Ám Hương

Chương 82: Chương 82: Chương 81




6 giờ tối, tại sảnh của trung tâm hội nghị lớn nhất Thượng Hải đã đông nghẹt những người. Từ cánh nhà báo, phóng viên cho đến những nhân vật máu mặt trong giới kinh doanh. Tất cả đều khiến bầu không khí dưới ánh đèn vàng sang trọng càng thêm hào nhoáng.

Một chiếc Roll Royce Wraith đắt đỏ đỗ lại trước cửa chính. Ngồi trong xe, Trạch Lam có phần choáng ngợp vì quang cảnh hiện tại. Còn Giang Triết Hàn lại tỏ ra thờ ơ bình thản đến mức như không.

Hắn nhìn sang cô, trông thấy mười ngón tay trắng ngần đang thoáng siết chặt lên thân váy đẹp đẽ. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy nó kéo về phía mình, như thể cẩn thận mà vô cùng nâng niu. Hắn hỏi: “Căng thẳng sao?”

Trạch Lam còn không nhìn vào mắt hắn, chỉ thuận tiện trả lời cho qua chuyện.

“Tôi vốn dĩ không phải thuộc về những nơi và những thứ thế này! Không thích nghi được cũng là chuyện đương nhiên. Anh đừng bận tâm!”

Nụ cười thoáng hiện lên trên môi, Giang Triết Hàn dùng chút sức siết lấy bàn tay mềm mại. Hắn nói: “Tôi không cần cũng không ép em phải nhất định quen với lối sống này. Thứ tôi cần chỉ là sự hiện diện của em...ở bên cạnh tôi, với cương vị là một người vợ.”

Một tiếng “vợ” thật ngắn truyền đến tai, khẽ đánh động khối lòng của Trạch Lam một hồi khá mạnh. Cô quay sang, ánh mắt thờ ơ nhìn hắn. Hàng mi cong rung lên, tròng mắt không động chút tâm niệm.

Cô nhạt môi bâng quơ đáp lại: “Còn thứ tôi muốn chỉ là mong buổi tối hôm nay trôi qua thật nhanh.”

Giang Triết Hàn không đáp, trước sự lạnh nhạt như băng của cô, ngọn lửa lớn trong lòng hắn vẫn chưa một lần vơi đi. Mà dưới sự rực cháy trào phúng như dung nham nóng chảy, tảng băng nhỏ bé kia của cô lại cố gắng gồng mình mà cam chịu.

Đôi mắt Trạch Lam rung chuyển một chút khi bất chợt Giang Triết Hàn chạm nhẹ vào gò má của mình. Ngón tay hắn ấm nóng, mang theo sự trầm tĩnh quyền lực.

Hắn nhíu mày, trong tia mắt hiện lên đôi phần suy xét.

“Đến giờ rồi! Đi thôi!” Giọng hắn đều đều cất lên.

Cửa xe được mở ra, Trạch Lam theo chân hắn sải bước trên đoạn thảm đỏ đầy danh vọng. Hàng chục chiếc máy ảnh đã rất nhanh hướng thẳng về phía trung tâm. Đèn flash đánh lên liên tục khiến hai mắt Trạch Lam cảm thấy khó chịu, bèn cúi mặt muốn né tránh.

Đột nhiên, một cánh tay nâng cao qua vai cô. Bàn tay to lớn ôm lấy đầu cô, kéo lấy cô gục mặt vào một khoảng ngực nam tính.

Hai mắt Trạch Lam hơi tròn ra đôi chút, đọng bên tai cô dường như chẳng có gì vượt qua được hơi thở của Giang Triết Hàn đang đều đặn nhả ra. Dù không muốn thừa nhận, nhưng càng không thể phủ nhận một điều. Mùi hương toát ra trên người hắn bấy lâu nay đã vô tình trở nên quen thuộc.

Lướt qua một rừng máy ảnh, bước vào hội trường, hắn mới thả lỏng cơ thể mà hắn đang ghì trong tay.

Trạch Lam hơi nheo mắt, thị giác của cô quả thực có phần không tốt. Khi mà trong bóng tối đã không thể nhìn được gì, mà sáng quá cũng khiến mắt cô đau nhức khó chịu.

Giang Triết Hàn cẩn thận quan sát, hắn hỏi: “Ổn chứ?”

Không đáp, Trạch Lam chỉ gật đầu một cái tỏ vẻ vẫn ổn.

Nhìn lại xung quanh, bữa tiệc rượu đang chuẩn bị diễn ra với bầu không khí hào nhoáng dưới ánh đèn vàng. Người qua kẻ lại rất đông, hầu hết đều là những người có danh có tiếng.

Nhưng mọi thứ dường như bị quãng lại khi có sự xuất hiện của Giang Triết Hàn. Đã từ đầu, ngay khi hắn bước vào, một số ánh mắt dò xét đã thầm hướng về hắn.

Phía bên kia, một số doanh nhân đang tiến đến gần. Họ cúi đầu trước mặt Giang Triết Hàn với một sự cẩn trọng nhất định.

Một người lên tiếng: “Tứ thiếu, đã lâu không gặp. Ngài càng lúc càng gặt được nhiều thành tựu đáng nể. Việc làm ăn tiến triển, còn có cả phu nhân xinh đẹp sát cánh theo chuyến đi lần này. Quả thực phúc hoá hơn người! Thật đáng ngưỡng mộ!”

“Phải đó! Đã nghe qua danh nhưng đến hôm nay mới được gặp mặt. Tứ thiếu phu nhân, hân hạnh!”

Một nữ doanh nhân đứng cạnh lên tiếng, nở nụ cười tỏ vẻ rất có thành ý. Trạch Lam chỉ là theo phép lịch sự, cô nhẹ nhàng cười đáp rồi khẽ gật đầu chào hỏi.

Một ly rượu vang đưa ra trước, người đàn ông trong đám lên tiếng:

“Hân hạnh được gặp tứ thiếu phu nhân! Một ly rượu thay cho lòng thành này của tôi! Mời...”

Gật đầu một lần, Trạch Lam vừa muốn đưa tay nhận lấy ly rượu thì bất chợt một bàn tay khác nhanh hơn, cầm lấy ly rượu.

Cô ngẫn người nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt lạnh tanh của Giang Triết Hàn đang nhìn vào kẻ đứng đối diện.

Hắn nói: “Cô ấy đang có thai, tốt nhất vẫn không nên. Ly rượu này tôi thay cô ấy uống với ông.”

Người đàn ông kia vừa nghe đến đây, liền cúi người mà lúng túng: “Tứ thiếu! Thật không dám! Tôi sơ ý quá, không để tâm đến việc tứ thiếu phu nhân đang mang thai mà tuỳ tiện mời rượu. Ngài không cần phải...”

“Chỉ là một ly rượu chào hỏi! Không cần phải quá căng thẳng.”

Giọng Giang Triết Hàn vẫn bình ổn cất lên. Vừa dứt câu, hắn đã uống cạn ly rượu trong tay. Người đàn ông kia cũng vì thế mà uống nốt ly rượu của mình trong sự lo lắng đến mức hai lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.

Trạch Lam đứng nép trong tay hắn, chỉ biết ngẩng đầu nhìn vào hành động vừa rồi của hắn. Bàn tay đang tì lên chiếc bụng tròn trịa ẩn nấp sau bộ trang phục lộng lẫy hơi động đậy vài ngón.

Suy cho cùng, nếu sau khi cô hạ sinh đứa bé, giao lại cho hắn. Với sự quan tâm này của hắn, cô cũng phần nào thôi tự trách mình.

Trải qua hơn mười phút với vô số màn chào hỏi, buổi họp mới chính thức bắt đầu.

Bầu không khí lập tức trở nên im ắng, tất cả đều dồn hết sự tập trung về phía trước. Màn ảnh rộng trên sân khấu chuyển sang một hình ảnh khác. Nó hiển thị sơ đồ quy hoạch của toàn bộ công trình lần này tại Thượng Hải.

Một tiếng gõ nhẹ vào micro, người đàn ông trạc bốn mươi bắt đầu nhiệm vụ của mình. Trong vai trò MC, ông ta mở màn bằng một lối chào quen thuộc thường thấy.

Sau đó là trịnh trọng cất giọng: “Và sau đây là sự có mặt của Tổng tài Giang thị - Tứ thiếu Giang Triết Hàn cùng với phu nhân của mình!”

Vô số tiếng vỗ tay từ bên dưới đồng loạt cất lên, Giang Triết Hàn điềm đạm đứng khỏi ghế nóng. Khoé môi hắn lộ vẻ thờ ơ, hắn nói: “Ngày hôm nay, trong cuộc họp mở rộng quy mô lần này, tôi cũng muốn giới thiệu đến tất cả mọi người một nhân vật đặc biệt khác. Mà với lần triển khai này cũng có một phần đầu tư khá lớn. Đại diện cho tập đoàn SP, kính mời ngài Dylan bước lên sân khấu.”

Vừa dứt lời, bao nhiêu ánh mắt hiếu kì đều như nhìn bao quát xung quanh hội trường. Họ chính là đang ngầm muốn xem xem, kẻ có tài hợp tác được với Giang thị trong một công trình lớn như thế này ra sao?

Trong không gian yên ắng, từ bên dưới hàng ghế dành cho khách quý. Giang Cẩn Quỳ mới chậm rãi đứng lên. Bóng hình nổi bật trong bộ cánh màu nâu tây ung dung sải bước trên tấm thảm đỏ dưới chân mình. Trong sự cao quý lại pha lấy sự nham hiểm khó lường.

Dừng lại trước mặt Giang Triết Hàn, Giang Cẩn Quỳ vẽ ra bộ mặt thân thiện với nụ cười rất nhã ý. Anh đưa tay ra trước, nghiêm nghị nói: “Rất hân hạnh được hợp tác, em trai.”

“Em trai...”

“Ra đây là Giang Cẩn Quỳ, là đại thiếu gia của Giang gia!”

“Chẳng phải người này đã từng đột ngột xuất hiện trong lần đại thọ vừa qua của Giang lão gia hay sao?”

“Thảo nào từ đầu tôi đã thấy rất quen mặt...”

Vô số tiếng bàn tán bắt đầu rộ lên từ bên dưới đám đông, đa phần đều không giấu được ngạc nhiên mà lấy làm tò mò thắc mắc.

Đáp lại sự niềm nở đó của Giang Cẩn Quỳ, Giang Triết Hàn không thể mang chuyện gia đình ra để lộ trước bàn dân thiên hạ. Mối quan hệ này tốt xấu ra sao, người trong cuộc biết rõ là được.

“Anh cả! Hân hạnh!”

Giọng Giang Triết Hàn bình thản trả lời, hắn đón lấy cái bắt tay của đối phương, nở nụ cười đầy dò xét.

Trạch Lam ngồi ngay chiếc ghế gần đó, chú tâm quan sát thái độ của hai anh em họ Giang kia. Rõ ràng mối quan hệ này tồi tệ đến mức không thể cứu vãn nhưng lại cùng nhau hợp tác trong một công trình lớn thế này. Quả thực không thể hiểu nổi.

Nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của Giang Triết Hàn, cô biết cái bắt tay đó hắn không hề muốn đón nhận. Còn về phía Giang Cẩn Quỳ, biểu diện của anh tuy rất giỏi để qua mắt người khác. Nhưng với Trạch Lam, khi cô đều nắm được sự phức tạp trong mối quan hệ này thì mọi thứ xuất phát từ cả hai đều mang tính “gượng ép” mà thôi.

“Nếu đã không thuận nhau thì cớ gì lại thế này?”

Trong đầu cơ hồ nghĩ ngợi, Trạch Lam mãi mất tập trung đến mức Giang Cẩn Quỳ lặp lại câu nói của mình lần nữa.

“Em dâu, không ngờ được gặp lại em trong chuyến đi lần này.”

Bất ngờ đến mức lúng túng, cô đứng khỏi ghế vội vã cúi đầu.

Giang Cẩn Quỳ lại nói: “Triết Hàn quả thực rất để tâm đến em. Ngay cả một chuyến đi quan trọng như thế này cũng để em theo bên cạnh. Càng lúc càng thấy thật đáng ngưỡng mộ tình cảm của hai đứa.”

Phát ra một tiếng cười rất nhỏ nhưng đầy dụng ý, Giang Triết Hàn trầm trầm cất giọng: “Càng lúc tôi cũng càng ngưỡng mộ sự tính toán của anh. Không thể lường trước được có ngày chúng ta lại cùng nhau đứng chung trên một dự án. Anh cả, ở đời quả thực có rất nhiều chuyện khó đoán! Đúng không?”

Ngập ngừng trước ánh mắt sâu thẳm của Giang Triết Hàn vài giây, cánh môi của Giang Cẩn Quỳ mới thả lỏng trở lại. Anh nhếch nhẹ đuôi lông mày, như một ý thách thức rõ rệt. Anh đáp: “Đúng là không thể đoán được! Coi nào Triết Hàn, mọi người đều đang đợi những lời phát biểu của em.”

Mười phút trôi qua, khi cuộc họp đang dần đi đến những giờ phút chót thì bất chợt một phóng viên mới hỏi vào.

“Dylan, ngài có thể bật mí cho chúng tôi biết lần này ngài từ Los Angeles trở về đây. Có phải là sẽ ở lại lâu dài để duy trì các mối đầu tư lớn ở Bắc Kinh hay không? Thượng Hải lần này cũng không nằm ngoài tay ngài?”

Giang Cẩn Quỳ mỉm cười, trong đáy mắt tô điểm lên đôi chút toan tính. Anh nói: “Thực ra công việc chỉ là một phần. Lần này tôi trở về cũng vì gia đình mình mà thôi. Xa cách lâu như vậy cũng đến lúc nên dành nhiều thời gian hơn cho người thân rồi.”

Vừa nói, anh vừa đưa ánh mắt nhìn sang phía Giang Triết Hàn. Hắn lạnh nhạt nhếch môi: “Anh cả nói không sai. Quả thực sau ngần ấy năm, anh em chúng ta nên như vậy mới phải!”

“Có vài tin đồn nói rằng trước đây tình cảm giữa anh em hai người không đuoc tốt. Điều này có đúng hay không?”

Một câu hỏi khác được đặt ra, mà dường như câu hỏi này một lúc đều tác động đến cả Giang Triết Hàn và Giang Cẩn Quỳ. Trong thoáng chốc, vụt qua hai đôi mắt sắc lạnh ấy là vô vàn sự kiềm chế.

Giang Triết Hàn mới nói: “Tuổi trẻ ai mà không có lúc bồng bột. Chúng tôi cũng là những người trải qua quãng thời gian đó. Trưởng thành rồi thì suy nghĩ cũng lớn dần theo, một chút bất hoà không thể cứ thế mà giữ mãi như một cái đinh ở trong lòng. Nhổ đi rồi, xem như mọi thứ đều ổn.”

Câu nói cùng nét mặt điềm tĩnh của hắn vô tình khiến Trạch Lam thấy nể sợ. Với bộ mặt đó của hắn, ai sẽ nghĩ rằng đằng sau đó là một mớ hỗn độn u ám vô cùng.

Giang Cẩn Quỳ bật cười, anh đưa tay ra rồi nói với giọng rất hoan hỉ: “Chuyện riêng tư chúng tôi thực sự đã gạc bỏ. Lần này, chỉ có sự hợp tác giữa hai phía. Giang thị và SP chúng tôi sẽ đồng hành cùng nhau trong dự án tại Thượng Hải.”

“Bố! Bố đã xem tin tức mới nhất chưa?”

Giang Triết Mỹ thốt lên, vẻ mặt có vẻ rất hốt hoảng. Cô cầm bài báo mới câp nhật trên trang nhất đưa về phía Giang Cầm, trên đó đề rõ dòng chữ: “Giang thị hợp tác với SP. Chính thức khai triển dự án lớn nhất tại Thượng Hải.”

Lần nữa, cô nhấn mạnh bằng quãng giọng cao vút: “Bố nhìn đi. SP gì chứ? Người đang bắt tay với anh hai trong ảnh không phải là anh cả sao? Bố, bố nói cho con biết đi đuoc không? Bố vừa giao cổ phần lại cho anh cả thì anh ấy lại đi hợp tác với anh hai để triển khai dự án là thế nào?”

Sắc mặt Giang Cầm khó coi vô cùng, ông chán nản không muốn để mắt đến bài báo đó. Chỉ mệt mỏi nói: “Đủ rồi! Đây chẳng phải là điều mà bấy lâu con mong muốn hay sao?”

“Điều con mong muốn?” Giang Triết Mỹ ngạc nhiên hỏi.

Giang Cầm nhìn cô, đều đều đáp lại: “Muốn nhìn thấy cảnh anh em nó chịu đứng chung dưới một bầu trời, con không muốn à?”

Cổ họng Giang Triết Mỹ một lúc như bị đông cứng, cô khó khăn nói những lời không tròn vạch: “Con...con...Nhưng mà điều này...có gì đó không đúng!”

“Rõ ràng suốt bao nhiêu năm qua, mối quan hệ này đã tồi tệ đến mức đổ nát ra sao chẳng lẽ bố không biết. Bây giờ hai người họ dễ dàng chịu bắt tay nhau trước mặt mọi người, bố không thấy điều này quá vô lí hay sao?”

“Được rồi!” Giang Cầm cắt ngang. Ông đi về phía tủ, mở ngăn kéo lấy ra một số viên thuốc rồi nói: “Ta phải đi nghỉ, chuyện này để sau rồi nói.”

Tuy rằng chấp nhận thôi không hỏi thêm lời nào, Giang Triết Mỹ rời khỏi phòng với một dạ mang nặng suy nghĩ. Cô không thể tin càng không thể hiểu nổi rốt cuộc Giang Cẩn Quỳ và Giang Triết Hàn đang diễn vở kịch này là có dụng ý gì.

Trở về phòng khách sạn, Trạch Lam ngồi bần thần nơi bàn trang điểm. Trong đầu cứ quanh đi quẫn lại cái tên Dylan, dường như cô đã từng nghe thoáng qua đâu đó trước đây.

Mà vơi chất giọng của Giang Cẩn Quỳ, càng khiến cô khẳng định rõ ràng có gì đó không ổn. Cô có lẽ đã từng gặp qua và tiếp xúc với người đàn ông này tại một nơi nào đó.

Nhưng trong một lúc, bất chợt thế này cô không thể nghĩ ra. Cứ mãi suy nghĩ đến mức hai đầu lông mày cũng cau lại.

Bỗng nhiên, từ phía sau gáy truyền đến cảm giác ấm nóng nhột nhạt. Một ngón tay khẽ trượt dọc theo chiếc gáy trắng ngần đang lộ ra, âm giọng đặc trưng của Giang Triết Hàn lại trầm thấp nhả ra.

“Đang nghĩ về điều gì sao?”

Hơi giật mình đôi chút, hai vai Trạch Lam hơi giật nhẹ. Cô muốn né tránh, lạnh nhạt trả lời: “Không liên quan đến anh.”

“Thấy tiếc về lời mời vừa rồi của anh ta?”

Giang Triết Hàn lấn tới, bàn tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà dò hỏi. Trong mắt hắn như đang loé lên một vài tia lửa nhỏ, có lẽ không cẩn thận cũng có thể khiến nó bùng cháy thành một cụm lửa lớn.

Hắn chờ đợi câu trả lời từ phía Trạch Lam, mất dần sự kiên nhẫn mà nhướng mày nói tiếp: “Là em muốn cùng anh ta dùng qua bữa tối? Hay là em đang nghĩ về điều gì đó xa hơn?”

Trong đầu Trạch Lam hơi rung chuyển, hai hàng mi dao động dấy lên sự chịu đựng tột cùng. Nhìn sâu vào mắt hắn, cô quả thực như thể thấy bản thân trần trụi. Mọi thứ từ trong ra ngoài đều bị sự nhạy bén của hắn lột sạch hoàn toàn.

Cô không thể che giấu, lấp lửng đáp: “Không phải! Chỉ là...tôi cảm thấy hình như có gặp qua anh ta ở đâu đó. Nhất thời không thể nhớ ra mà thôi...”

“À...” một âm thanh thật ngắn, thật trầm phát ra. Mí mắt hắn cơ hồ hẹp xuống đôi phần, hắn nói: “Ra là đã từng gặp gỡ!”

“Là ở đâu? Nhà hàng? Quán rượu?....”

Nói đến đây, đột nhiên sắc mặt Giang Triết Hàn trở nên nặng nề. Hắn nói: “Hay là...ở hộp đêm?”

Hai từ “hộp đêm” vô tình đánh lên trong đầu Trạch Lam một tiếng nổ lớn. Tinh thần căng thẳng, cô quả thực đã nhớ ra điều mình cần nhớ.

Giọng nói ấy, cái tên ấy, và những lần phát ra câu nói mơ hồ của Giang Cẩn Quỳ. Trạch Lam hiểu ra, anh chính là kẻ đã xúc phạm cô ngay trong phòng VIP tại Nóng bỏng.

“Dylan là Giang Cẩn Quỳ! Là anh ta...tại sao...mình cứ mãi liên quan đến anh em bọn họ kia chứ?”

Trạch Lam hoảng loạn nghĩ ngợi mà không hề để ý đến sắc diện của Giang Triết Hàn. Hắn hoá hắc diện ảm đạm nhìn cô, sự sợ hãi nằm sâu trong mắt cô, hắn có thể dễ dàng nhận thấy.

Bàn tay hắn tăng chút sức lực, siết lấy khuôn cằm của cô. Cánh môi hắn đưa sát lại, phả lấy hơi thở nóng rực lướt nhanh qua tai cô bằng những lời nói đầy tức giận.

“Anh ta đã làm gì em? Đã chạm vào em sao?”

Vừa nói, một tay hắn bắt đầu di chuyển lên trên cơ thể cô. Ngón tay trượt dài từ cổ xuống rãnh ngực lộ ra sau lớp áo ngủ.

Hắn thì thầm: “Là chỗ nào?”

“A...”

Trạch Lam giật mình kêu lên một tiếng nhỏ xíu khi bất ngờ bị hắn cắn nhẹ vào vành tai một cái. Cô nhíu mày, gò má đỏ ửng hơi né sang một bên.

“Không...không phải...”

Quãng giọng đứt đoạn của cô thoáng làm trống lòng của Giang Triết Hàn đánh mạnh dần. Hắn rít nhẹ hơi thở bên tai cô, đem mùi hương ám muội của cô vùi sâu trong từng tế bào thần kinh.

Hắn lại lần nữa khẽ nói: “Không ư? Nếu đã là không có gì, thì tại sao...em lại bận tâm?”

“Có phải đêm đó tại Nóng bỏng, anh ta đã quấy rối em?”

Hai mắt Trạch Lam mở to, trong đầu dồn lên một mớ lộn xộn chưa thể sắp xếp. Làm sao mà đến cả chuyện này hắn cũng biết được?

Thấy sự khó hiểu trong mắt cô, hắn chỉ thuận tiện nhếch môi cười cho qua: “Em nghĩ đối với tôi, trên đời này còn chuyện gì mà tôi không biết được một khi tôi đã muốn!”

Cánh môi Trạch Lam run run mấp mấy một vài từ gì đó, cô căng mắt nhìn vào biểu diện lãnh khốc của hắn. Trong phút chốc dâng lên đôi phần uất hận, cô gằn giọng: “Nếu xét về quấy rối và xúc phạm, thì có lẽ...đêm đó không ai khác hèn hạ như anh.”

Sự trầm tĩnh trong mắt Giang Triết Hàn bị khuấy động, hắn im lặng một lúc chỉ để dồn hết tâp trung nhìn vào gương mặt trắng trẻo của cô. Ngón tay hắn lướt nhẹ qua môi cô, đem chút lưu luyến thả sâu vào tâm trí.

Hắn đáp: “Kẻ khác xúc phạm em, tôi chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Kể cả tôi cũng vậy, trót lỡ khiến em tổn thương như thế chắc hẳn cũng phải chịu tội.”

“Cứ đánh tôi đi nếu em cảm thấy nó khiến mối giận trong lòng em vơi đi đôi chút. Tôi sẽ không né tránh.”

Trạch Lam ngồi yên trên ghế, không muốn đôi co thêm về những chuyện đã qua. Cho dù cô tức giận vì chuyện đó thế nào thì ở thời điểm hiện tại, cô cũng đã bị hắn đem gò bó trong cái thế giới cô độc đầy u tối của hắn.

Cô không muốn phí sức cãi vã hay nói bất kì điều gì, thứ cô cần chỉ là quãng thời gian thật bình yên để an an ổn ổn sinh đứa bé ra.

Quay mặt sang một phía, tỏ vẻ không muốn để tâm. Giang Triết Hàn nhíu mày, khoé môi cong lên đầy nham hiểm.

Hắn khẽ nói: “Nếu lần này em không đánh tôi, thì sẽ chẳng còn cơ hội nào khác cho sau này đâu! Em thực sự bỏ qua nó như vậy?”

Trạch Lam không nhìn hắn, lạnh lùng đáp: “Không cần!”

Giang Triết Hàn càn rỡ áp sát vào cô, đôi môi hắn dừng lại ngay trên chóp mũi của cô. Bàn tay vuốt nhẹ lọn tóc rơi ra phía trước, đem chúng nằm gọn sau vành tai. Hắn lần nữa thấp giọng nói với cô: “Được! Tôi đã cho em cơ hội, em đã không biết nắm bắt. Vậy thì đừng hối hận!”

Vừa dứt lời, hắn đã nhấc bổng cơ thể của Trạch Lam lên. Bế cô trên tay, chầm chậm mang cô về phía giường ngủ. Hắn nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống nệm, thân thể cao lớn của hắn che đậy lên người cô.

Chẳng cho cô có dịp mở miệng, hắn đã rất nhanh dán lên môi cô một cái hôn thật sâu. Mặc cho hơi thở của cô có gấp gáp đi chăng nữa, hắn vẫn ngang nhiên hôn dần xuống chiếc cổ đang chực run rẫy.

Hắn đặt tay lên bụng cô, khàn khàn cất giọng: “Xem ra đêm nay, đứa nhỏ lại không được ngủ yên rồi.”

Ngay lúc này, tại phía giao lộ, một vụ tai nạn xe hơi vừa mới diễn ra. Hai chiếc xế hộp bị móp méo phần đầu khá nặng, khói từ động cơ bốc lên dày đặc.

Giang Cẩn Quỳ lấy lại tỉnh táo sau sự cố, anh nhìn vào chiếc xe đang đối đầu với mình đã trống không người. Tên đó dường như mất trí, lao thẳng xe về phía anh không chút do dự.

Nhưng rồi rất nhanh, như thể mọi thứ đã được sắp xếp sẵn. Ngay sau khi gây tai nạn, hắn đã rời khỏi mà leo lên một chiếc xe khác rồi biến mất chỉ trong chốc lát.

Tá Đằng bị thương ở trán, máu đỏ rỉ ra đôi chút. Hắn quay ra sau, lo lắng hỏi: “Ông chủ, ngài ổn chứ?”

Sắc mặt Giang Cẩn Quỳ tối sầm, cú va chạm vừa rồi khiến đầu óc anh choáng váng thực sự. Anh lẩm bẩm, giọng đầy tức giận: “Chết tiệt! Chắc chắn là nó...”

Phía xa, tiếng còi xe của cảnh sát đang gần kéo đến mỗi lúc mỗi lớn dần. Quang cảnh giữa một khu đại lộ sầm uất bỗng chốc trở nên hỗn loạn hơn hẳn. Bầu không khí như bị bóp ngạt lại bởi hàng loạt âm thanh hỗn tạp.

Thành thật xin lỗi mọi người. Coco đi làm nhiều quá không có thời gian để viết truyện. Cũng những dịp cuối năm rồi, ai ai cũng bận không phải riêng coco.

Mọi người còn ai ở đây đợi truyện của coco ko vậy:((( Đi lâu quá sợ mọi người bỏ đi hết rồi á.

Bật mí một chút sắp tới truyện sẽ đi sang một diễn biến khác, nhân vật cũ trở lại, nhân vật mới xuất hiện. Biến lớn biến nhỏ tất tần tật xảy đến.

Ai còn ở đây đọc truyện của coco thì giơ tay lên cho coco xem cái nào:((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.