ghiêm Quân Dịch! Quả thực là tên xấu
xa! Nghĩ đến thủ đoạn ti bỉ của hắn, dù hai ngày đã qua, Mạnh Uyển Lôi
vẫn rất khó chịu, hắn chẳng những hôn cô, còn giả bộ khoe khoang sức hút của bản thân trước mặt cô, hắn có chút hèn hạ, nói thẳng ra là dùng thủ đoạn để áp đảo cô. Thật sự là……quá vô sỉ!
Đôi môi đầy đặn mím chặt lại, đầu ngón
tay đè thật mạnh xuống những phím đàn của cây đàn dương cầm màu trắng
quý phái, khiến cho âm điệu của bản giao hưởng Beethoven bị lạc nhịp và
trở nên lộn xộn, điều này xuất phát từ tâm trạng phức tạp của của người
đang chơi, đầu ngón tay lướt rất nhanh qua phím đàn, mặc dù đang chìm
đắm trong thanh âm ngân vang đầy hỗn loạn và cao vút của bản nhạc cổ
điển, vẫn không thể làm giảm bớt cơn tức giận đang cuộn trào trong tâm
trí cô.
Đáng giận! Thật đáng giận!
Hắn ta thật đáng ghét khi biến mất tăm
mất dạng hai ngày qua, ở câu lạc bộ cũng không thấy được mặt hắn, mà hắn cũng không có đưa Kiều Kiều về nhà, sau đó mới nghe được hắn không đến
trường là có việc quan trọng.
Mọi chuyện về hắn, cô không cần phải đi dò hỏi, vì hắn có rất nhiều fan hâm mộ, chỉ cần là đời tư của hắn qua
miệng của bọn họ là có thể biết ngay, nguyên lai ở trường hắn rất nổi
tiếng, dù hắn lãnh đạm và xa cách, đối mặt với rất nhiều nữ sinh xinh
đẹp, hắn vẫn không hề có một biểu tình nào khác lạ, ngay cả hoa hậu
giảng đường hắn cũng vờ như không thấy. Hắn là thiên tài âm nhạc ở
trường học, mặc dù rõ ràng rất hiếm khi đến trường, nhưng lại luôn đứng
đầu khoa thanh nhạc của trường, cho dù hắn có vắng họp, giáo sư cũng
không tức giận, hắn chính là học trò cưng của các giáo sư. Cô còn nghe
nói hắn rảnh rỗi lại đi đến các buổi hòa nhạc quốc tế để dự thính, còn
cùng các giáo sư bậc thầy trao đổi bàn luận, tất cả họ đều rất yêu mến
hắn, không những thế còn muốn đem hắn trở thành học trò của chính mình.
Cũng chưa từng nghe qua hắn kết giao
với bạn gái, bất quá bên cạnh lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh, thường
xuyên có người nhìn thấy hắn thường lui tới mấy quán ăn đêm, hơn nữa mỗi lần xuất hiện bên cạnh luôn có những cô gái xinh đẹp, mà những cô gái
này đều sành sỏi, trưởng thành, mà dáng người bọn họ cũng rất hấp dẫn,
nóng bỏng đến mê người.
Nghe bạn học hắn bàn tán, hắn chỉ có
hứng thú với phụ nữ trưởng thành? So với mấy nữ sinh ngây ngô, trong
sáng hắn căn bản không cho vào mắt.
Bạn học của hắn, còn có mẹ kế, Kiều
Kiều nhận thức về con người hắn cũng không giống nhau, trong mắt mẹ kế
hắn là một đứa em trai hiểu chuyện, ngoan ngoãn, ở Kiều Kiều ánh mắt
chính là người cậu ruột hết mực yêu thương, chiều chuộng đứa cháu gái,
bạn bè thì cho hắn là một người lạnh lùng, kiêu ngạo, một chàng thanh
niên bất cần đời, bản thân lại quá tự tại và phóng khoáng.
Còn hắn ở trong mắt cô mang ý nghĩa gì?
Mạnh Uyển Lôi cắn môi, mười ngón tay
hơi dùng sức ở trên phím đàn lướt đi rất nhanh, hắn trong mắt cô chính
là tên xấu xa, ti bỉ nhất!
Nếu hắn đối với những nữ sinh ngây thơ
không có hứng thú, vì sao lại muốn thân mật với cô? Những lời nói đấu
khẩu với hắn, luôn văng vẳng bên tai cô, những câu từ hết sức tàn nhẫn
và mang đầy tính chất khiêu khích, cô hiểu rõ hắn đối với nụ hôn kia
không hề có cảm giác, hay ý tứ gì khác mà cô thì lại vô cùng bối rối
không thôi, chỉ có cô là xúc động trước hành động táo bạo của hắn! Cô
mới là không cần! Tuyệt đối không!
Phím đàn bị mười ngón tay dùng sức nhấn mạnh xuống, khiến cho nó phát ra những âm điệu chói tai vang vọng khắp phòng.
Cô không ngừng hít sâu, hàm răng khẽ
cắn nhẹ cánh môi, cô vẫn nhớ rõ nụ hôn của hắn mang hương vị gì “Thật
đáng giận!” Cô tức giận đến nỗi mím chặt đôi môi đang run run.
Bỏ qua cảm xúc xấu hổ, cô nhớ rõ từng
xúc cảm tê dại trên cánh môi mình có bao nhiêu là tư vị, rõ ràng sự tiếp xúc vô cùng mãnh liệt, vẫn còn đọng lại trong tâm trí khó có thể quên.
Đã qua hơn nửa tháng, lại như thế nào vẫn không thể quên được……
Cô bị làm sao vậy? Vì sao vẫn mãi nghĩ đến tên xấu xa Nghiêm Quân Dịch cơ chứ?
Mạnh Uyển Lôi nghĩ mãi vẫn không hiểu?
Nỗi phiền muộn trút dần lên từng phím đàn, đầu ngón tay không ngừng lướt qua bề mặt phím đàn nhưng lòng cô không hề có cảm giác thanh thản,
những nốt nhạc đơn điệu của cây đàn dương cầm phát ra trong vô vọng tĩnh mịch.
Lần đầu tiên chạm vào đàn, là khi cô được mười ba tuổi, là mẹ kế đã dạy cho cô.
Cô nhớ rõ cái cảm giác thích thú khi
lần đầu tiên được chơi đàn, nhìn thấy mẹ kế dạy cho Kiều Kiều đánh đàn,
mà Kiều Kiều vốn không có tính nhẫn nại bị ép ngồi mãi ở đàn dương cầm,
cả người khó chịu, thân thể không ngừng xoay tới xoay lui, căn bản là
không chịu được việc phải ngồi yên một chỗ.
Vậy mà mẹ kế lại vô cùng kiên nhẫn nói
với Kiều Kiều: “Kiều Kiều, con không phải thích cậu hay đánh đàn cho
mình nghe sao? Sắp đến sinh nhật cậu rồi! Con không chịu luyện tập chăm
chỉ thì sao đánh đàn cho cậu nghe được?”
Lời nói của mẹ kế làm cho cô dừng lại
cước bộ. Hắn biết đánh đàn? Cô không thể tưởng tượng được điều đó, lại
nhịn không được đứng bất động ở tại chỗ nghe mẹ con hai người họ nói
chuyện.
Sau đó mẹ kế phát hiện ra sự hiện diện của cô nàng, giọng nói dịu dàng đầy quan tâm hỏi xem cô có thích đánh đàn hay không?
Cô nghĩ sẽ lắc đầu, nhưng lại tỏ vẻ do
dự, mẹ kế như là nhìn ra điều gì đó, nắm lấy tay cô, nói cho cô nghe
những bước cơ bản về thanh nhạc, tiếp đến là dạy cô cách đánh đàn.
Cô đối với đàn dương cầm tiếp xúc quá
trễ, các ngón tay luôn cứng ngắc, cô như thế nào lại quá si mê, ngày qua ngày miệt mài nỗ lực học tập, mỗi ngày đều dành ra nhiều giờ để luyện
đàn.
Cô không phải thiên tài, tay nghề đánh đàn của cô hiện tại chính là nhờ sự nỗ lực cố gắng mới đạt được.
Mà khi mẹ kế dạy cho cô đánh đàn, cô
biến trở thành một đứa học trò được sủng ái nhất, qua lời kể của bà cô
biết hắn học đánh đàn từ nhỏ, trời sinh hắn đối với âm nhạc có thiên
chất bẩm sinh, tiếng đàn của hắn điêu luyện mà động lòng người, làm cho
người khác nghe xong liền khó có thể quên được, nếu không phải hắn quá
cô lập, thái độ lại quái gở khó hiểu, bằng không sẽ có rất nhiều người
trong giới âm nhạc tán thưởng không ít.
Cô nhớ rõ biểu hiện của mẹ kế khi đó
rất là kiêu hãnh, làm cho cô không khỏi tò mò, muốn nghe hắn đánh đàn
một lần, bất quá còn chưa có cơ hội nghe qua.
Cô biết rõ nhiều việc của hắn, biết hắn biết đấu kiếm, cô cũng muốn học qua……
Mạnh Uyển Lôi không khỏi giật mình,
loáng thoáng như là hiểu được cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện biểu
tình kinh ngạc, cô sợ tới mức nhảy dựng lên. “Không có khả năng……” Cô
làm sao có thể sẽ……
“Cái gì không có khả năng?” Thanh âm mềm mỏng đột nhiên truyền đến.
Mạnh Uyển Lôi hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa, vẻ mặt bối rối nhanh chóng bị che lấp “Dì, đã ở đây từ khi nào?”
“Vừa đến, vừa vặn nhìn thấy con đang
đánh đàn.” Nghiêm Quân Nghi mỉm cười, bắt gặp Mạnh Uyển Lôi khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, không khỏi thở dài trong lòng, đứa nhỏ này luôn có vỏ bọc cho chính mình .
“Luyện đàn không được tốt sao?” Bà vỗ nhẹ tay Mạnh Uyển Lôi, hòa ái nhìn cô.
“Vâng!” Mạnh Uyển Lôi gật đầu, từng
bước lui xuống dưới, tránh đi sự đụng chạm thân mật của Nghiêm Quân
Nghi. Cô biết Nghiêm Quân Nghi đối với mình rất tốt, nhưng mà cô lại
không có thói quen, theo bản năng tự tạo ra khoảng cách.
Nghiêm Quân Nghi cũng hiểu được, thấy
cô tỏ vẻ không muốn liền đưa tay rút lại bên người, cái gì cũng chưa
nói, bên môi vẫn hiện rõ ý cười, cử chỉ dịu dàng. “Nghe nói con học cùng trường với Dịch?”
“Vâng!” Mạnh Uyển Lôi gật đầu, nghe được tên của hắn, trong lòng lại loạn cả lên.
“Trùng hợp thật.” Nghiêm Quân Nghi nở
nụ cười tươi. “Nếu có gì không biết, con có thể hỏi Dịch, thằng bé là
hội trưởng, đương nhiên sẽ tận tình chỉ dạy cho học muội.”
Mạnh Uyển Lôi không đáp lời, cô là nghĩ mình cùng Nghiêm Quân Dịch hẳn sẽ không có cơ hội chạm mặt nhau, vì cô
đã quyết định ngày mai sẽ rút lui khỏi câu lạc bộ đấu kiếm, cô không
nghĩ lại cùng hắn chạm mặt. Thấy cô không nói lời nào, Nghiêm Quân Nghi
cũng không để ý, thái độ vẫn rất dịu dàng. “Lôi Lôi, đã lâu không có
nghe con đánh đàn, con có thể đàn một bài cho dì nghe được không?”
Mạnh Uyển Lôi hoàn hồn, không có lý do
gì để cự tuyệt, đành phải ngồi vào đàn dương cầm, quay đầu hỏi Nghiêm
Quân Nghi. “ Dì muốn nghe bài gì?”
“Con hiện tại muốn đàn cái gì, dì liền
nghe cái đó.” Nghiêm Quân Nghi cũng tìm cho mình một một chiếc ghế dựa
khác rồi ngồi xuống, cười khanh khách nói với cô.
Hiện tại…… Cô hiện tại căn bản không có tâm tư để đánh đàn, đầu óc rối tinh tâm tình mê loạn làm cho cô không
thể bình tĩnh để đánh đàn. Đặt tay lên phím đàn, cô nhắm mắt lại, đầu
ngón tay tùy ý tạo ra âm vang.
Tiếng đàn nhẹ nhàng mà lôi cuốn, nhưng
lòng của cô lại là một mảnh hỗn độn, nhắm lại mắt đều ẩn hiện thân ảnh
không nên có của người kia, khiến cho tiếng đàn của cô là sự pha trộn
đầy mê hoặc, còn có trốn chạy dục vọng của chính mình.
Mạnh Uyển Lôi hơi nóng nảy, vì thứ cảm
giác mà mình không nên có mà lòng ngực thắt chặt, làm sao có thể chứ?
Cô, cô mới không có khả năng……
Bản nhạc dần lạc điệu, đầu ngón tay dừng lại trên phím đàn.
“À? Say you love me.” Đột nhiên truyền vào giọng nói trầm thấp vang lên “Bài hát của Patti Austin *, đàn cũng không tồi.”
Mạnh Uyển Lôi nhanh chóng nhìn về phía
cửa. “Hắn……” Hắn như thế nào ở đây? Nhìn đến Nghiêm Quân Dịch, lòng của
cô thoáng chốc trở nên càng loạn hơn.
“A Dịch.” Nghiêm Quân Nghi đứng dậy đi
về phía em trai, “Lôi Lôi đàn rất khá phải không? Chị thấy là tốt lắm.”
Bà nhìn về hướng Mạnh Uyển Lôi, trên mặt tràn đầy kinh ngạc. “Lôi Lôi,
con tiến bộ rất nhiều, tiếng đàn hay hơn trước nhiều lắm. Đúng rồi, này
Dịch, khó có cơ hội chạm mặt nhau, em cùng Lôi Lôi hợp tấu thử xem.”
“Không cần, dì……”
“Đúng đó!”
Ý tưởng vừa lóe lên, Nghiêm Quân Dịch không có cự tuyệt.
Hắn chủ động đi đến trước đàn dương
cầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn xuống phím đàn “Thanh âm không sai
biệt mấy, âm sắc vừa đều vừa nhẹ rất khá.” Hắn ngồi vào ghế đàn dương
cầm, quay đầu nhìn về phía Mạnh Uyển Lôi. “Ngồi xuống đi!”
Mạnh Uyển Lôi nhíu mày nhìn hắn, không hiểu hành động hắn có ý tứ gì.
“Lôi Lôi?” Nghiêm Quân Nghi nghi hoặc nhìn cô. “Làm sao vậy? Con không muốn cùng Dịch hợp tấu sao?”
“Không có.” Mạnh Uyển Lôi thở sâu một
hơi, ngoan ngoãn nghe lời ngồi vào bên cạnh hắn, tận lực làm cho chính
mình ngồi yên trên ghế dựa bên cạnh, không hề chạm vào hắn, nhưng lại
vẫn là có thể cảm nhận được từ da thịt hắn truyền đến độ ấm.
Ý nghĩa kia làm cho tâm cô càng hoảng loạn.
“Muốn đàn bài nào?”
Thấy cô ngồi cách xa hắn như vậy,
Nghiêm Quân Dịch hơi hơi nhíu mày, khóe môi gợi lên ý cười. “Vậy đàn lại bài Say you love me đi! Cô trước?”
Ngón tay đặt trên phím đàn, Mạnh Uyển
Lôi cố gắng bỏ qua sự tồn tại của hắn, bắt đầu đàn lên khúc nhạc dạo, mà hắn lập tức theo ở phía sau. Lần đầu tiên nghe được tiếng đàn của hắn,
cô ngẩn cả người, thiếu chút nữa thất thần.
Cô cố gắng ổn định cảm xúc, cố gắng
không cho chính mình bị tiếng đàn của hắn kéo đi, mười ngón tay ở phím
đàn đánh lên vừa phải, lỗ tai cũng không ngừng lắng nghe tiếng đàn đầy
mê hoặc của hắn.
Âm thanh nhẹ nhàng, êm ái nối đuôi theo sau tiếng đàn cô, không nóng nảy áp đặt, không có đuổi theo quyết liệt, tựa hồ như một kỵ sĩ âm thầm thủ hộ cô, tự nhiên như vậy cùng cô dung
hợp lẫn nhau.
Mà cô, giống như công chúa được thiên sứ bảo hộ.
Cô không khỏi đỏ mặt, cảm giác tim mình đập nhanh hơn, bình bình, bịch bịch…… Cô cơ hồ có thể nghe được tiếng
tim đập của chính mình.
Hắn là nghe thấy sao?
Nghĩ vậy, Mạnh Uyển Lôi không khỏi bối rối, chỉ sợ bị phát hiện.
Đừng đập loạn, mau tỉnh táo lại!
“Cô bé yêu thầm ai à?” Điệu nhạc cuối
cùng dừng lại, Nghiêm Quân Dịch đột nhiên ở bên tai cô nhẹ giọng hỏi,
mới vừa rồi hắn đứng ở cửa nhìn thấy rất rõ. Theo tiếng đàn lẻn vào tai, hắn có thể cảm nhận được tình cảm rối loạn trong cô, có thể là do mối
tình đầu của cô, có điều gì đó kiêu hãnh khiến cô không chịu thừa nhận.
Mà khi cùng cô hợp tấu, tình cảm của cô càng kịch liệt hơn, tiếng đàn đã tiết lộ tất cả nỗi lòng của cô. Là người đàn ông như thế nào đã khiến
cho cô yêu mến quá đỗi?
Mạnh Uyển Lôi khẽ chấn động “Tóm lại
không phải anh!” Cô nói nhỏ, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía hắn,
chỉ sợ lại bị phát hiện, cô lập tức đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng
tập đàn.
“Lôi Lôi!” Thấy cô đột nhiên rời đi, Nghiêm Quân Nghi khó hiểu nhìn về phía em trai. “Làm sao vậy? Dịch, em đã làm gì Lôi Lôi?”
“Chị có nhìn thấy em làm gì cô ấy sao?” Nghiêm Quân Dịch nhún vai, khuôn mặt anh tuấn tỏ vẻ vô tội, nhưng ánh
mắt lại nhìn chằm chằm về phía cửa, nghĩ đến cô thương tâm rời đi, mày
hắn không tự giác nhíu chặt, bất an.
Cô ta yêu thầm ai?
Cô không có khả năng thích Nghiêm Quân
Dịch, không có khả năng! Mạnh Uyển Lôi tuyệt đối không thể thừa nhận,
hai người căn bản không thường chạm mặt, ánh mắt của hắn chưa bao giờ
đặt ở trên người cô, thậm chí, hắn chán ghét cô!
Bởi vì cô họ Mạnh, hơn nữa cô trước kia còn đẩy ngã Kiều Kiều xuống nước, thiếu chút nữa hại chết Kiều Kiều.
Hắn đối với cô căn bản không có hảo cảm gì, mà cô…… cũng không thích
hắn, luôn chú ý đến hắn chính là thời gian dài tới nay đã dưỡng thành
thói quen mà thôi. Học đánh đàn là vì cô cảm thấy đàn dương cầm rất thú
vị, đấu kiếm cũng như vậy, vào trường này cũng thế, bởi vì ở đây nổi
tiếng về âm nhạc, để cô có thể học được nhiều kĩ năng thanh nhạc tốt
hơn.
Tuyệt đối không phải bởi vì hắn, không phải!
Mạnh Uyển Lôi cắn chặt cánh môi, mấy
ngày hôm trước cô đã muốn rút lui khỏi câu lạc bộ, trốn ở nhà để tránh
cơ hội chạm mặt Nghiêm Quân Dịch.
Cô cũng không muốn lại tò mò về chuyện
này chuyện kia của hắn, cho dù là học chung một trường, nhưng cô chỉ mới năm nhất còn hắn đã là sinh viên năm thứ tư, sẽ rất hiếm có khả năng
chạm mặt nhau, cô cứ như vậy an ổn tránh đi hắn mấy ngày.
Cô nghĩ, việc rút khỏi câu lạc bộ của
mình hắn nhất định nghe được, là hắn cũng không có tới tìm cô, hẳn là
tán đồng ý muốn rút khỏi câu lạc bộ của cô? Cũng đúng, theo ngay từ đầu
hắn cũng không muốn cho cô tham gia, cô rút lui chính là hợp ý hắn.
Mi mắt cụp xuống, Mạnh Uyển Lôi nói
không nên lời những cảm giác ngổn ngang trong lòng, rõ ràng không nghĩ
lại nhìn đến hắn, nhưng là hắn cũng như vậy chẳng thèm quan tâm, coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, làm cho lòng cô không khỏi cảm
thấy mất mát.
Rõ ràng là chính mình lựa chọn, mà khi đã làm, cô lại phát hiện chính mình tựa hồ tuyệt nhiên không vui vẻ chút nào.
Cô sớm nên biết, cô đối hắn mà nói vốn
không tính là cái gì, trong lòng hắn chỉ có dì cùng Kiều Kiều, mà cô,
chính là hắn chán ghét nhất người Mạnh gia. Không sao cả, dù sao…… Dù
sao cô cũng không thích hắn! Cô lại phiền muộn lo nghĩ, đi đến phòng học tập đàn, muốn đánh đàn để giải tỏa trong lòng nỗi buồn, cô mới nhẹ
nhàng đẩy ra cánh cửa, chợt nghe đến bên ngoài cửa một cuộc đối thoại.
“Em thích anh.”
Mạnh Uyển Lôi ngẩn ra, không nghĩ tới
sẽ có người tự nhiên tỏ tình công khai, cô đang muốn lặng lẽ đóng cửa
lại, mắt lại nhìn đến một thân ảnh quen thuộc, cô ngẩn ra, bàn tay muốn
đóng cửa đột nhiên dừng lại.
Bên trong phòng học, Nghiêm Quân Dịch
ngồi ở trên bàn, trên người áo sơmi bị thoát mở, tư thái mị hoặc nhắm
mắt, mà cô gái kia thân mật dán chặt vào hắn, trên người quần áo không
chỉnh tề, bầu ngực tuyết trắng kề sát vào lồng ngực tinh tráng.
Cô mím môi, trong lòng nhanh chóng có
một chút cảm giác đau đớn, nhìn đến tình cảnh ái muội này, cô có thể
tưởng tượng được mới vừa rồi ở trong phòng học phát sinh ra chuyện gì.
Hèn hạ!
“Thì sao?” Nghiêm Quân Dịch mở mắt ra,
tuấn mỹ khuôn mặt, không có một chút ý cười, tóc đen tán loạn, vài sợi
tóc lạc giữa trán, càng lộ rõ thêm một tia cuồng dã trên dáng vẻ hắn.
Lúc này hắn giống như đồ xấu xa, bộ dáng tà tứ dễ dàng làm lay động lòng của phụ nữ, lại làm cho người ta không thể bắt lấy.
“Dịch, để em làm bạn gái có được
không?” Cô gái với ngón tay thon dài ở trước ngực hắn vẽ loạn, nâng lên
khuôn mặt nhỏ nhắn, trêu đùa cái cằm khêu gợi của hắn.
“Không được.” Không chút nghĩ ngợi,
Nghiêm Quân Dịch mở miệng cự tuyệt, trên mặt hiện lên một tia phiền
chán, hắn đem cô gái đẩy ra, tự mình sửa sang lại quần áo trên người.
“Dịch!” Hắn đột nhiên tỏ ra biểu tình
lãnh đạm làm cho cô gái hết sức sửng sốt, mà ở ngoài cửa Mạnh Uyển Lôi
cũng nhìn thấy được mặt của cô ta, nhận ra người con gái đó là ai.
Là người luôn xem cô không vừa mắt tiền nhiệm hoa hậu giảng đường!
“Vì sao? Anh không thích em?” Cô gái truy vấn.
“Không thích.” Lưu loát trả lời làm cho cô gái tổn thương.
“Em không tin, vậy anh vừa mới là vì sao……”
“Là cô chính mình dâng lên không phải
sao?” Nghiêm Quân Dịch nhún vai, vẻ mặt lãnh đạm. “Tôi chỉ không cự
tuyệt mà thôi.” ( XX: Anh này xấu xí quá, hận á, ghét á, ai mà đụng anh
này khổ dài dài, đáng tiếc là nam chính oaoa….)
Hắn vừa vặn đang buồn, là chính cô tự
dâng mình lên cửa làm cho hắn giải sầu, nhưng là tâm tình của hắn một
chút cũng không khá lên được.
Mày vênh lên, Nghiêm Quân Dịch cảm thấy tâm tình của mình vẫn không tốt, rất khó chịu, mà tất cả đều là do hắn
nhận được cái tin tức đồ chết tiệt kia rút lui khỏi câu lạc bộ.
Hơn nữa đơn xin rút khỏi câu lạc bộ còn không phải do bản thân cô tự mình đưa tới, mà là tùy tiện nhờ người
khác tiện tay đưa đến cho hắn.
Qua một ngày, rồi mấy ngày sau đó, cô
liền thật sự biến mất hoàn toàn, rõ ràng hai người học cùng một trường,
cùng luyện tập trong một phòng, bất quá lại hoàn toàn không chạm mặt
nhau. Hắn sớm đã biết, một người năm thứ nhất, và một kẻ năm thứ tư, cơ
hội chạm mặt nhau rất là thấp, lúc trước hắn không phải cảm thấy may mắn vì điều này sao?
Nhưng là, tâm tình của hắn không hiểu sao ngày càng kém.
Nhưng muốn hắn đi tìm cô…… Hắn mới không thèm.
Tìm cô làm cái gì? Rút lui thì rút lui, nhìn đến cô, hắn cũng không vui vẻ gì lắm.
Có thể tưởng tượng nghĩ là như vậy,
nhưng tâm tình của lại càng ngày càng bức rứt, liền ngay cả đánh đàn
cũng không giúp hắn giải tỏa được phiền muộn. Ngay tại thời điểm buồn
chán, mà cô ta lại chính mình dâng lên cho hắn, thấy bộ dạng cô cũng rất khá còn có thể đập vào mắt, hắn cũng liền không suy nghĩ tiếp nhận rồi.
Nhưng là, tâm tình của hắn vẫn rất kém, không phải vì phát tiết mà cảm thấy một tia vui sướng, ngược lại càng
cảm thấy âm trầm, thật sự là gặp quỷ!
“Cô có thể đi, tôi còn muốn luyện đàn.” Sửa sang lại quần áo, Nghiêm Quân Dịch mặt không chút thay đổi nhìn cô ta.
“Anh……” Sự vô tình của hắn làm cho cô gái tức giận, cái cảm giác bị nhục nhã làm cho cô sinh khí nâng lên cánh tay.
Nghiêm Quân Dịch bắt lấy tay cô, mày
nhướng lên, khóe môi gợi lên trào phúng “Có cái gì tức giận sao? Tự
động dâng hiến bản thân chính là cô.” Cô gái cắn cắn môi, biết hắn nói
đều là sự thật, chỉ có thể nhục nhã bỏ ra tay hắn, tức giận đi thẳng về
phía cửa.
Dùng sức mở cửa, lại nhìn đến đứng ở
cửa là Mạnh Uyển Lôi, cô ta sửng sốt, thật không ngờ hình ảnh mất mặt
của chính mình sẽ bị nhìn thấy, hơn nữa người đó lại là người mình ghét
nhất. “Nhìn cái gì vậy!” Cô ta giận chó đánh mèo tát Mạnh Uyển Lôi một
cái. Thình lình xảy ra chuyện, bị bàn tay nóng nảy giáng xuống làm cho
Mạnh Uyển Lôi sửng sốt, cô ôm lấy má, mà cô ta thì giận dữ, liếc cô một
cái liền lập tức bỏ đi.
Mạnh Uyển Lôi ngây ngốc đứng ở tại chỗ, trên mặt đau đớn làm cho cô bất động biểu tình.
“Cô là ngu ngốc sao?” Không dự đoán
được cô sẽ ở ngoài cửa, thấy cô ngu ngơ đứng ở nơi đó để bị đánh, Nghiêm Quân Dịch không khỏi nhíu mày.
Hắn đi về phía cô, kéo cô vào phòng
học, gỡ ra bàn tay đang che trên mặt, nhìn đến bên má bị sưng đỏ, mày
nhất thời nhíu chặt bất an. “Mặt của cô đỏ lên cả rồi, đi, tôi mang cô
đến phòng cấp cứu.”
“Không cần!” Mạnh Uyển Lôi bỏ ra tay
hắn, cô mới không muốn nhận sự quan tâm của hắn. “Còn không phải do anh
ban cho!” Nếu không phải vì hắn, cô cũng sẽ không vô cớ bị đánh.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?” Nghiêm Quân Dịch nhíu mày, cũng không phải hắn đánh cô.
“Nếu không phải anh, tôi cũng sẽ không
bị giận chó đánh mèo.” Nghiêm mặt tức giận, Mạnh Uyển Lôi trừng mắt hắn? Nhìn đến hắn ở trên cổ có dấu hôn ngân, cô lập tức lảng tránh ánh mắt
mình.
“Ai bảo cô ở bên ngoài nhìn lén?” Nhìn
thấy cô, Nghiêm Quân Dịch phát hiện chính mình mấy ngày liền đều phiền
muộn đột nhiên nhanh chóng biến mất, thậm chí nổi lên hưng trí cùng cô
tranh cãi.
“Cô ở bên ngoài nhìn lén đã bao lâu?” Hắn khuynh thân, khuôn mặt anh tuấn kề sát gần cô.
“Ai nhìn lén…… Đừng tới gần tôi!” Trên
người hắn mùi hương lan tỏa làm cho cô nhíu mày, trong lòng không khỏi
sinh ra một tia lửa giận, “Thật sự, anh ở trong phòng cùng con gái làm
chuyện đó, thật sự là vô sỉ!”
Nghiêm Quân Dịch nhún vai, không thèm để ý lời của cô. “Chính mình đưa tới cửa, tôi làm sao không hưởng dụng?”
“Xấu xa!” Cô trừng lấy hắn, xoay người muốn đi.
“Này!” Nghiêm Quân Dịch theo bản năng giữ chặt tay cô.
“Làm cái gì?” Hắn hành động làm cho cô giật mình.
Nghiêm Quân Dịch buông ra tay cô, lòng
bàn tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, lại làm cho lòng hắn nổi lên một tia chấn
động “Chuyện rút lui khỏi câu lạc bộ tôi đã nghe qua.”
“Thì sao?” Hàng mi cô lấp láy, đôi mắt đẹp ngạo nghễ nhìn chằm vào hắn.
Nhìn đến khi trên mặt cô ửng hồng,
Nghiêm Quân Dịch hơi hơi nhíu mi, bạc môi theo thói quen gợi lên một
chút tiếu dung “Vì sao rút lui? Là vì thua trên tay tôi, hay vì lòng tự
trọng của cô bị tổn thương?”
“Anh không phải muốn tôi rút lui sao?” Cô đã làm theo điều hắn mong muốn, không tốt sao?
“Là vậy, nghĩ không nhìn thấy không ngờ lại nhìn thấy cô, thực làm cho tôi vui vẻ.” Hắn nghe qua lời cô nói,
cảm thấy cô hôm nay có điểm kì quái “Quái lạ, cô hôm nay như thế nào lại tức giận đến vậy?”
Mạnh Uyển Lôi ngẩn ra, mím môi, cả người co quắp mở to mắt “Không có.”
“Phải không?” Hai tay khoanh trước
ngực, Nghiêm Quân Dịch mới không tin lời của cô, lại nhớ đến lần hắn
nghe cô đánh đàn phảng phất đầy tâm sự “Như thế nào? Cô không phải là bị người nam sinh nào từ chối chứ?”
“Anh đang nói linh tinh gì thế? Tôi mới không có thầm mến ai cả!” Cô cắn cánh môi trừng hắn một cái, cô mới sẽ
không thích hắn cái này tên đàn ông xấu xa!
“Phải không?” Nghiêm Quân Dịch mới
không tin, đánh giá lại cô, nhìn đến má phải sưng đỏ, mày lại nhíu chặt
“Mặt của cô thực xấu, đi, đến phòng cấp cứu thôi.” Trên mặt cô, bàn tay
đang ấn vào rất là chói mắt.
Hắn giữ chặt tay cô, bàn tay bá đạo đem tay cô cầm lấy.
“Không cần!” Mạnh Uyển Lôi tưởng bỏ ra tay hắn.
“Nếu cô lại tiếp tục giãy giụa tôi sẽ dùng cánh tay này ôm đi, đến lúc đó sẽ không đẹp mặt chút nào.” Hắn nhíu mày cảnh cáo.
“Anh!” Mạnh Uyển Lôi trừng hắn, cắn cắn môi, biết hắn sẽ làm thật, đành phải khuất phục. “Buông tay, tôi sẽ tự đi.”
“Được rồi.” Nghiêm Quân Dịch buông ra
tay, thấy cô khó có dịp tỏ vẻ dịu ngoan, hắn nhịn không được khóe miệng
gợi lên tươi cười, mang theo cô đi vào phòng cấp cứu.
Mở ra cánh cửa, không thấy bác sĩ trực, hắn đi vào trong phòng cấp cứu “Ngồi xuống.” Ngón trỏ chỉ chỉ lên trên
giường, “Tôi tìm xem có đá để chườm không.” Mở ra tủ lạnh, hắn lấy ra
một cục đá, rồi tìm cái khăn bông đem cục đá bỏ vào, sau đó đi đến trước mặt cô, cúi người, đem khăn mặt đặt trên má cô.
Trên mặt đau đớn làm cho cô nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng.
“Rất đau sao?” Hắn nâng lên cằm cô,
khuôn mặt kề gần cô, rồi lấy ra khăn mặt xem hai má của cô, lại đem khăn mặt nhẹ nhàng đặt trở lại.
“Đáng đời, ai bảo cô ngốc không trốn đi.” Hắn tỏ ý chê cười, ngữ khí tuyệt không đồng tình, nhưng là hành vi rất dịu dàng.
Còn không phải do hắn làm hại……
Cô có thể đấu khẩu với hắn, nhưng lại
nói không ra lời, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn hắn, hắn dựa vào thật gần,
hơi thở phảng phất đến trên mặt cô, làm cho tim cô càng đập loạn lên.
Mà trong mắt hắn đầy vẻ dịu dàng càng
làm cho ngực cô thổn thức, đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy sự
dịu dàng trong mắt hắn, nhưng là lần này hắn đối với cô……
“Như thế nào không nói chuyện?” Không
nghe được cô đáp lời, Nghiêm Quân Dịch nhíu mày, con ngươi đen tà nghễ
nhìn cô, nhưng cũng giật mình vì ánh mắt chính mình. Thế này, mới phát
hiện hai người dựa vào nhau thật sự gần, mặt của cô bị hắn nâng lên,
cánh môi hé mở, chỉ cần hắn khẽ cúi đầu là có thể đụng tới đôi môi hồng
hào kia, trong suốt mắt đẹp chăm chú nhìn hắn, trong mắt lóe ra tia dụ
hoặc làm cho người ta say nắng. Hắn nâng mâu, chậm rãi cúi đầu, mà cô
cũng không có cự tuyệt……
Ngay tại hai người môi sắp quấn lấy
nhau, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, đánh vỡ không khí ám muội đang bao trùm, hai người nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng rời xa lẫn
nhau.
Đáng chết! Hắn vừa mới bị làm sao vậy?
Nghiêm Quân Dịch khẽ vuốt tóc, trong
lòng hỗn loạn mở ra di động. “Kiều Kiều, sao thế……Cháu sao lại khóc?”
Mạnh Nhược Kiều khóc nấc lên làm cho hắn bất an.
“Có chuyện gì sao……” Sắc mặt của hắn
thoáng chốc biến đổi. “Cậu lập tức đến ngay.” Hắn cúp điện thoại, nhanh
chóng hướng phía cửa mà đi.
“Làm sao vậy?” Lần đầu tiên nhìn đến bộ dáng lo lắng, bối rối của hắn, Mạnh Uyển Lôi hơi nhíu mày, bước nhanh
đi theo hắn ở phía sau.
“Kiều Kiều xảy ra chuyện gì sao?”
“ Chị gái tôi xảy ra tai nạn xe hơi.” Nghiêm Quân Dịch cước bộ không ngừng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cái gì?! Mạnh Uyển Lôi cực kì kinh ngạc.
Giải thích:
派蒂.奥斯汀 (*): ca sĩ Patty Austin ( với bản nhạc Say you love me)
Tìm hiểu về ca sĩ Austin qua đường link sau http://en.wikipedia.org/wiki/Patti_Austin
Austin sinh tại Harlem, New York. Cô ấy xuất hiện lần đầu tiên tại Nhà hát Thần mặt trời khi mới bốn tuổi và có hợp đồng với RCA khi cô ấy chỉ mới lên năm. Quincy Jones và Dinah
Washington đã tự xưng như là cha mẹ đỡ đầu của cô ấy.
Vào cuối những năm 1960, Austin là nhạc sĩ có phần sung mãn và ca sĩ jingle thương mại . Trong suốt những năm 1980, cô ấy kí hợp đồng với Jones’s Qwest Records, cô bắt đầu sáng chói cho thời kỳ hitmaking sung mãn. Cô ấy viết hai
mươi ca khúc R & B từ 1969 đến 1991 và thành công với bài Hot Dance Music/Club Play, nơi cô ấy đoạt danh hiệu số một vào năm 1981 với ”Do You Love Me?” / “The Genie”.
Album tập hợp các bài hit, Every Home Should Have One, cũng tạo ra danh tiếng lớn cho cô ấy. ”Baby, Come To Me“, song ca với James Ingram, ban đầu đạt mức cao nhất ở vị trí 73 trong 100 Hit vào đầu năm 1982…( xem tiếp tại đây (http://en.wikipedia.org/wiki/Patti_Austin )
Cùng thưởng thức bản nhạc dễ thương này qua đường link sau:
http://www.youtube.com/watch?v=Bu8_rrSyGrE ( có dịch a!)
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=bS9g1IuFNm
Say you love me
Don’t you know that I want to be more than just your friend
Holdin’ hands is fine, but I’ve got better things on my mind
You know it could happen if you’d only see me in a different light
Maybe when we finally get together, you will see that I was right
Say you love me
You know that it could be nice
If you’d only say you love me
Don’t treat me like I was lice, ooh, woo, woo
Please love me
I’ll be yours and you’ll be mine
If you’d only say you love me, baby
Things would really work out fine
Don’t you know that I want to be more than just your friend
Holdin’ hands is fine, but I’ve got better things on my mind
You know it could happen if you’d only see me in a different light
Maybe when we finally get together, you will see that I was right
Say you love me
You know that it could be nice
If you’d only say you love me
Don’t treat me like I was lice, ooh, woo, woo
Please love me
I’ll be yours and you’ll be mine
If you’d only say you love me, darlin’
Things would really work out fine
Say that you love me
Mmm…mmm…ooh…ho…ho…
Say that you love me
Mmm…mmm…mmm…
Hoo…hoo…baby
Would you say you love me
You know that it could be nice
If you’d only say you love me
Don’t treat me like I was lice, ooh, woo, woo
Please love me
I’ll be yours and you’ll be mine
If you’d only say you love me, baby
Things would really work out fine
If you’d only say you love me, darlin’
Things would really work out fine
If you’d only say you love me, darlin’
Things would really work out fine