Cảm nhận được sự yêu thương bộc lộ rõ trong đôi mắt ông, Phương Tiền Tiền muốn bật khóc. Thật là, mày không còn là cô nhi nữa rồi, nhìn đi, mày có ba còn gì, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa, đã có người luôn che chở cho mày rồi. Ấm áp quá!
Tối đó, hai bố con nói chuyện thật lâu.
Phương Lâm thật sự vô cùng cao hứng. Bởi vì Dung Liên và Phương Linh mà ông và con gái đã xa cách quá lâu rồi. Bây gìơ nó không còn so đo nữa, thật tốt quá! Ông rất yêu quý Tiểu Tiền, cũng không ghét bỏ Tiểu Linh mặc dù chuyện của Dung Liên khiến ông không chấp nhận được nó hoàn toàn. Mẹ của Tiểu Tiền mất sớm, ông phải bù đắp cho nó thật nhiều thay cho mẹ nó.
Đêm, hai mẹ con nhà Dung Liên mất ngủ.
"Mẹ, tiện nhân đó thật đáng sợ, phải sớm trừ khử nó!" Đôi mắt Phương Linh đầy vẻ hằn học, khuôn mặt xấu xí, dữ tợn. Cô ta không tài nào quên được khung cảnh lúc đó, từng từ, từng chữ một. Phải phá hủy ả tiện nhân kia để thoát khỏi nỗi sợ luôn đeo bám trong tâm can cô ta.
Dung Liên cắm móng tay, câu nói lúc con bé kia cãi lại bà ta luôn khiến bà ta phải lo lắng bất an. Đúng, phải khiến nó ngoan ngoan nằm yên trong lòng bàn tay mình, ngoan ngoan nghe lời mình.
"Đúng rồi!" Một suy nghĩ vụt qua đầu bà ta." Linh, gọi cho chú con, bảo rằng ta có một món hàng hời cho ông ta. Ta sẽ xử lí nó trong đêm nay, rồi mang nó đến cho chú con xử lý."
"A... ý mẹ là..." Nói rồi Phương Linh hiểu ra, mình cười thâm hiểm gật đầu với mẹ."Con hiểu rồi ạ. Để con chuẩn bị ngay bây gìơ!"
Nếu biết bởi bản thân đã tạo ra sự sợ hãi cho hai mẹ con nhà kia, mà bị dính vào tên hồ ly mặt hoa đào nọ, hẳn là Tiểu Tiền Tiền đã không ra hạ sách như vầy. Nhưng nếu là nếu, không thể thay đổi được sự thật. Trong khoảnh khắc mà cuộc đời mỗ nữ phụ chuẩn bị rẽ sang một hướng hoàn toàn khác, nữ phụ của chúng ta đang ôm chặt lấy chiếc thẻ bạch kim hơn chục chữ số mà bố già đã cho, miệng chảy nước, vừa ngủ vừa lẩm bẩm cuộc đời lao lực trước của mình nên đem cho chó ăn, 20 phút làm nũng đổi được số tiền bằng nửa đời trước tằn tiện tiết kiệm a, thật cẩu huyết!
[Tại một khách sạn năm sao ]
"Tà thiếu, tối nay chuẩn bị có một món hàng rất tuyệt vời được gửi đến, ngài có rảnh không ạ? " Một người đàn ông nịnh nọt xoa xoa tay, hướng đến người đàn ông đang ngả ngớn nằm trên chiếc sô pha, tay lắc lắc ly vang đỏ.
Đó là một người mang theo một thân tà khí, đôi mắt cùng mái tóc hơi xoăn thuần một màu tím nhạt, khuôn mặt quyến rũ vô cùng, điều mà thường chỉ dành cho những người phụ nữ. Nếu mỗ nữ nào đó ở đây, hẳn là đang chảy nước miếng ròng ròng mà YY về cuộc tình của trung khuyển công vs quyến rũ dụ thụ.
"A, không hứng thú! Đừng đem đến chỗ ta a..." Hắn ngả ngớn trả lời người đàn ông kia, ánh mắt mang theo chút khó chịu. Lại muốn tính kế hắn? Thật không biết tự lượng sức mình.
Người đàn ông kia nhận ra vẻ không đúng trên mặt Tà thiếu kia, hoảng hốt cúi đầu xin lỗi dồn dập " Vâng, vâng, sẽ không làm phiền ngài nghỉ ngơi." Không nên đùa với người đàn ông này... Mình thật thất trách...
Khi bước ra khỏi căn phòng làm người ta chảy mồ hôi lạnh kia, ông ta cảm thấy sau lưng mình đã ướt đẫm từng tầng. Lần sau không nên đùa với lửa a, mạng nhỏ của mình suýt chút nữa...
"Tiểu lục, lát nữa khi tiểu Liên mang người tới đặt vào phòng bên kia cho ta, Tà thiếu không muốn thì đem cô ta cho Dư lão gia, hẳn là ngài ấy sẽ rất vừa lòng với sự phục vụ của chúng ta!" Ông ta xoa xoa tay cười gằn, món hàng này là cực phẩm như vậy, hẳn sẽ giúp ta kiếm được rất nhiều.
Lúc này, trên một chiếc xe đen đáng nghi, mỗ tác giả đang bị vận chuyển bí mật đến khách sạn kia. Tại sao mỗ nữ lại dễ dàng bị tóm đến vậy?
Đây là một bí mật nhỏ của dị năng hệ tinh thần khống. Dị năng này được tạo ra bởi năng lượng liên kết các tế bào, bởi vậy nên các tế bào của dị năng giả hệ tinh thần khống đặc biệt vô cùng mẫn cảm và bài xích các chất gây hại cho tế bào.
Mẹ con Dung Liên đã thành công hạ thuốc vào cơ thể Phương Tiền Tiền lúc mỗ nữ đang lơ là mê ngủ, không nghĩ đến lại có người bình thường biết được bí mật này của tinh thần khống hệ. Và, mọi việc diễn ra như là trùng hợp, không ai biết người thúc đẩy việc này là một cuốn sách âm hiểm nào đó.