Thân thể Trạch Lam nhẹ tưng như không khí, cô còn chẳng biết hiện giờ mình đang chìm trong một cơn ác mộng thực sự hay là giả. Cô nằm bẹp trên nệm, từng đợt hô hấp gấp gáp không ngừng nhả ra.
Giang Triết Hàn tiến tới bên cạnh, nắm lấy hai chân cô mà kéo cô về sát mép giường làm cô mệt mỏi kêu lên: “Dừng...dừng lại đi....”
Đáp lại lời cầu khẩn thống thiết của Trạch Lam chỉ là một cái nhếch môi đầy ngạo mạn của Giang Triết Hàn. Hắn nắm lấy hai chân cô nâng cao dang rộng, lại ghì ép xuống phía dưới, cánh hoa thịt một lúc lại bị hé mở. Giang Triết Hàn còn không cho cô thời gian nghỉ ngơi sau hai lần đạt đến đỉnh điểm, hắn đã ấn lấy đầu côn thịt dấn sâu vào trong huyệt mật.
Trạch Lam hai tay cấu chặt cánh tay của hắn hằn rõ từng dấu mà kêu lên: “Ưm...đừng làm nữa...aaaa!”
Cô ngốc đầu gào đến khàn cả cổ khi Giang Triết Hàn đích thị là một con dã thú cuồng loạn dâm tính, hắn vẫn không ngừng thọc sâu khúc thịt to dài của mình đỉnh vào bên trong cơ thể nhỏ nhắn của Trạch Lam.
Thân thể cô như bị chia cắt ra thành từng đoạn, thần trí bị xuân triều làm cho rời rạc chẳng còn hình dung được gì. Cô thở hỗn hễn bên dưới sức nặng đang liên tục vồ dập lấy người cô, thực sự cô bị Giang Triết Hàn bức đến sắp phát điên.
Cô dùng một chút sức lực còn sót lại hoảng loạn cào cấu lấy người hắn, hắn ghì chặt hai tay cô hằn sâu xuống tấm nệm. Hạ thân rút ra khỏi huyệt mật rồi thẳng tấp đâm vào đến sát gốc, khiến Trạch Lam đau thốn khóc chẳng thành tiếng, thứ truyền đến tai hắn chỉ là những thanh âm uất nghẹn phát ra từ cổ họng của Trạch Lam.
Giang Triết Hàn hạ thấp thân người áp sát vào cô, hai đầu nhũ hoa dựng đứng của cô bị chèn ép lên vòm ngực rắn rỏi của hắn. Hơi thở vẫn còn nhuốm men rượu thoang thoáng nhả ra trong không khí, lại càn rỡ rót vào tai cô những tiếng gầm gừ cuồng dại hoan ái.
Thấy Trạch Lam hai mắt nhắm nghiền, lại cắn môi khóc đến nức nở. Giang Triết Hàn đột ngột nâng cao thân người, cánh tay rắn chắc của hắn đỡ lấy hai chân cô gác lên bả vai của hắn, rồi hắn dùng toàn bộ sức lực của mình đem khúc thịt căng cứng gân guốc tiến công một cách dồn dập, bài trừ mọi tế bào dục vọng lên thân thể cô, chuẩn bị cho cuộc chạy nước rút cuối cùng trong lần giao hoan của đêm nay.
Trạch Lam bị đâm thọc đến hồn phách cũng muốn tiêu tán, thân thể cô xụi lơ không còn sức để phản kháng dù chỉ là một cái nhấc nhẹ ở đầu ngón tay. Cô nằm đó cắn răng kêu rên từng tiếng khi nam nhân kia tăng dần nhịp độ ra vào của côn thịt, bao phen ấn mạnh đến độ muốn làm bụng nhỏ của cô căng đến nứt toạc.
Trong phút chốc, Giang Triết Hàn ghì chặt hạ thân vào huyệt mật của Trạch Lam. Từng đường gân lớn nhỏ ngang dọc thay nhau nổi đầy trên trán hắn, hắn rung nhẹ thân người một cái, từng dòng tinh dịch đặc quánh trắng đục trào phúng bắn thẳng vào huyệt thịt của cô.
Trạch Lam dù mệt mỏi đến cỡ nào, cô vẫn đủ nhận ra nơi bên trong cơ thể mình bị một thứ nóng ấm, cô đặc lấp đầy đến bí bách. Giang Triết Hàn vẫn chưa chịu rút côn thịt khỏi cơ thể cô, ngược lại hắn còn nhẫn tâm ấn lấy khúc thịt ngoại cỡ ấy vào sâu hơn, chèn ép thứ hắn vừa bơm vào bụng Trạch Lam dồn nén đến hết mức.
Cô vùng vẫy đôi chút khi thấy bụng nhỏ bị căng trướng khó chịu, cánh môi từ một sắc hồng mềm mại giờ đã chuyển sang tái nhợt khô tróc khẽ kêu: “Đừng...đừng ép nữa...aa...”
Bàn tay mảnh khảnh đẩy lấy lồng ngực đang ghì sát vào mình một cách yếu ớt. Giang Triết Hàn chợt cười, hắn kề vào tai cô thì thầm: “Chẳng phải cô muốn tôi nhanh chóng lấp đầy bên trong cô hay sao? Có vẻ tôi cho hơi nhiều...cô ráng mà giữ cho hết chúng!”
Nói xong, Giang Triết Hàn nâng người, rút côn thịt ra khỏi cơ thể Trạch Lam. Từng đợt tinh dịch cũng theo lực kéo đó của hắn mà trào ra khỏi cửa huyệt, rơi tí tách xuống sàn nhà một khoảng trắng đục.
Hắn bỏ mặc Trạch Lam nằm đó thoi thóp như kẻ sắp chết, mặc lấy quần rồi đi vào phòng tắm. Ngay sau khi trở ra, thấy cô gái trên giường có vẻ như mệt lã đến lăn ra ngủ say. Hắn đi đến bên cạnh cô, đứng đó lặng lẽ quan sát cô gái vừa bị hắn hành hạ người không ra người, ma không ra ma.
Trạch Lam thực sự mệt mỏi đến mức chẳng còn biết xung quanh diễn ra việc gì, thân thể chỉ sót lại mảnh áo bị rách tơi tả, từ đầu đến chân nơi nào cũng đầy rẫy chi chít dấu tay, dấu răng của Giang Triết Hàn in lại.
Hàng mi cong ướt đẫm của cô thoáng rung nhè nhẹ, dồn ép một dòng lệ nóng hoen ra bên má thấm xuống mặt nệm. Giang Triết Hàn nhíu mày, hắn vô thức mơ hồ đưa ngón tay ra lau nhẹ giọt lệ vừa tuôn của Trạch Lam. Bất chợt hắn như bừng tỉnh, người đang ở thực tại mà hắn lại chẳng khác nào một kẻ lạc trong mơ.
Hắn vội thu bàn tay của mình về, khép mắt nhăn mặt cố gắng tống khứ hành động khó hiểu vừa rồi ra khỏi tâm trí. Hắn cắn chặt cánh môi đến sắp rách, đôi bàn tay cơ hồ siết chặt tụ hình nắm đấm đến rung lên từng cơn.
“Phải thật nhẫn tâm....phải đủ tàn nhẫn...không được mềm lòng!” giọng Giang Triết Hàn khàn đặc cất lên trong cổ họng. Hắn đưa tay vuốt lấy mái tóc rũ rượi còn thấm ướt mồ hôi mà nhìn chằm chằm vào Trạch Lam.
Hắn đi đến góc tường nhặt cây đèn pin đang sáng le lói kia lên rồi bước đến chiếc tủ kéo gần đó, mở lấy ngăn cuối cùng, cầm ra một viên thuốc vẫn còn nguyên trong vỉ.
Tiếp theo, hắn lại rót một ly nước, nhanh chóng bước đến bên cạnh Trạch Lam, mạnh bạo nắm cô ngồi trở dậy.
“Buông ra...bỏ tôi ra...” Trạch Lam hai mắt đờ đẫn không nhìn rõ được gì, cô vô thức khua tay kháng cự. Giang Triết Hàn một chân co lên trên nệm, tay giữ chặt khuôn miệng của cô mà bóp mạnh. Ngay khi cánh môi của Trạch Lam hé mở, hắn đã lập tức nhét ngay viên thuốc kia vào trong miệng cô. Mặc cho cô vùng vẫy, hắn vẫn đổ dồn ly nước trong tay vào cửa miệng của cô.
“Ưm...kh..ô..n..g..!” Trạch Lam giẫy giụa kêu lên, từng đợt nước chảy dài trong cổ họng, đẩy lấy viên thuốc kia trôi xuống bao tử bên trong. Nước từ chiếc ly rơi đổ ra ngoài, ướt cả bàn tay của Giang Triết Hàn lẫn nơi cổ trở xuống của cô.
Sau khi ly nước hoàn toàn bị dốc cạn, Giang Triết Hàn mới buông Trạch Lam ra, hắn ném thẳng ly nước vào trong góc tường vỡ tan tành. Nhìn cô, hắn lại tàn độc nói: “Cô muốn mang thai...muốn sinh con để nhanh chóng rời khỏi đây? Tôi bắt cô có nằm mơ cũng không thấy được điều đó...”
Trạch Lam nằm ngã trên giường, úp mặt xuống nệm mà khóc đến cả người run rẫy. Mười ngón tay ra sức ghim chặt xuống tấm ga nệm, lặng người nghe tiếng đóng cửa lạnh lùng của Giang Triết Hàn khi rời khỏi phòng.
Bàn tay cô đánh lên nệm đến kêu lên từng tiếng “thùm thụp”, cô bật khóc một cách điên dại, thân thể này dẫu đau đến thế nào cũng chẳng sánh bằng nơi cõi lòng vụn vỡ của cô hiện giờ.
Nơi đại não của cô chỉ toàn những âm thanh loảng xoảng va vào nhau không ngừng, Trạch Lam thực sự không biết cô phải sống ra sao, có khi ngày mai cô sẽ bị hành hạ đến mức cũng không cần thiết sống làm gì nữa.
Cô giương mắt nhìn những mảnh vỡ thuỷ tinh từ chiếc ly bên góc tường, nơi cõi lòng cô dâng lên một sự tuyệt vọng khôn cùng. Cô lao đến ngồi bệt xuống sàn nhà, tay nắm lấy một mảnh vỡ sắc nhọn đưa lên bên cổ tay trái.
Động tác chưa dứt khoát nhưng mảnh vỡ quá bén, chỉ quẹt nhẹ đã làm nơi cổ tay của Trạch Lam bị đứt một đường nhỏ, máu đỏ bắt đầu từ từ rỉ ra từng chút.
Bàn tay Trạch Lam thoáng run lên, cô khép mắt khóc nghẹn cả cổ họng. Nhìn lên chiếc vòng tay mà Phù Dung đã đan cho cô, tâm can cô từng đợt lại như bị băm vằm thành vạn mảnh.
“Nếu mình chết rồi...thì Phù Dung sẽ ra sao đây? Ngộ nhỡ mình chết đi, bọn người cầm thú này sẽ tìm đến con bé...Nó chỉ mới mười hai tuổi, lại bị bệnh tim...con bé hoàn toàn không đủ khả năng chống cự lại chúng. Vì Phù Dung...mình phải tiếp tục sống. Sống..để tìm cách thoát khỏi tay nhà họ Giang các người...”
Tôn Nghị vào mỗi buổi sáng đều đúng 7h sáng sẽ cùng Giang Triết Hàn đi đến công ty. Nhưng hôm nay đã gần 8h mà một chút động tĩnh của hắn, anh ta cũng không thấy. Nhận ra có đièu bất ổn, anh ta quyết định lên tận phòng của hắn để xem sao.
“Tứ thiếu...anh có trong đó không?
Một tiếng gõ cửa, hai tiếng gõ cửa cũng không ai hồi đáp. Tôn Nghị nóng ruột, đưa tay vặn nhẹ một cái cửa đã mở. Hai mắt anh hơi nhíu lại, vì thói quen đi ngủ không khoá cửa không phải là thói quen của Giang Triết Hàn.
“Tứ thiếu...anh..” Tôn Nghị bước vào trong vừa lên tiếng, đã chợt giật mình sững sốt khi trước mặt anh là một cảnh khá tồi tệ. Giang Triết Hàn ngồi gục mặt dưới sàn nhà, trên người không mặc áo, đầu tóc rũ rượi, xung quanh hắn là vô số chai rượu đã rỗng tuếch nằm ngổn ngang.
Tôn Nghị vội đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ lay nhẹ bả vai mà cao giọng kêu lên: “Tứ thiếu...tỉnh dậy đi...có nghe tôi nói không?”
Ngón tay Giang Triết Hàn nhích nhẹ, hàng mi nặng trĩu bắt đầu hé mở. Giương đôi mắt đờ đẫn mệt mỏi nhìn Tôn Nghị, hắn đưa một tay ôm lấy đầu tóc rối bù rồi khàn giọng nói: “Sắp xếp chuyến đi qua Singapore cho tôi...tôi muốn rời khỏi đây vài ngày!”
“Nhưng...anh thế này liệu có ổn không? Cuộc kí kết lần này có cần tôi dời lại...”
“Không cần! Tôi muốn đi ngay bây giờ!” Giang Triết Hàn cắt ngang lời Tôn Nghị, hắn đứng dậy đi vào phòng tắm đóng sầm cửa lại. Bên ngoài, Tôn Nghị đứng đó hồi lâu, đưa mắt nhìn lấy mớ hỗn độn dưới chân mà lẩm bẩm: “Rốt cuộc...trong đầu anh đang nghĩ gì đây Triết Hàn?”
***
Trạch Lam cả đêm không thể nào chợp mắt được dù chỉ một chút, sau khi suy nghĩ về chuyện muốn tìm đến cái chết để mau chóng kết thúc cơn ác mộng khủng khiếp này, cô bình tâm lại được đôi chút mà lê lết thân người rã rời vào phòng tắm.
Ngâm lấy cơ thể bị nhuốm mùi ô uế của tên nam nhân cầm thú trong bồn tâm, Trạch Lam ước gì có thể dùng thuốc tẩy để tẩy sạch từ trong ra ngoài mọi dấu tích mà Giang Triết Hàn để lại.
Bây giờ, cô ngồi bần thần trên giường, giương đôi nhãn ngọc mệt mỏi, sưng húp nhìn vô định vào khoảng không trước măt. Dẫu có nghĩ thế nào cô cũng không hiểu, Giang Triết Hàn xưa nay vẫn luôn là một kẻ lập dị không gần nữ giới. Nhưng cớ vì sao hắn lại có hứng thú với cô? Lại còn dã man, tàn bạo đến như vậy?
“Cha của mình...liên quan gì đến Giang gia kia chứ?” Trạch Lam lẩm bẩm. Bất chợt cửa phòng mở ra khiến cô hơi có chút giật mình, từ phía cửa đã nghe giọng của Quân Nhu cất lên: “Thiếu phu nhân...”
Trạch Lam không đáp, sau khi Dư quản gia lui đi, Quân Nhu mới dùng thái độ cởi mở hơn mà nói với cô: “Trạch Lam, chị ổn chứ? Nhìn sắc mặt chị vẫn còn xanh xao lắm...để tôi nói quản gia gọi bác sĩ có được không?”
Quân Nhu vừa muốn xoay đi đã bị bàn tay của Trạch Lam níu lại, nhìn Quân Nhu, cô mỉm cười thật nhẹ rồi lắc đầu hai cái.
Lúc này, Quân Nhu mới vô tình nhìn sang góc phòng, mới thấy những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn nằm rải rác bên dưới sàn nhà. Trên chiếc ghế gần đó còn có cả một chiếc áo sơmi của nam giới bị vứt bừa vắt trên thân ghế. Cô nàng tròn mắt lấp bấp: “Đã có chuyện gì...xảy ra..sao chứ?”
Trạch LAm không muốn nhắc lại cơn ác mộng mang tên Giang Triết Hàn thêm một lần nào cả. Cô không nhìn Quân Nhu, lặng người khép mắt đầy mệt mỏi.
Quân Nhu thấy vậy cũng không hỏi thêm, cô nàng mau chóng đi thu dọn mớ hỗn độn bên góc phòng. Sau đó, lại giúp Trạch Lam bôi thuốc vào vết thương sau tấm lưng gầy mảnh mai.
Hai đầu lông mày Trạch Lam hơi nhíu lại khi sự đau rát từ nơi lưng vô tình truyến đến, khiến Quân Nhu dừng tay mà hỏi: “Chị có sao không Trạch Lam?”
“Không sao đâu..cứ bôi tiếp đi.” Trạch Lam nhẹ giọng nói. Mười ngón tay của cô ra sức nắm lấy chiếc chăn bông trên người, cố chịu đựng những cơn đau thay phiên đến rồi đi trải đầy khắp thân thể.
Càng nghĩ đến Giang Triết Hàn, cô lại càng hận không thể một lần giết chết hắn. Cô khi không nghiễm nhiên bị hắn biến thành một con nợ khổng lồ, lại còn mang cái hư danh là Tứ thiếu phu nhân mặc sức cho hắn hành hạ, chà đạp.
Trạch Lam cố gắng mạnh mẽ để không khóc trước mặt người khác. Lúc này, bỗng dưng Quân Nhu mới lên tiếng, thái độ có phần lén lút: “Trạch Lam, tôi...có tin này nói cho chị biết...”
Nhìn cô hầu trước mặt tỏ ra vẻ kì bí cũng khiến Trạch Lam tò mò, cô hỏi: “Chuyện gì mà nhìn cô có vẻ nghiêm trọng vậy?”
“Lúc nãy khi vào đây, tôi vô tình nghe cậu Tôn...à nghe người khác nói...” Quân Nhu đưa mắt nhìn quanh rồi ghé vào tai Trạch Lam thì thầm: “Hôm nay vị thiếu gia ở đây sẽ đi công tác, sắp tới sẽ không có mặt ở Bắc Kinh...”
Nghe đến đây, hai mắt Trạch Lam hơi sáng lên một chút. Việc này đồng nghĩa cô sẽ được sống yên ổn...ít nhất là vài ngày tới. Nhưng chỉ một khoảng thời gian ngắn như vậy, cao lắm cùng ba bốn ngày thì cô làm được gì? Ở đây canh giữ rất nghiêm ngặt, cô lại bị giam giữ trong phòng không được rời đi nửa bước. Hắn rời đi bao lâu thì số phận của cô cũng không thay đổi được là bao.
Khoé môi của Trạch Lam trĩu xuống vài phần, đột nhiên Quân Nhu lại nói: “Chị...có muốn trốn khỏi đây không?”
“Trốn...” giọng Trạch Lam ngạc nhiên khẽ thốt lên, cô nheo mắt nhìn Quân Nhu, cô nàng lại tiếp: “Tôi sẽ chỉ chị cách mở khoá...”
Trạch Lam đầu óc bỗng dưng thấy mơ hồ một chút, cô không nghĩ nhìn Quân Nhu rất hiền lành, lại rất ngây thơ nhưng không ngờ lại biết cách mở khoá. Cô thắc mắc: “Tại sao...cô lại giúp tôi? Chúng ta biết nhau chỉ mới hai ba ngày...”
Quân Nhu khẽ cười, nắm lấy bàn tay của Trạch Lam mà đáp: “Chị không cần nói, nhìn thân thể chị ngày qua ngày cứ vết thương mới chồng vết thưong cũ thì tôi cũng đủ hiểu...chị khổ sở thế nào rồi...”
Trạch Lam thấy hốc mắt mình hơi cay cay, như thể con người ta trong những giây phút yếu lòng nhất, cố tạo ra một bức tường mỏng manh giữ cho bản thân mạnh mẽ, nhưng khi có người vô tình chạm vào nó, cũng đủ làm bức tường ấy vỡ toang. Khiến sự yếu đuối vốn muốn được giấu nhẹm lại bị trào ngược ra ngoài.
Thu vội hai tuyến lệ đang sắp trực trào, Trạch Lam mang giọng buồn bã mà nói: “Nhưng...ở đây canh giữ rất nghiêm. Dù tôi có học được cách mở khoá thì đã sao chứ...trốn khỏi đây cũng là một việc quá khó.”
Quân Nhu thở hắc một cái, vỗ mạnh vào bàn tay của Trạch Lam rồi tặc lưỡi khẽ đáp: “Tôi đã có quan sát sơ bộ nơi này rồi, nơi dãy hành lang này hầu như là vắng lặng. Đám thủ hạ chỉ được bố trí canh giữ bên dưới sân hoặc xung quanh thôi. Chị...cứ lo ra khỏi phòng này trước đã. Buổi tối đám người làm đều về hết, thuận lợi cho việc này diễn ra dễ dàng hơn môt chút!”
Phút chốc biểu diện của Trạch Lam đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cô nghiêng đầu nheo mắt hỏi: “Sao...sao cô có vẻ biết khá rõ nơi này vậy Quân Nhu?”
Rãnh môi Quân Nhu chợt cười, rồi cô nàng đi vòng ra sau lưng Trạch Lam, ngón tay nhỏ nhắn khẽ bôi nốt chỗ thuốc lên vết thương còn lại của cô mà thong thả nói: “Ra vào nơi này một ngày đôi ba lần, tôi đâu có mù mà không quan sát được...”
Khi Trạch Lam còn đang ngồi đó lo nghĩ ngợi lung tung, thì Quân Nhu đã vén nhẹ mái tóc của cô lên cao mà nhìn vào nơi cổ: “Ở đây cũng có vết lằn đỏ...để tôi giúp chị bôi thuốc...Nào, ngồi quay mặt về phía gương.”
“À..cảm ơn cô!” Trạch Lam cười nhẹ rồi nhanh chóng lam theo lời Quân Nhu, cô ngồi xoay người đối diện với chiếc gương nơi bàn trang điểm. Mái tóc dài đen ánh được Quân Nhu khéo léo bới lên gọn gàng. Bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh của cô nàng nhẹ nhàng bôi thuốc lên nơi cổ của Trạch Lam. Quả thực sức lực của Giang Triết Hàn có phần khủng khiếp, chỉ dùng một chút lực đạo như thế mà đủ để lại trên cổ một vệt đỏ hồng khá đậm nét.
Lúc này, Trạch Lam mới lén nhìn Quân Nhu qua tấm gương trước mặt. Cô không hiểu tại sao hôm nay cô thấy ở cô hầu này có gì đó rất lạ so với lúc đầu cô biết. Quân Nhu dường như không hẳn hiền lành, ngây thơ như vẻ ngoài của cô ấy. Ngược lại, cô nàng này lại rất thông minh, rất mưu mẹo thì phải.
Bất chợt, đôi mắt Trạch Lam dừng lại nơi chiếc vòng nơi cổ tay đang thoa thuốc cho cô của Quân Nhu. Nhìn sơ qua cũng đủ biết chiếc vòng này làm bằng bạch kim, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng việc có đính viền chung quanh những viên đá quý nho nhỏ sáng lấp lánh cũng đủ đoán ra nó không hề rẻ tiền chút nào.
Mà với một cô gái làm công việc này như Quân Nhu...lại có thể vung tay cho một món trang sức nặng giá như thế này?
Trạch Lam tạm gác mọi thắc mắc qua một bên, cô mỉm cười nói với Quân Nhu: “Chiếc vòng đẹp quá, dạo trước sao tôi không thấy cô đeo?”
Quân Nhu chợt dừng tay, cô đưa chiếc vòng lên mà ngắm nhìn, lộ trong đôi nhãn khí kia là một sự hài lòng khó hiểu, cô nàng tươi cười đáp: “Là bạn của tôi mới tặng...tối hôm qua!”
“À...bạn trai sao chứ?” Trạch Lam giở giọng trêu ghẹo. Lập tức nhận thấy hai má Quân Nhu đỏ bừng ra chiều khá ngượng ngùng. Thấy thế Trạch Lam lại cười nhẹ một cái rồi nói: “Đùa cô thôi...”
Quân Nhu nghiêng đầu nhìn Trạch Lam trong gương, thấy khí sắc trên mặt cô có vẻ đã ổn định hơn, bèn lấy hai tay vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ nhắn của cô mà cười bảo: “Được rồi! Lát nữa sau khi ăn sáng xong...tôi sẽ chỉ chị cách mở khoá...chỉ bằng một cây kẹp tăm. Nhưng mà...có vẻ chị cũng phải mất ít nhất một đến hai ngày để tập quen dần!”
Trạch Lam không trả lời, chỉ gật đầu đáp nhẹ. Rãnh môi nơi cô hơi nhếch lên đôi chút, hai hàng lông mày thoáng nhíu lại với nhau. Cả gương mặt lộ rõ sự lo lắng lẫn căng thẳng, cô sờ lấy chiếc vòng tay mà mình trân quý, thầm nghĩ: “Nếu thoát ra được, mình chắc chắn sẽ dẫn Phù Dung chạy thật xa khỏi cái nơi quỷ quái này.....”