Warning: nội dung thô bạo, cân nhắc kĩ trước khi đọc.
“Nè, em bám theo đám người đó đến cái nơi hẻo lánh đáng sợ như vậy, ngộ nhỡ...” Tố Dĩ Dĩ khẽ giọng trách móc, xung quanh nơi chiếc xe cô và Giang Triết Mỹ đang ngồi hoàn toàn vắng teo không một bóng người, một ngôi nhà lại càng không.
Thứ duy nhất phát ra ánh sáng giữa màn đêm dày đặc ở đây chính là căn dinh thự to đùng cách họ không xa. Giang Triết Mỹ ngồi quan sát một cách thận trọng, cô nhỏ giọng lên tiếng: “Em theo dõi anh hai của em...”
“Anh hai?!” Tố Dĩ Dĩ ngạc nhiên thốt lên, cô không nghĩ cô em đồng nghiệp của mình lại có ông anh gia thế đến vậy? Nheo mắt hoài nghi lẫn tò mò, cô hỏi: “Anh hai của em là ai? Nhìn có vẻ rất có địa vị...”
“Là Tứ thiếu - Giang Triết Hàn.” Giang Triết Mỹ bình thản đáp, mắt vẫn nhìn ra phía cửa sổ. Tố Dĩ Dĩ mím môi gật gật: “Tứ thiếu...Giang Triết Hàn...ừm!”
“Hả?! Cái gì?” giọng Tố Dĩ Dĩ đột ngột thét lên, khiến Giang Triết Mỹ hốt hoảng liền xoay qua đưa tay bịt kín cái miệng trời ơi kia lại: “Suỵtttt! Chi làm ơn đi...bị phát hiện là công cóc đấy!”
Tố Dĩ Dĩ gật đầu hai cái, nơi miệng được buông bỏ, cô lại níu cánh tay của Giang Triết Mỹ mà hỏi tiếp: “Mỹ Mỹ...em...em là em ruột của Giang Triết Hàn..Vậy tên thật của em không phải là Chu Mỹ Mỹ...?”
“Đương nhiên!” Giang Triết Mỹ nhướng mắt, biểu diện vẫn hết sức điềm tĩnh. Cô lại tiếp: “Tên thật của em là Giang Triết Mỹ.”
Tố Dĩ Dĩ hai mắt căng ra, miệng cũng muốn ngoác rộng thêm vài phân. Cô lấp bấp: “Em là em gái của Tứ thiếu...Vậy...vậy cớ gì em lại đi mướn nhà rồi đi làm vậy hả?”
“Chuyện đó...kể ra dài dòng lắm. Đợi hôm nào rảnh, em sẽ nói cho chị nghe. Còn bây giờ...lo mà phụ em quan sát xem có động tĩnh gì lạ không đã!” Giang Triết Mỹ thì thầm, đưa ngón tay hướng về phía dinh thự của Giang Triết Hàn.
Tố Dĩ Dĩ lại tiếp tục thắc mắc, cô nhíu mày hỏi: “Mỹ Mỹ, chẳng lẽ em nghi ngờ anh hai của em liên quan đến việc Trạch Lam mất tích?”
Giang Triết Mỹ mím môi nhìn người bên cạnh rồi khép mắt gật đầu, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chị chắc không quên cái hôm ở phòng VIP chứ...”
Tố Dĩ Dĩ gật gù, Giang Triết Mỹ tiếp lời: “Hôm đó chị không thấy làm lạ, tại sao anh hai em từ xưa đến giờ vẫn bị gắn mác lập dị khi không bao giờ gần phụ nữ hay sao? Vậy thì...em cũng thắc mắc, lí do gì anh hai em lại đi hứng thú với Trạch Lam. Sau việc đó, không lâu thì chị ấy lại biến mất dạng. Mà chị cũng biết đó, Tứ thiếu kia là người thế nào, quyền lực ra sao...Những việc bắt người thế này nghĩ anh ấy làm cũng không có gì là lạ.”
Nghe Giang Triết Mỹ nói một tràng, phần nào cái não ngây ngô của Tố Dĩ Dĩ cũng được khai sáng một chút. Cô thì thầm: “Vậy bây giờ chúng ta cứ ngồi ì ở đây?”
“Trước mắt cứ tạm như vậy đã, để xem tình hình thế nào!” Giang Triết Mỹ đáp. Cô tiếp tục chăm chú nhìn không rời mắt vào nơi dinh thự trước mặt, nơi mà đến cô cũng không biết Giang Triết Hàn - anh hai của cô lại chọn một nơi hẻo lánh thế này để sinh sống.
Nói về việc dò la thông tin của cô, trước đó cô đã có mua chuộc một tên thủ hạ của Giang Triết Hàn, bảo tên đó phải báo lại nhất cử nhất động của hắn qua cho cô biết, nhờ vậy mà khi cô đang ngồi nhâm nhi cà phê, tên thủ hạ đó nhắn vào điện thoại cô một dòng: “Tứ thiếu đột ngột trở về Bắc Kinh.”
Thế là Giang Triết Mỹ cô quyết định phải theo dõi Giang Triết Hàn đến cùng, để biết được rốt cuộc hắn đang mờ ám làm chuyện gì. Sau vài lần đến thăm Phù Dung ở bệnh viện, nhìn con bé vẫn ngây ngô nghĩ chị gái mình đi làm xa, làm ở một công ty tốt mà lòng cô cũng phần nào thấy chua xót.
Từ một đồng nghiệp không hơn không kém, lại chẳng mấy thân thiết. Thì bây giờ, đối với Trạch Lam, cô cảm thấy có một sự gắn bó đột ngột nảy nở rất bất ngờ. Mà khi có liên quan đến Giang Triết Hàn, thì cô lại càng muốn sợi dây liên kết giữa cô và Trạch Lam càng được thu ngắn lại.
Bên trong dinh thự...
“Buông ra, tên khốn nhà anh...mang tôi về đây làm gì hả? Muốn chém muốn giết thì làm lẹ đi...Đừng đem những trò tồi bại ấy ra nữa!” giọng Trạch Lam gào lên, cô liên tục dùng hai tay đánh mạnh vào lưng Giang Triết Hàn nhưng không ăn nhằm gì đến hắn.
Hắn ném cô ngã nhào ra giường, đanh mặt lên giọng: “Có phải do cô ta chỉ cô mở khoá hay không?”
“Anh nói cái gì...tôi không hiểu!” Trạch Lam run giọng, vừa muốn quay mặt né tránh liền bị Giang Triết Hàn lao đến, nhanh chóng ghì chặt khuôn cằm cô mà kéo trở lại: “Đừng giả ngốc với tôi, tôi không đủ kiên nhẫn để chơi cái trò này với cô. Nói đi, là do Quân Nhu, do cô ta dạy cô cách mở khoá phòng? Do cô ta tiếp tay cô trốn đi có đúng không?”
Trạch Lam hơi vùng vẫy trong tay hắn, cô nhăn mặt gắt gỏng: “Anh đừng nói bừa, không có ai giúp tôi hết!”
“Còn chối cãi!” Giang Triết Hàn nhíu mày nghiến răng, hắn ghì chặt hai tay Trạch Lam xuống nệm mà lớn tiếng: “Cô có biết mỗi một ổ khoá trong dinh thự này đều được thiết kế rất đặc biệt. Nếu là những kẻ mở khoá thông thường sẽ khó có thể mở được chúng. Người mở được chúng phải là người nắm rất rõ những thủ thuật tinh vi...Mà kẻ đó, không thể nào là cô. Nhưng cô lại học hỏi được chỉ trong thời gian ngắn như vậy, kể ra cô cũng rất có khiếu!”
Trạch Lam hai mắt hơi căng ra đôi chút, từng lời của Giang Triết Hàn truyền đến tai cô nghe qua thực sự quá mơ hồ. Trong mắt cô, Quân Nhu là một cô gái tuy có chút kì lạ, nhưng cũng không đến nổi là một cao nhân thâm tàng bất lộ. Cho dù là đến khi cô ấy dạy cô cách mở khoá, cô cũng đơn thuần nghĩ ai mà không có tài lẻ. Nhưng với việc mà Giang Triết Hàn vừa nói, làm cô lại thấy có khi nào...Quân Nhu thực sự không đơn giản như cô nghĩ.
“Còn không nói!...” Giang Triết Hàn đột ngột gắt lên làm Trạch Lam giật mình. Nhưng bất chợt, hắn lại cười, mà nụ cười của hắn vừa lạnh, lại vừa ẩn đầy gian ý khó đoán. Mỗi lần trông thấy hắn cười như vậy đèu khiến Trạch Lam có phần lo sợ.
Hắn lớn tiếng gọi lấy: “Người đâu....”
Lập tức, chỉ một lát sau đã có ba bốn tên cùng nhau chạy lên, mở cửa phòng rồi cúi đầu đáp: “Tứ thiếu, ngài gọi chúng tôi?”
Giang Triết Hàn vẫn ngự trên người Trạch Lam, hắn đưa mắt thâm sâu nhìn cô, miệng lại nói: “Lôi cổ Ngô Quân Nhu về đây cho tôi.”
“Vâng, thưa Tứ thiếu!”
< Rầm > một cái, tiếng cửa lạnh lẽo đóng lại. Trạch Lam hoảng loạn cựa quậy mà kêu lên: “Không, đừng...Quân Nhu cô ấy không liên quan đến. Đừng làm hại cô ấy, tôi xin anh! Mọi việc là do một mình tôi, là do tôi thôi.”
“Đúng, là do một mình cô!” giọng Giang Triết Hàn trầm khan cất lên. Rãnh môi bạc lạnh nơi hắn nhếch nhẹ đầy ý niệm. Trạch Lam tự biết hắn đang muốn làm gì với cô, nhưng hắn quả thực nhanh đến nổi cô còn chẳng kịp phản ứng, đôi môi cô đã bị hắn mạnh bạo hôn lấy.
Hai bàn tay bị hắn ghì chặt hằn sâu xuống tấm nệm bên dưới đến đỏ ửng, cô khẽ nhíu mặt, vừa thấy khó thở lại vừa thấy cơ thể nóng rang khó chịu. Cô tự thấy nhục nhã thay cho chính bản thân, khi mà càng lúc cái cơ thể này càng sắp không nghe lời cô nữa rồi. Dường như nó phản ứng rất mạnh với từng cử chỉ của tên nam nhân kia tạo ra.
Trạch Lam co gối giẫy giụa, lại bị hai chân Giang Triết Hàn kiềm chặt. Cô cơ hồ ngửa đầu lên cao, hắn vẫn dán chặt môi cô, bắt lưỡi cô phải quấn lấy lưỡi hắn mà chơi đùa trong khoan miệng ẩm ướt. Từng đợt nước bọt của cô cũng bị hắn tham lam nuốt cạn, khiến nơi cổ họng cũng dần trở nên khô rát chỉ muốn ho lên vài cái.
Đột nhiên, Giang Triết Hàn nhíu mày một cái, nơi lồng ngực đẩy lên một cơn đau nhói đến tức tối, lan truyền nhanh chóng lên đến tận đại não làm hắn phải buông bỏ Trạch Lam mà đứng xuống đất.
Trạch Lam vừa hoảng lại không tránh khỏi ngạc nhiên, nhìn Giang Triết Hàn bây giờ có vẻ rất đau đớn. Hắn thở dốc từng cơn, trên trán hắn thật nhanh đã tuôn mồ hôi ướt đẫm khiến mái tóc vốn đang gọn gàng cũng bị rối nhẹ mà xoã xuống vài sợi trước mặt.
Nhưng bỗng dưng Trạch Lam căng cả thần kinh khi cô trông thấy sắc diện đáng sợ của Giang Triết Hàn. Hắn ngẩng mặt nhìn cô, lồng ngực hắn cũng kịch liệt lên xuống theo những lần thở dốc đang dồn dập không ngừng.
Cả nơi trán cũng dần nổi lên những đường gân ngang dọc trông rất kinh khủng. Đôi mắt của hắn bình thường vốn đã đem lại cảm giác rất ngang tàn, lãnh khốc. Bây giờ nó lại càng thêm đáng sợ hơn gấp vạn lần khi nó lại long lên những lằn gân máu đỏ chi chít bao quanh đôi đồng tử đen tuyền.
Mái tóc ánh nâu nhàn nhạt của hắn bắt đầu rối bời, rũ rượi khi bị hắn dùng tay điên cuồng vò lấy. Giang Triết Hàn ôm ngực quỳ khuỵ xuống sàn nhà mà nhả ra những âm thanh gầm gừ nghe rất lạnh gáy.
Trạch Lam vô thức lui về sau trên chiếc giường, nơi tim mỗi lúc mỗi đập dồn dập vì các dây thần kinh nơi đại não đang căng ra hết cỡ. Cô không hiểu Giang Triết Hàn đang từ một nam nhân khoẻ mạnh với thân thể tráng kiện, sức lực lại rất áp đảo người khác. Trong phút chốc, hắn lại như một kẻ bệnh nặng không thể gắng gượng. Nhưng trái lại với những kẻ thực sự mang một căn bệnh nặng, thì biểu diện của Giang Triết Hàn không hề nhợt nhạt, ngược lại còn kinh khủng, ảm đạm gấp vạn lần.
Đến khi Giang Triết Hàn gượng lấy thân người đứng lên, hắn đưa đôi nhãn khí kinh khiếp kia nhìn đăm đăm vào Trạch Lam, như thể chỉ muốn đem cô mà ăn tươi nuốt sống.
Mùi hương trên cơ thể cô lúc này đột ngột trở nên mãnh liệt hơn với khứu giác của hắn một cách kì lạ. Ngay lúc này, hắn tự ngầm hiểu ra, thực sự không sai khi mùi hương trên da thịt Trạch Lam chính là thứ mà hắn cần để giải đi độc dược bên trong cơ thể mình.
Ngay lập tức, Giang Triết Hàn đã lao đến phía Trạch Lam, bộ dạng chẳng khác nào một con dã thú đang đói khát muốn vồ lấy con mồi. Cô hoảng sợ thụt lùi đến ngã nhào xuống nền nhà.
“Tránh..tránh xa tôi ra!” Trạch Lam run rẫy, cô lồm cồm ngồi dậy nhìn lấy Giang Triết Hàn. Không đợi hắn di chuyển, cô đã co chân chạy ngay về phía cửa phòng. Nhưng hắn nhanh hơn cô, bàn tay to lớn cùng sức lực khủng khiếp của hắn đã nắm lấy cổ áo cô mà kéo ngược trở lại.
Giang Triết Hàn giờ phút này hoàn toàn bị độc dược khống chế, hắn ra tay thực sự rất tàn bạo. Lực kéo của hắn đẩy thân thể Trạch Lam ngã nhào vào chiếc bàn gần đó. Nơi bụng của cô đập vào cạnh bàn khiến cô đau đến không thở được.
Trạch Lam còn chưa kịp gượng người dậy, Giang Triết Hàn đã đi đến lật ngửa cô trở lên. Cô vùng vẫy bên dưới sức ép của hắn, mọi đồ vật có trên bàn đồng loạt đều bị hất văng xuống nền nhà đổ vỡ tứ tung.
“Đồ khốn! Anh bị điên sao chứ?” Trạch Lam gào lên khi Giang Triết Hàn mạnh tay xé rách cả chiếc áo khoác jean cô đang mặc. Điều này càng làm cô hoảng sợ, chiếc áo chất liệu khá dày và cứng, vậy mà chỉ với tay không, hắn đã nhanh chóng làm cho nó rách thành từng mảng lớn.
Chiếc điện thoại bên trong túi áo của cô cũng bị rơi ra ngoài, chạm xuống đất rồi cũng hư hỏng nứt toạt.
Giang Triết Hàn giật mạnh, dàn cúc áo sơmi của Trạch Lam một lúc đều bị bung ra văng “lộp cộp” khắp nơi trong phòng. Hắn nhìn cô, đôi nhãn khí hiện rõ một sự phẫn nộ tột cùng mà nói: “Đêm hôm nay, cô hãy tự nhìn xem...cha của cô đã biến tôi thành một “công trình nghiên cứu” như thế nào?”
“Anh...anh nói cái quái gì vậy? Bỏ ra...” Trạch Lam thất kinh thét lên, cánh môi hé mở lập tức bị Giang Triết Hàn ngang tàn đoạt lấy. Mọi hành động của hắn hiện giờ quả thực rất thô bạo, nụ hôn của hắn càn quét hút cạn toàn bộ dưỡng khí nơi cô, khiến cô suýt chút cũng muốn chết ngạt.
Giang Triết Hàn điên cuồng thưởng thức dư vị trên từng tế bào nơi đầu lưỡi của Trạch Lam. Quả nhiên, hắn đoán không lầm. Cảm giâc khi hắn bị phát dược, chỉ cần ngửi được mùi hương toát ra từ cơ thể Trạch Lam cũng đủ làm hắn vơi bớt chút ít sự đau đớn từ khắp cơ thể. Đến khi nếm được mùi vị cơ thể cô một cách trực tiếp, càng làm dấy lên một sự ham muốn đến tột đỉnh.
Cảm giác mà Trạch Lam mang lại cho hắn hiện giờ là tuyệt đối hoàn hảo không một chút sai lệch. Hắn mang thân thể nhỏ nhắn của cô ném lên giường, chẳng đợi cô có cơ hội ngốc đầu dậy, hắn đã rất nhanh mà choàng người chế ngự.
Dùng sức lực nơi đôi tay rắn chắc mà cởi lấy chiếc quần jean Trạch Lam đang mặc. Mọi sự kháng cự nơi cô đều trở nên vô dụng dưới sự đàn áp của hắn.
Từng mảng da thịt trắng nõn nà của Trạch Lam dần dần bị phơi bày rõ mồn một dưới ánh đèn sáng rực trong phòng. Bộ nội y màu tím che chắn những vị trí gợi cảm chết người không thể nào thoả mãn được đôi nhãn dục của Giang Triết Hàn.
Hắn một lực đã lột sạch những gì còn sót lại trên cơ thể cô, cặp ngực căng tròn được giải phóng khỏi sự gò bó chật chội, hai chân bị hắn chèn ngang thân người vào mà tách rộng hai bên không thể khép lại.
Đám cỏ non thưa thớt hiện ngay trước mắt hắn, Trạch Lam toàn thân nổi đầy gai óc khi thấy ớn lạnh dưới ánh nhìn dâm loạn của Giang Triết Hàn. Hắn hạ thấp thân người lần nữa đem đôi môi nóng rực như lửa đốt chế ngự cánh môi của cô. Một tay giữ chặt hai tay cô lên cao, một tay lại nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, khoá quần kéo xuống, côn thịt to lớn của hắn được vương cao đầy hùng dũng.
Trạch Lam căng mắt giẫy đạp khi cảm nhận được đỉnh đầu côn thịt kia ma sát vào cửa huyệt của mình. Cổ họng chỉ toàn phát ra tiếng “Ưm...ưm” vô nghĩa khi bị hắn đem môi khoá kín bằng cái hôn tàn bạo.
Giang Triết Hàn đột ngột rời bỏ môi nhỏ của Trạch Lam, hắn nâng cao thân người, cả diện dung hoàn hảo kia của hắn đỏ gay gắt, chiếc áo sơmi của hắn cũng bị ướt đẫm mồ hôi.
Hắn thở dốc từng cơn, cố ý nâng lấy hạ thân của mình lên cho Trạch Lam tận mắt trông thấy cái thứ mà chính bản thân hắn cũng phải kinh tởm trong những lúc thế này. Đó chính là côn thịt của hắn, bình thường kích cỡ đã có phần hơn người. Thì khi bị phát dược, độc tố bên trong kích thích nó tăng lên vài phần, nhưng trái lại là kèm theo một sự đau nhức, căng trướng đến thấu tận xương tuỷ.
“Không...đừng....”Trạch Lam thất kinh gào thét khi dưới ánh đèn sáng choang trong phòng, cô hoàn toàn nhìn rõ dị vật quái quỷ kia đáng sợ đến nhường nào. Cảm giác đau đớn mà trước đó Giang Triết Hàn gây ra cho cô cả đời này của cô, có lẽ cô cũng không quên được. Mà với sự to lớn, gân guốc thế kia, chắc chắn thân thể nhỏ bé này của cô sẽ bị hắn làm nhàu nát thực sự.
Nhìn Trạch Lam điên loạn vùng vẫy, dung mạo diễm kiều thấm đẫm nước mắt của cô được hắn thu gọn vào trong đôi nhãn khí tối tăm, đáng sợ. Hắn nhếch môi cười nhạt mà cả giọng nói cũng trở nên khó khăn: “Thấy rồi chứ? Đây chính là thứ mà cha của cô đã ban cho tôi.”
“Không...Anh ăn nói bừa bãi. Đồ cầm thú như anh đừng đem tội lỗi đổ lên đầu người khác nữa...” Trạch Lam phẫn uất gào lên, cô ngốc đầu mắng thẳng vào mặt Giang Triết Hàn dù đầu óc đang hoảng loạn.
Hắn một tay nâng cao một bên chân của Trạch Lam lên trên, lại tàn độc nhả ra một câu: “Tôi sẽ cho cô nếm trải...thứ mà cha cô đã kì công nghiên cứu và để lại...trên người của tôi!”
Vừa nói xong, Giang Triết Hàn đã không khoan nhượng ấn lấy côn thịt ngoại cỡ kinh khủng kia vào cửa huyệt của Trạch Lam. Hai cánh hoa thịt đang khép hờ thình lình bị tách rộng, lại không hề có sự ẩm ướt nào đọng lại nơi đây khiến cái đau được tăng lên bội phần.
“Aaa....không...không được! Đau....ưm!” Trạch Lam gòng cứng thân người, tấm lưng mảnh mai thoáng cong lên, đầu cũng ngửa hẳn ra sau mà cất giọng gào đến khàn cả cổ.
Nơi huyệt mật của Trạch Lam bị côn thịt nông ra đến đau rát tột cùng, cô cảm tưởng như chỉ cần Giang Triết Hàn luận động một cái, nơi huyệt thịt mẫn cảm đó của cô sẽ bị căng ra đến rách toạt.
“Đừng mà...tôi không thể chịu được đâu...” cửa miệng Trạch Lam cắn răng mà khóc nức nở. Cô nhắm mắt bật khóc đến toàn thân run lên theo từng tiếng nấc nghẹn.
Giang Triết Hàn thì hoàn toàn không để tâm trí hắn vào những lời van nài của Trạch Lam. Thứ hắn cảm nhận được bây giờ chỉ có một - đó là sự dễ chịu lẫn thoả mãn nhất định về thể xác lẫn tinh thần khi đem côn thịt đau nhức kia nằm sâu bên trong cơ thể Trạch Lam.
Hắn nhìn cô gái đang nằm dưới thân thể cao lớn của mình, không nói thêm lời nào liền bắt đầu rút lấy côn thịt rồi một lúc đâm vào thật mạnh. Trạch Lam đau đến gào thét lên hệt như bị ai đó dùng dao đâm vào cơ thể, sự đau đớn dã man, tàn bạo này cô không thể nào gắng gượng được.
Mặc cho cô vùng vẫy, côn thịt của Giang Triết Hàn chẳng khác gì một con quái vật ngang tàn đâm chọc đến tận cùng bên trong cơ thể cô. Nơi huyệt mật của Trạch Lam mỗi lúc mỗi bị ma sát mạnh hơn, sự chật hẹp bên trong cô lại bị dồn nén, căng ra đến bí bách làm thần kinh cô từng khúc đang sắp đứt đoạn.
Dịch thuỷ cũng dần dần tuôn ra dầm dề, tạo ra những thanh âm ái muội đầy dâm tiện. Nhưng dẫu là được bôi trơn hơn cả lúc ban đầu, huyệt thịt của Trạch Lam vẫn bị sưng tấy, đỏ ửng khi tiếp nhận sự ma sát của một thứ quá cỡ.
Tần suất rút ra cắm vào của Giang Triết Hàn tăng dần một cách đột biến, cả thần trí của hắn dường như đều bị tiêu tán theo từng đợt khoái cảm hoàn hảo mà cơ thể Trạch Lam mang lại. Mùi hương trên cơ thể cô hiện giờ dù hắn không cần đưa mũi hít lấy, chúng vẫn tự do lướt qua khứu giác của hắn mà xộc lên tận não.
Rõ ràng, trên da thịt lẫn bên trong cơ thể Trạch Lam có một thứ gì đó rất kì lạ. Thứ gì lại có thể khiến độc tính chết tiệt ác ôn này bị ức chế và bài trừ triệt để đến như thế.
Hắn hạ thấp thân người, đem cánh môi nóng như than hồng đang cháy rực áp lên nơi nhũ hoa dựng cao của Trạch Lam mà càn rỡ liếm mút. Đầu lưỡi ẩm ướt lướt trên da thịt non mềm như sữa, lại mang mùi hương đầy mị hoặc của cô, chậm rãi từng chút như thể đang thưởng thức một món ngon thượng hạng.
Hắn hôn dần lên nơi xương quai xanh tinh tế của Trạch Lam, dục tính bên trong cơ thể hắn bị độc dược phát tán đẩy cao đỉnh điểm. Hắn điên loạn, ngang tàn dùng răng cắn mạnh lên bả vai của cô đến hằn lên từng dấu răng nông sâu, làm cô đau nhói mà kêu khóc không ngừng: “Ưm...dừng lại...không được...aaa...”
Giang Triết Hàn chẳng màn Trạch Lam khóc đến lã cả người, hắn cũng không để ý rằng hiện giờ sắc diện của cô đã trắng bệch, nhợt nhạt như người sắp chết. Cô hoàn toàn kiệt sức, không thể kêu rên, cũng không thể khóc lóc hay nài nỉ thêm nữa.
Cô nằm bên dưới Giang Triết Hàn, toàn thân rã rời ra như vạn mảnh không chút phản ứng mà bị côn thịt kia bao phen rút ra đâm vào đến đau thốn chẳng khóc ra tiếng.
Từng âm thanh đầy dục tính vang đầy trong bốn bức tường, dưới ánh đèn bên trên rọi xuống, trong đôi nhãn khí yếu ớt của Trạch Lam là một con dã thú tàn bạo, ngông cuồng vẫn không hề thương xót mà đem mọi tế bào dục vọng cuồng loạn phát tiết lên trên người cô.
Đột nhiên, đầu lông mày Trạch Lam cau chặt, cô dù không còn sức lực cũng phải giật giật cả thân người khi một cơn đau đến xé da xé thịt từ bên dưới truyền đến.
Trạch Lam hoảng loạn kêu khóc, bàn tay cấu chặt lên ngực Giang Triết Hàn đến bật máu: “Đừng...đừng làm nữa...aaa...đau quá...rách mất...ưm...”
Nơi huyệt mật của Trạch Lam thực sự đã bị tổn thương trầm trọng, khi chịu đựng sự xâm nhập tàn bạo quá lâu cùng với sự căng trướng đến hết cỡ, cộng thêm lực ra vào quá mạnh của Giang Triết Hàn đã khiến niêm mạc bên trong bị xé rách.
Máu từ cửa huyệt bắt đầu tuôn ra, thấm đẫm một khoảng đỏ rực nhức mắt ngay dưới tấm nệm ngay mông Trạch Lam. Cô điên cuồng gào lên vài tiếng, rồi đột nhiên mọi thứ trước mặt cô dần dần mờ nhạt, thần trí cũng mơ hồ vô định không thể hình dung được điều gì đang diễn ra.
Bàn tay cấu chặt lấy ngực của Giang Triết Hàn chầm chậm buông lỏng rồi rơi hẳn ra nệm. Hàng mi ướt đẫm nặng dần rồi cũng khép hoàn toàn. Trạch Lam không thể tiếp nhận cái đau đớn từ thể xác lẫn tinh thần một cách kinh hoàng mà Giang Triết Hàn gây ra. Sức lực của cô, mọi thứ nơi cô đều bị hắn rút cạn không hề bỏ sót.
Trạch Lam ngất đi tại chỗ trong cuộc truy hoan tàn khốc, vậy mà Giang Triết Hàn vẫn không hề dừng lại. Là do hắn không thể tự chủ được bản thân, khi độc dược vẫn còn hoành hành chạy dọc khắp thân thể.
Hắn thậm chí còn không nhận ra Trạch Lam đã hoàn toàn ngất lịm, hơi thở hắn hỗn hễn nhả ra, từng tiếng gầm gừ đầy thú tính vang lớn trong bầu không khí lạnh lẽo. Côn thịt của hắn vẫn vô tư ra vào huyệt mật đang tuôn máu của Trạch Lam, cả hạ thân của hắn cũng bị nhuốm đầy những mảng máu đỏ.
Mãi đến khi toàn thân Giang Triết Hàn vô thức gòng cứng, cửa miệng dồn lấy một hơi thở mạnh thả ra bên ngoài, côn thịt cực đại bên dưới từng đợt trào phúng những dòng tinh dịch nóng hổi vào trong huyệt mật của Trạch Lam.
Hắn khép mắt thở dốc, mọi cảm giác đau đớn đã hoàn toàn bị giải trừ khỏi cơ thể. Thần trí hắn cũng dần ổn định, tỉnh táo trở lại. Những đường gân nổi trên trán cùng những sợi gân máu nơi đôi mắt hắn cũng lặng dần đi.
Giang Triết Hàn rút côn thịt đã lấy lại kích cỡ vốn có của mình ra khỏi cơ thể Trạch Lam, kéo theo một lượng tinh dịch đặc quánh trào ra khỏi cửa huyệt, hoà lẫn với máu đỏ tạo nên một thứ hỗn hợp kinh tởm vô cùng.
Hắn mở nhẹ hàng mi, tầm nhìn trước đôi nhãn khí lãnh khốc của hắn đang dần rõ rệt. Đầu lông mày nơi hắn thoáng nhíu lại khi thấy Trạch Lam nằm yên bất động bên dưới hắn.
Vô tình, ánh nhìn lại rơi ngay vào hạ thân của cô, hắn thoáng căng mắt khi thấy bên dưới cơ thể cô là một mảng máu đỏ tươi tanh tưởi. Cùng với đó, cả hạ bộ của hắn cũng bị nhuốm một màu nhức mắt khó chịu.
Giang Triết Hàn mệt mỏi loạng choạng bước xuống giường, thực sự lần hoan ái này dường như cũng khiến hắn muốn kiệt sức. Thứ độc dược ác ôn kia hành hạ, mòn rút sức lực của hắn vào mỗi lần bộc phát. Ngay cả khi đã được bài trừ, vậy mà vẫn không tránh khỏi sự rã rời từ cơ thể đến tinh thần.
Giang Triết Hàn nhanh chân lê bước vào phòng tắm gột rửa sạch sẽ cơ thể dính đầy máu. Quấn lấy chiếc khăn tắm to đùng ngang hông rồi bước ra ngoài. Hắn đi đến bên cạnh Trạch Lam, đưa tay giở lấy tấm chăn bông cuộn thân người của cô lại ở bên trong.
Cổ họng hắn một lúc thấy khô rang khó chịu, dường như đến cả một nam nhân tráng kiện như hắn cũng không thể đối chội được với sự tàn khốc mà độc dược kia để lại. Hắn choáng váng đầu óc, cố lê bước đến phía cửa mà gọi thật to: “Tôn Nghị....Tôn..Nghị....”
Lập tức, Tôn Nghị đã từ bên dưới nhanh chóng có mặt, anh mở cửa, còn chưa kịp bước vào thì đã thấy Giang Triết Hàn đứng ngay trước mắt, sắc diện tồi tệ khiến anh cũng lo lắng: “Tứ thiếu, anh sao thế kia? Có phải..lại phát dược rồi không?”
Ngay lúc này, Tôn Nghị vừa muốn đưa tay vào trong áo để lấy thuốc tiêm cho Giang Triết Hàn thì bị hắn ngăn lại. Còn không đợi anh thắc mắc, hắn đã đã đưa ánh nhìn đờ đẫn sang phía Trạch Lam đang nằm trên giường ở sau lưng hắn mà thấp giọng nói: “Đem...cô ta đến bệnh viện...Nhanh... lên!”
“Tứ thiếu...anh sao vậy? Tỉnh dậy đi...” Tôn Nghị hốt hoảng gào lên khi đột nhiên Giang Triết Hàn một lúc ngã khuỵ vào người anh. Nhìn qua Trạch Lam, anh còn khiếp đảm hơn khi nhận thấy trên tấm chăn bông là một mảng máu đỏ loang ra rất rộng.
“Chết tiệt...! Dư quản gia...Người đâu...mau lên đây!” Tôn Nghị vừa đỡ lấy Giang Triết Hàn vừa hét lên. Bầu không khí trong dinh thự hiện tại bị xáo trộn hẳn đi khi ai nấy đều lần lượt đưa mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Lúc này, Giang Triết Mỹ không thể nào đợi thêm được nữa, cô nôn nóng mở toang cửa xe mà băng thẳng sang dinh thự. Bốn tên thủ hạ đang gác ngay cổng vừa nhìn thấy cô, nhận ra là ai liền cúi gập người kính cẩn chào lấy.
Giang Triết Mỹ không thèm để tâm, cô xông vào mặc kệ sự can ngăn của đám thủ hạ: “Tránh ra!”
“Tiểu thư, lệnh của Tứ thiếu tuyệt đối không thể để cô bước vào nửa bước! Chúng tôi chỉ chấp lệnh...”
“Tôi không cần biết, ngày hôm nay tôi nhất định phải vào bên trong đó. Tránh ra!!” Giang Triết Mỹ tức giận lớn giọng.
Bất chợt, trong lúc giằng co, cô tiện tay rút một khẩu súng của một trong bốn tên thủ hạ mà đưa ra nhắm thẳng vào một tên, trầm giọng lên tiếng: “Không tránh sang một bên, tôi bắn nát sọ mấy người! Tránh ra mau!”
Phía xa, Tố Dĩ Dĩ ì ạch chạy đến, cảnh tượng kinh khủng trước mắt làm cô tá hoả mà hét lên: “Mỹ Mỹ, em làm gì vậy? Em điên sao chứ?”
Lúc bấy giờ, khi mọi chuyện vẫn còn chưa biết sẽ ra sao, thì phía bên trong dinh thự đã truyền ra những âm thanh hỗn loạn vô cùng. Đám thủ hạ bên ngoài chợt mất cảnh giác nhìn vào trong, nhân ngay cơ hội, Giang Triết Mỹ đã lao đi như điên vào bên trong dinh thự.
Mặc cho Tố Dĩ Dĩ đang gào thét tên của cô, cô vẫn cắm đầu kiên quyết dấn thân vào “sào huyệt bí mật” mà anh hai của cô đã thầm che giấu suốt bao nhiêu lâu nay.
Khi vừa đi đến đại sảnh, hai mắt Giang Triết Mỹ chợt căng trắng dã khi nhìn thấy Tôn Nghị đang khẩn trương bước xuống từ cầu thang với tốc độ rất nhanh. Trên tay anh ta lại là một người đang được quấn trong chiếc chăn bông dính đầy máu đỏ ghê sợ.
Giang Triết Mỹ hoảng đến rơi cả khẩu súng trong tay khi nhận ra người trong chăn là ai, cô vô thức hét lên: “Trạch Lam!!”
“Tiểu thư?! Tại sao cô lại ở đây?” Tôn Nghị khựng lại, đanh mặt sửng sốt mà lẩm bẩm. Giang Triết Mỹ lao đến trước mặt anh, bàn tay run rẫy sờ lấy diện dung trắng bệch của Trạch Lam mà hai hốc mắt cũng đỏ hoe: “Trạch Lam, chị sao thế này? Mở mắt ra...mở mắt ra đi. Tôn Nghị, anh nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây hả?”