Lạc Tâm mở mắt, liếc nhìn Phương Linh đang ôm chặt lấy cô bé, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Cô bé có thể cảm nhận được sự ấm áp khó có được này.
Thế nhưng ngày hôm qua, cho dù cô bé có cố gắng giả vờ ngu ngốc đến mức nào, cũng có thể nhận ra, sinh mệnh mình sắp đến điểm cuối. Sư phụ Tam Tiền Tam đã cố gắng hết sức phong ấn nguồn sức mạnh này, thế nhưng nó vẫn luôn sôi trào, điên cuồng tăng lên, ngày ngày đe dọa đến mạng sống của Lạc Tâm.
Chỉ cần nó không biến mất, Lạc Tâm sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi sự đe dọa của nó.
"Cộc cộc cộc."
"Lạc Tâm, vào phòng của ta, ta có chuyện muốn nói."
... ...... ...
"Mất đi sức mạnh này, con sẽ trở về làm một con người bình thường, sẽ già đi, sẽ chết đi, hóa thành tro bụi, không thể ở bên hai anh của con và Phương Linh - những dị năng giả có thể có được tuổi thọ vĩnh hằng."
"Cách duy nhất, một lần duy nhất, con sẽ thoát khỏi sự tra tấn này, mãi mãi."
"Thế nào? Có được hay không?"
"Con..."
... ...... ...
Cửa phòng của Tam Tiền Tam mở ra, nàng tiễn Lạc Tâm ra ngoài, hôn lên trán nhỏ của nó."Ngày mai, mọi chuyện sẽ kết thúc."
"Vâng..."
... ...... ...
"Có hối hận không, Tam Tiền Tam?"
"Ta sẽ không hối hận."
"Nhưng ta thì có. Nếu cô phải gặp kết thúc bất hạnh trong thế giới này, ta sẽ rất hối hận, rất cắn rứt!"
"Mẹ kế, đây là quyết định của ta, không liên quan đến cô."
"Nhưng chính ta là người đẩy cô vào thế giới này, cô không oán trách ta sao?"
"Ta không biết oán trách. Ta chỉ biết nhờ có cô, ta mới dần cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình - cho dù nó rất mơ hồ, ta cảm thấy những tên kia rất vừa mắt, không còn là những con búp bê nam đẹp mã nữa. Lời hứa của ta với bọn họ, hầu hết đều không thể không thất hứa, thế nên, một lần này, ta sẽ thực hiện lời hứa của mình với hai anh em kia."
"Tam Tiền Tam, cô biết không, thật ra cô rất ích kỷ!"
... ...... ...
"Tiểu Thập Tứ, tại sao cậu lại khóc?"
"Tôi hối hận, vì đã khiến cho mọi chuyện đi đến mức này. Mọi thứ sẽ ngày càng tồi tệ hơn. Mẹ kế và Tam Tiền Tam vốn là một thể, những gì tồi tệ xảy ra, cả hai đều sẽ cùng lúc đối mặt với nó, cho dù đây là lựa chọn của cả hai, thế nhưng tôi vẫn hối hận. Nếu lúc đó, tôi có thể ngăn mẹ kế lại thì tốt biết mấy!"
... ...... ...
Đêm ở Lạc gia.
"Cách!" Tam Tiền Tam mở cửa, Lạc Tâm đã đứng trước mắt nàng, ánh mắt tĩnh lặng."Đến rồi sao? Vào đi!"
Lạc Tâm nằm lên giường, Tam Tiền Tam vuốt ve mái tóc của cô bé, mang một chiếc khăn đến miệng cô."Đừng kêu lên, đau thì cắn vào đây."
"Vâng." Lạc Tâm gật đầu, cắn chặt chiếc khăn.
Tam Tiền Tam đặt tay lên đỉnh đầu cô bé, NLTT thẩm thấu qua da đầu Lạc Tâm, xuyên qua sọ não, tiến vào bộ phận não bộ. NLTT đi khắp não bộ Lạc Tâm, di chuyển đến một vùng sáng kì lạ màu xanh lam - khu vực Dị năng của Lạc Tâm - kết tinh NLTT.
"Tách ra!" Ngón tay Tam Tiền Tam khẽ cong, NLTT của nàng trong não hải Lạc Tâm biến thành một lưỡi dao, cắt sâu vào vùng kết tinh NLTT.
"Ư..." Lạc Tâm hai mắt mở to, hàm răng trắng nõn cắn chặt vào chiếc khăn trong miệng.
Chiếc dao bắt đầu tách các vùng kết tinh thành vụn nhỏ. Các vụn nhỏ phiêu tán trở nên cuồng bạo, điên cuồng tập hợp lại với nhau.
"Hấp thu!" Ánh mắt Tam Tiền Tam chỉ thoáng qua một tia do dự rồi biến mất, nàng điều khiển NLTT xông đến chỗ các vụn nhỏ kết tinh, bao trùm và hấp thụ. Chiếc dao NLTT điên cuồng phá hủy vùng kết tinh Dị năng, lộ ra một hạt châu nhỏ màu xanh lam đậm.
"Hấp thu!"
"Hấp thu!"
"Hấp thu!"
... ...... .....
"Hộc... Hấp thu!" Suốt một đêm điên cuồng hấp thu, Tam Tiền Tam đã đem Dị năng Tinh thần khống của Lạc Tâm hoàn toàn hấp thu hết.
67%
Lạc Tâm cũng ngừng giãy giụa, rơi vào bất tỉnh. Cái vụ tùng xẻo Dị năng này giống như đem não người ta cắt ra vậy. Não bộ cô bé bị tổn thương, hẳn là cần rất nhiều thời gian để bình phục, ít nhất cô bé phải sống thực vật chừng 1~2 năm.
"Ầm!"
"Lạc Tâm!"
"Lạc Tâm!"
"Tiểu Tâm!"
——————–
Xì poi:
"Ta hối hận vì đã yêu loại phụ nữ rắn rết như ngươi! Đồ dối trá!"