Tam Tiền Tam đã phải phí rất nhiều công sức để giải thích cho lão bà bà Lạc gia về chuyện hiểm lầm tai hại này. Ấy vậy mà ai cũng nhìn họ với ánh mắt vô cùng ái muội.
Tiểu cô nương thẹn thùng a~
Quả là một thiếu phu nhân tương lai vô cùng tuyệt vời a~
Nhìn thấy vậy, Tam Tiền Tam cũng chẳng muốn phí nước bọt nữa, tổn hại sức khỏe. Thấy Phương Linh xách vali bước vào, Tam Tiền Tam bèn hướng đến chỗ Lạc lão bà bà xin phép lên lầu.
"Được, được..." Lão thái bà cười híp mắt." Thi nhi! Mang con bé lên phòng của nó!"
"Vâng, bà bà." Lạc Thi cầm lấy vali từ tay Phương Linh, ánh mắt hướng đến chỗ Tam Tiền Tam, ngụ ý 'đi thôi'.
"Tam Tiền Tam nhìn cái đuôi sói đang ve vẩy kia, bất giác hơi thở dài 1 cái.
"Sập!"
"Anh đang định làm cái gì vậy?" Tam Tiền Tam nhíu mày nhìn khuôn mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt.
"Không có gì, chỉ là muốn cắn em một cái mà thôi." Lạc Thi nhìn đôi môi hồng hào bên dưới, ánh mắt không tự chủ lộ ra tia mông lung.
Thật đẹp...
Trông rất ngon miệng...
Muốn cắn...
"A..." Tam Tiền Tam bất ngờ bị người khác ngậm lấy môi.
Lạc Thi khẽ mút một cái, cảm nhận vị ngọt tựa như thuốc phiện liều cao. "Tôi đã rất bực mình khi nhìn thấy em và hắn cùng bước vào cửa đấy, Tiền Tiền..."
Vừa nói xong, hắn lại khẽ ngậm lấy môi cô như đang ngâm nhi một viên kẹo đường.
Ngọt đến muốn cắn nát nó a...
Nhưng như vậy thì nó sẽ mất đi giá trị của nó, bởi vậy cần phải hưởng thụ nó thật cẩn thận...
5 phút sau
Khẽ liếm khé môi của cô, rút cục hắn cũng thỏa mãn mà rời đi, cùng với một lời hăm dọa.
"Không bao gìơ được phép cho kẻ khác đụng vào cánh môi này, hiểu không?"
"Nếu không, trái tim của kẻ đó sẽ bị em cầm tù, vĩnh viễn." Giống như tôi vậy...
Sau khi Lạc Thi đóng lại cánh cửa, Tam Tiền Tam mới kịp hoàn hồn.
'Hắn yêu cô rồi chăng?'
Đó chính là kết quả phân tích được của não bộ, mà cô thì lại thấy việc đó là khó có thể.
Các nam chính đâu dễ gì yêu người khác như vậy?
Nhưng mà...
"Chủ nhân..."
Tam Tiền Tam chợt chú ý tới một người bị coi là không khí đang đứng ở trong phòng.
Trời ạ, suốt 5 phút đó cô gái này cứ đứng nhìn họ,ừm... không hề chớp mắt.
"Có chuyện gì sao?"
"Chủ nhân nên tránh xa hai người kia ra. Bọn họ rất nguy hiểm!" Phương Linh thành khẩn nói với Tam Tiền Tam "Đây là trực giác của một dị năng giả."
"Phương Linh à, ta biết rõ về bọn họ còn hơn cả cô kia. Cô nghĩ dù ta tránh xa khỏi bọn họ thì ta có cơ may nào trốn thoát nổi không?" Tam Tiền Tam bất đắc dĩ.
Phương Tiền Tiền cũng đã từng từ bỏ và bỏ chạy vòng quanh thế giới. Thế nhưng... không thoát nổi.
Đừng yêu tôi... bởi tôi sẽ không bao gìơ có thể đáp lại tình cảm của các người đâu.
[Một căn phòng bí ẩn trong Lạc gia]
Hai người đàn ông đứng đối diện nhau.
Một kẻ lạnh lùng nguy hiểm.
Một kẻ dịu dàng nham hiểm.
Bắt đầu!
Xung quanh Lam Thần và Lạc Thi bắt đầu xuất hiện một vùng không gian khác đang từ từ mở rộng ra.
Bên Lạc Thi là giờ xoáy rít gào.
Bên Lam Thần là sóng dữ cuồn cuồn.
Nếu Tam Tiền Tam ở đây hẳn là sẽ có vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
'KẾT GIỚI LĨNH VỰC'
Tiêu chuẩn của dị năng giả A cấp.
Đây mới chỉ là mở đầu của cuốn truyện này, vậy mà bọn họ lại nắm giữ được sức mạnh của bọn họ vào lúc cô đang viết dở.
Chuyện quái dị gì đang xảy ra vậy?
Hai kết giới va chạm lẫn nhau. Gió bão xẻ đôi nước, nhưng nước lại cuồn cuộn không dứt.
Hai tên kia thấy vậy thì nhíu mày. Quả nhiên với 2 kẻ cùng đẳng cấp thì việc nghiền ép đối thủ bằng kết giới lĩnh vực là không khả thi rồi.
Nếu vậy chỉ còn cách nói chuyện bằng cách khác thôi.
"Ầm!!!"