“Để mất dấu?” Lam Thần tức giật đập bàn, ánh mắt đỏ bừng nóng nảy. “Các ngươi đúng là đủ vô dụng!”
“Người của ta cũng không tìm ra ả.” Đường Yêu ngậm một quả mật đường, ngoái cổ lại thông báo tin xấu. Thế nhưng cái giọng điệu mỉa mai kia của hắn ta, chẳng hề có chút lịch sự nào, cười thẳng trên nỗi đau của người khác.
Ha ha, chính tên nhóc này là kẻ to mồm nhất nói rằng sẽ không để lọt người đấy.
“Hừ!” Lam Thần phóng qua một con rồng nước, sau đó mới yên ổn ngồi xuống.
“Đến Rừng rậm Thú tộc đi.” Ngồi một góc nãy giờ, Ren Hi đột ngột mở miệng, nhàn nhạt nói. “Ta có cảm giác, ở đó có thứ gì đó đang kêu gọi ta, rất mãnh liệt...”
“Cũng đúng, đi tìm tên Cố Thần kia cũng là một cách hay.” Vamp Jin nằm vắt vẻo trên xà nhà cũng đồng ý với phương án này, hối hả bay xuống.
Authur Lam không mở miệng lấy một câu, chỉ tỉ mẩn lau chùi từng cánh hoa màu xanh lam một của bông hoa trên tay hắn. Nàng thích loài hoa này, bởi vậy, hắn sẽ đem nó đến cho nàng. Như thế, nàng sẽ trở về với hắn, phải không?
Đôi con ngươi pha lẫn giữa ánh sáng của dương quang cùng bóng đêm của hắc ám ánh lên tia sáng màu xanh lam xinh đẹp, quỷ dị vô cùng.
...
Tam Tiền Tam ngây ngốc nhìn trên bầu trời trong xanh không có lấy một gợn mây, đôi bàn tay không tự giác được vuốt ve tiểu sinh linh trong bụng.
Cố Thần và Vũ Lôi ngồi phía sau cô, ánh mắt lo lắng cùng sợ hãi xen lẫn. Họ, sợ sẽ mất cô.
Cô gái tinh nghịch kia dường như đã trở thành quá khứ, giờ đây cô giống như một ngọn đèn cạn dầu, ngọn lửa lung lay trước gió, luôn có thể chớp tắt bất cứ lúc nào.
Người bình thường không thể nhìn thấy, chỉ có họ có thể thấy rõ, đứa trẻ trong bụng của cô đang liên tục hấp thu sức mạnh và dinh dưỡng từ cơ thể mẹ với cường độ vô cùng khủng bố, cho dù Tam Tiền Tam lúc nào cũng dồn hết sức lực hấp thụ sức mạnh bổ sung, thế nhưng so với đứa trẻ kia lại chỉ như muối bỏ biển.
Thậm chí, xung quanh cô, lấy đứa trẻ làm tâm, từng luồng sức mạnh của thiên địa liên tục bị kéo về, tạo ra một lốc xoáy vô hình khổng lồ.
“Bịch!” Tam Tiền Tam trong tầm mắt hai người đột ngột ngã xuống, cả cơ thể run lên bần bật. Cố Thần và Vũ Lôi ngay lập tức nhào lên, thế nhưng hai người họ lại nhìn thấy ánh mắt vô cùng đáng sợ của cô.
Tam Tiền Tam nở một nụ cười quỷ dị, cô cười đến mức cả cơ thể đều hưng phấn mà rung lên, móng tay níu chặt lấy thảm cỏ.
“Tam!” Vũ Lôi hoảng sợ quá độ muốn lao đến, thế nhưng hắn lại bị Cố Thần ngăn lại.
“Cố ca!!?”
“Cô ấy không muốn chúng ta xen vào. Đây là cơ hội duy nhất để cô ấy có thể trở lại con người bình thường.” Cố Thần nhàn nhạt nói.
Hắn đã sớm nhận ra ánh mắt của Tam Tiền Tam có gì đó không đúng. Cho đến khi hắn nhìn thấy cô vào một đêm trăng, từng giọt huyết lệ chảy dài trên nụ cười điên cuồng, cô, giống như một thiên sứ bị tàn nhẫn ném xuống hố lửa, không có cách nào thoát ra.
Cách duy nhất để thoát khỏi thứ đang đeo bám cô ấy, chính là để cô ấy tự mình thoát ra.
“Ầm ầm ầm...” Từ trên bầu trời, mây đen kéo đến, che đi vầng thái dương ấm áp. Chính giữa bầu trời, lộ ra thân ảnh một tinh linh tóc vàng với nụ cười vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng khác với không khí thuần lương thánh khiết của tinh linh, nụ cười của tinh linh kia lại mang màu sắc của hắc ám và hủ mục (mục nát).
“Ta đã tìm ngươi thật lâu...” Tinh linh kia cười một tiếng, thế nhưng từ sau lưng nàng ta, một luồng hắc khí ngập trời xuất hiện, từng đám cây héo úa, thiên địa đổi sắc, đất đai khô cằn mất hết sinh cơ.
Nếu nói tinh linh vốn là một loài sinh vật tín ngưỡng sinh mệnh và hòa bình, thì nữ vương tinh linh này đã trở thành một kẻ phản đồ sa đọa trong dục vọng hủy diệt và giết chóc.
“Ta cũng vậy!” Tam Tiền Tam phất tay, sau một cái chớp mắt liền xuất hiện trước mắt nữ vương tinh linh, bàn tay nàng hội tụ một con dao màu xanh biếc, tàn nhẫn cắm vào lồng ngực nữ vương tinh linh.
Thế nhưng máu tươi không xuất hiện, ả cười khẽ một tiếng khinh thường, sau đó dần mờ đi.
“Ầm!” Tam Tiền Tam bị đánh bay ra ngoài, đâm thẳng vào một gò núi.
“Ha ha ha... ha ha ha... giãy giụa đi, Nghịch thiên giả! Cho dù ngươi có cố gắng đến mức nào, cũng sẽ chẳng thể khiến ta bị thương đâu!” Nữ vương tinh linh nở nụ cười điên cuồng, một vệt đen xuất hiện trên khuôn mặt ả ta, dần dần lan rộng một cách xấu xí.
Trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, huyết mạch sôi trào, chân tay lạnh ngắc. Cho dù cơn đau âm ỉ ở bụng như đang muốn nhắc nhở điều gì, thế nhưng cô không quan tâm.
Cô muốn giết chết ả ta! Cô muốn ả ta chết!
Bất cứ giá nào!
“A a a a!!!!!!!!!!!!” Lốc xoáy năng lượng đột ngột mạnh lên, điên cuồng hấp thu năng lượng từ xung quanh. Mái tóc của cô dần mang theo màu xanh lam đen đặc, đôi mắt cũng càng ngày càng xanh, xanh đến mức hóa thành màu đen.
“Không! Ta không cho phép!” Nữ vương tinh linh gào lên, ả điên cuồng gào thét, vết đen trên khuôn mặt ả đã gần như bao trùm cả khuôn mặt ả, bốc lên mùi hôi thối khó coi. Tương tự, bóng đen càng bao trùm dày đặc trên cơ thể ả, dần dần, cơ thể của ả cũng xuất hiện những vết nứt.
Màu xanh lam cùng màu đen đối chọi, cắn nuốt nhau, thôn phệ nhau. Thế rồi, nữ vương tinh linh phun ra một ngụm máu đen, luồng khí đen tán loạn, kết thúc.
Đánh đổi sinh mệnh để lấy sức mạnh, kết cục sẽ mãi mãi là thất bại, thắng cũng chết, mà thua cũng vong.
“Không!!! Sức mạnh của ta! Ta không cam tâm! Ta muốn có sức mạnh!” Cơ thể ả dần rữa ra, tròng mắt hốc hác chảy ra những giọt chất lỏng màu đen bẩn thỉu, nhuốm đầy cơ thể của ả.
Thật sự, cho dù trận chiến này ả thắng, ả cũng chẳng sống nổi vài ngày nữa, sinh mệnh ả đã sớm khô kiệt rồi.
“Keng.” Một thanh kiếm màu xanh lam chạm xuống đất với bước chân của thiếu nữ. Cô đứng đối diện với ả, liếc nhìn kẻ đã ra lệnh cướp đi người thân duy nhất của cô trên thế giới này.
Từng giọt huyết lệ chảy xuống trên gò má của thiếu nữ, cô nâng cao thanh huyết kiếm, đem kẻ trước mắt từng miếng thịt, từng miếng chém chém xuống. Máu đen cùng thịt nát hòa vào nhau, cũng điên cuồng như tiếng thét của ả đàn bà độc ác.
Đây là buổi hiến tế dành cho người cha đã ngã xuống, là lời xin lỗi của đứa con gái bất hiếu dành cho người ba đã rời đi khỏi thế gian này.
“Ha ha... ha ha ha... ha ha ha...”
Cố Thần thở dài, bước tới muốn đỡ lấy cô. Thế nhưng đột ngột sắc mặt hắn tái mét, chân dẫm mạnh một tiếng xuống mặt đất, dây mây xanh lam ôm chặt lấy chân hắn, trợ giúp hắn đứng vững.
Từng luồng sức gió kì lạ xuất hiện, càng lúc càng mạnh mẽ, lấy Tam Tiền Tam làm trung tâm, một lốc xoáy màu đen xuất hiện, lực hút mạnh mẽ đem mọi thứ hút vào nó.
“Không... không... hố đen đã xuất hiện!” Vũ Lôi thất thố hét lên.
===
Cảm thấy hưng phấn vì đã viết đến phân đoạn này, nhưng đồng thời cũng cảm thấy buồn bã vì câu chuyện đã sắp sửa đi đến hồi kết :(
Đến đây, chương sau:
“Không... xin đừng... làm ơn... tôi xin anh... xin đừng...”