“Sao lại đưa tôi đến đây?” Trạch Lam chợt hỏi khi Giang Triết Hàn đột nhiên đưa cô đến trung tâm thương mại lớn nhất tại Thượng Hải.
Hắn nắm lấy tay cô, thong thả bước đến một quầy chuyên dụng cho bé sơ sinh. Cầm lấy một đôi vớ chân màu hồng nhỏ xíu, hắn nhìn cô, ôn nhu nói: “Cũng không còn bao lâu nữa là gần đến ngày sinh, chuẩn bị những thứ này không phải là thừa. Đến đây lựa một vài món rồi quay về Bắc Kinh vẫn chưa muộn.”
Tròng mắt đen tuyền hơi rung chuyển, trước sự ưu nhã ân cần đó của Giang Triết Hàn, Trạch Lam hơi thấy lòng mình chấn động không yên. Cô hơi cúi mặt, cố tình né tránh ánh mắt đó của hắn, thờ ơ đáp: “Những thứ này thiết nghĩ cũng không cần đích thân anh chuẩn bị. Bảo người khác làm là được...”
“Tuyệt đối không!” Giang Triết Hàn cướp lấy lời cô, một tay hắn đặt sau lưng cô, tay kia thì đem đôi vớ đang cầm đưa gần lại với bụng của cô. Môi hắn tuy không cười, nhưng vẫn hiện lên sự lưu tâm đặc biệt.
“Tôi chính là muốn tự tay chuẩn bị mọi thứ cho em và đứa bé. Không cần bất kì ai khác can thiệp vào, chỉ duy nhất một mình tôi là đủ!”
Câu nói nhẹ nhàng của Giang Triết Hàn thoáng lướt qua tai nhưng vô ý lưu lại cảm giác nặng lòng khó tả. Trạch Lam không nói thêm, bất chợt khi cô nhìn quanh một vòng, cô mới thấy tất cả mọi người, ai nấy đều đổ dồn hết ánh mắt về phía cô.
Họ vừa lo sợ trước sự có mặt của Giang Triết Hàn, lại không ngăn được hiếu kì mà cả gan dòm ngó rồi bán tán. Vốn dĩ sự soi mói đầy phiền toái này Trạch Lam cũng đã trải qua không ít lần kể từ lúc Giang Triết Hàn công khai xuất hiện cùng cô. Nhưng mỗi lần nhận lấy những ánh mắt như vậy cô vẫn không thể không cảm thấy khó chịu.
Nhận thấy cô không mấy thoải mái, Giang Triết Hàn mới đảo mắt nhìn lên. Ngay lập tức, xung quanh hắn, tất cả mọi người đều giật thót cả mình, vội vàng xoay đi né tránh.
Hắn đặt tay lên đỉnh đầu Trạch Lam, nhẹ giọng nói: “Có tôi ở đây, kẻ nào phiền đến em, tôi sẽ không cho qua!”
Vừa nói xong, một tay hắn hơi đưa lên ra hiệu gì đó. Liêu Tầm từ phía sau lập tức bước đến đợi lệnh. Giang Triết Hàn vẫn giữ nguyên ánh mắt dành cho Trạch Lam, nhưng giọng điệu thì đã khác hẳn.
“Nhắn với Hà tổng, tôi bao trọn trung tâm cho buổi sáng hôm nay!”
“Vâng thưa Tứ thiếu!” Liêu Tầm cúi đầu rồi nhanh chóng rời đi cùng với vài tên khác. Số còn lại vẫn giữ nguyên vị trí, không gian nơi này quả thực nhìn vào đều khiến người khác thấy khá ngột ngạt.
Chỉ ít phút sau đó, tất cả mọi người đang có mặt ở trung tâm ngoại trừ nhân viên ra thì đều bị “tiễn ra khỏi cửa” một cách bất đắc dĩ. Chưa đầy năm phút, toàn bộ khung cảnh nơi này đã trở nên vắng lặng.
Trạch Lam hơi giật mình, cô vội níu ống tay áo hắn, e ngại nói: “Không cần phải làm vậy...”
“Sao lại không cần!” giọng Giang Triết Hàn trầm thấp rõ rệt, hắn hạ người xuống một chút, đôi môi chạm nhẹ lên trán Trạch Lam một cái, hắn nói: “Họ khiến em không thoải mái thế kia, tôi đối với họ như vậy là đã quá nhẹ tay rồi! Hay em muốn...tôi phải dứt khoát hơn?”
Vừa nói, Giang Triết Hàn vừa vờ như muốn đưa tay lên một lần nữa, Trạch Lam bị sự bá đạo ngang tàn đó của hắn doạ cho suýt hoảng. Cô vội vàng ôm lấy cánh tay đó của hắn, ghì chặt xuống.
“Không cần. Thực sự không cần...” lắc đầu hai cái, cô bối rối can ngăn.
Giang Triết Hàn quả thực để tâm đến mỗi một hành động của cô, dù là nhỏ nhặt nhất, hắn cũng nghiễm nhiên mang nó hoá thành một sự vương vấn to lớn vô cùng.
Mắt hắn nhìn vào đôi tay đang cố ra sức giữ lấy hắn, mỉm cười thích thú. Đột nhiên, hắn nảy ra ý định trêu ghẹo. Đầu lông mày hắn cơ hồ nhíu lại, sắc mặt rộ lên đôi chút nham hiểm.
Hắn nói: “Nhưng tôi vẫn thấy chưa thích đáng cho lắm! Hoặc là tôi sẽ mạnh tay hơn một chút. Hoặc là...em cố tìm cách nào đó để ngăn được tôi!”
“Ngăn..ngăn được anh?” giọng Trạch Lam lúng túng, cô tròn mắt nhìn hắn, trong đầu ngớ ngẫn khó hình dung.
Giang Triết Hàn hơi cúi người về trước, để cho mặt đối mặt ở cự li gần nhất có thể. Môi hắn cong lên, đắc ý hỏi: “Không nghĩ ra được cách nào sao?”
Trong nhất thời, quả thực Trạch Lam không thể nghĩ được điều gì. Không để cho sự bối rối trong mắt cô ở lại lâu hơn, Giang Triết Hàn lại nói tiếp, quãng giọng càng lúc càng trầm một cách khó đoán.
“Tôi sẽ chỉ cho em cách nhanh gọn nhất!”
Thông qua nét mặt đầy dụng ý của hắn, cô biết hắn sẽ lại bày trò để ức hiếp cô. Cô im lặng, lòng hơi căng thẳng khi gương mặt phía trước đang dần dần tiến sát lại.
Ghé vào tai cô, hắn thì thầm ngắn gọn: “Hôn tôi một cái, có lẽ tôi sẽ xem xét lại!”
Cơ mặt Trạch Lam thoạt đầu là căng ra đầy kinh ngạc, sau đó là bất mãn mà nhíu mày: “Hôn...hôn anh! Ngay tại nơi này?”
Hắn không đáp, chỉ có khoé môi ngạo mạn hơi nhếch lên rồi chớp mắt một lần.
Trạch Lam đưa mắt nhìn một vòng, xung quanh lúc này kì thực đã vắng hơn rất nhiều. Nhưng suy cho cùng vẫn không thể xem là nơi riêng tư chỉ có cô và hắn. Nhân viên trung tâm và những tên thuộc hạ của hắn vẫn còn đó, không quá đông đúc nhưng cũng đủ lấy làm bất tiện.
Thấy cô hoang mang không biết đáp lại ra sao, hắn nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt bối rối của cô. Một ngón tay tự chạm lên môi mình hai cái, ra hiệu cho cô phải làm theo.
Hắn nói nhỏ, âm thanh khe khẽ nhưng vẫn mang đầy tính mệnh lệnh: “Hôn đi!”
Trong mắt Trạch Lam ngấn lên một vệt nước nhỏ, cô bất giác cảm thấy hơi thở của mình đang dần bị thứ bá khí tản ra từ Giang Triết Hàn đè nén xuống. Cổ họng hơi khô lại đôi chút, khiến cô cứ phải liên tục nuốt xuống từng ngụm nước bọt để xoa dịu nó.
Đợi cô đáp lại, hắn dần bị mất hết kiên nhẫn. Đôi mắt hơi nhíu lại, đầy sắc bén thâm sâu. Hắn đưa tay, chuẩn bị ra lệnh cho bọn thuộc hạ đang đứng sau lưng.
Lúc này, Trạch Lam mới hốt hoảng ôm chặt tay hắn lần nữa. Ngay sau đó, cô thật nhanh vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, gót giày khẽ nhón lên, đầu hơi nghiêng sang một phía.
Cô áp môi trao hắn cái hôn công khai mang tính ép buộc.
Mí mắt hơi hẹp xuống vài phần, Giang Triết Hàn thực sự rơi vào u mê với cái hôn này của Trạch Lam. Hai cánh môi của cô mềm mại, hơn nữa còn lưu lại hương vị say mê hơn người. Tuy cách hôn vẫn còn rất vụng về, giống như đơn giản cô chỉ dùng môi mình chạm lên môi hắn. Để yên trong giây lát cho xong chuyện mà thôi. Nhưng bấy nhiêu cũng đủ mị lực để thức tỉnh bản năng chiếm hữu bên trong con người hắn.
Trạch Lam đối với hắn căn bản là cho dù bấy nhiêu lần cũng không đủ. Hắn chưa hề phủ nhận lòng tham tột độ của hắn đối với cô, bởi vì sự tham luyến này của hắn chính là bị phát sinh từ cô mà ra.
Ánh mắt Giang Triết Hàn thoạt nhiên hơi tối lại, hắn đột ngột nắm lấy cằm Trạch Lam, một lực ghì xuống, bắt buộc hai cánh môi của cô phải theo đó mà hở ra. Ngay khi cô tròn mắt phát hiện, vừa muốn rời khỏi hắn thì đã bị hắn ghì lại, áp đảo bằng cái hôn thật nóng bỏng.
“Ưm...hm!” Trạch Lam khẽ kêu một vài từ vô nghĩa trong cổ họng. Cô mở to mắt, nhíu mày nhìn vào gương mặt đang cận kề phía trước. Vẫn là nét ngang ngược khác người đó, nhưng giờ đây dường như đã có gì khác lạ.
Hơi thở của cô gấp dần, mười ngón tay cơ hồ cứ bám chặt lấy vai áo hắn. Hắn hôn cô không theo cái cách mạnh bạo như trước đây. Bây giờ, nụ hôn của hắn tuy vẫn sâu vẫn đậm, nhưng lại từ tốn nhẹ nhàng.
Lưỡi hắn chậm rãi thưởng thức từng hương vị độc nhất từ môi cô, không vồ dập không thô lỗ. Hắn cẩn thận, nâng niu cô từng chút một!
Đến khi cảm thấy nụ hôn kia đã làm hắn vừa ý, hắn mới chịu rời khỏi môi cô. Ngón tay hắn nhẹ lướt qua làn môi vừa bị hắn hôn đến muốn tan thành nước, bật cười nói: “Chỉ chạm môi như em mà cũng tính là hôn sao?”
Trạch Lam không đáp, trên diện dung xinh đẹp không thể giấu được sự ngượng ngùng đang thoáng qua. Đôi gò má hơi ửng hồng, cô vội vàng đi sang một quầy hàng khác, cố tình lờ đi sự chú ý từ Giang Triết Hàn.
Cô trông thấy một bộ quần áo bé gái rất đẹp, dành cho bé từ ba tháng tuổi. Cô không cầm được, bèn đưa nó lên ngang tầm mắt mà nhìn ngắm. Ngón tay lướt nhẹ trên chiếc áo nhỏ xíu, chạm vào hình một chú gấu được thêu rất tinh xảo. Những món đồ đáng yêu thế này quả thực khiến cô thích thú, từ đó lại vô thức mỉm cười.
Từ phía sau, Giang Triết Hàn ung dung bước đến. Hắn áp sát sau lưng cô, hai tay vòng ra trước, cùng cô cầm lấy bộ quần áo đó.
Hắn cũng không khác gì cô, trông thấy những món vật dụng này liền thấy trong lòng có chút nôn nao, hứng khởi. Hắn cười nhẹ, ôn nhu hỏi: “Đã nghĩ đặt tên gì cho con bé chưa?”
Câu hỏi bất ngờ ấy làm Trạch Lam hơi ngạc nhiên, cô cơ hồ quay nửa mặt sang nhìn hắn. Im lặng một lúc, cô mới tiếp tục nhìn ngắm thứ mình đang cầm trong tay rồi ngắn gọn nói: “Hiểu Tình!”
“Giang Hiểu Tình!”
Giang Triết Hàn nói nhỏ bên tai cô, hai bàn tay to lớn của hắn bao bọc lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô ở bên trong, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bụng đang nhô cao.
Vừa ý khen ngợi: “Tôi thích cái tên này!”
Trạch Lam ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh mắt trầm luân vô định đó của hắn, cô bỗng thấy phía bên ngực trái của mình dâng lên một hồi trống lạ. Đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ ngày nào của cô hôm nay đột nhiên bị dậy sóng kì lạ. Cô cảm giác được bóng hình của nhân ảnh phía trước như đang tan dần trong đáy mắt mình.
Giây phút đó, cô biết bản thân đã thực sự rung động.
Nhưng mâu thuẫn vẫn là mâu thuẫn. Tâm trí cô vẫn chưa thể thoát ra khỏi những khoảng ngày tồi tệ ở những lần đầu tiên chạm mặt. Cô khá khen cho bản tính bức người của hắn, rồi cũng tự trách mình đã quá yếu đuối mà mềm lòng.
Giang Triết Hàn nhẹ đưa một ngón tay vén gọn lọn tóc nhỏ đang vô ý bị rơi ra, ngón tay cố tình lướt qua vành tai nhạy cảm của cô một cách khá mơ hồ. Trong thoáng chốc, đầu óc cô như dần mất đi sự ổn định. Bàn tay bỗng nhiên nắm chặt vạt áo của hắn, cô ngập ngừng:
“Giang Triết Hàn! Hình như...tôi...tôi...thua...”
“Tứ thiếu! Có chuyện không hay rồi!”
Giọng Liêu Tầm đột ngột xen ngang vào, mà ở cái khoảnh khắc vừa rồi, thực sự khiến Giang Triết Hàn như một nổi lửa trong lòng. Hắn rõ ràng đã nhận thấy điều gì đó vừa mới sáng lên trong mắt Trạch Lam, nhưng phút chốc lại bị tên đại ngốc kia phá hỏng mọi thứ.
Sắc diện hắn tồi sầm như mực, quay lại nhìn Liêu Tầm. Nhưng hắn còn chưa kịp nổi giận thì đã phải lấy làm hoài nghi khi trông thấy bộ dạng khẩn trương đến tái mặt của Liêu Tầm.
Cảm thấy có chuyện chẳng lành, hắn tạm thời buông Trạch Lam ra, di chuyển sang nơi khác một chút. Ở vị trí này, Trạch Lam không thể nghe được những gì họ đang nói. Chỉ biết rằng, sau khi Liêu Tầm nói vào tai Giang Triết Hàn điều gì đó, thì sắc mặt hắn đã chuyển sang khó coi vô cùng.
Hắn đứng đó, cách cô vài bước chân, cứ thế im lặng nhìn cô rất lâu. Từ sâu trong ánh mắt hắn, như chất đầy những thế sự khó nói hết bằng lời. Hơn hết, xen lẫn đâu đó trong tầm mắt hắn, là sự lo lắng tột độ.
Trạch Lam dù không rõ là chuyện gì, nhưng không hiểu vì sao lại thấy trong lòng dâng lên một thứ cảm giác đáng sợ đến rùng mình. Cô thấy hắn đang chầm chậm tiến gần về phía mình, mang theo sắc diện đã hoá đen tồi tệ.
Dừng lại ngay trước mặt cô, hắn vẫn cứ câm lặng không nói câu nào. Dưới chân mình, cô cảm thấy chẳng khác gì đang đứng trên một bãi than hồng nóng rực. Cô hoang mang nhìn hắn, một tay siết chặt áo hắn. Run giọng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
...
Tại bệnh viện, hàng loạt âm thanh thay nhau vang lên tạo ra bầu không khí ngột ngạt đầy tệ hại. Tiếng y bác sĩ liên tục gọi nhau, tiếng phát ra từ những chiếc băng ca đang không ngừng lăn dài trên những dãy hành lang.
Bên ngoài bệnh viện bây giờ xuất hiện một đám người rất đông, tất cả bọn họ đều ăn mặc y như nhau, là một bộ âu phục đen kịt từ trên xuống dưới.
Tôn Nghị sau khi đưa vào bệnh viện, sau gần một giờ đấu tranh đầy căng thẳng của các y bác sĩ. Anh cũng qua được cơn nguy kịch. Hiện tại đã được đưa vào phòng hồi sức.
Nhưng còn Tố Dĩ Dĩ thì không may mắn như vậy. Vốn dĩ cô cũng đã được đưa vào phòng hồi sức để theo dõi, nhưng tình hình lại đột ngột chuyển xấu.
Tín hiệu điện tim trên máy tăng nhanh bất thường khiến tuần hoàn ngừng hoạt động, hơn nữa huyết động cũng bị suy giảm nghiêm trọng, các bác sĩ buộc phải sốc điện tim ngay lập tức.
“50...chuẩn bị!”
“70...chuẩn bị!”
“120...chuẩn bị!”
Tiếng bác sĩ đọc to từng lần một, sau mỗi lần như vậy, cơ thể của Tố Dĩ Dĩ đều bị giật mạnh lên trên.
Lúc này, trên dãy hành lang truyền đến hàng loạt tiếng động, là những tiếng bước chân hết sức dồn dập.
Dẫn trước là Giang Triết Hàn, bên cạnh, hắn đang cố gắng giữ chặt Trạch Lam khi tinh thần của cô hiện tại đang hoảng loạn vô cùng.
“Dĩ Dĩ...Phù Dung...”
Hai cái tên đó, cô đã vô thức lặp đi lặp lại cả trăm lần. Bấy giờ, bước chân gấp gáp trải dọc trên hành lang dường như đã muốn mỏi nhừ, nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm hai cái tên thân thuộc ấy.
“Trạch Lam, bình tĩnh...bình tĩnh lại!” Giang Triết Hàn lo lắng nhìn cô. Hai tay hắn siết chặt cả thân thể cô, nhưng đành bất lực trước những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi gò má đã nhợt nhạt.
Tâm trí không còn đủ tỉnh táo, mọi lời khuyên ngăn của hắn đều không thể lọt vào tai cô. Cô chỉ biết vừa đi vừa khóc, thực sự đã đau lòng đến mức cổ họng chẳng phát ra được bất kì âm thanh nức nở nào nữa.
Đi hết một dãy hành lang nối dài, qua một khúc cua ngắn, cuối cùng cũng đến được phòng bệnh của Tố Dĩ Dĩ.
Nhưng âu có lẽ là do ông trời chưa đủ thấy được sự đau thương mà Trạch Lam đang phải chịu đựng. Giây phút cô vừa bước đến phòng bệnh, thông qua cửa kính, cô kinh hãi khi trông thấy tín hiệu điện tim trên máy của Tố Dĩ Dĩ... đã không còn.