ sinh, hắn đã thấy cô quỳ thụp dưới sàn, nôn vào bồn cầu rất nhiều lần.

“Cô ổn chứ? Trạch Lam...” giọng điệu đầy lo lắng của Giang Triết Hàn cất nhẹ bên tai, hai bàn tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy bả vai gầy guộc của cô, lòng bàn tay nóng ấm mang đến cảm giác như đang cố vỗ về, đang cố nâng niu. Hai mắt Trạch Lam đờ đẫn lờ đờ, mặt mũi hoá xanh khi vừa dùng sức để nôn ra một lượng lớn thức ăn vào ban sáng. Cô thở mệt mỏi, nhìn mơ màng vào góc mặt phía trước. Giang Triết Hàn hắn dạo gần đây luôn gọi cô một cách lạ lùng như vậy!

Thấy sắc diện của cô nhợt nhạt, hắn không cầm được bèn cao giọng hỏi lại lần nữa, lần này nhịp độ có phần gấp gáp hơn: “Trạch Lam, nghe tôi nói không? Trả lời tôi, cô ổn chứ?”

Trạch Lam nhíu mày, quả thực cô mệt đến thở cũng khó khăn, chẳng buồn trả lời, cô chỉ lắc đầu hai cái tỏ vẻ không sao. Nhưng thái độ của Giang Triết Hàn lại khác hẳn, hắn càng lúc càng tỏ ra khẩn trương. Bàn tay hắn áp vào bên mặt của cô, như thể âu yếm mà vuốt ve ra mái tóc mềm mượt đang buông xoã. Hắn trầm giọng: “Được rồi! Tôi đưa cô về dinh thự...”

Ngay lúc Trạch Lam còn chẳng kịp nghĩ ngợi điều gì, thì trong tích tắc, thân thể nhẹ bâng của cô đã bị một lực nhấc bổng, bế gọn trong tay. Cô thắc mắc nhìn Giang Triết Hàn, đường nét trên gương mặt hắn vẫn sắc bén như đá, trong sự quan tâm này lại như bị che đậy bởi sự vô tình hoàn hảo. Cô vỗ nhẹ vào vai hắn, lắc đầu mà nói nhỏ: “Không...không cần! Để tôi tự đi..Cho tôi xuống.”

Lời nói của Trạch Lam hoàn toàn không thể tác động được đến Giang Triết Hàn. Hắn vẫn ngang nhiên bế lấy cô đi dọc khắp hành lang bệnh viện, mặc cho mọi ánh nhìn đầy hiếu kì dồn về phía mình. Trạch Lam ái ngại đưa mắt nhìn quanh, cô cắn môi khẽ thì thầm: “Mọi người đang nhìn, bỏ tôi xuống!”

Giang Triết Hàn không hề nhìn lấy cô, mắt hắn kiên định nhìn thẳng, chân sải bước rất chắc chắn. Trong cổ họng hắn phát ra một tiếng hừ lạnh không hài lòng, hắn khàn khàn cất giọng, như ra lệnh lại chẳng khác gì răn đe: “Yên đó cho tôi!”

Trạch Lam nghe qua giọng nói đó của hắn, cũng đủ để cho tim cô hơi co lại vì sợ hãi. Xung quanh rất đông người, ai nấy cũng đều nhìn cô, không khí ồn ào đầy thị phi khiến cô cảm thấy áp lực vô cùng. Hết cách, cô đành cắn răng lấy tay che mặt, vùi vào lồng ngực của hắn mà cam chịu. Ngay giây phút ấy, cô đã vô ý bỏ lỡ khoảnh khắc có một không hai trên đời, đó chính là cái nhếch môi cười nhẹ đầy khó hiểu của Giang Triết Hàn khi hắn đưa mắt nhìn cô.

Ra khỏi cửa bệnh viện, Trạch Lam được hắn bế thẳng đến xe đang đợi sẵn. Lúc này, cách đó một khoảng khá xa, chiếc xế hộp màu đỏ của Giang Triết Mỹ đỗ khuất sau một góc cây, ngồi trong xe quan sát mọi thứ cô mới thấy ruột gan sôi hết cả lên: “Nhìn kìa nhìn kìa, chỉ là đi khám thai thôi có cần phải phô trương như vậy không chứ? Bế cái gì, bồng cái gì? Ngứa mắt chết mất!”

< Anh cả! Khi nào mới hành động vậy? > một tin nhắn gửi đến số máy của Giang Cẩn Quỳ. Bên phía anh, liền phản hồi thật nhanh: < Bình tĩnh! Mọi việc cứ giao cho anh! >

Cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình, Giang Triết Mỹ chỉ còn biết cong môi đầy bực dọc. Kéo thấp chiếc mũ vành to trên đầu, che đi một phần gương mặt, lại còn đeo thêm kính đen. Nhìn cô bây giờ đố ai mà nghĩ đây chính là vị tiểu thư danh giá của nhà họ Giang kia chứ!

Chiếc xe của Giang Triết Hàn đã lăn bánh xa dần, đi về phía đại lộ của thành phố. Ngồi trong xe, Trạch Lam tựa đầu vào ô cửa kính mà thiếp đi từ lúc nào không hay. Quả thực khi làm mẹ rồi cô mới thấu hiểu nỗi khổ của các bậc sinh thành là gian nan như thế nào. Chỉ mới trong ba tháng đầu thai kì, mà dường như sức lực của cô cứ mỗi lúc mỗi cạn dần đi.

Giang Triết Hàn yên lặng ngồi cạnh bên, đôi mắt trầm tĩnh của hắn khẽ nhìn sang. Kính xe không hoàn toàn khép chặt, phía trên vẫn còn hở ra một chút khiến gió bên ngoài lùa vào khá nhiều. Mái tóc của Trạch Lam tuỳ tiện bay lên nhè nhẹ, phảng phất qua không khí mang mùi hương trứ danh độc nhất kia truyền đến khứu giác hắn. Bàn tay để hờ trên đùi của hắn cơ hồ hơi siết lại, tia mắt rộ lên sự nhẫn nại cùng cực. Hắn thực sự đang rất muốn chạm vào cô, nhưng lại cố ngăn bản thân càng lúc càng không nên lún quá sâu.

Đến khi bánh xe vô tình cán qua một viên đá khá to, chiếc xe vì thế mà bị nẩy lên một chút. Thật nhanh, bàn tay to lớn của Giang Triết Hàn một kéo lấy thân thể cô cách xa cửa kính, một lại ôm lấy đầu cô ngăn không cho nó bị va chạm mạnh. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vậy mà tình cảnh lại hoàn toàn thay đổi. Đầu Trạch Lam tựa lên bờ vai rộng của hắn, cơ thể cô cũng theo đó mà ngồi sát lại với hắn. Vòm ngực hắn mặc nhiên nở rộng rồi thu lại, cánh mũi hơi phồng ra vì từng đợt thở mạnh. Hắn khép mắt, thầm chửi trong lòng: “Chết tiệt!”

Rồi để mặc cho hành động buông xuôi theo lý trí, Giang Triết Hàn vòng một tay ra sau ôm lấy vai Trạch Lam, ghì cơ thể cô nép sát hơn vào hắn. Bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của cô để hờ trên đùi, nổi bần bật trên nền chiếc váy màu xanh ngọc. Nắng sớm bên ngoài tinh ý phủ lên không gian một màu nhàn nhạt ấm cúng. Các lọn tóc mềm như lụa của cô cứ chốc chốc lại bay vương vào mặt hắn, làm hắn chỉ trong đôi lát mà không biết đã bao nhiêu lần dùng tay nhẹ nhàng vén gọn chúng lại cho cô. Đến lần vén sau cùng, gương mặt đang say ngủ của cô đập vào mắt hắn ở cự li rất gần. Hàng mi đen ánh của cô khẽ rung lên, dưới ánh nắng vụng về càng thêm kiều mị đáng yêu. Đôi môi cô hơi hé mở, bờ môi căng tràn bóng mượt lại hồng hào đẹp mắt. Ngón tay cái thoáng trượt qua cánh môi cô, Giang Triết Hàn không nhịn được bèn cúi thấp mặt, hôn cô một cái rất nhẹ. Dẫu là đã cố nhẫn nại, nhưng căn bản hắn vẫn không thể qua được con tim mình muốn gì.

Đôi mắt hắn mơ hồ nhìn Trạch Lam, trong nhãn khí lãnh khốc ấy bây giờ như có một cụm mây to, sắp cuộn mình thành một cơn bão lớn. Sấm rền như giông tố kéo đến trong lòng, hắn chỉ còn thấy đầu óc mình như bị khoả lắp bởi hình ảnh của cô. Hắn nhìn vào bàn tay kia của cô, chiếc nhẫn quý giá trên ngón áp út lấp lánh dưới ánh mặt trời như một ngôi sao đang phát sáng. Hắn nắm lấy tay cô, bàn tay to lớn của hắn dễ dàng trói chặt năm ngón tay thon thả trắng ngần như tuyết. Siết chặt hơn cơ thể cô qua một lớp áo bông dầy cộm, hắn thực sự nghĩ rằng bản thân sắp hoá điên khi cảm thấy khoảnh khắc này chẳng khác gì một đôi tình nhân đang trải lòng tận hưởng khoảnh khắc yên bình vào một ngày cuối đông.

Xe đang đều đặn lăn bánh, đến một khúc giao nhau giữa ngã ba thì đột ngột ngừng lại. Phía trước đầu xe là một biển chắn công trình, đoạn đường phía sau đó cũng đổ đầy gạch đá. Tên đàn em cầm lái liền cho xe lùi về sau một chút, nhíu mày thắc mắc: “Kỳ lạ! Rõ ràng lúc sáng đi ngang vẫn không hề có những thứ này kia mà...”

Giang Triết Hàn quan sát một lúc, hắn nhìn quanh. Ở phía sau xe hắn vẫn là ba chiếc xe còn lại bám sát. Hắn hừ lên một tiếng rồi nói: “Không còn thời gian đâu, rẽ đường khác đi.”

“Nhưng...đoạn đường này là gần nhất. Nếu đi hướng khác, chỉ còn một đoạn đường duy nhất cắt ngang với Môn Hạ, mà đoạn đường ấy khá xa...Tứ thiếu...”

“Đã nói là đoạn đường duy nhất thì làm sao còn cách khác để lựa chọn. Mau đi đi.” giọng Giang Triết Hàn hơi gắt gỏng. Ánh mắt sắc bén khẽ lườm một cách răn đe qua guong chiếu hậu khiến tên cầm lái hơi rùng mình, liền chỉ biết gật đầu rồi đánh vô lăng quay ngược trở về. Đoạn đường từ Thiên Tân nối dài qua Môn Hạ khá vắng vẻ, xung quanh là rừng thông sừng sững mọc lên tua tủa, nhìn ở góc độ này chúng hệt như những mũi tên khổng lồ chuản bị nhắm thẳng lên xé tan màn trời xanh thẳm.

Khi chiếc xe của Giang Triết Hàn vừa lăn bánh qua vạch đường giao lộ ở ngã tư, thì đột nhiên từ xa lao đến một chiếc xe đầu kéo hạng nặng, nó phanh gấp lại rồi đỗ chắn ngang đoạn đường. Toàn bộ đoàn xe theo sau bị cắt đuôi, tầm nhìn cũng bị che khuất bởi thùng container to lớn. Chiếc xe của Giang Triết Hàn đi được một đoạn, hắn mới đảo mắt phòng bị xung quanh. Di động trong túi áo hán chợt rung, bên kia là giọng nói gấp gáp của Tôn Nghị truyền đến tai nghe: “Triết Hàn, mọi thứ ổn cả chứ!”

Giang Triết Hàn hai mắt hằn lên chút sát khí, chỉ ngắn gọn đáp: “Ổn!”

“Chiếc xe đầu kéo đã chắn hết đoạn đường, chúng tôi tạm thời bị kẹt lại. Tôi sẽ tìm đường khác để theo sau anh, cẩn thận!”

Nói rồi Tôn Nghị cúp máy, trong đầu Giang Triết Hàn bây giờ như tụ lại thành một khối mây đen ảm đạm. Hắn đã có dự đoán trước, nhưng không nghĩ lại bị tập kích nhanh đến vậy. Bàn tay hắn vô thức siết chặt cơ thể Trạch Lam, như thể chỉ muốn che chở cho cô trước sự việc khó hiểu đang diễn ra.

Chiếc xe của Giang Triết Mỹ cũng bị che mất lối đi, cô chỉ biết nấp phía xa sau một cua quẹo. Tay nắm chặt vô lăng mà cắn răng thắc mắc: “Cái gì? Anh cả...thực sự chơi lớn đến vậy? Liệu...có ổn không?”

Cầm di động, cô gọi ngay vào số máy của Giang Cẩn Quỳ. Ngay khi anh vừa bắt máy, cô đã vội vàng nói vào: “Anh cả! Chiếc xe đầu kéo đó là của anh sao? Là anh đã cắt đuôi đám người của Tôn Nghị?”

Bên kia, truyền đến một tiếng cười lạnh tanh, Giang Cẩn Quỳ thong thả nói: “Không sai! Là anh làm...”

Hai mắt Giang Triết Mỹ hơi căng ra vì ngạc nhiên, cô không hề nghĩ người anh cả luôn ân cần dịu dàng trong mắt cô lại một lúc ra đòn dứt khoát đến vậy. Cô lo lắng hỏi: “Anh cả, làm như vậy ổn cả chứ? Em sợ...”

“Em sợ cái gì hả Mỹ nhỏ?” giọng nói với âm điệu bình ổn đều đều cất lên, cắt ngang câu nói của Giang Triết Mỹ. Giang Cẩn Quỳ cười khì, âm thanh có phần đứt đoạn chẳng rõ là do sóng điện thoại ở đây không tốt hay vì lí do nào khác. Anh chậm rãi nói: “Mỹ nhỏ! Chẳng phải em nói với anh, em muốn giúp cô ta hay sao? Cách duy nhất để đối phó với Triết Hàn, em nghĩ còn cách nào khác nhẹ nhàng hơn sao chứ?”

“Nhưng....”

“Em yên tâm! Mọi chuyện cứ giao cho anh! Vậy đi.” Giang Cẩn Quỳ nói nhanh rồi mau chóng cúp máy. Để lại trong đầu Giang Triết Mỹ hàng tá sự bứt rút không yên. Cô siết điện thoại trong tay, cúi đầu gục vào vô lăng mà khấn: “Cầu trời phù hộ! Con chỉ muốn mọi thứ được suông sẻ!”

Ngay lúc đó, phía bên đoạn đường mà Giang Triết Hàn đang đi bỗng lao ra hai chiếc xe màu trắng bạc, người ngồi trong xe đội mũ lưỡi trai kéo thấp, mặt đeo khẩu trang đen, chỉ để lộ ra cặp mắt để quan sát. Ngay khi Giang Triết Hàn chỉ kịp căng mắt, thì “xoảng” một tiếng, cửa kính trước bị một lực làm cho vỡ toang. Tên cầm lái bỗng nhiên buông lỏng cơ thể, đầu hắn gục hẳn sang một bên.

“Mẹ kiếp!” Giang Triết Hàn khẩn trương, hắn nhoàng người ra trước nắm lấy vô lăng, cố gắng giữ cho chiếc xe không đi chệch hướng. Trạch Lam cũng bị tiếng động kia làm cho giật mình tỉnh giấc, thứ đập vào mắt cô là một mảng máu đỏ của tên tài xế đang liên tục chảy ra từ bên thái dương phải của hắn, cùng với đó là thứ mùi tanh tửi xộc thẳng vào mũi làm cô kinh hãi kêu lên: “Chuyện...chuyện gì!?”

Giang Triết Hàn không thể trấn an cô trong lúc này, hắn gỡ lấy đai an toàn của tên đàn em kia ra rồi mạnh tay kéo ngã tên đó sang một bên. Hắn ngồi vào vị trí cầm lái, chỉ căng mắt tập trung cao độ mà nói như hét lên: “Thắt chặt dây an toàn! Ngồi vững vào...”

Trạch Lam sợ đến nổi chẳng biết phải nghĩ những gì, cô ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nghe theo răm rắp. Cô thắt chặt đai an toàn, hai tay nắm chặt lấy nó mà không ngừng run rẫy. Hai hốc mắt đỏ lên, cô thực sự hoảng loạn vô cùng. Trước mặt cô, vũng máu đỏ tanh kia mỗi lúc lan ra càng rộng. Thần kinh cô cũng theo đó mà bị kéo căng ra hết mức.

Giang Triết Hàn ấn ga lao đi như điên, hắn tăng tốc hết mức nhưng hai chiếc xe kia vẫn bám sát đến tận cùng. Hắn ấn lên chiếc tai nghe bluetooth, khẩn trương nói lớn: “Gần cuối đường Môn Hạ, nhanh lên!”

“Kéttttt” một tràng dài, bánh xe lết gấp ma sát mạnh với mặt đường tạo nên thứ âm thanh chói tai khó chịu. Giang Triết Hàn thở mạnh, mồ hôi trên trán hắn đã dần điểm từng hột nhỏ. Trước mặt hắn, con đường Môn Hạ đã bị một khúc gỗ to nằm đỗ ngang, hoàn toàn không thể cho xe chạy qua đấy. Hắn cắn răng, trong lòng nổi lên ngọn lửa lớn. Hắn nhìn vào gương chiếu hậu, chỉ thấy ánh mắt đầy sợ hãi của Trạch Lam nhìn thẳng vào hắn. Lại quan sát sang gương bên trái, hai chiếc xe kia đang nhanh dần lao về phía hắn.

Giang Triết Hàn khép mắt thở hắc một hơi, tia nhãn khí đáng sợ ấy nhìn vào Trạch Lam, hắn chỉ gằn giọng: “Nằm xuống!”

Trạch Lam còn chưa kịp hiểu, thì hắn đã điên cuồng quay đầu xe trở lại. Cô dường như sợ đến suýt chút ngất đi khi nhận ra hắn chuẩn bị đối đầu trực diện với kẻ đang cố truy đuổi mình. Đến khi hắn ấn ga lao đi như điên, cô mới nằm xuống ôm đầu mà la lên đầy cả kinh.

Tiếng động cơ xe rít đến chát tai, bàn tay Giang Triết Hàn siết trên vô lăng đến hằn lên từng đoạn gân lớn nhỏ. Hàng lông mày cau chặt lại, nếp gấp giữa tâm trán vẽ nên một diện dung ngang tàn đến điên dại, ánh mắt hắn như hoá rồ mất kiểm soát. Hắn đưa tay vào hộc xe gần đó, lấy ra một khẩu súng ngắn. Đưa ra ngoài cửa, hắn nhắm thẳng vào một chiếc đang lao đến gần hơn.

Ngón tay trỏ cong lại, một tiếng nổ thình lình vang lên làm Trạch Lam ôm chặt tai mà kêu khóc. Kéo theo sau là hàng loạt âm thanh hỗn loạn thay nhau kéo đến, tiếng cửa kính vỡ toang, tiếng va chạm thật lớn, cả tiếng thở đang mạnh mẽ nhả ra của Giang Triết Hàn. Tất cả tạo thành một bầu không khí kinh khủng, đầy mùi chết chóc.

Viên đạn mà Giang Triết Hàn bắn ra chỉ một phát đã nhắm chuẩn xác vào trán tên lái xe giấu mặt. Chiếc xe của tên đó mất lái chao đảo lao xuống bên kia dốc đồi, đâm sầm vào gốc cây đến móp méo. Chiếc xe còn lại thì không dễ dàng đối phó, tên đó đánh vô lăng thẳng vào mạn phải, lên ga cố tình giáp chiến với con mồi. Khẩu súng của Giang Triết Hàn lần nữa nhổ cò, nhưng tên trong xe lại nhanh nhẹn tránh được.

Chiếc xe của Giang Triết Hàn bị đẩy đến xoay vòng, những tiếng “ken két” cứ liên tục phát ra từ cả hai phía. Hắn nhả chân ga, lùi xe về sau một chút rồi cùng lúc ấn ga lao về trước, đồng thời dùng súng bắn thẳng vào kính xe của tên kia. Chiếc xe trắng bạc ấy bị tạt ngang đầu một lực rất mạnh khiến nó bị chệch sang một hướng, Giang Triết Hàn nhanh chóng lao đi càng xa càng tốt.

Hắn nhìn vào Trạch Lam, nhìn thấy cô sợ đến khóc chẳng thành tiếng. Toàn thân run rẫy đến đáng thương, hắn chỉ hận không thể một lúc giết chết tên khốn giấu mặt kia. Nếu như không phải vì lo cho sự an nguy của mẹ con cô, thì hắn đã trực tiếp chơi với tên kia đến cùng. Quan sát qua gương chiếu hậu đã bị nứt toạt, chiếc xe xám bạc kia vẫn dai dẳng đuổi theo gắt gao vô cùng.

Giang Triết Hàn cho xe lao nhanh với tốc độ chóng cả mặt, Trạch Lam sợ hãi răng môi cứ va vào nhau không ngừng. Cô không biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, là do kẻ thù của Giang Triết Hàn tìm đến, và cô lại vô tình bị cuốn vào mớ hỗn độn chết tiệt này?

Tên cầm lái chiếc xe trắng bạc kia khẽ cười, nói nhỏ vào tai nghe một câu: “Ông chủ! Ngài muốn chơi nữa không?”

Một chất giọng trầm trầm truyền đến, quãng giọng bật cười thật to đầy khoái chí, Giang Cẩn Quỳ hài lòng nói: “Đủ rồi Tá Đằng, nên nhớ việc chính hôm nay không phải giết chết hắn. Đùa với hắn một chút là được, còn Lưu Trạch Lam, tạm thời chưa phải lúc để cô ta rời khỏi hắn...”

Hai mắt Tá Đằng hơi nhíu lại, hắn hỏi: “Nhưng ông chủ...vậy ngài sẽ nói thế nào với tiểu thư?”

Giang Cẩn Quỳ cười một cách thờ ơ, anh đáp: “Chuyện đó không cần lo! Mỹ nhỏ...cứ để cho tôi. Làm tốt nhiệm vụ đi!”

“Tôi rõ, thưa ông chủ!”

Nói rồi Tá Đằng dồn hết chân ga mà tăng tốc, nhưng đột ngột chiếc xe của Giang Triết Hàn vang lên một tiếng nổ thật lớn từ bánh xe trước. Chiếc xe của hắn đang lao đi với tốc độ cao thình lình bị mất lái liền loạng choạng không kiểm soát. Ngay giây phút nhận ra điều kì lạ, Tá Đằng cũng nhận thấy phía gốc cây to từ sâu phía trong cánh rừng bên trái có sự hiện diện của kẻ nào đó. Đến khi hắn định hình mọi thứ thì chiếc xe của Giang Triết Hàn đã lao thẳng xuống đồi bên dưới, tiếng động kinh hoàng từ sự cố ấy vang rền cả một góc đường vắng vẻ, rồi im bặt đến lạnh người.

“Chết tiệt! Không thể nào...” Tá Đằng căng thẳng thốt lên, hắn cho xe đỗ ngay mép vệ đường. Nhìn xuống phía dưới, nơi chân đồi, cảnh tượng lộn xộn vô cùng. Chiếc xe nằm lật ngang, động cơ bị hư hỏng nặng nề, khói bắt đầu bốc lên mỗi lúc mỗi nhiều. Hai mắt Tá Đằng rộ lên tia nghi hoặc, hắn đảo mắt nhìn quanh, nơi gốc cây bên kia hoàn toàn vắng lặng. Nhưng linh tính của hắn mách bảo, hắn biết rằng sự cố vừa rồi rõ ràng có sự can thiệp của ai đó.

“Là kẻ nào muốn họ hôm nay phải chết kia chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.