Ám Hương

Chương 86: Chương 86: Chương 85




“Triết Hàn, ra đây!” giọng nói của Giang Cẩn Quỳ khẽ gọi, anh đứng nép sau cửa phòng của Giang Triết Hàn, trên tay là một hộp thức ăn còn nóng hổi.

Giang Triết Hàn nghe thấy, liền bỏ ngay quyển sách đang đọc xuống mà chạy ngay ra phía cửa. Hắn kéo tay Giang Cẩn Quỳ vào bên trong, chốt cửa cẩn thận.

Ngồi xuống giường, Giang Triết Hàn háo hức nhìn vào thứ đang toả hương thơm nức kia, phấn khích hỏi: “Anh cả, hôm nay là món gì mới sao? Thơm quá!”

Giang Cẩn Quỳ chậm rãi mở nắp hộp, cười cười nhỏ giọng: “Chả viên Tứ Xuyên, vừa mới ra lò!”

“Chẹp chẹp..” Giang Triết Hàn chép miệng, đôi mắt sáng lên vì thèm. Cứ mỗi buổi tối thứ ba, Giang Cẩn Quỳ lại lén mua về một ít thức ăn mà anh thuận đường đi lại trên phố sau giờ học thêm đem đến cho đứa em trai của mình.

Giang Triết Hàn cầm lấy một xâu chả viên còn đang bốc khói, quệt vào một ít nước sốt cho ngay vào miệng. Hắn thực sự thích thú với món ăn này, ăn liền một lúc ba xâu không nghỉ.

Nhìn trên mép môi hắn dính đầy nước sốt, Giang Cẩn Quỳ buồn cười mắng: “Triết Hàn, năm sau lên sơ trung rồi mà em vẫn chưa chịu lớn sao? Ăn uống cẩu thả như thế có cô gái nào dám lại gần chứ?”

“Anh cả...” giọng Giang Triết Hàn hơi ngọng ngịu khó nghe vì đang bận nhét đầy chả viên trong miệng. Hắn nhòm nhoàm nói: “Món này phải nói tuyệt nhất trong các món mà anh đã mua về! Lần sau, anh mua nhiều thêm chút nữa, em mang sang cho mẹ và Mỹ nhỏ...”

“Điên sao? Em tự khai với mẹ rằng em dám ăn những món vặt vãnh lề đường này à? Mẹ mà biết anh mua về cho em, sẽ mách bố...”

Giang Cẩn Quỳ cóc nhẹ lên đầu Giang Triết Hàn một cái, đanh giọng mắng nhỏ. Giang Triết Hàn né tránh, hắn bật cười: “Đùa...đùa một chút! Anh không cần quá căng thẳng như vậy chứ.”

“Dám đùa như vậy với anh? Để xem anh có đánh em nôn ra chỗ chả viên em vừa ăn không?” vừa nói, Giang Cẩn Quỳ vừa kéo lấy cổ của Giang Triết Hàn mà siết vào cánh tay. Dự định muốn chọc ghẹo thằng em mình một tí nhưng đột ngột Giang Triết Hàn ho lên sằng sặc. Ban đầu anh còn nghĩ là hắn giả vờ để chạy trốn, nhưng có vẻ không phải.

Giang Triết Hàn ho mỗi lúc mỗi nhiều, đến mức chỗ chả viên chưa kịp nuốt văng hết cả ra ngoài. Tay hắn đập xuống mặt nệm rất mạnh, hơi thở cũng khò khè kì lạ.

Buông hắn ra, Giang Cẩn Quỳ mới tá hoả khi trông thấy sắc diện của hắn. Mặt mũi hắn tái nhợt, người bắt đầu nóng dần, lại còn tuôn mồ hôi ướt đẫm. Hắn nằm gục xuống nệm, liên tục kêu rên rất đau đớn.

“Triết Hàn, em...em làm sao vậy hả?”

“Khó...khó chịu...quá!” giọng Giang Triết Hàn một lúc khàn đặc đến mức khó nghe. Hắn chỉ nói được vài ba từ rồi lại nằm vật ra giường mà kêu đau quằn quại.

Muốn bước xuống giường để đi vào phòng tắm, nhưng dường như cơn đau đang kéo đến dồn dập. Hành hạ hắn đến mức không thể đứng vững mà ngã nhào ra sàn nhà.

“Triết Hàn!”

Giang Cẩn Quỳ hốt hoảng hét lên, anh chạy đến đỡ lấy hắn. Nhận thấy sự việc đã thực sự tồi tệ, anh mới liền tức tốc chạy vụt sang phòng của Giang Cầm mà đập cửa kêu la.

“Bố, bố ơi...”

Bên trong, Giang Cầm vừa mới chợp mắt được một lúc. Bản thân ông là người rất nghiệ khắc và quy củ, nên khi nhìn lên đồng hồ đã điểm 10 giờ đêm mà Giang Cẩn Quỳ vẫn ồn ào, ông hết sực bực tức mà quát.

“Đã mấy giờ rồi, không ngủ còn đi quấy rầy người khác! Về phòng cho ta...”

“Không...không được! Bố ơi....Triết Hàn...em ấy có chuyện rồi!” Giang Cẩn Quỳ bên ngoài vẫn nức nở sắp khóc. Anh vừa tính đập cửa tiếp nhưng cánh cửa đã lập tức mở toang khiến anh suýt chút ngã vồ ra phía trước.

Nắm chặt vai của anh, Giang Cầm căng thẳng hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện gì vậy? Hai bố con ông lúc nào cũng thế. Trễ rồi, có việc gì thì để mai nói...” Trịnh Y Dao bước đến, gương mặt vẫn còn chưa tỉnh táo sau giấc ngủ vừa rồi. Bà cũng bị tiếng ồn của Giang Cẩn Quỳ khiến cho thức giấc.

Nhìn sắc mặt đáng sợ đó của bố mình, Giang Cẩn Quỳ sợ đến rung cầm cập, miệng lấp bấp: “Triết...Triết Hàn...bị đau! Rất đau...”

“Cái...cái gì!?” giọng Giang Cầm cùng lúc cất lên một cách đầy cả kinh, Trịnh Y Dao lo lắng đến tay chân run run mà hỏi: “Em con đang ở đâu?”

Giang Cẩn Quỳ cố giữ giọng, sợ sệt đáp: “Trong...phòng...”

Vừa dứt câu, ngay lập tức cả Giang Cầm và Trịnh Y Dao đã tiến thẳng ra lối hành lang. Bỏ lại Giang Cẩn Quỳ đứng đó chết đứng như kẻ mất hồn. Vốn dĩ anh biết rõ từ nhỏ Giang Triết Hàn luôn là đứa được bố mẹ yêu thương hết mực. Nếu lần này hắn xảy ra cớ sự gì nghiêm trọng, anh quả thực không dám tưởng tượng bản thân mình sẽ ra sao dưới sự nóng nảy và nghiêm khắc cực đoan của Giang Cầm.

Bước chân chạy hối hả trên dãy hành lang thoáng chốc khiến cả không gian trong dinh thự bị khuấy động. Mọi người ai nấy cũng đều ra khỏi phòng, đi theo xem xét sự việc gì đang diễn ra.

Giang Cầm mở tung cửa phòng, vừa vào đã thấy Giang Triết Hàn một thân một mình nằm trơ trọi giữa sàn nhà. Đầu tóc hắn rối bù, mặt mũi đã chuyển sang trắng bệch, cả lồng ngực như đang căng ra sắp nứt vì hô hấp của hắn đang khó khăn vô cùng.

Ôm lấy mặt con trai, Trịnh Y Dao sợ đến mức bật khóc: “Triết Hàn, là mẹ đây! Còn làm sao thế này hả? Triết Hàn....”

Giang Cầm ôm lấy hắn, liên tục gọi với giọng khẩn trương: “Triết Hàn! Mở mắt ra, có nghe không? Triết Hàn, Triết Hàn!!!”

Không có phản ứng nào khác ngoài những lần kêu rên trong vô thức của Giang Triết Hàn. Hắn dần rơi vào mê man, giọng nói bắt đầu yếu đi rõ rệt.

Giang Cầm điên tháo gầm lên: “Gọi bác sĩ đến đây!”

...

“Tình hình vừa rồi quả thực sẽ rất nguy cấp nếu không sơ cứu kịp thời. Bây giờ thì đã ổn, nhị thiếu gia chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ tỉnh lại.”

Đàm Quảng thở phào nhẹ nhõm nói, ngay cả ông khi gặp phải tình cảnh cấp bách như lúc nãy cũng khá căng thẳng. Ông thu dọn đồ đạc, vẫn không quên nhắc nhở lẫn trách móc:

“Nhưng cũng thật là...Rõ ràng biết nhị thiếu gia dị ứng rất nặng với cua, sao ông vẫn để cậu ấy ăn thứ đó?”

Lúc này, trong mắt Giang Cầm mới nổi lên hai ngọn lửa giận đang cháy lớn vô cùng. Ông giận đến mức đỏ gay cả mặt, đi đến tóm lấy cổ áo của Giang Cẩn Quỳ mà lớn giọng chửi mắng:

“Tất cả là do mày! Mày cũng thừa biết Triết Hàn không thể ăn cua, tại sao mày mang cái thứ chết tiệt đó về. Còn cho nó ăn một lúc nhiều đến vậy, có phải mày thực sự muốn hại chết em trai mày hay không? Thằng con ác độc này, hôm nay tao phải đánh chết mày...”

Vừa nói xong, Giang Cầm đã đẩy lấy Giang Cẩn Quỳ té nhào xuống sàn, rồi vung cây gậy trong tay giáng xuống những trận đòn thật mạnh.

“Đừng mà bố! Đừng đánh nữa! Con không cố ý...Con quả thực không biết loại chả đó có chứa thịt cua bên trong. Con không cố ý mà...”

Mặc cho anh liên tục khóc lóc, bỏ ngoài tai mọi lời giải thích của anh. Giang Cầm vẫn không hề nương tay, sức lực mà ông dùng vẫn không có dấu hiệu vơi đi. Ông vừa đánh, lại vừa mắng chửi rất nhiều.

Đánh đến mức chiếc gậy của ông cũng bị gãy làm đôi.

“Lão gia! Đừng mà....Tôi xin ông đó, dừng tay lại đi. Cứ tiếp tục như vậy, ông sẽ đánh chết thằng bé mất...” Trịnh Y Dao bật khóc, ôm lấy cánh tay Giang Cầm.

Nhìn Giang Cẩn Quỳ bị đánh đến suýt ngất, quần áo cũng đã rướm máu mà lòng dạ người làm mẹ như bà đau như ai xé gan xé ruột. Giang Cầm vẫn chưa nguôi cơn giận, ông muốn gạt tay Trịnh Y Dao ra mà tiếp tục đánh:

“Bà bỏ tôi ra! Hôm nay không đánh chết nó là không được! Bà nhìn đi...nhìn Triết Hàn nó đã ra nông nổi gì kia chứ? Thằng bé cũng suýt không giữ đuoc mạng chỉ vì nó!”

“Nhưng Cẩn Quỳ nó cũng là con của ông kia mà!!!”

Trịnh Y Dao đau đớn gào lên trong nước mắt, bà quỳ thụp xuống bên cạnh Giang Cẩn Quỳ, run rẫy đỡ lấy thân thể dường như đã nát nhừ sau những trận đòn đầy cay độc của ông.

“Lão gia! Tôi sinh cho ông ba đứa con, nhưng ông lại thương yêu không đều. Nếu Cẩn Quỳ bị ông đánh chết, thì ông giết cả tôi đi. Cứ xử sự với mẹ con tôi theo cái cách mà ông thường làm trong giang hồ...”

Nói đến đây, giọng Trịnh Y Dao đã uất nghẹn đến nổi chẳng thể nói thêm lời nào nữa. Bàn tay siết chặt cán gậy thoáng run lên, rồi thả lỏng. Giang Cầm ném chiếc gậy xuống sàn, bực dọc quay lưng đi về phía Giang Triết Hàn.

“Đợi Triết Hàn khoẻ lại, tôi mới tính đến phần của nó! Mang nó về phòng...Đàm Quảng, ông sang đó chăm sóc vết thương cho nó.”

Trịnh Y Dao chỉ còn biết ngậm ngùi trước sự tàn nhẫn của ông, bà cùng với Phúc quản gia đỡ lấy Giang Cẩn Quỳ rời khỏi phòng. Trong lúc đó, từ sau cánh cửa phòng, Giang Triết Mỹ nấp mình quan sát hết mọi việc.

Năm đó, cô chỉ mới sáu tuổi. Nhận thức về sự việc vừa diễn ra trước mắt quá đổi kinh khủng và tàn nhẫn. Cô cắn môi bật khóc một mình, đứng lặng người nhìn theo bóng dáng khốn khổ của Giang Cẩn Quỳ, rồi lại quay sang bộ dạng khổ sở của Giang Triết Hàn.

Có sự tức giận của bố, hoà với sự đau thương tột cùng của mẹ. Tất cả mọi thứ đều như một thế lực nhẫn tâm bóp nghẹn trái tim nhỏ bé của cô. Cô không biết vì sao lúc nào Giang Cầm cũng luôn nghiêm khắc vô lí với Giang Cẩn Quỳ. Dường như chỉ cần anh có sơ suất, thì chẳng cần biết đến đúng sai ra sao. Anh nhất định ít nhiều cũng sẽ bị ông xử phạt tư nhẹ đến nặng.

Và khoảnh khắc khủng khiếp ngày hôm nay, có lẽ cũng nằm một trong số hình phạt mà ông dành để đối đãi với chính đứa con ruột của mình. Giang Triết Mỹ vĩnh viễn không thể nào quên...giây phút chiếc gậy trong tay ông bị gãy ra làm đôi.

“Tại sao đã lâu như vậy rồi, mà anh ta vẫn chưa tỉnh lại?”

Trạch Lam lo lắng, từ lúc xảy ra chuyện, cô dường như ngồi túc trực bên cạnh hắn không rời nửa bước. Trải qua một lúc, có vẻ cơn đau trong người đã vơi bớt rất nhiều. Giang Triết Hàn hắn không còn kêu rên nữa, chỉ im lặng mà ngủ một cách mê man.

Đàm Chiêu ngồi ở ghế sofa, tay lật lật trang sách, thản nhiên hỏi: “Cô lo lắng sao?”

Như bị nói trúng tâm, hai mắt Trạch Lam mở ra tròn xoe. Cô nói: “Vốn dĩ anh đã nói một lúc sẽ tỉnh. Bây giờ đã gần ba tiếng trôi qua...tôi thắc mắc cũng không có gì làm lạ.”

“Vậy à?!” giọng Đàm Chiêu cao lên đôi chút, anh chỉnh gọng kính, theo trớn mà trêu chọc: “Sao tôi thấy bộ dạng của cô không chỉ đơn giản là thắc mắc. Nói thật đi, cô đang rất lo cho Triết Hàn đúng không?”

Càng nói lại càng dính, Trạch Lam cảm thấy trong lòng chợt rúng động một hồi trống mạnh. Đánh đến mức tim cô muốn lọt ra ngoài, đến mức răng môi một lúc cũng muốn cứng lại.

Thấy cô im lặng, Đàm Chiêu liền bật cười: “Không trả lời, tức là thừa nhận.”

“Ai nói chứ? Tôi...lấy tư cách gì mà lo nghĩ cho anh ta? Căn bản tôi không để anh ta trong lòng thì làm gì có chuyện lo lắng. Tôi không có, anh đừng nói năng bừa bãi.”

Trạch Lam mạnh miệng phản bác, cô rời khỏi giường, đi đến rót một ly nước ấm, thực sự cô chỉ muốn một lần nuốt trôi cái cảm giác chết tiệt đang sinh sôi trong lồng ngực.

Gấp quyển sách lại, Đàm Chiêu tháo kính ra, tay đưa lên day day tâm trán, mệt mỏi nói: “Dù gì cô cũng là vợ của cậu ta, như vậy thôi là đã quá đủ tư cách rồi! Còn chuyện cô có thực sự lo cho cậu ta hay không thì tự cô biết rõ. Tôi mệt rồi, về phòng trước đã. Khi nào cậu ta tỉnh dậy thì báo với tôi.”

Trạch Lam còn chẳng để ý đến Đam Chiêu đang sắp rời khỏi, hai tay cô vô thức siết chặt thân ly, cơ hồ mím môi suy nghĩ.

Bất chợt, một tiếng thở dài nặng nề đâu đó phát ra. Cô cùng với Đàm Chiêu lần lượt nhìn sang thì đã thấy Giang Triết Hàn cử động chút ít.

Mọi dòng suy nghĩ của Trạch Lam dường như đều bị cắt ngang, cô vội ngồi xuống bên cạnh hắn, liên tục gọi lấy: “Anh tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào?”

Mí mắt nặng nề mở ra, tầm nhìn phía trước dần dần hiện rõ. Gương mặt của Trạch Lam là thứ đầu tiên mà Giang Triết Hàn nhìn thấy. Mắt, mũi, môi và cả giọng nói dễ chịu ấy, tất cả mọi thứ đều đồng loạt chiếm hết vị trí trong mắt hắn.

Hắn thở mạnh lần nữa, tâm trán hơi nhíu lại vì cơn choáng vẫn còn. Hắn nhìn ra phía sau lưng cô, nhận thấy vẫn còn một người khác nữa.

Đàm Chiêu đứng đó khoanh tay nhìn hắn, anh hỏi: “Ổn rồi chứ? Còn thấy khó chịu chỗ nào không?”

Giang Triết Hàn khẽ khép mắt, hắn đáp: “Không sao!”

Tiến lên phía trước một chút, Đàm Chiêu nói: “Cậu cũng thật là...tại sao lại bất cẩn như vậy? Chậm trễ một tí thôi thì cậu có thể không giữ được mạng, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Ánh mắt Giang Triết Hàn bất chợt tối sầm, khí sắc ảm đạm của hắn phần nào khiến Trạch Lam ái ngại. Hơn nữa, chuyện riêng của hắn, cô không muốn xen vào. Lại cộng thêm trong lòng chưa ổn định sau cú chấn động vừa rồi, cô quả thực chỉ muốn kiếm nơi nào đó để hóng gió.

Nghĩ đến đây, Trạch Lam mới đứng dậy mà nói: “Tôi ra ngoài đi dạo một lát, hai người nói chuyện đi.”

Cửa phòng đóng lại, Giang Triết Hàn mới khản giọng cất tiếng: “Đúng là do tôi đã quá bất cẩn. Món ăn đó đuoc nguỵ trang quá hoàn hảo, tôi nhất thời không kịp nhận ra. Đến khi phát hiện thì đã quá muộn...”

Lông mày hơi nhíu lại, Đàm Chiêu lấy làm tức giận mà mắng: “Quá đáng! Rõ ràng anh ta biết cậu dị ứng rất nặng với cua. Hơn nữa, còn nhân lúc cậu có uống rượu. Việc này sẽ càng đẩy nhanh quá trình và làm cho tình hình trở nên phức tạp.”

Cơ mặt của Giang Triết Hàn cứng đờ, có vẻ thứ hắn đang nghĩ không phải là sự thâm độc của Giang Cẩn Quỳ, mà là sự sơ suất không đề phòng với kẻ địch của bản thân. Hắn không nghĩ, anh lại dùng cách này để đối phó với hắn.

Dùng sự hiểu rõ về nhau trong tình thân ruột thịt biến thành thủ đoạn, Giang Cẩn Quỳ đã tuyệt tình đến mức rút cạn mọi thứ. Nếu là kẻ khác, hắn đã không để yên cho tên đó dù là một khắc một giây nào. Nhưng đây lại là Giang Cẩn Quỳ, là người mà suốt bao nhiêu năm qua hắn cứ mang nỗi day dứt trong lòng mang tên La Bội Kỳ.

Bên ngoài ban công của sảnh A, Trạch Lam đứng đó, nắm chặt lên thành lan can mà không ngừng lẩm bẩm: “Mình dạo gần đây làm sao thế này? Có phải...do mình đang mang thai nên tâm lí thay đổi lệch lạc không? Mình...mình làm sao có thể...để tâm đến Giang Triết Hàn kia chứ?”

Đang mãi suy nghĩ thì đột ngột một cơn hắt hơi tìm đến khiến cô không kiềm được. Liêu Tầm đứng gần, hỏi vào: “Có cần tôi lấy áo ấm cho cô?”

“Không cần! Để tôi tự về phòng lấy được rồi.”

Trạch Lam xua tay, cô bèn quay trở về phòng, trời hôm nay quả thực có gió lớn, chỉ mới đứng đó một lát đã thấy cơ thể như muốn mắc chứng cảm mạo.

Mở cửa phòng, cô còn không nhìn sang phía khác, chỉ thẳng bước đi đến tủ, cầm lấy áo lông rồi quay lưng muốn rời đi thật nhanh.

Nhưng đột nhiên Giang Triết Hàn cất giọng, hắn ngắn gọn hỏi: “Đi đâu nữa?”

Trạch Lam không nhìn hắn, tay ôm khư khư áo lông, đáp lại: “Tôi vẫn chưa hóng gió xong, chỉ là thấy lạnh nên trở vào lấy thêm áo. Không làm phiền, hai người nói chuyện tiếp đi...”

“Không cần!”

Giang Triết Hàn lạnh lùng xen vào, hắn nhìn lấy bóng lưng mảnh mai đang ẩn sau lớp áo lụa, đều đều nói tiếp: “Chúng tôi nói xong rồi, em không cần đi nữa! Hôm nay gió khá lớn, không nên ở ngoài quá lâu.”

Đàm Chiêu nhướng mắt hiểu ra, ý là bản thân đang bị đuổi khéo chứ chẳng sai vào đâu được. Rõ ràng câu chuyện còn chưa nói đến đâu kia mà!

Nghĩ vậy, anh liền khua môi cười nhẹ: “Được rồi! Tôi trở về phòng đây! Còn chuyện gì sẽ nói sau, nghỉ ngơi đi.”

Nói một câu đã nhanh chân rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Trạch Lam im lặng không nói lời nào, chậm rãi treo áo lông trở lại vào tủ. Trong sự yên ắng này, cô bỗng thấy tâm tư mình lại ồn ào đến kì lạ.

Đột nhiên, Giang Triết Hàn lần nữa lên tiếng khiến cô giật mình. Hắn hạ giọng, nhưng nghe qua vẫn còn khá mệt.

“Tôi nghe nói, vừa rồi em đã rất lo lắng cho tôi. Có đúng không?”

Bùm một tiếng, trong đầu Trạch Lam hệt như vừa rơi xuống một thiên thạch khổng lồ. Nổ toang đến cả hai tai cũng muốn ù đi...

Cô không quay lại, chỉ hỏi: “Là Đàm Chiêu đã nói vớ vẫn gì với anh sao? Đừng nghe, anh ta toàn nói bừa bãi...”

“Tôi không quan tâm là từ miệng ai nói. Thứ tôi cần nhất là một lời thú nhận từ em.” Giang Triết Hàn ngang nhiên xen vào, giọng nói của hắn vừa trầm vừa khàn. Trong thái độ lộ rõ sự mong đợi vô hạn!

Trạch Lam trong một lúc chẳng biết phải nói gì mới phải, cô nhất thời bị rối tung hết cả lên. Thấy cô im lặng không nói, Giang Triết Hàn lại tiếp, ngữ điệu càng lúc càng chứa đựng sự mơ hồ sủng ái.

“Em có thể không cần nói, chỉ cần gật đầu.”

Im lặng thêm một lúc nữa, hắn tiếp: “Có hay không?”

Trong cơn loạn nhịp, mọi thứ tồn tại bên trong Trạch Lam đều như bị xáo trộn đến hỗn độn. Hàng mi thoáng rung lên, trên nét mặt không lộ vẻ ngượng ngùng như lứa tuổi mới lớn, chỉ phảng phất sự bất lực khó tả.

Hai tay siết lấy vạt áo, cô khe khẽ gật đầu một lần. Vẫn không hề quay đầu nhìn lại, cho nên cô không thể nắm bắt được nụ cười hài lòng vừa mới điểm nhẹ trên cánh môi lạnh lẽo đó của Giang Triết Hàn. Càng không thể thấy được sự u mê bất tận trong mắt hắn dành cho cô ngay khoảnh khắc đó nó sâu đậm đến mức nào.

Vài giây nữa chậm rãi trôi qua, xung quanh dường như chỉ còn lại nhịp tim của cả cô và hắn đang dần hoà nhịp với nhau trong căn phòng.

Giang Triết Hàn bước khỏi giường, nhẹ nhàng di chuyển đến ngay phía sau lưng Trạch Lam. Cự li đã thực rất gần, cả hơi thở căng thẳng của cô hắn cũng dễ dàng nghe thấy được.

Hắn nhẹ nhếch môi, ngắn gọn nói: “Quay mặt lại!”

Trạch Lam đứng im một lúc mới hồi hộp làm theo, trước mặt cô, đôi mắt sắc sảo của hắn đang nhìn thẳng vào cô với sự bá đạo nhất định. Cô nhíu mày nhìn hắn, chẳng hiểu do đâu mà lại thốt ra một câu hết sức phản tác dụng.

Cô nói: “Anh đứng dậy làm gì? Vừa mới tỉnh lại, tốt hơn hết vẫn nên nằm đó nghỉ ngơi. Bác sĩ Đàm đã dặn tôi là phải...”

Nói đến đây, Trạch Lam mới muộn màng nhận ra sự phúc hắc đang lớn dần trên gương mặt Giang Triết Hàn. Hắn nở nụ cười vừa ý, thấp giọng như muốn trêu ghẹo: “Còn muốn nói là không lo lắng cho tôi? Tự nhìn em bây giờ xem, là ý gì đây?”

Trạch Lam không giấu được sự chấn động trong lòng, bước chân cô hơi lùi về sau mà bối rối nói: “Tôi...tôi...”

“Em quả nhiên vẫn còn vụng về trong việc nói dối...”

“...nhưng tôi lại lỡ yêu cái cách vụng về này của em mất rồi Trạch Lam!”

Chẳng thể đoán trước được hành động tiếp theo của hắn là gì, Trạch Lam đột ngột bị một tay hắn vòng ngay qua eo, gương mặt hắn cũng theo đó mà từ từ tiến sát lại.

Bất chợt, cô đưa một tay che ngang miệng mình, đôi mắt ướt trong veo mông lung nhìn hắn chằm chằm.

Hắn liền dừng lại, khoé môi hơi cong lên vẽ ra nét mặt mơ hồ gian trá.

Hắn hỏi: “Sao chứ? Sợ tôi sẽ hôn em?”

Không đáp, Trạch Lam chỉ nín thở lắng nghe nhịp điệu thâm trầm ấy truyền nhẹ đến tai mình. Bản thân cảm thấy hệt như đang bị lệch hướng theo lối mòn của lí trí. Càng lúc hướng đi càng xa so với điểm ban đầu, rồi sau cùng là khuất dạng sau một mảng màu mờ nhạt trắng xoá.

Trạch Lam không giấu được điều gì qua khỏi tầm mắt tinh ý đó của Giang Triết Hàn. Bao nhiêu sự hỗn loạn của cô đều lần lượt hiện rõ trong đáy mắt ưu nhã ấy. Hàng mi cong khẽ run lên một lần, thân ảnh cao lớn phía trước mắt liền hơi rung chuyển.

Giang Triết Hàn cười rộ trong lòng, hắn nói: “Em yên tâm, bây giờ tôi sẽ không hôn em.”

Nhìn hắn, Trạch Lam tỏ vẻ nghi hoặc. Hắn nhướng mắt rồi như cố ổn định sự đề phòng từ phía cô, hắn nhẫn nại im lặng nhìn cô thêm một lúc nữa.

Sau vài phút chỉ giao tiếp bằng ánh mắt, Trạch Lam mới tạm tin mà bỏ tay xuống. Ngay khi đó, Giang Triết Hàn liền tranh thủ cơ hội mà áp sát triệt để. Tay kia lại khẽ luồn nhẹ qua tóc mà giữ chặt sau gáy.

“Vẫn là em quá nhẹ dạ! Chỉ như vậy đã vội mất cảnh giác?!”

Nghe đến đây, Trạch Lam liền muốn đưa tay lên, ngay lập tức bị hắn bắt lấy. Hắn giữ chặt cổ tay đó của cô, thuận tiện dùng chút lực đẩy gương mặt cô cao lên một chút.

Hắn cười: “Không kịp để né tránh nữa rồi!”

Vừa nói hết câu, gương mặt ưu tú của hắn đã từ từ tiến sát lại. Gần hơn rồi gần hơn nữa, nụ hôn cháy bỏng như lửa, say như rượu nồng hết lần này đến lần khác thâm nhập sâu vào thần trí cô. Cánh môi hắn hôm nay hơi khô ráp, có lẽ là vì vừa trải qua trận dị ứng mệt mỏi vừa rồi. Trong hơi thở vẫn còn hoà lấy một ít hơi men, đẩy sự nam tính mạnh mẽ lên cao đến đỉnh điểm.

Hai tay cô cơ hồ nắm lên bả vai hắn, dùng chút lực làm điểm tựa. Phần đầu được một tay hắn giữ chặt, nhầm tránh cho cô bị đà hôn quá mạnh kia làm ngã ra sau.

Dưới nền trên đêm của Thượng Hải, thành phố sầm uất đã và đang chìm dần vào sự yên ắng của những giấc ngủ say. Chỉ có riêng nơi này, không gian lại bị náo động hơn rất nhiều lần. Của tiếng thở dốc đầy dẫn dụ, của âm thanh vụn vặt nhưng đầy ái muội phát ra từ nụ hôn cháy bỏng, và có cả tiếng nhịp tim đang dồn dập rung lên không ngừng.

Đột nhiên Trạch Lam nhíu mày thở mạnh một cái khi đứa nhỏ trong bụng cử động. Cô rời khỏi đôi môi đang say mê quấn lấy mình, nhìn xuống chiếc bụng nhô cao mà cảm nhận.

“Sao vậy? Không ổn chỗ nào?” giọng Giang Triết Hàn không giấu được lo lắng. Hắn có hơi khẩn trương, còn cô thì nhẹ nhàng đáp: “Không có gì, đứa nhỏ có vẻ vừa mới đạp một cái khá mạnh...”

Dừng một chút, cô nói tiếp: “Có lẽ vì tức giận khi có kẻ nói dối trắng trợn!”

“Hm?!”

Giang Triết Hàn lạnh giọng hừ một tiếng trong cổ họng, Trạch Lam liền ngẩng mặt nhìn hắn, cô nói như trách móc: “Không phải sao? Vừa rồi anh đã nói thế nào? Vậy mà thoắt một cái đã liền làm trái lại.”

Bất ngờ trông thấy thái độ mang vẻ chẳng khác gì hờn dỗi đó của cô, trong mắt hắn lập tức dâng lên niềm khao khát bất tận. Hắn lần nưa áp sát vào cô, tay đặt lên chiếc bụng tròn trịa mà xoa nhè nhẹ.

Lông mày hắn sắc bén hơn vài phần, nơi tâm trán có hơi nhăn lại đôi chút. Hắn nói: “Em vẫn chưa hiểu hết được dụng ý trong câu nói đó của tôi sao?”

“Dụng ý?!”

Trạch Lam hơi ngẫn ra, vẻ mặt khó hiểu lại mang đến sự cám dỗ kì lạ khiến Giang Triết Hàn phải đôi lần nhẫn nại. Hắn ôm lấy cô, hai cánh tay nhanh chóng khoá trọn cơ thể cô vào lòng.

Mùi hương của cô thoang thoảng lướt qua khứu giác hắn, làm hắn chỉ muốn thế này mà hít mãi không thôi. Ngón tay hắn liên tục vẽ ra những đường đi khó đoán sau gáy cô, hắn ghé vào tai cô, thì thầm nói nhỏ:

“Bây giờ mà tôi nói của cách đây vài phút không thể tính đến lúc tôi đã hôn em. Dù là trễ một phút cũng không được tính!”

Nghe đến đây, Trạch Lam liền lấy làm uỷ khuất mà cao giọng: “Rõ ràng là ngang ngược!”

“Vừa hay ngang ngược vốn dĩ là bản tính của tôi, quá khen rồi phu nhân!”

Giang Triết Hàn giấu đi nụ cười thích thú khi hắn đặt môi áp lên nước tóc đen mượt của Trạch Lam. Hắn tham luyến rít nhẹ mùi hương đầy mê hoặc đó, đem chúng chôn sâu vào trong tâm trí mà chậm rãi thưởng thức.

Cơ thể trong tay hắn hơi cựa quậy, có lẽ là đang muốn chống đối với sự ức hiếp ngang nhiên của hắn. Hắn nới lỏng vòng tay, đưa mắt ngắm nhìn cô thật kĩ.

Gương mặt cô vừa đẹp thanh tao, lại pha chút kiều mị mơ hồ. Làn da trắng trẻo điểm lên hai gò má ửng hồng như trái chín. Bờ môi này nhìn thoáng qua cũng đủ mang đến mùi vị ngọt ngào khó cưỡng.

Hắn nắm lấy khuôn cằm nhỏ nhắn, cơ hồ nâng lên trên một chút. Góc mũi thanh tú càng thêm nổi bật. Nét mặt hắn vẫn chẳng khá hơn là bao, vẫn một vẻ lạnh lùng không thể tháo bỏ. Nhưng trong giọng nói thì khác hẳn:

“Bây giờ tôi thực sự muốn hôn em. Hôn em thật nhiều và nhiều hơn nữa! Đôi môi này của em, tôi chẳng thể nhớ đã hôn lấy bao nhiêu lần, chỉ biết rằng mỗi lần chạm vào...”

“...đều khó lòng mà rời bỏ!”

Vừa nói, ngón tay hắn vừa lướt nhẹ qua cánh môi cô một cách đầy dụ hoặc. Rồi thật từ tốn, từng chút tùng chút đem môi mình dán chặt lên môi cô thêm một lần nữa.

Say mê, nóng bỏng. Hắn rời đi vài giây để cô dễ dàng thở được, rồi lại bất chấp hôn tiếp không ngừng.

Cứ hôn rồi lại dừng, dừng rồi lại hôn. Lặp lại vài lần, đến lần thứ năm mới khiến đầu óc Trạch Lam bị hôn đến choáng váng.

Cô đẩy vào ngực hắn, cố gắng tạo khoảng cách: “Đợi đã....Tôi...không thở kịp...”

Giang Triết Hàn im lặng, đợi thêm chốc nữa hắn đã liền ghì lấy mặt cô mà áp sát lại.

“Khoan đã...”

“Như thế vẫn chưa đủ! Tôi muốn nhiều hơn nữa...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.