Ngón trỏ chậm rãi cong lại, ngay lập tức một âm thanh nổ lớn đến chát tai vang lên. Liêu Tống cả người như chết lặng, hắn nhắm chặt hai mắt, sẵn sàng đợi chờ kết quả tồi tệ nhất đang xảy đến.
Nhưng Giang Triết Hàn lại vừa kinh ngạc lẫn nổi nóng, nòng súng trong tay hắn bị Liêu Tầm đẩy lệch sang một phía, khiến đường đi của viên đạn bị trệch hướng, chỉ lệch một chút thôi, viên đạn ấy đã ghim thẳng vào trán Liêu Tống.
“Tứ thiếu! Tôi xin ngài...xin ngài hãy nghĩ kĩ lại một lần thôi...” Liêu Tầm liều mạng siết chặt khẩu súng trong tay Giang Triết Hàn, giọng lệch hẳn đi.
Giang Triết Hàn trừng mắt, đầu lông mày thoáng chốc đổ xô lại với nhau tạo nên vài nếp gấp dữ tợn. Bàn tay hắn siết lại, một lực thật mạnh hất văng tay của Liêu Tầm. Hắn dùng khẩu súng đang cầm trong tay đánh vào đầu Liêu Tầm khiến hắn ta ngã sang một bên.
Giang Triết Hàn không nói, thật nhanh mang nòng súng kề ngay vào trán Liêu Tống. Ngay giây phút hắn đã muốn cóp cò thì Liêu Tầm lần nữa lại gào lên: “Tứ thiếu! Ngài chưa từng nghĩ về những chuyện mà Đại Liêu đã từng làm cho ngài trong suốt thời gian qua sao?”
Câu nói của Liêu Tầm thoáng làm bàn tay Giang Triết Hàn dừng lại. Trong giây lát, hiện lên trong tầm mắt giận dữ đó của hắn là đôi chút sự do dự. Vang lên xung quanh hắn hiện giờ chỉ toàn là những âm thanh hỗn tạp. Tiếng kêu khóc của hai mẹ con Du Nhĩ Lợi, tiếng thở tàn hơi đầy đau đớn của Liêu Tống. Tất cả đều khiến hắn khó chịu vô cùng.
Du Nhĩ Lợi đang bị ép quỳ dưới sàn, cô ta vừa khóc vừa cố gắng dùng hai đầu gối đã đỏ tấy chảy máu mà lết lại gần hơn. Cô ta bật khóc: “Tứ thiếu, Đại Liêu...chỉ vì bất đắc dĩ. Đánh cũng đã đánh rồi, ngài nhìn xem...anh ấy đã bị đánh đến mức sắp không thể sống nổi nữa! Làm ơn...tôi van xin ngài...cho anh ấy một con đường sống!”
Vừa nói Du Nhĩ Lợi vừa liên tục dập đầu xuống sàn, tóc tai rũ rượi, phần trán chẳng mấy chốc cũng đã sưng lên.
Gương mặt Giang Triết Hàn không chút biến động, sắc diện u tối lạnh lẽo vẫn luôn là điểm bất trị trên người hắn. Hắn cơ hồ nghĩ ngợi, nén lại cơn giận trong lòng mà bắt đầu xâu chuỗi mọi chuyện.
Quả thực, hắn không phủ nhận khả năng của Liêu Tống. Đặt bản thân vào tình cảnh của Liêu Tống, hắn liệu có thể làm gì khác?
Đến bây giờ nhìn lại, hắn ra tay với Liêu Tống cũng đã quá nặng. Nếu hôm nay Liêu Tống hắn không bị đánh đến chết thì cũng chẳng thể lành lặn lại như trước kia.
Giang Triết Hàn khép mắt hít một hơi thật sâu, lồng ngực hắn hơi căng lên sau lớp áo vest. Hắn thu lại khẩu súng, đăm đăm nhìn vào kẻ khốn khổ đang nằm gục dưới chân mình.
Bất chợt, Giang Triết Hàn ngồi xuống trước mặt Liêu Tống. Hắn dùng thân súng nâng cao khuôn mặt đẫm máu của Liêu Tống lên. Sau đó lại nhếch môi, bình thản nói: “Được! Xem như lần này tôi phá lệ...cho các người một con đường sống!”
“Nhưng...”
Câu nói ngập ngừng của Giang Triết Hàn như thể một nhát cắt đứt sự vui mừng vừa mới rộ lên trong lòng của ba người còn lại. Hắn cầm khẩu súng đong đưa một cách tự do, một tay đưa lên luồn nhẹ vào tóc, sau đó lại hạ thấp dần mà xoa xoa trán, càn rỡ cười nhạt.
“Vẫn phải để lại một số thứ trước khi rời khỏi!”
Vừa nói Giang Triết Hàn vừa đưa một tay ra, ngay lập tức đã có một tên thuộc hạ đi đến đặt lên tay hắn một con dao sắc nhọn. Hắn nhìn Liêu Tống lần nữa, mũi dao nhọn bắt đầu hướng xuống bàn tay phải của Liêu Tống.
Hắn nói: “Tuy là bất đắc dĩ, nhưng những gì mà mày đã gây ra, tao vẫn không thể nào dễ dàng chấp nhận cho qua. Đánh mày một chút, để lại thương tích một chút...như vậy vẫn còn quá nhẹ!”
Ngay khi câu nói kết thúc cũng là lúc lưỡi dao trong tay Giang Triết Hàn ép xuống. Lực đạo rất mạnh, chỉ một lần đã cắt đứt hai ngón tay của Liêu Tống.
Máu bắt đầu tuôn ra nhiều hơn, loang đỏ cả một mảng dưới sàn. Liêu Tống gào lên, tiếng hét kinh khủng vang lớn cả căn phòng.
Mí mắt Giang Triết Hàn hơi hẹp xuống, trong nhãn khí đã vơi dần sự nóng giận. Hắn đứng dậy, ném bừa con dao xuống sàn nhà.
Xoay người chậm rãi bước đi, hắn chẳng muốn đảo mắt nhìn lại diễn cảnh hỗn độn ở sau lưng mình thêm một lần nào nữa. Hắn lau sạch vết máu trên tay, chỉnh trang lại chiếc caravat đã hơi xộc xệch trên cổ áo, lạnh lùng rời khỏi cửa hầm.
Tam Ngưu đi phía sau, cậu ta hỏi: “Tứ thiếu, vậy bọn họ phải xử trí thế nào?”
Giang Triết Hàn vẫn thẳng bước tiến về trước, vừa đi hắn vừa nói: “Ném bọn chúng ở đâu cũng được. Chỉ cần khuất mắt tôi!”
“Vâng!” Tam Ngưu cúi đầu đáp.
Lúc này, bước chân Giang Triết Hàn dừng lại ngay cửa lớn. Một tên thuộc hạ đi đến, lên tiếng báo cáo: “Tứ thiếu, đã tìm được Ngô Quân Nhu. Hiện giờ đang trong một quán rượu ở phía Đông thành phố. Còn đây...”
Tên thuộc hạ đưa về tay Giang Triết Hàn một bìa hồ sơ rồi tiếp: “Đây là tất cả chứng cứ về việc Giang Cẩn Quỳ đã từng có giao dịch lậu về dược phẩm, rửa tiền quy mô lớn... và cả việc anh ta buôn bán hàng cấm!”
Xem xét một lúc, Giang Triết Hàn mới chợt buông một cái nhếch môi đầy ác ý. Ánh mắt hắn chất đầy sự đắc thắng, hắn khẽ bật ra giọng cười đầy khô khan.
“Tôi không đáp trả lại anh một hai lần, không có nghĩa là anh có quyền tự do thao túng tất cả! Giang Cẩn Quỳ, có trách...thì trách chính bản thân anh là kẻ đã nhẫn tâm trước! Anh đã bất nhân thì việc gì tôi không nên làm người bất nghĩa?”
[...]
8 giờ tối, quán rượu phía đông thành phố.
Ánh đèn sặc sỡ nhiều màu liên tục thay đổi nhức mắt, hàng loạt thứ âm thanh chát chúa vang lên lớn đến mức chói tai. Bên dưới, ở giữa lòng quán, là những cô tiếp viên ăn bận vô cùng mát mẻ. Trong trang phục hoá thân thành những nàng thỏ đầy khiêu gợi, các cô gái này liên tục đi đến từng bàn để chào mời và chèo kéo khách hàng.
Quán rượu nơi này có ba tầng, phía lầu ba là tầng dành riêng biệt cho những bậc thượng lưu lui đến. Trong căn phòng VIP rộng lớn, Giang Cẩn Quỳ ngồi ngã người trên hàng ghế sofa cổ điển. Phía bên phải là Tá Đằng, bên trái là Quân Nhu, xung quanh bao gồm những tên đàn em đứng đều thành hai hàng.
Một cô nhân viên cúi thấp người xuống, quỳ hẳn một chân chạm xuống sàn. Cô ta gắp lấy vài viên đá cho vào từng ly, sau đó cẩn thận rót rượu. Thứ chất lỏng vàng nhạt ấy dễ dàng len lỏi qua từng viên đá nhỏ vuông vức, vô tình tạo ra âm thanh tan chảy nhỏ nhặt.
Cầm lấy ly rượu đưa về phía Giang Cẩn Quỳ, cô ta ỏng ẹo giở trò đong đưa bằng ánh mắt lả lơi. Bàn tay trắng trẻo chạm nhẹ lên vai anh, mơn trớn trượt dọc theo cẳng tay mà cố tình vuốt ve lên ngón tay nam tính.
Cô nàng nhân viên khẽ buông giọng nũng nịu: “Dylan! Em muốn mời ngài một ly, không biết ngài có vui vẻ chấp nhận không?”
Nói xong, nàng nhân viên lại vờ như muốn ngã vào lòng Giang Cẩn Quỳ. Cặp mông căng lên sau lớp vải da bóng bó sát khe khẽ chạm lên đùi anh, hơn nữa còn không ngừng đưa bộ ngực đẩy đà kia ra trước. Cử chỉ đều rất mời gọi.
Khoé môi hơi cong lên, ánh mắt Giang Cẩn Quỳ nổi đầy thú tình. Anh bật cười, cầm lấy ly rượu, một tay tiện thể vòng qua eo cô gái, dùng sức kéo cô ta ngồi ngay trên đùi mình.
Anh vui vẻ nói: “Tiểu yêu tinh! May mắn cho em, hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt! Ly rượu này...tôi sẽ uống cùng với em.”
Vừa nói xong, cô nàng nhân viên kia liền bị hành động tiếp theo của anh làm cho giật mình. Một tay anh nắm lấy mặt cô, dùng sức bóp vào khiến đôi môi cô ta mở ra một chút.
Rồi thật nhanh, anh lại cầm lấy ly rượu đổ hết vào miệng cô gái. Trong một lúc không kịp trở tay, cô gái ấy hốt hoảng hơi giẫy giụa trong lòng anh. Cổ họng bị rượu đột ngột trôi xuống làm cô ta phải ho lên vài tiếng.
Giang Cẩn Quỳ ném ly rượu rỗng tuếch sang một phía, anh siết lấy người cô gái ấy, một tay kiềm chặt sau đầu, áp môi vào một cách thô bạo.
“Ưm...hm!??”
Cô nhân viên hơi căng mắt, thoạt đầu trong lòng không tránh khỏi lo sợ. Sự áp đảo quá đáng của con người này thực sự khiến cô ta kinh khiếp. Chiếc lưỡi bị lực hút kéo mạnh, bị hôn một cách dồn dập như thế liền làm cho bản thân cô ta cảm thấy ngộp thở.
Cánh tay Giang Cẩn Quỳ ôm trọn vòng eo nhỏ lộ ra bởi bộ trang phục hở hang. Anh thình lình hơi ngã người về phía sau, kéo lấy cô gái đang bị ôm cứng trong tay theo đó mà ngã về trước.
Cô ta ngồi gọn trên người Giang Cẩn Quỳ, hai tay ôm lấy cổ anh mà say sưa hôn rất lâu. Toàn bộ rượu bên trong miệng cô ta đều vụng về mà tràn hết ra ngoài, vương dài xuống cổ và ngực.
Phía bên kia, Tá Đằng thản nhiên ngồi uống rượu. Còn Quân Nhu lại chẳng biết tránh mặt từ lúc nào, trên bàn chỉ còn lại ly rượu đã dần tan hết đá.
Cách phòng một dãy hành lang, Quân Nhu trốn trong phòng vệ sinh, liên tục rửa mặt. Cô nhìn vào gương, chỉ trông thấy bộ dạng đơn phương ngu ngốc của chính bản thân mình.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh thác loạn vừa rồi, Quân nhu chợt thấy lồng ngực bên trái đã bắt đầu đau nhói.
“Vốn dĩ chứng kiến đã rất nhiều lần. Tại sao...mình vẫn không tài nào chấp nhận được? Cẩn Quỳ, sao anh lại có thể tàn nhẫn với em đến vậy?”
Vừa giận vừa tức, hai bàn tay đã siết đến run lên. Quân Nhu chống một tay lên gương, một tay mệt mỏi vỗ nhẹ vào trán vài cái cho tỉnh táo.
Nhìn vào gương một lần nữa, cô hít một hơi cố gắng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Vừa muốn quay lưng bước đi trở lại phòng, thì đột nhiên cô phải khựng lại vì trước mặt xuất hiện ba tên đàn ông cao lớn.
Ở đây là phòng vệ sinh nữ, sự hiện diện của ba tên này đương nhiên là điều không đúng. Hơn nữa, bọn họ đều đeo khẩu trang che đi gương mặt. Người bận áo khoác đen, phần nón áo phủ lên trên đỉnh đầu. Hai tay còn đeo găng da cùng màu, bộ dạng khả nghi vô cùng.
Theo thói quen làm việc bấy lâu, Quân Nhu nhận thấy ở bọn người này rõ ràng đang có mưu tính. Cô lùi về sau một chút, nghi hoặc hỏi: “Các người muốn làm gì?”
“Cô gái...” tên đứng đầu lên tiếng, giọng nói rất trầm. Đôi mắt hơi nhíu lại, hắn ta nói tiếp: “Đi với bọn tôi một lúc, cô sẽ có câu trả lời!”
Ba tên đó bắt đầu bước lên trước, động thái cho thấy chúng đều đã chuẩn bị hành động. Quân Nhu hạ thấp bộ đứng một chút, chân rê sang một phía. Hai tay tụ hình nắm đấm đưa về trước.
Tung ra cú đá đầu tiên, tên đi trước nhanh chóng né được. Mũi giày cao gót trượt ngang mặt hắn, để lại một vết trầy kéo dài từ miệng đến mang tai.
Cả ba kéo lên cùng lúc, nhưng quả thực khả năng của Quân Nhu không hề đơn giản như chúng nghĩ. Cả ba tên bọn chúng, tên nào cũng bị cô tung cho một hai đòn vào người.
Kẻ thì ôm bụng, kẻ thì ôm mặt ôm đầu. Quân Nhu thở mạnh, trong một lúc mới phát hiện cổ chân trái truyền lên cảm giác đau nhức. Có lẽ là bị trật khớp trong lúc đánh nhau vừa rồi...
“Mẹ nó! Thứ giày cao gót này đúng là vẫn không nên dùng đến thì tốt hơn.”
Cô thầm chửi, rồi cố gắng chịu đau mà nhấc chân đi từ từ về phía cửa. Khi cửa vừa mở ra, cô mới sững sốt khi đứng trước mặt là một tên đàn ông khác. Mà tên này lại khác hẳn đám người kia. Hắn mặc âu phục, vẫn che mặt và đeo găng da.
Ánh mắt hắn lộ rõ sự nham hiểm, hơn nữa thân thủ còn rất nhanh nhẹn mà né tránh cú đánh của cô. Một cánh tay hắn siết chặt cổ cô, đến mức cứ nghĩ chỉ cần hắn dùng thêm chút sức nữa sẽ khiến xương cổ cô bị bẻ gãy.
Cô ho lên khù khụ, móng tay cố gắng cào vào người hắn nhưng không được. Đột nhiên, cô cả kinh khi thấy hắn cầm lấy một ống tiêm nhỏ đưa ngay ra trước mắt cô.
Nhìn cô đang hoảng loạn ra sức vùng vẫy, hắn ta lại khẽ cười thích thú: “Chúc ngon giấc!”
Ngay khi câu nói kết thúc, Quân Nhu chỉ cảm thấy nơi cổ truyền lên cảm giác đau nhức. Sau đó vài giây, toàn bộ khung cảnh trước mắt cô đều dần dần mờ nhạt. Cô không thể nhìn rõ, cơ thể cũng bắt đầu mất hết sức lực.
Đầu óc cô nhẹ tênh, hệt như hoá thành một mớ bông gòn bị thổi bay trong không khí. Thứ duy nhất Quân Nhu cô nhìn được trước khi ngất đi chỉ là một gương mặt mơ hồ của kẻ nào đó.
“Ngưu ca!”
Tiếng một tên trong nhóm khẽ gọi. Hắn ta vừa đứng vừa xoa xoa chiếc cổ đá bị Quân Nhu đánh cho bầm tím. Tam Ngưu đỡ lấy cô gái đã bất tỉnh trong tay, đưa sang phía bọn người kia. Đanh mặt bực dọc: “Thật là một lũ vô dụng! Chỉ một cô gái mà ba người bọn mày không xử lí được!”
Bọn chúng không dám đáp lại, chỉ biết đỡ lấy Quân Nhu mà cúi cúi mặt e dè. Tam Ngưu lột bỏ găng tay, tháo khẩu trang. Cậu ta hất cằm ra lệnh: “Đem cô ta đi! Chuyện còn lại giao cho bọn mày, muốn làm sao thì tuỳ.”
“Dylan...Dylan à...Đợi...đợi đã! Em không thở kịp...”
Giọng cô nhân viên khó khăn kêu lên, hai tay cố gắng đánh nhẹ vào lưng áo Giang Cẩn Quỳ hai cái. Cuối cùng, khi hôn cũng chán rồi, anh mới chịu rời khỏi đôi môi ấy.
Anh nhướng mày, đưa tay lau nhẹ qua cánh môi vẫn còn vương đậm men rượu của mình mà nói: “Được rồi! Lui xuống đi...”
Nhưng có vẻ cô nhân viên kia vẫn muốn được nhiều hơn nữa, với sự nam tính bá đạo đó của anh, mấy cô gái như cô ta làm sao đủ khả năng để chối từ.
Níu lấy cổ Giang Cẩn Quỳ, cô ta nhỏ giọng nói thêm: “Ưm! Sao lại lui xuống? Người ta chỉ nói muốn nghỉ ngơi chứ có nói muốn dừng lại đâu. Dylan...”
“Tôi bảo cút! Nghe rõ không? Cút xuống cho tôi!”
Giang Cẩn Quỳ đột ngột gầm lên, nhãn khí toát ra vẻ tức giận không hài lòng. Bộ mặt dữ tợn bây giờ thật không giống với vẻ phong tình vừa rồi, nhưng chung quy vẫn còn có một điểm tương đồng - Giang Cẩn Quỳ, là một quý ông tệ bạc!
Khi nổi hứng thì phóng đãng hết mức, khi chán chường lại vô tình xua đuổi không nương tay.
Bị doạ cho sợ xanh mặt, cô nhân viên rất nhanh rời khỏi người anh rồi chạy mất hút ra phía cửa.
Tá Đằng chậm rãi rót cho anh một ly rượu khác, bình thản nói: “Ngài không cần phải nóng giận làm gì. Vốn dĩ động phải những dạng phụ nữ như vậy đều rất phiền toái! Đây...ly rượu này dành cho ngài!”
Đẩy ly rượu về phía Giang Cẩn Quỳ, Tá Đằng mới mỉm môi cười nhẹ. Giang Cẩn Quỳ cầm lấy ly rượu, vui vẻ uống cạn.
Lúc này, anh mới nhìn sang bên trái, thấy băng ghế ở đó trống không. Anh mới thắc mắc hỏi: “Quân Nhu đâu?”